Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 7: Cách mỹ thực một bước

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đầu tiên tiếp nhận sinh ý thong thả trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Kiều quản gia tới phòng Tề Xảo gõ cửa gọi Trần Thần. Dùng qua bữa sáng, hai người lại đi ra ngoài.

Lần này không đi bộ mà là ngồi xe ngựa.

Lên xe ngựa, Trần Thần có chút hưng phấn. Đây chính là “BMW” cổ đại nha!

Chỉ là bên trong xe ngựa không tốt như tưởng tượng: sàn xe lót chăn bông, không quá dày; không gian cũng rất nhỏ, cách âm không tốt lắm; bốn phía đều là ván gỗ, trụi lủi chẳng có gì, toàn thứ nhàm chán.

Lúc đi thì phát ra tiếng lộc cà lộc cộc rất to, xóc nảy điên cuồng, vóc người cao nếu không cẩn thận đụng phải trần xe là cái chắc.

Dọc theo đường đi lắc lư lắc lư, thật vất vả đến nơi. Cả người Trần Thần gần như muốn rời ra từng mảnh, ghê tởm hơn chính là: anh cư nhiên say xe!!!

Kiều quản gia xuống xe ngựa sau Trần Thần, nhìn anh ôm gốc cây ven đường, biểu tình một bộ “khinh bỉ ngươi”, cho dù vẫn mặt than, Trần Thần cũng cảm nhận được khí tràng sung sướng bao quanh ông.

“…Kiều quản gia… Muốn cười thì cười đi!” Trần Thần rất là bất đắc dĩ. Quá mất mặt! Ở thời hiện đại anh chưa từng say xe nha!

Kiều quản gia nhếch khóe môi, lát sau mới mở miệng nói: “Lão gia, lần này chúng ta sẽ đi tìm hiểu nơi cung cấp nguyên liệu cho các danh hạ tửu lâu lớn của Tề gia.”

Trần Thần áp chế cảm giác buồn nôn ghê tởm, cẩn thận nghe Kiều quản gia giảng giải rau dưa, thịt cá, hoa quả nhập của nhà ai tươi ngon, giá tiền nơi nào rẻ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Chờ Trần Thần hồi phục tinh thần mới phát hiện bọn họ đi tới một thôn trang nhỏ.

“Đây là Triệu gia thôn. Rau củ của chúng ta đều mua từ nơi này.”

Vào thôn, phòng ốc ở đây đều không cao lắm, được xây từ bùn đất, dân cư mặc y phục chắp vá nhưng thân thể tương đối cường tráng, đất đai thì trồng đủ loại rau dưa, lương thực.

“Kiều quản gia, rau củ nơi này tươi lắm nhỉ?”

“Ân, rau củ nơi này rất ngon.” Điểm nhẹ đầu chào hỏi thôn dân, “Hơn nữa dân chúng ở đây khá nghèo nhưng tâm tính lại giản dị, rau củ trồng rất sạch.”

Trần Thần gật gật đầu. Anh xuất thân nông thôn, dễ dàng hiểu được điều này.

Hai người đi tới nhà một hộ nông gia.

“U! Đây không phải là Kiều quản gia sao? Hôm nay như thế nào rảnh rang tới đây? Nguyên liệu không đủ à?” Một đại hán làn da ngăm đen từ sau cửa gỗ bước ra.

“Không phải. Hôm nay dẫn Trần lão gia tới xem một chút.”

“A?” Đại hán vừa kinh ngạc vừa tò mò, “Là người nhặt được tú cầu sao?”

Kiều quản gia không nói lời nào, chỉ nhìn thoáng qua Trần Thần.

Đại hán nhìn Trần Thần, thở dài: “Trần lão gia hảo phúc khí a! Mười dặm quanh đây ai không muốn đến cướp tú cầu a?! Lại không ngờ rằng để Trần lão gia nhặt được! Đúng là mệnh a!” Nói xong còn cảm thán lắc đầu.

