Tô Viện Viện tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Cô muốn vụng trộm trốn ra khỏi nhà, lại bị hai bảo tiêu cản lại.

"Tiểu thư, lão bản ra lệnh, hai ngày này cô không thể ra cửa."

Bảo tiêu mỉm cười nhưng kiên quyết nói: "Chúng tôi cũng là phụng mệnh làm việc, cô không muốn chúng tôi mất bát cơm chứ?"

Tô Viện Viện: "..."

Cô thử rất nhiều biện pháp, đều không cách nào chuồn đi, hai bảo tiêu kia là lính trinh sát xuất ngũ cực kỳ chuyên nghiệp, trông coi một cô nàng yểu điệu, còn không phải dễ như trở bàn tay?

Càng làm cho Tô Viện Viện nóng nảy là, điện thoại di động của cô cũng bị Tô Chí Cường cầm đi, đều không liên lạc được với bệnh viện hay Diệp Huyền.

Cô bị Tô Chí Cường giam lại!

"Cha này! Làm gì đây! Thật đáng ghét!"

Tô Viện Viện tức giận chu môi.jpg

Nhưng không có biện pháp.

Tô Chí Cường có bộ dáng như vậy, mặc dù làm ăn mọi việc đều thuận lợi, thân gia chục tỷ, nhưng tác phong bá đạo, không hiểu cách giao tiếp. Hắn nghĩ việc cần phải làm, liền nhất định phải làm thành. Đặc biệt là sau khi mẹ cô qua đời, tác phong càng gia trưởng, nói một không hai.

Tô Viện Viện nước mắt đầm đìa.

Cô không muốn bị giam lại.

Thế này có khác gì chim hoàng yến trong lồng?

Lúc này, đột nhiên...

Tô Viện Viện ngồi cạnh cửa sổ phòng ngủ phụng phịu, chợt ngẩn ra khi nhìn thấy một điều không thể tin được!

Lúc này, một anh chàng đẹp trai cưỡi xe từ đây đi ngang qua...

Diệp Huyền!

Thật là hắn?

Tô Viện Viện trợn mắt!

Diệp Huyền cúi đầu, nhìn bọc đồ trong tay mình.

"Ồ? Tòa nhà A29 Đế Cảnh Giai Uyển? Tô tiểu thư?"

"Hẳn là chính là chỗ này nhỉ?"

Hắn đi đến cửa biệt thự, một hộ vệ áo đen uy phong ngăn lại.

"Làm gì thế?"

"Đưa chuyển phát nhanh."

Diệp Huyền kỳ quái nói: "Sao vậy?"

"…"

Hộ vệ áo đen nhíu mày, nghĩ thầm lão bản đúng là không cho tiểu thư ra ngoài, nhưng không nói không cho tiểu thư nhận chuyển phát nhanh.

Làm bảo tiêu, bọn họ cũng không muốn đắc tội Tô Viện Viện, dù sao người ta là cha con, tương lai hòa hảo chỉ một câu. Đắc tội đại tiểu thư quá, tương lai làm không tốt sẽ bị đuổi việc.

"Anh đi vào đi, ra nhanh lên đấy!"

Bảo tiêu gật gật đầu.

"???"

Diệp Huyền ngẩn người.

Kẻ có tiền, thực biết chơi.

Đây là làm gì đây? Phong tỏa à?

Hắn tiến vào cửa sắt lớn biệt thự.

Đi vào.

"Vl~" Diệp Huyền giật mình khi thấy Tô Viện Viện.

Tô Viện Viện, vui mừng đứng ở cửa ra vào!

Tô Viện Viện giả bộ như không biết Diệp Huyền, tằng hắng một cái: "Kiện hàng này có chút vấn đề, anh đi vào một chút."

Diệp Huyền đi theo Tô Viện Viện tiến vào biệt thự, gian phòng của mình.

"Không ngờ, lại là anh?"

Tô Viện Viện cao hứng giật nảy mình. Ở trong nhà, cô không còn chút phong thái nữ thần nào nữa.

"Sao anh lại tới đây?" Diệp Huyền nhún nhún vai: "Đưa chuyển phát nhanh. Nhưng tôi cũng không biết hộ khách chính là em. Này? Nhà các em đang chơi trò gì thế? Kho tàng à? Sao lại có cả bảo tiêu giữ cửa?"

