Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 90: Diệp Huyền nhìn điện thoại, còn may 1 tỷ vẫn ở đây

"Mặc dù tôi cũng đi ăn máng khác, nhưng không giông như kiểu tụt bậc giống anh!" Helena ra vẻ "chúng ta không giống nhau" cao ngạo nói: "Sau khi tôi rời khỏi công ty của Jennifer, công việc tiếp theo cao hơn hẳn! Là một công ty khác! Đãi ngộ cao gấp 3 lần so với trước!"

Cô nhìn Diệp Huyền đầy thương hại: "Lương một tháng của tôi là 1 vạn 5 đó!"

"A a a."

Diệp Huyền nhìn điện thoại, may quá, 1 tỷ vẫn còn ở đó.

Helena cười lạnh một tiếng: "Chức vị hiện tại của tôi còn kinh khủng hơn!"

"Vị trí nào?"

Diệp Huyền cố ý đùa cô.

"Thư ký đó!"

Helena thoáng ngượng ngùng một chút, Diệp Huyền chắc chắn là cô ta đang cố ý diễn.

Một giây nhập kịch, kỹ năng siêu phàm!

"Tôi đang là thư ký của BOSS đấy. Thư ký riêng nhé."

Helena cố ý nhấn mạnh chữ riêng này, làm như cô ta đang có quan hệ với BOSS vậy, hết sức đặc thù.

"Ông chủ của tôi tên là Tô Chí Cường! Là một ông chú trầm ổn có mị lực, gia tài chục tỷ, ly dị nên vẫn độc thân, hơn bốn mươi tuổi một chút, là một người đàn ông thành đạt. Ai, ông chủ là thế, với một viên chức nhỏ như người trên trời, người dưới đất, lại còn đi đưa chuyển phát nhanh, thì có khác gì dưới bùn. Chậc chậc chậc!"

Hai mắt Helena tỏa ánh sáng, cô ta cố ý nghiêng mắt nhìn Diệp Huyền, ý nói anh mà so với ông chủ của tôi được à? Ép chết anh!

Loại phụ nữ này luôn rất tự tin.

Làm như người làm chủ chính là cô ta vậy.

Bạn cô cũng là cô.

Cô từng thấy cũng là cô.

"A,"

Diệp Huyền gật gật đầu: "Nói vậy, cô muốn tán tỉnh ông chủ của mình?"

"A... ôi! Sao có thể nói như vậy được?"

Helena thẹn thùng như thể "Không cẩn thận bị anh phát hiện rồi", che mặt hờn dỗi.

"À... Tô Chí Cường, Tô Chí Cường?"

Diệp Huyền đột nhiên nhớ ra, cái tên này nghe sao mà quen tai thế?

Chẳng lẽ •••

Ồ!

Ba của Tô Viện Viện không phải tên là Tô Chí Cường hay sao?

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền thiếu chút là phun ra.

Có vẻ như ••

Đúng rồi!

Thế giới này quả là rất nhỏ.

Mà người đàn ông qua lời của cô gái tâm cơ vật chất này chính là ba của Tô Viện Viện.

"Ha ha ~."

Helena tỏ vẻ ưu việt ngạo nghễ nói: "Ông chủ tôi đối xử với tôi cũng rất không bình thường đấy nhé!"

"Sao lại không tầm thường?" Diệp Huyền tiếp tục đùa cô ta.

Helena thẹn thùng nói: "Trong công ty, tôi là người duy nhất mà ông ấy tín nhiệm. Thậm chí tôi còn từng gặp con gái của của ông ấy rồi! Loại người như anh, đương nhiên không thể thấy được nhan sắc như thần tiên của con gái ông ấy, thân phận đại tiểu thư cao quý! Cô ấy tên là Tô Viện Viện! Còn xinh đẹp hơn cả minh tinh, có khí chất hơn nhiều. Ha ha, anh không tưởng tượng nổi đâu."

"Tô Viện Viện ••• "

Diệp Huyền sờ mũi, gật nhẹ đầu.

Cô gái này rất xinh đẹp, tôi đồng ý!

"Anh gật đầu cái gì?"

Helena khiển trách: "Anh gặp rồi sao? Gia đình tốt, người ta xinh đẹp, anh không tưởng tượng nổi đâu!"

"Một ngày nào đó, nhất định tôi phải thượng vị! Làm vợ của ông chủ, làm phú bà! Có được gia sản chục tỷ!"

Helena tổng kết rồi cao cao tại thượng nói: "Cho nên, đừng nói là người đi chuyển phát nhanh như anh, dù bây giờ một tháng anh kiếm được 10 vạn, cũng không làm tôi rung động đâu, tôi cũng không để ý! Bởi vì mục tiêu của tôi là ••• "

"Tinh thần đại hải!"

