Cánh đồng xanh thẩm xa đến tận chân trời, Tiêu Ngự Phong ôm Lăng Tình ngồi xuống, gió mát mang hương hoa thổi đến

“Tình nhớ nơi này không, đây là nơi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, ngươi xem nó vẫn như xưa, vẫn xinh đẹp như vậy, rất giống ngươi”

Nhìn người trong lòng không có phản ứng, cơ thể băng giá của y như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim hắn

“Tình, ngươi còn nhớ không chính là nơi đây nơi ta đã nói yêu ngươi, nơi chúng ta lần đầu tiên kết hợp, nơi lưu giữ tất cả những kỷ niệm đẹp nhất của chúng ta”

“Tình ngươi đừng ngủ nữa, tỉnh lại đi”

Gió mát vẫn thổi nhưng không có ai trả lời

“Tình ngươi đừng như vậy mà, đùa như vậy không vui tí nào”

“Ba” từng giọt từng giọt lệ rơi xuống trên má Lăng Tình, nhưng y vẫn là không tỉnh

“Tình…Tình…Tình” ôm sát Lăng Tình vào lòng, Tiêu Ngự Phong nghẹn ngào run rẩy gọi tên ái nhân

Bầu trời trong xanh cũng bị một lớp mây đen lấp đi, sấm bắt đầu nổi lên mưa từ từ rơi xuống càng lúc càng lớn, xung quanh như bị mưa che lấp hết

“Tại sao…tại sao, không phải đã hứa sẽ ở bên ta cả đời sao, không phải nói sẽ luôn yêu ta sao Tình, tại sao rốt cuộc ta đã làm gì sai, sao phải cướp Tình của ta đi,…tại sao!!!”

“AAAAAAAAAAAA!!!!”

Siết chặt người trong lòng, Tiêu Ngự Phong thét lên, lệ càng rơi càng nhiều, hắn nhớ rõ…hắn nhất định sẽ nhớ rõ hôm nay, ngày y mất đi ái nhân, mất đi thê tử, mất đi người hắn thề phải bảo hộ, vĩnh viễn mất đi

Từ ngày Vu hậu rời đi, hoàng đế liền trở thành một cái vỏ trống không, đôi mắt không còn tinh anh quyết đoán như xưa, mà là vô thần mệt mỏi cùng thống khổ

Ban ngày hắn vẫn thượng triều, phê duyệt tấu chướng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của hắn nhất định sẽ biết hoàng đế của họ không bao giờ có thể trở lại như xưa nữa, tất cả cung nữ thái giám trong Tiêu Vân điện ai cũng biết, mỗi đêm hoàng đế của họ đều ôm lấy y phục của hoàng hậu mà khóc

Nói đến oa nhi do hoàng hậu sinh là một tiểu hoàng tử, hoàng thượng chỉ đến ban danh Tiêu Tự cho hoàng tử cùng nhìn y một lần thôi, nhưng lần đó mọi người đều thấy trong mắt hắn chỉ có căm thù cùng chán ghét, ánh mắt như muốn lấp tức giết chết tiểu hoàng tử đó…

Ai cũng biết hoàng hậu chết là do cố gắng sinh tiểu hoàng tử, nha hoàn thiếp thân của hoàng hậu rất rõ tình cảm của đôi phu thê này, hoàng đế đối với hoàng hậu yêu sâu đậm vô cùng, cũng khó trách hắn lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tiểu hoàng tử, trên đời này nào có ai có thể người gián tiếp gây ra cái chết của ái nhân mình mà không đi giết hắn

15 năm sau

“Chủ thượng, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn đợi lệnh ngài”

Thiến niên vận hắc y nhìn về phía hoàng cung

Trải qua 15 năm Tiêu Tự từ một tiểu hoàng tử không biết gì giờ đã trở thành Cung chủ của Thiên La Cung, hôm nay y quay về là để trả lại mối thù của 8 năm trước, Tiêu Ngự Phong phụ thân y, người thân duy nhất của y 8 năm trước là chính tay hắn đẩy y xuống vực sâu vạn trượng, nhưng may y không chết y dùng thời gian 8 năm để thành lập một tổ chức ám sát hùng mạnh, hôm nay nhất định phải hỏi rõ hắn…

“Tới giờ, hành động”

“Vâng”