Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 76: Y tá bạch phú mỹ người đẹp tâm cũng đẹp

Đã tới giờ tan việc.

Tô Viện Viện trang điểm, đi vào nhà để xe.

Hai mắt Diệp Huyền tỏa sáng!

Đậu đen rau muống!

Tô Viện Viện, đúng là siêu cấp mỹ nữ!

Nhờ có thị lực tốt, nhãn lực độc, mới không bỏ qua nữ thần cấp bậc này!

Nếu như nói Tô Viện Viện mặc đồng phục trong bệnh viện, giá trị dáng người là trên 90 điểm, hiện tại Tô Viện Viện đổi váy thời thượng, đó chính là lim 99+. Tuyệt sắc đại mỹ nữ 99 điểm!

Cô mặc một chiếc váy dài hở eo, đúng chuẩn eo con kiến! Vòng eo 58! Tự ôm mình cũng không có vấn đề gì.

A, không, lại còn là một chân dài tuyệt thế! Đôi chân dài một mét, chân hạc, giẫm lên cao gót, đơn giản nghịch thiên!

A, còn có, cô ấy còn là một...

Tốt, Diệp Huyền thừa nhận, mình nhìn lầm.

Cô ấy là nữ thần 90 điểm?

Mười phần sai!

Sự thật chứng minh, cô ấy vô cùng khiêm tốn khi ở bệnh viện, cố ý che giấu tuyệt thế mỹ nhan của mình.

Cô ấy là nữ thần đỉnh cấp gần như xuất sắc max điểm! Bạch phú mỹ!

Eo nhỏ, mông cong, chân dài...

Lại thêm cái dung nhan tuyệt thế kia.

Đây quả thực là kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế!

Cũng may Diệp Huyền gặp nhiều mỹ nữ, bình tĩnh thong dong.

Ngược lại càng được Tô Viện Viện có thiện cảm.

Dù sao, nam nhân Tô Viện Viện thường thấy toàn bên ngoài bóng bẩy, bên trong thối nát, nhìn thấy cô là như Trư Bát Giới nhìn vợ.

Nhưng gặp phải Diệp Huyền, lại hoàn toàn khác, đối với cô nho nhã lễ độ lại không lộ vẻ quá phận, cái này khiến Tô Viện Viện đánh giá trong lòng thêm một điểm.

Tô Viện Viện đi vào nhà để xe, lái ra một chiếc Maserati.

Diệp Huyền dứt khoát bỏ xe của mình dưới hầm, ngồi lên Maserati của Tô Viện Viện.

Tô Viện Viện cũng nhìn thấy Cullinan của Diệp Huyền.

Người như cô, đương nhiên biết giá Cullinan.

Hơi giật mình lên tiếng: "Anh có tiền thật à?"

Diệp Huyền cười không nói.

Hai người đi một cửa hàng kiểu Pháp vô cùng yên tĩnh hoàn cảnh cực tốt.

Diệp Huyền mời Tô Viện Viện gọi món.

Cô chọn một đĩa salad, ăn nhẹ, còn có ốc hấp, cùng sườn cừu 7 phân.

Diệp Huyền lại rất tri kỷ thay gọi thay cô một đĩa pho mát dê: "Đây là đặc sản."

Hai người ăn cơm nói chuyện phiếm.

Chủ đề nhanh chóng chuyển tới nghề nghiệp cùng bệnh viện của Tô Viện Viện.

Vừa nhắc tới công việc, khuôn mặt nhỏ của Tô Viện Viện liền nhăn lại, hiển nhiên rất buồn rầu.

"Aizz, nhắc tới chuyện nhân viên y tế chúng tôi, đúng là khổ nhọc."

"Chúng tôi thường xuyên bị người nhà bệnh nhân vây công, quan hệ giữa bác sĩ và người bệnh rất khẩn trương."

"Mà một khi bị có bệnh khẩn cấp, lại bị kêu là: "Thiên sứ áo trắng." Khi đó, chúng tôi biết: "Đã đến lúc chúng tôi lên chiến trường rồi."

Tô Viện Viện một mặt bất đắc dĩ nói.

Diệp Huyền gật đầu.

Hắn cũng nhớ tới đoạn thời gian trước vừa xảy ra một trận động đất nặng nề, lớn nhân viên y tế cả nước, đều anh dũng chiến đấu, bất kể hi sinh. Mỗi lần nhìn thấy những hình kia, hắn đều sẽ thổn thức không thôi.