Diệp Huyền nhanh miệng bổ sung cho cô ta.

"Hừ! Không kém bao nhiêu đâu."

Helena hoàn thành buổi biểu diễn, cô ta sung sướng cúi đầu uống nước.

Giả bộ quá phí miệng lưỡi, khát quá!

Nhưng mà, giả bộ trước mặt anh trai này đúng là sảng khoái!

Nhưng vào lúc này, Tô Viện Viện vừa lúc đi vào nhà hàng.

Nhà hàng này cách bệnh viện Yên Kinh rất gần, cũng cách vương phủ của Diệp Huyền rất gần.

Là trùng hợp hay không đây?

Tô Viện Viện muốn ăn cơm trưa, cô tùy tiện đi dạo nên tình cờ đi vào đây.

Tô Viện Viện vừa nhìn đã thấy Diệp Huyền!

Cô mở to mắt, ngạc nhiên vô cùng!

╰()╯!,

Tô Viện Viện không hề tỏ vẻ đại tiểu thư, cô nhanh như chớp chạy tới bên người Diệp Huyền, nhiệt tình khoác lấy tay hắn.

Kiểu thân mật đó kết hợp với khuôn mặt như thiên tiên không tỳ vết chút nào, dáng người hoàn mỹ, giống như thể một cô bạn gái cuồng nhiệt và hoàn mỹ?

Helena vừa mới lạnh lùng như nữ thần, đột nhiên chỉ trong một nháy mắt, bên cạnh Diệp Huyền đã xuất hiện một người có nhan sắc cách cô 100 con phố, dáng người càng ưu việt hơn, khí chất lại một trời một vực, đại mỹ nữ trên trời dưới đất, cô ấy đang thân mật dán lên người Diệp Huyền, lúc ấy Helena càng thêm đờ đẫn!

Mẹ nó •••

Cô bé này là ai? Sao lại thân thiết với Diệp Huyền như vậy?

Helena tức giận.

Con em anh!

Tôi vừa mới giám định Diệp Huyền là "không có tiền đồ", nhưng một nữ thần như cô mà lại bám lấy?

Cái này chẳng phải sẽ khiến cho tôi •• mất mặt sao?

Cô ta đang muốn mở miệng châm chọc một hồi, đột nhiên cô ta lại nhận ra Tô Viện Viện!

"Tô, Tô Viện Viện? Đại tiểu thư?"

Helena nghẹn ngào thốt lên.

Lúc này Tô Viện Viện mới nhìn sang Helena đối diện.

Cô ngơ ngác: "Cô là ••• "

Helena nói là cô ta rất quen với Tô Viện Viện, thực ra chỉ là dát vàng trên mặt mình!

Tô Viện Viện và cô không hề quen nhau.

Bởi vì mỗi lần Helena đi đến nhà ông chủ đều là để đưa ít đồ cho Tô Chí Cường, chuyện công việc mà thôi, vội vàng là một, mà với nữ thần như Tô Viện Viện thì sao có thể chen mồm vào được?

Nhưng dầu gì cũng là quen mặt, Tô Viện Viện cũng nhận ra Helena.

"A, cô là nữ thư ký của cha tôi?"

"Đúng đúng!"

Helena lúng túng gật đầu!

Vừa mới tỏ ra cao ngạo với Diệp Huyền, nói gì mà nữ thần như Tô Viện Viện thì hắn không thể tưởng tượng nổi đâu, kết quả là…

Tô Viện Viện lại ôm ấp yêu thương với người kia!

Vừa rồi còn tự tâng bốc trước mặt Diệp Huyền, nói cái gì mà mình có hi vọng theo đuổi Tô Chí Cường, trở thành nữ chủ nhân chục tỷ, kết quả •••

Tô gia đại tiểu thư đang ôm ấp yêu thương hắn đó!

Vừa rồi còn khinh bỉ Diệp Huyền, nói cái gì mà Diệp Huyền là nhân viên chuyển phát nhanh, mình thì một tháng kiếm được một vạn rưỡi, cách nhau trên trời dưới đất, kết quả •••

Tô gia đại tiểu thư giá trị chục tỷ đang ôm ấp yêu thương hắn đó!

Helena: Lật bàn!

Đây là ý gì?

Đây là tình huống gì vậy?

Vì sao tôi cố gắng như vậy, liều mạng, điên cuồng theo đuổi Tô Chí Cường, kết quả hòn ngọc quý trên tay hắn cô con gái duy nhất lại ôm ấp cái người mà mình xem thường đó?

Cái kịch bản này, hợp lý sao? Công bằng sao?

Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên một ý cười xấu xa.

Thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng!