“Chao ôi~~~ La Thành này thật không đơn giản! Mới đó đã tóm gọn Hoàng thượng rồi! Chậc chậc… Ngày trước thực coi thường hắn quá!” Xuân Lạc uống trà, giọng điệu mập mờ.

“Được rồi Xuân Lạc, Việc này ngươi cũng đừng quan tâm, kẻo La Thành lại bắt ngươi khai đao.” Tử Hằng cười với y, Xuân Lạc bĩu môi, thành thật ngồi im.

“Tử Hằng, ngươi biết tin Ngụy Lỗ trở lại chưa?” Liên thản nhiên mở miệng.

Ba người đều sửng sốt, Tử Hằng nhíu mi.

“Ngụy Lỗ? Chẳng phải hắn đi Lan Châu bình loạn sao? Trở về sớm vậy?”

“Nghe nói một nhà Yến vương đều chết hết, chỉ còn lại một ca nhi, đang trên đường hồi kinh.”

“Ngụy Lỗ là kẻ ngốc à?” Thủy Sinh kinh ngạc, “Hoàng thượng đã ngầm ám chỉ đừng cho người nhà Yến vương còn sống trở về, tại sao hắn còn giữ lại một người mang về?”

Xuân Lạc bĩu môi, “Nam nhân kia cũng không phải loại an phận thủ thường.”

Tử Hằng ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Chúng ta nên cách xa hắn một chút, Hoàng thượng chắc không biết hắn dám ngỗ nghịch như vậy.”

“Ừ.” Liên gật đầu, “Thủy Sinh, Xuân Lạc, về thông tri với người trong nhà, dặn bọn họ cách xa hắn một chút.”

“Đã biết.”

Ngự thư phòng, Hà Nhật lần thứ hai tức giậm chân.

“Tên Ngụy Lỗ khốn nạn! Ta đã dặn không được cứu, hắn dám trái lệnh mang người quay về! Hắn muốn kháng chỉ à…”

“Nghe nói ca nhi tên Mai Tử Nguyệt là một đại mỹ nhân.” La Thành đột nhiên mở miệng.

“Hử?” Hà Nhật nhíu mày, cơn tức còn chưa tiêu tán, “Thì sao?”

La Thành không đáp mà nói tiếp: “Ngươi chỉ có bốn vị hoàng phu và không ai được sủng ái, mà bốn vị hoàng tử tuổi cũng còn nhỏ… Ngươi nói thử xem tại sao hắn mang về?”

“Hắn dám đánh chủ ý này?! Mẹ nó! Đồ con rùa…”

“Thừa Cổ! Chú ý cách dùng từ!”

Hà Nhật bĩu môi, “Hừ hừ, thật muốn chém chết hắn!”

“Kiên nhẫn đi, thời điểm chưa chín muồi.”

“Ta biết, La Thành, điều tra mục đích Ngụy Lỗ hồi kinh, phái Hải Trí Đức khao tam quân, giữ Mai Tử Nguyệt ở lại Tề phủ, để hoàng thương Trần Thần chăm sóc, chừng nào thân thể điều dưỡng tốt thì hồi kinh.”

“Vâng.”

“Hừ hừ, ta phải tìm mọi cách để Trần Thần lòng dạ đen tối kia hành chết y!”

“…”

“Bây giờ ta sẽ viết thư cho Trần Thần báo trước một tiếng.”

“Vâng.”

Mấy ngày sau, Trần Thần nghênh đón Mai Tử Nguyệt.

“Mai công tử.” Trần Thần cung kính hành lễ, “Tại hạ phụng chỉ hoàng đế thay người chăm sóc công tử, nếu có chỗ nào không chu toàn, mong công tử rộng lượng bỏ qua.”

“Ngài không cần khách khí.” Mai Tử Nguyệt phong thái nhẹ nhàng tiêu sái, con mắt như làn thu thủy nhìn thẳng Trần Thần, “Có thể được ngài chiếu cố là phúc khí của ta.” Dứt lời còn nhẹ nhàng bái hạ.

Trần Thần bị hù một trận, Mai Tử Nguyệt này chính là cô nhi nhà Yến vương đó.