Trần Thần xấu hổ cười.

“Tốt lắm, Triệu Cường. Dẫn chúng ta vào trong xem đi.” Kiều quản gia đã lên tiếng, ai dám chối từ.

“Được rồi! Đi theo ta.” Xoay người đi vào trong nhà.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền tới nơi trồng các loại rau củ.

Nhìn từng phiến rau xanh tươi mơn mởn trên mảnh đất kia, Trần Thần nhịn không được nở nụ cười.

“Ngươi xem, rau nhà ta là tốt nhất thôn này đó!” Đại hán kiêu ngạo nói: “Trái lớn! Tươi ngon mọng nước! Thân mập! Tuyệt đối ăn ngon!”

Nhìn trái dưa chuột căng mọng hận không thể vắt ra nước kia, Trần Thần hỏi: “Ta có thể nếm thử chút không?”

Đại hán cũng không trả lời, thân thủ trực tiếp ngắt mấy trái, hai tay tuốt bỏ gai bên trên, đưa cho Trần Thần cùng Kiều quản gia.

“Ừm! Ăn ngon lắm đây.” Nói xong tự mình cầm một trái lên ăn.

Trần Thần cùng Kiều quản gia trước sau nhận lấy, cắn một ngụm.

Miệng ngập đầy mùi thơm ngát! Rắc rắc giòn rụm! Chỗ bị cắn còn chảy ra nước, nhỏ xuống mặt đất… Ăn ngon quá đi!

Ở hiện đại toàn phải ăn rau dưa chứa chất kích thích tăng trưởng, Trần Thần cảm thấy giờ khắc này thật quá hạnh phúc!

Ăn dưa chuột, lại ăn cà chua, cũng đi nhìn các loại rau dưa khác trong vườn, hai người liền ly khai.

Kế tiếp là vườn trồng cây ăn quả, hộ nông gia chăn nuôi heo, gia súc gia cầm, được tặng không ít hoa quả cùng trứng gà, nhìn con heo to mập ú kêu phì phì bị gà trống và đàn ngỗng đuổi chạy quanh sân.

Cuối cùng buổi sáng cũng kết thúc, Trần Thần tạm thời được giải thoát rồi. Giải quyết qua loa bữa trưa, hai người nghỉ ngơi chốc lát liền lên xe ngựa.

Tiêu sái lắc lư lắc lư hơn một giờ, hai người ra tới bờ biển.

Nhìn mặt biển rộng lớn mênh mông trước mắt, nghe gió biển mang theo hơi nước ẩm ẩm thổi vào, cả người Trần Thần đều thư thái, ngay cả cảm giác khó chịu vì say xe cũng bớt đi nhiều.

“Sao lại tới bờ biển?” Trần Thần không nghĩ đây là đùa giỡn.

“Mang ngươi đi xem một ít hải sản.” Nói xong liền bước đi trước.

Trần Thần vội vàng đuổi kịp.

“Nơi này có rất nhiều hải sản phong phú sao?”

“Đúng vậy.” Tiếp tục đi, ngay cả ánh mắt cũng không mảy may thay đổi. “Vả lại cách Duy thành rất gần.”

“Vậy chẳng phải quá nguy hiểm đi?! Nếu thủy triều lên thì làm thế nào?”

Kiều quản gia nhìn anh một cái, “Sẽ không, nơi này là cảng biển….”

Nghe Kiều quản gia miêu tả tỉ mỉ, Trần Thần cảm thấy vùng biển này có vị trí địa lý khá giống với vịnh Bột Hải ở hiện đại, hải sản rất là phong phú.

Trong khi nói chuyện, hai người di chuyển tới một làng chài phòng ốc đơn giản, xem mười mấy người đang dỡ cá trên thuyền xuống, thậm chí có những con so với người còn lớn hơn, con nhỏ nhất cũng phải lớn bằng bắp chân người trưởng thành.