Tô Viện Viện thanh âm rất trầm thấp: "Đợi đến khi lên chiến trường, quan hệ bác sĩ – bệnh nhân sẽ lại xuất hiện. Có người nhà bệnh nhân còn la hét: "Cứu được nó, tôi cảm tạ anh; không cứu được, tôi giết anh! Bệnh viện chúng tôi có bác sĩ bị giết rồi! Tôi còn xem video."

"Đã nguy hiểm như vậy, vì sao em còn muốn làm y tá?"

Diệp Huyền cũng thấy thương Tô Viện Viện. Cô bé này là Bạch Phú Mỹ, vẫn muốn làm nghề nguy hiểm như y tá, vì sao chứ?

"Mặc dù trong nhà có tiền, nhưng tôi vẫn muốn làm chút chuyện." Tô Viện Viện chân thành nói: "Có tiền không phải là toàn bộ sinh mệnh. Chăm sóc người bị thương, chính là chuyện tôi thích nhất =."

Diệp Huyền gật đầu.

Tô Viện Viện này, đúng là người đẹp lòng càng đẹp.

Lúc này, một ông chú nhặt đồng nát đi vào cửa hàng.

Ông chú này cả người đều tản ra một mùi chua, quần áo cũng bóng mỡ.

Mà tay của hắn, dắt theo một cô bé khoảng sáu bảy tuổi, quần áo rất cũ kỹ, nhưng lại tương đối sạch sẽ, đôi mắt to nhìn chung quanh, tràn ngập tò mò cùng kích động.

Nhân viên nhà hàng thấy người tới, nhíu mày, xông tới.

"Ai cho các người vào đây?! Đây cũng là nơi các người có thể tới à? Mau đuổi ra!"

Đại thúc có chút câu thúc, nài nỉ: "Hôm nay sinh nhật con gái tôi, nó muốn ăn ở nơi này từ rất lâu rồi, cho nên tôi muốn tới đây gọi món, gói mang về cho con gái tôi làm quà sinh nhật, yên tâm, tôi đưa tiền."

Nhân viên nhà hàng cười lạnh quát lớn: "Gì mà sinh nhật con gái tôi? Biết nơi này là đâu không? Bảo ông cút thì cút, nghe không hiểu à?"

"Ăn cơm tôi trả tiền." Đại thúc quẫn bách nghiêm mặt móc ra một đống tiền từ trong túi áo.

Nhân viên nhà hàng chán ghét nhìn thoáng qua, trực tiếp đẩy đi nói: "Đưa tiền cũng không được, trên người ông có mùi, tranh thủ thời gian cút cho tôi!"

Cô bé kia vốn mỉm cười đầy ngây thơ, lần này bị dọa chết khiếp.

"Tôi mang về là được rồi, không quấy rầy người ăn cơm ở đây đâu, xin anh đấy?" Ông chú khẩn cầu, sống lưng cũng cong xuống.

"Không được! Ông đứng ở chỗ này, sẽ ảnh hưởng tới việc mua bán của chúng tôi, thích ăn cái gì thì ăn! Nhưng là không thể ăn tại tiệm chúng tôi, tranh thủ thời gian cút cho tôi!" Nhân viên nhà hàng mười phần phách lối, bá đạo, không nói đạo lý, một bộ "không đi tao đánh bây giờ".

"Thế nhưng mà..." Ông chú nhặt đồng nát nhìn thoáng qua con gái mình, vẫn muốn tranh thủ một chút.

"Cút! Cút ngay, biết chưa!" Nhân viên nhà hàng thô bạo đẩy ông chú, ông chú ngã lăn ra đất, ngay sau đó cô bé con đang núp sau lưng cũng ngã theo.

Rầm!

Một cái bàn ăn đổ xuống, đập vào trán cô bé.

"Oa oa~"

Cô bé khóc òa.

Bị dọa, cũng bị đau!

Diệp Huyền bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh qua, bế cô bé dậy, cũng đỡ ông chú.

Lúc này, cả nhà hàng đều chú ý đến bên này.

"Anh bị làm sao thế? Không thấy có trẻ con à?" Diệp Huyền vỗ về trấn an cô bé, tức giận nhìn nhân viên phục vụ.