“Mai công tử, tại hạ không đáng nhận một lạy này của ngài!” Trần Thần không dám tiến lên đỡ y, nháy mắt cho nhóm tiểu thị hầu đứng sau nhanh chóng nâng y dậy, còn mình thì thở dài nhận lỗi, trong lòng thầm mắng Hà Nhật cùng kẻ này một lượt.

“Ngài thân phận tôn quý, sao có thể hành lễ với tại hạ? Trăm triệu lần không thể, thật làm khó tại hạ quá.”

Mai Tử Nguyệt được người hầu đỡ dậy nghe thế, đột nhiên bật khóc, khóc đến lê hoa đái vũ, khiến lòng người thương tiếc.

“Ngài đừng nói vậy. Gia thân ta đã không còn, ta hy vọng ngài có thể coi ta như người nhà. Xin đừng tỏ ra xa cách như thế, ta chịu không thấu!”

Trần Thần lộn cả ruột gan, như ngươi ta cũng không chịu nổi! Tuy nhiên anh cũng không thể hiện ra mặt, vẫn tỏ vẻ kinh sợ nhất nhất tuân theo quy củ, sau đó trực tiếp đưa người đến tiểu viện mới xây.

Trở về phòng, Trần Thần ngã vào sô pha, thở phì phì xả giận.

“Hừ… Hà Nhật chết tiệt, lại đem phiền phức ném cho mình.”

Nhớ tới mật thư mấy ngày trước, Trần Thần lại thấy đau đầu. Bởi vì Trung Quan Thôn đã động chạm đến lợi ích của vài nhà quyền quý lâu đời trong kinh thành, Hà Nhật giờ đang bận đối phó chu toàn, cộng thêm cả tên Ngụy Lỗ dã tâm bừng bừng. Tóm lại, Mai Tử Nguyệt là “công cụ” trọng yếu của Ngụy Lỗ, không thể vào kinh, nếu không chẳng phải Hà Nhật sẽ bị ép chết sao. Vì thế cậu ta bắt anh “chiếu cố” Mai Tử Nguyệt, thực chất là muốn anh nghĩ cách tìm vài tội danh gán cho y rồi xử lý triệt để. Cũng may Hà Nhật đã phái vài ám vệ võ công cao cường tới đây.

“Thật là…” Trần Thần bóp mi tâm, “Thập Tam Thập Tứ, hai người đi canh chừng Mai Tử Nguyệt.”

Xung quanh truyền đến hai tiếng trả lời, “Vâng.”

Trần Thần hoàn toàn không cảm giác được trong phòng có người, ám vệ quả thật lợi hại. Tội danh còn phải từ từ nghĩ. Hơn nữa nghe ý Hà Nhật có vẻ muốn anh lặng lẽ tiếp nhận công việc buôn bán của Yến vương. Nghe nói nhà Yến vương chưa tính sinh ý ngầm thì bên ngoài cũng có không ít, không khác Tề gia là mấy.

——Xem ra vẫn cần Vân Thâm giúp đỡ. À, còn phải gọi Tư Nạo về nhà đón Tết quay lại nữa, người trên giang hồ làm việc kín kẽ không giấu đầu lòi đuôi.

“Ngươi làm sao vậy?” Tề Xảo từ trên lầu đi xuống tò mò hỏi anh.

Trần Thần quay đầu lại, thấy Tề Xảo mang thai đi lại tốn sức, vội vàng lại gần đỡ y.

“Từ từ thôi.” Đỡ Tề Xảo ngồi xuống sô pha, Trần Thần rót chén trà nóng đưa y, “Đây, uống đi.”

“Ừ.” Nhấp vài nhụm nhuận cổ họng, “A Thần, làm sao vậy? Nhìn ngươi mệt mỏi quá! Hôm nay tiếp khách có chuyện gì sao?”

Trần Thần nở nụ cười, xoa đầu y, “Không có gì, để Vân Thâm lo liệu được rồi. Nhưng mà vị Mai công tử kia quả thật hơi có vấn đề.”

“Vấn đề?”

“Ừ. Cứ thấy y rất quen mắt, ừm, không phải về diện mạo mà, mà về cảm giác ấy, nhưng nghĩ mãi không ra là ai.”

Tề Xảo chớp mắt, lòng khẽ động, dịch lại gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Trước kia từng gặp qua?”

Trần Thần chìm trong ký ức không phát hiện vị nào đó có ý xấu, thành thật trả lời: “Không biết. Hẳn là chưa từng gặp, nhưng lại thấy rất quen.”