Trần Thần kinh ngạc, “Rõ ràng nhiều cá như vậy, sao chỉ có từng này người đánh bắt?”

Kiều quản gia liếc nhìn Trần Thần một cái rồi mới giải thích: “Cá biển khó chế biến, còn rất quý, rất ít người nguyện ý đi đánh bắt, hơn nữa đại bộ phận đều thích ăn cá sông. Nếu không phải chỉ có chúng ta có trù tử(*) biết làm, ta cũng sẽ không thu mua những thứ này. Vả lại, rời đất liền ra khơi đánh bắt cá chung quy cực kì nguy hiểm, nếu không phải vì kế sinh nhai, ai lại muốn đi chứ.”

(*)trù tử: đầu bếp

Trần Thần hiểu được.

Nhìn nhóm người mặc quần áo rách vá chằng vá đụp, sắc mặt vàng vọt khô quắt lại, anh hiểu bọn họ đều đang mạo hiểm mạng sống của mình để kiếm tiền.

Những người đó đem cá đánh được xếp cẩn thận, còn toàn bộ bề bề, tôm hùm, cua biển, nhím biển, hàu, sò, ốc, hến hay hải sản có hình thù kì lạ đều bị vứt hết xuống đất.

Trần Thần trợn to hai mắt, “Bọn họ… Tại sao bọn họ lại đem những thứ kia ném hết đi?”

“Những con đó không ăn được.”

“Làm sao lại không ăn được chứ?! Ngon lắm đó!”

Kiều quản gia nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Từng có người ăn qua, chúng rất dai còn rất khó ăn, hơn nữa có rất nhiều người ăn xong đều bị tiêu chảy.”

“Kia là do không biết cách làm! Những thứ kia ăn ngon cực!” Nhìn thấy thật nhiều mỹ vị sang quý bị vứt đi không thương tiếc làm Trần Thần luôn luôn tiết kiệm xót hết cả ruột.

Kiều quản gia nhìn anh, vẫn thản nhiên như trước mà nói: “Nếu muốn thì tự ngươi đi mua, tiền ta sẽ trả, nhưng ta sẽ không giúp ngươi xử lý.”

“Được, ta đây đi ngay!” Trần Thần vô cùng hưng phấn.

Vài bước chạy đến trước mặt mấy người kia, Trần Thần chỉ vào hải sản bị ném xuống hoặc sắp bị ném xuống, nói với bọn họ: “Chỗ này, ta mua.”

Bọn họ kinh ngạc nhìn anh.

Một người trung niên khuyên nhủ: “Tiểu tử, những thứ này không ăn được đâu! Ngươi mua cũng vô dụng.”

Trần Thần nở nụ cười, “Không quan hệ, ta biết cách làm, có thể chế biến thành món ăn.”

Những người kia tiếp tục kinh ngạc nhìn anh, “Ngươi nhầm rồi đi! Thứ này thực không thể ăn! Chúng ta đều từng ăn thử, còn mắc bệnh nữa! Tiểu tử, ngươi đừng mua!”

Trần Thần cảm thấy buồn cười, rồi trong lòng lại nảy sinh ấm áp, những con người nơi đây thực sự thiện lương giản dị.

“Không có gì, tin tưởng ta, thật có thể ăn. Cám ơn hảo ý của các vị!”

Mấy người thấy không lay chuyển được anh, liền cho anh hết, cũng không lấy tiền, nói rằng những thứ này đó vốn là đồ bỏ, không đáng giá.

Trần Thần hết cách, thu một bao lớn, quyết định lần sau làm xong sẽ mang những món này đến cho mọi người nếm thử, coi như để bày tỏ cảm tạ đi!

Kiều quản gia lúc này cũng đến gần, sai tiểu tư đem bao hải sản to mang về Tề phủ trước, bọn họ còn nhiều việc chưa có làm xong đâu.