"Đừng nói nữa!" Tô Viện Viện buồn bực nhíu mi, một năm một mười, đem chuyện buổi sáng mình cùng cha cãi lộn, bị cưỡng chế cấm túc không cho phép ra khỏi cửa nói cho Diệp Huyền.

"Ồ?"

Diệp Huyền mở rộng tầm mắt, trên thế giới này thật sự có người cha tổng giám đốc bá đạo như vậy?

Vì bảo vệ con gái, dứt khoát không cho ra cửa, không cho liên lạc với bên ngoài?

"Nhưng em định làm như thế nào?"

Diệp Huyền hỏi Tô Viện Viện.

"Tôi... tôi muốn đi ra ngoài!"

Tô Viện Viện mím môi: "Tôi cũng không muốn giống công chúa Disney tóc dài, bị cha tôi giam lại, vĩnh viễn nhốt bên trong căn biệt thự này. Tôi sẽ ngạt chết."

"Sao em không thử nói chuyện tử tế với cha em?" Diệp Huyền đề nghị.

"Không được! Con người ông ấy, vô cùng cố chấp, tôi căn bản không thuyết phục được."

Tô Viện Viện buồn bực nói: "Đáng tiếc mẹ tôi qua đời sớm, bằng không thì ông ất còn có thể nghe lời mẹ tôi một ít. Cha con chúng tôi căn bản không câu thông được."

"Nói như vậy, em quyết tâm muốn chạy trốn?"

Diệp Huyền vui vẻ.

"Ừ!"

Tô Viện Viện chém đinh chặt sắt nói: "Tôi nhất định phải chạy đi. Cuộc sống của tôi, công việc của tôi, tôi phải tự mình làm chủ!"

"Ồ." Diệp Huyền nhìn cô gái xinh đẹp kiên định này, phát hiện đánh giá hôm qua đối với cô, còn chưa đủ. Tô Viện Viện này không chỉ có một trái tim lương thiện, còn có khí chất ngoài mềm trong cứng. Đối với những chuyện trọng đại, cô rất chân thành rất kiên trì.

"Anh giúp tôi một chút đi." Tô Viện Viện vừa rồi còn kiên trinh bất khuất, kết quả nhìn về phía Diệp Huyền lại ríu rít, kéo cánh tay Diệp Huyền nũng nịu năn nỉ nói: "Hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào anh."

"Dựa vào tôi?" Diệp Huyền nhịn không được cười: "Bảo tôi giúp em rời nhà trốn đi, như vậy không tốt lắm nhỉ?"

Diệp Huyền: O_O, sao lại có cảm giác lừa gái đẹp bỏ nhà nhỉ?

"Hừ!"

Tô Viện Viện dỗi, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói: "Rõ ràng anh có bản lãnh như vậy, ngay cả đại thúc nhặt ve chai cũng giúp, đến lúc giúp tôi thì từ chối như vậy!"

"Được rồi!"

Đối mặt với nữ thần nũng nịu, Diệp Huyền đành phải đầu hàng: "Tôi giúp em là được."

Hắn cảm thấy, có lẽ đây sẽ là một đơn chuyển phát nhanh đặc thù cũng chưa biết chừng.

"Quá tốt rồi!"

Tô Viện Viện như được đại xá, thân thiết ôm cánh tay Diệp Huyền: "Tôi được cứu rồi!"

"Còn chưa ra được ngoài đã vui như vậy? Nói hơi sớm đó!"

Diệp Huyền cười khổ nói: "Hai bảo tiêu ở cửa nhà em, giải quyết làm sao đây?"

"Tôi mặc kệ."

Tô Viện Viện lười biếng duỗi lưng một cái, cười hì hì nói: "Nhờ vào anh cả."

Diệp Huyền: "..."

Cảm giác như chui vào bẫy ấy nhỉ?

"Được rồi, em đợi đó."

Diệp Huyền đánh giá Tô Viện Viện một chút, rời khỏi nhà Tô Viện Viện.

Chuẩn bị nghĩ kế hoạch cứu viện.

Buổi chiều, Diệp Huyền tự gửi một thùng chuyển phát nhanh khổng lồ cho Tô Viện Viện, sau đó lại tự đưa đơn chuyển phát nhanh này.

Hắn vốn chính là chuyển phát nhanh tiểu ca, quá trình này quá đơn giản.

Chuyển phát nhanh đặc thù thứ chín, tôi đến đây!