Tề Xảo híp híp mắt, càng dịch sát vào anh, thanh âm nhỏ dần: “Quen như thế nào?”

“Ừm… Khó nói rõ. Khẳng định chưa từng gặp, nhưng lại rất quen thuộc.” Trần Thần cào cào tóc, “Hơn nữa cứ cảm giác là một cục phiền toái.”

Tề Xảo híp mắt, nghiêng đầu. Tuy tin tưởng tâm ý của Trần Thần đối với mình cũng như nhân phẩm của anh, nhưng kẻ rình mò người của y quả thật không ít. Dù y luôn có lòng tin vững chắc nhưng vẫn nhịn không được ghen tuông.

“Giống người ngươi thích hả?”

“Sao thế được.” Trần Thần buồn cười quay đầu. Nhưng vừa liếc qua lập tức phát hiện vấn đề. A Xảo nhà anh lúc này đang híp tịt mắt nhìn anh, khí thế… nồng nặc mùi dấm chua.

“A Xảo, ngươi sao thế?” Người nào đó giả ngu.

“Hừ!” Tề Xảo hừ lạnh, cái cằm nộn thịt hất ngược lên, cặp mắt nhỏ sắc như dao phóng vèo vèo về phía Trần Thần.

“Thành thật trả lời, tại sao lại thấy quen mắt, hả?”

Nhìn Tề Xảo như nữ vương thẩm vấn phạm nhân, Trần Thần thật muốn trêu y một trận. Trong lòng ngứa ngáy mà lại phải cố sức nhịn cười, mặt thì giả bộ khờ khạo.

“Ta với y không có quan hệ nào cả, thật đấy!”

Tề Xảo ngoảnh đầu đi, “Hừ!”

Trần Thần vội ôm người vào lòng dỗ dành.

“Tin ta đi mà A Xảo, trong lòng ta chỉ có ngươi! Ta thục sự không quen Mai công tử.” Miệng nói vậy nhưng lòng thì nghĩ: A a~ A Xảo nhà ta đáng yêu quá! Muốn đè ra hôn… Rồi ừ ừ a a…

Tề Xảo liếc anh, “Thật không?”

“Thật!” Trần Thần nghiêm mặt, đầu nghĩ thầm, muốn gặm một hơi….

Tề Xảo quay đầu lại, “Vậy tại sao ngươi lại thấy y quen mắt?”

“Ta cũng đâu biết! Có cảm giác quen quen như đã thấy đâu đó trước kia, nhưng ta khẳng định chưa từng gặp y. Nhìn điệu bộ của y cực kỳ giống điện… Đúng rồi!” Trần Thần chợt nghĩ ra, anh quả thật chưa gặp người này bao giờ, nhưng đã nhìn thấy kiểu người như này.

“Ta biết ta gặp ở đâu rồi!”

“Ở đâu?”

“… Trong thoại bản.” Trên TV.

“Thoại bản?”

“Ừ. Mai công tử rất giống một nhân vật trong thoại bản.”

“Ai?” Tề Xảo có đọc thoại bản nhưng chưa gặp người như thế bao giờ.

Trần Thần cải biên lại《Quận chúa Tân Nguyệt*》rồi kể cho y nghe. Tề Xảo sau khi nghe xong cũng hoang mang.

(*)Tân Nguyệt cách cách: là một tác phẩm của tác giả Quỳnh Dao. Lỗ Đại Hải là đại thần nhất phẩm trong triều có quyền cao chức trọng và 1 gia đình hạnh phúc. Ông có hai người con và một người vợ hiền Nhạn Cơ. Được sự ủy thác của Thái Hậu, Nộ Đạt Hải nhận chăm sóc Tân Nguyệt cách cách và tiểu vương gia Khắc Thiện vừa được 8 tuổi. Ngờ đâu về sau, Lỗ Đại Hải đem lòng yêu thương Tân Nguyệt khi cô trưởng thành và Tân Nguyệt cũng có tình cảm đặc biệt với ông. Sau ngày Tân Nguyệt chấp nhận vào cửa nhà họ Lỗ với thân phận vợ thứ, sóng gió đã liên tục nổi lên. Nhạn Cơ – chính thê của Đại Hải từ một nương tử hiền thục, nhân ái đã biến thành một phụ nữ tâm địa hẹp hòi luôn bị lòng ghen tuông che lấp lý trí.