Trần Thần dặn tiểu tư, đem về ngâm nước bỏ thêm chút muối, chờ anh trở lại sẽ làm cho mọi người ăn, đừng để người khác đụng vào.

Tiểu tư tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mang theo bao tải rời đi.

Thấy tiểu tư đi rồi, bên ngư dân cũng tạm ổn, Kiều quản gia liền mang Trần Thần đi dọc bờ biển.

“Vùng biển này là của Tề gia.” Lại chỉ chỉ mấy tòa núi nhỏ cách đó không xa, “Kia cũng là của Tề gia.”

Trần Thần kinh ngạc!

Tề gia thật sự là phú hào a! Toàn bộ khu vực rộng lớn đều thuộc về gia tộc họ! Quá có tiền rồi!

“Sao lại thế… Nhiều địa phương như vậy đều thuộc về Tề gia?”

“Những thứ này là do Tề lão thái gia, vị đại nhân ấy vì hậu nhân mà chuẩn bị.”

“….Thật không thể tin nổi!”

Trần Thần chậc lưỡi, vị đại nhân từ quan quy ẩn này thật đúng là lợi hại, có tầm nhìn xa trông rộng! Bội phục a!

Kiều quản gia âm thầm quan sát biểu tình Trần Thần, thấy anh chỉ cảm thán cùng kính nể, không có biểu tình thèm muốn tham lam, trong lòng nhịn không được gật đầu, càng thêm tán thưởng Trần Thần.

Hai người đơn giản dạo quanh một vòng bờ biển, sau đó liền ly khai.

Thời điểm lần thứ hai bước lên xe ngựa, Trần Thần thầm kêu khổ, hận không thể đánh ngất chính mình.

Lắc lư về tới Duy thành, bất quá lần này không đi theo lộ tuyến ban sáng.

Ngừng trước một khu dân cư, Kiều quản gia chỉ vào một tòa trạch không người ở nói với Trần Thần: “Đây là của Tề gia.”

Tiếp đến một mảnh đất trống rộng lớn, Kiều quản gia chỉ vào nói: “Đây là của Tề gia.”

Hai mắt Trần Thần suýt chút nữa biến thành 豆豆, dọc theo đường đi nhìn Kiều quản gia chỉ vào nơi nào đó nói: “Đây là của Tề gia.” “Đây là của Tề gia”..…

Em gái ngươi! Tề gia quá có tiền rồi!

Đã từng là một người dù còn là sinh viên đang đi học đã phải lo lắng tiền nhà, đây đúng là giết người không dao mà! Quá kích thích người! Ngộ muốn trả thù xã hội, thật bất công!!!!!

Nhìn Trần Thần một bộ biểu tình bị đả kích trầm trọng, Kiều quản gia rốt cục từ bi chuyển câu “Đây là của Tề gia” thành “Đây là hợp tác cùng Tề gia.”

Trần Thần cứ như thế mờ mịt nghe, bộ dáng mất hồn mất vía, đầu óc ngơ ngẩn suốt cả đường về. Cuối cùng lúc chạng vạng về tới Tề phủ.

Xuống xe mà bước chân như nhũn ra, ngay cả say xe cũng không thèm quan tâm, liền bay trở về phòng Tề Xảo.

Tề Xảo nhìn Trần Thần lắc lư vào phòng, tò mò đi tới, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Ta nghe cha nói Kiều quản gia dẫn ngươi đi làm quen sinh ý trong nhà, như thế nào… Mang bộ biểu tình này quay về? Đã xảy ra chuyện gì à?”

Trần Thần chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tề Xảo nói: “..Không có gì… Tề Xảo, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”

Tề Xảo chớp mắt, gật gật đầu.

“…Nhà ngươi có rất nhiều đất đai phải không? Có rất nhiều tiền?”