“Kiểu người như thế có tồn tại à?!”

“Đúng vậy. Nhưng đây là trong thoại bản, chưa chắc đã là thật.”

Tề Xảo lườm Trần Thần, “Ngươi sẽ không giống Lỗ Đại Hải chứ?”

Trần Thần trừng mắt, “Sao có thể? Ta đâu phải não tàn!”

Tề Xảo híp mắt, “Vậy cũng không đúng. Nhạn Cơ xinh đẹp như thế mà Lỗ Đại Hải còn chẳng muốn. Ta vẻ ngoài khó coi, chắc chắn ngươi sẽ càng ghét ta!”

“Tuyệt đối không!!!” Trần Thần kinh ngạc, ôm người thật chặt rồi bẹp bẹp hôn liên tiếp, “A Xảo ngoan, phu quân chỉ yêu mình ngươi, không có nửa phần tâm tư với người khác! Tất cả tình yêu của ta đều dành hết cho ngươi! A Xảo, ngươi phải tin tưởng vi phu!”

“Hừ.” Tề Xảo chu đôi môi sưng hồng, vênh mặt hất cằm, ánh mắt bất nhã nhìn người nào đó, “Tâm tư của gia nhi các ngươi ai kiểm chứng được!”

Trần Thần sốt ruột, trong lòng hối hận, sớm biết vậy đã không nói.

“A Xảo…. Tâm tư ta thế nào ngươi hiểu mà! Ngươi phải tin ta!”

“Hừ!” Tề Xảo quay ngoắt đầu.

Trần Thần sốt ruột chẳng quan tâm cái gì, ôm Tề Xảo ra sức gặm, khiến trên cổ trên mặt đối phương toàn là nước miếng cùng dấu hôn hồng hồng.

“A Xảo…”

“A Xảo…”

“A Xảo ngoan…”

“Thôi thôi.” Tề Xảo đẩy đầu người nào đó ra, phong thái nữ vương ngời ngời tuyên án, “Ta tin ngươi.”

Trong nháy mắt Trần Thần tưởng như đất trời bừng sáng.

“A Xảo nhà ta tốt nhất~~~ Ta yêu ngươi quá!~~~” Ôm chầm lấy tiếp tục gặm.

Tề Xảo mặc cho người nào đó gặm đến gặm đi, lòng thầm suy nghĩ: A Thần thối, cho ngươi chừa mấy ngày nay không để ý tới ta, chỉ chăm chăm lo buôn bán, chỉ quan tâm bằng hữu, trêu hoa ghẹo nguyệt! Hừ! Xem về sau ngươi còn dám nữa không!

——Đó là lý do vì sao mà phụ thân và cha Tề Xảo không thể vĩnh viễn có một đứa con ngoan hiền đâu! Mà Trần Thần, đời này anh nhất định sẽ bị người nào đó ăn sạch.

Bên kia, Mai Tử Nguyệt tựa cửa sổ thương xuân bi thu, khóc lê hoa đái vũ. (tự nhiên cảm thấy thành ngữ này mang nghĩa xấu)

“Trần Thần…”

“Trần Thần…”

“Cha, hài nhi phải làm sao đây? Hình như hài nhi trót ái mộ hắn rồi, tuy hắn đã có chính phu, nhưng con… Thật sự khó lòng kìm nén…”

“Cha, phụ thân, hài nhi nên làm sao bây giờ? Hắn anh tuấn suất khí, bản lĩnh tài cao, hài nhi… không biết! Hài nhi không thể quên được hắn!”

Nói xong liền tiếp tục ngồi khóc bên cửa sổ.

Thập Tam, Thập Tứ trốn trong góc bí mật gần đó giám thị, hờ hững viết lại lời y nói.

——Đã như thế một canh giờ, bọn họ thành quen.

Bữa tối không thể bỏ mặc Mai Tử Nguyệt, Trần Thần mang theo Tề Xảo và hẹn Kiều Vân Thâm, Mai Tử Nguyệt ngồi ở bàn khác dùng cơm.

“Mai công tử,” Trần Thần nở nụ cười xã giao, cách hai bàn lễ phép nói, “Những món hôm nay đều do ngự trù làm, mong rằng hợp khẩu vị của ngài.”

Mai Tử Nguyệt đau xót cười, “Cảm ơn ngài. Kỳ thực không cần phiền phức như vậy, ta ăn giống mọi người là được rồi. Với lại mọi người có thể ngồi cùng ta, không cần đãi ngộ đặc biệt với ta.”

Kiều Vân Thâm nhìn Trần Thần cười ê hết cả răng, “Không được! Thân phận của chúng ta khác biệt với thân phận của ngài, như này đã đủ thất lễ rồi, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân khiến chúng ta rất cảm kích. Chúng ta nào có thể tiếp tục quá phận! Chiếu cố ngài là bổn phận của chúng ta! Chúng ta không dám tranh công, càng không dám trèo cao! Mong ngài thông cảm!” Người nào đó độc mồm chỗ này “chúng ta” chỗ kia “chúng ta”, mãn nguyện nhìn Mai Tử Nguyệt mặt mũi trắng bệch.

—— Nếu không phải vì ngươi, A Xảo nhà ta đã không ăn dấm! Xem ta hành ngươi như thế nào!

Mai Tử Nguyệt bật khóc, lắc đầu quầy quậy, “ Ngài đừng nói vậy, mọi người tốt với ta, ta hiểu. Ta chỉ hy vọng chúng ta có thể giống như người một nhà, hưởng chút ấm áp của gia đình thôi. Ta không cầu gì hơn.”

——Ngươi mà cầu, cả Tề gia đều là của ngươi mất! Trần Thần thầm nghĩ.

“Ngài không cần như thế. Người có thể cho ngài ấm no phải là hoàng đế bệ hạ, chứ không phải thuộc hạ chúng ta. Chúng ta ghi tạc thân phận cùng chức trách của mình, không dám xằng bậy.”

Mai Tử Nguyệt vừa khóc vừa cười, trông tựa như giọt mưa sa cánh sen, thật khiến người xót thương. Không thể không nói, đây là kỹ năng cơ bản mà thiếp tam* đều có.

(*) Tiểu thiếp + tiểu tam

“Là Tử Nguyệt khiến các ngài khó xử, Tử Nguyệt sẽ không nhắc lại nữa.”

Trần Thần ngoài cười trong không cười, “Cảm tạ ngài khoan hồng độ lượng.”

Mà trong góc mà Mai Tử Nguyệt không nhìn thấy, Trần Thần đang nịnh nọt cười với Tề Xảo, ánh mắt thực chân chó.

“A Xảo của ta, ngươi thấy chưa, ta hoàn toàn không có tư tâm với y!”

Tề Xảo lườm Trần Thần trắng mắt.

“Hừ.”

“A Xảo~~ Ngươi xem, vừa rồi ta biểu hiện thật tốt, trước giờ ta chỉ yêu mỗi ngươi thôi, ngươi phải tin ta!!”

“Hừ, nhưng y thì có ý với ngươi, nào là người một nhà, nào là ấm áp gia đình!”

“Tuyệt đối không! Ta cùng ngươi mới là người một nhà, hai ta cùng một chỗ mới ấm cúng! Hoàn toàn không có quan hệ gì với y! A Xảo, tin ta đi!”

“Hừ, chờ xem xét biểu hiện sau này của ngươi đã.”

Kiều Vân Thâm thấy Trần Thần đang âm thầm nịnh nọt, đột nhiên thấy cơm ăn ngon hẳn. Cái tên ngốc Hà Nhật không ngờ cũng làm được chuyện tốt! Nhìn Trần Thần khổ sở, hắn cực kì vui! Mà Tề Xảo cũng ăn ngon miệng rồi, tuy lúc đầu quả thật y rất ghét Mai Tử Nguyệt, nhưng khi nãy Trần Thần tỏ rõ thái độ khiến y cực kì thoải mái. Nhất là suốt bữa cơm được người nào đó ân cần hầu hạ, Tề Xảo càng thêm vui vẻ.

Kẻ duy nhất ăn không ngon chính là Mai Tử Nguyệt. Nhìn người trong lòng ân cần gắp đồ ăn cho người khác, y làm sao có thể nuốt trôi. Cho nên cả bữa cơm y chẳng nếm ra vị gì. Tất nhiên điều này chẳng được ai chú ý.