Tề Xảo nháy mắt mấy cái, nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn trả lời: “Ân. Tề gia chúng ta là đệ nhị phú gia tại Duy thành, mà Duy thành còn là thành trấn lớn thứ ba của Đại Khánh. Ta nghe a cha nói, nhà ta dù sinh ra bại gia tử, cũng phải bại hai đời mới hết đâu, hẳn là rất giàu có đi!… A, cha còn nói, vàng của nhà chúng ta nếu không xây được một thôn trang, chí ít vẫn xây được mười gian phòng ở.”

Oành!!!!!!!!!!

Sét đánh ngang đầu Trần Thần.

Má nó giàu kinh hồn! Thật khiến người ta đỏ mắt ghen tị mà!!! Ở hiện đại mệt chết mệt sống, kết quả vừa xuyên đến cổ đại liền gặp được hào phú, quá đả kích người rồi!!!

Ánh mắt phức tạp Tề Xảo, “Vậy sao quần áo mấy người mặc không xa hoa chút nào? Phủ gia cũng thế?”

Tề Xảo trừng mắt nhìn anh, “Tổ huấn dạy phải biết điệu thấp, cần tài bất lộ phú.”

Ngay lập tức, Trần Thần tràn ngập sùng bái đối với lão thái gia Tề gia như nước sông Trường Giang.

Quá cường đại! Quá trâu bò!

Ai nói cổ nhân ngốc? Ai nói cổ nhân bổn? Nha, giết hắn!

Đây là minh chứng cho tầm nhìn xa trông rộng!!! Bội phục a!!! Sùng bái a!!!

Đang lúc Trần Thần bày tỏ lòng ngưỡng mộ với cổ nhân, với tổ tiên Tề gia, một tiểu tư tiến vào bẩm báo.

“Lão gia, trù phòng sai tiểu nhân đến hỏi một chút, đống trường xác(*) xử lý như thế nào ạ?”

(*)trường xác: trường là phát triển, mọc; xác là vỏ cứng, chắc là chỉ những con có vỏ như tôm, cua, sò, hến…. nhỉ?

Trường xác?

Xác?

Xác…

Quên mất tiêu!!!

Trần Thần cứng ngắc một hồi, nhìn hai mắt mê mang không hiểu của Tề Xảo, anh cố nhịn xuống cảm lửa nóng đốt cháy trên mặt, bước nhanh đến trù phòng.

Anh phải nhanh chóng đi làm mấy thứ kia!

====================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm qua Mèo Lười đi làm dụ dỗ (GD) một học tỷ tóc dài phiêu phiêu rất có khí chất, hảo vui vẻ a!!!!!

Xem bình luận, phát hiện Vũ Dạ quân, 1 Hào quân, Tiểu Phi Phi, Húc Húc quân hầu như mỗi chương đều để lại lời bình, càng vui vẻ a~~~~~~~

Bỏ nhào vào liếm một cái~~~~~~~~~

Yêu mọi người u~~~~~~

Hết chương 5 + 6 + 7.

Một ít hình ảnh về đống hải sản của anh Thần, cho bạn nào thấy hứng thú = v =b

1.Bề bề: còn gọi là tôm tít hay tôm bọ ngựa… Tui đi biển hay gặp con này lắm, người ta rao đầy bãi biển kìa, cơ mà chưa ăn bao giờ =)))))

Update 2017: Ăn rồi và chán lắm, tôm sông còn ngon hơn nhiều ;;;; ^ ;;;; còn lắm vỏ ít thịt nữa. Chung là mình sẽ không ăn lại lần 2 T v T

2. Tôm hùm: Tiện thể hình dưới là tôm hùm hấp tỏi, 1 món anh Thần làm trong chương sau

3. Cua biển: huuu~ nhìn mà thèm nhỏ dãi

4. Nhím biển:

5. Hàu: món hàu phô mai ăn thôi rồi, cực ngậy cực thơm cực ngon ≧▽≦