Chu Hiểu Nguyệt bắt đầu chủ động tìm Diệp Huyền trò chuyện: "Không ngờ đó, anh còn trẻ như vậy mà đã lái chiếc xe thể thao mắc thế ròi? Anh làm cái gì vậy?"

Diệp Huyền bình tĩnh liếc mắt nhìn cô, thản nhiên nói: "Tôi lái xe cho ông chủ."

"A? Đây không phải là xe của anh à?"

"Không phải, của ông chủ đó.

Chu Hiểu Nguyệt nghe xong.

Lại là tài xế à!

Thôi đi!

Những đánh giá của cô ta về Diệp Huyền giảm mạnh.

Thái độ cũng lạnh hẳn đi, chủ đề nói chuyện cũng trở nên miễn cưỡng vui cười, cố gắng cười cho có.

Diệp Huyền khẽ cười một tiếng.

Có ý tứ.

Lúc này, trong lòng Chu Hiểu Nguyệt khinh bỉ Diệp Huyền đến cực điểm.

Người này quá kém cỏi!

Vì gạt mình mà lại lái xe ông chủ tới đây để khoe khoang?

Hừ!

Một người đàn ông như vậy đúng là không có thuốc chữa.

Anh ta có thực lực gì mà dám lái xe thể thao tới để khoe khoang? Ai cho anh ta dũng khí đó? Lương Tĩnh Như hay là Lộ Trì Trì?

...

Xe thể thao lái nhanh như điện chớp, đi vào trong khu chung cư của Lộ Trì Trì, Lộ Trì Trì xuống lầu nghênh đón.

"Hiểu Nguyệt!"

"Trì Trì!"

"Oa, lâu rồi không gặp!"

Hai chị em Chu Hiểu Nguyệt và Lộ Trì Trì gặp mặt, ai nấy đều rất hưng phấn.

Chu Hiểu Nguyệt vừa tỏ vẻ ngây thơ, ỏn à ỏn ẻn nói: "Trì Trì a, bạn trai của cậu đẹp trai thật, làm cái gì vậy?"

Lộ Trì Trì thì không có tâm cơ, cô ấy ăn ngay nói thật: "Anh ấy là người chuyển phát nhanh."

Chu Hiểu Nguyệt bĩu môi.

Ha ha, quả nhiên là đồ làm công.

Chỉ là đồ chuyển phát nhanh thôi mà!

Sao mà so được với bạn trai tôi là cao phú soái chứ?

Bạn trai tôi là gia đình giàu có đấy!

Cô vừa tỏ ra lo lắng, vừa ra vẻ cân nhắc thay Diệp Huyền, cô ta nói tiếp: "A? Chuyển phát nhanh à? Anh ta chỉ là một người đưa chuyển phát nhanh thôi hả?... Bạn trai lái xe của ông chủ, ông chủ hắn sẽ không tức giận sao?"

Lộ Trì Trì tò mò: "Hả? Xe ông chủ? Xe nào?"

Cô mơ màng, hoàn toàn không hiểu Chu Hiểu Nguyệt đang nói cái gì cả?

Trong lòng Chu Hiểu Nguyệt cười lạnh.

Cậu cứ giả bộ tiếp sao?

Tôi muốn xem xem Lộ Trì Trì cậu có thể giả bộ tới khi nào?

Bạn trai mình rõ ràng chỉ là một tên chuyển phát nhanh, lại có gan lái xe thể thao của ông chủ tới đón tôi kia à?

Ha ha •••

Nhỡ mà làm xước chiếc xe mắc như vậy, xem cậu bồi thường như thế nào?

Chỉ bằng chút tiền lương của cậu sao?

Tôi xem cậu giả bộ kiểu gì?

Lúc này đâu, Lộ Trì Trì còn ra vẻ ngơ ngác? Giả bộ hồ đồ à?

Xem tôi vạch trần cậu thế nào!

Chu Hiểu Nguyệt chỉ vào chiếc xe thể thao: "Chính là chiếc xe thể thao màu đỏ kia."

Lộ Trì Trì không hiểu: "Là của bạn trai mình mà~~ "

Chu Hiểu Nguyệt: "..."

Ha ha, cô nghĩ tôi có tin hay không?

Cái chuyện cười này, không buồn cười một chút nào cả!

Bạn trai cậu là nhân viên chuyển phát nhanh, thế mà có thể lái nổi một chiếc xe thể thao 9000 vạn?

Nhà bạn trai tôi giàu như vậy còn không dám lái chiếc này đâu.

Cậu vũ nhục trí thông minh của tôi sao?

Chu Hiểu Nguyệt nhích người, che miệng thốt lên: "Ôi, thật à? Xe thể thao 9000 vạn đó!"

"Thật mà." Lộ Trì Trì ngây thơ đáp: "Xe này là của anh ấy đó, anh ấy không có ông chủ."

Chu Hiểu Nguyệt: "Nhưng là bạn trai của cậu nói với mình, đây là xe của ông chủ hắn."

Lộ Trì Trì cười ha ha nói: "Đừng nghe anh ấy nói mò, anh ấy hay đùa lắm."

"Thật à?" Chu Hiểu Nguyệt xấu hổ đỏ bừng cả mặt!

Cô suy nghĩ ra rồi, chắc chắn là Diệp Huyền cố ý lừa cô.

Nghĩ đến biểu hiện của mình trên đường đi...

Cô không còn mặt mũi gặp người nữa.

Xấu hổ!

Toàn bộ quá trình Diệp Huyền vẫn ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại, thoải mái và nhàn nhã.

Nhìn thấy Chu Hiểu Nguyệt xấu hổ không thôi, Diệp Huyền đứng lên: "Anh đi đưa chuyển phát nhanh đây."

Chuyển phát nhanh đặc thù của hắn còn 5 lần nữa là có thể hoàn thành giai đoạn thứ nhất, gần hơn đến khoảng cách thăng cấp của hệ thống, nhất định phải gắng lên.

Giờ Diệp Huyền mới không có thời gian để nói nhảm với Chu Hiểu Nguyệt, cái hắn quan tâm nhất chỉ có khi nào mình có thể thăng cấp hệ thống mà thôi?

Nghe Diệp Huyền nói phải đi chuyển phát nhanh, Chu Hiểu Nguyệt lại rơi vào im lặng: "..."

Anh đã cũng lái xe thể thao rồi, còn đi đưa chuyển phát nhanh cái gì!

Thế giới này, rốt cuộc là sao vậy?

Tam quan của tôi đã bị người này lật đổ hết rồi.

Rốt cuộc là tôi không bình thường, hay là thế giới này điên rồi?

...

...

Diệp Huyền lái xe thể thao, trở lại cửa hàng chuyển phát nhanh.

Lúc này đây, Tiểu Mạnh ngu ngơ chạy tới, vội vội vàng vàng.

"Anh Diệp! Anh giúp em một chút."

Tên khờ tới xin giúp đỡ.

Diệp Huyền: "Thế nào?"

Tiểu Mạnh đưa đám nói: "em không cẩn thận, có một món hàng chuyển phát nhanh bị em làm hỏng, hàng hóa bên trong là một túi thức ăn cho chó, em làm hư rồi, nó đổ ra hết, mà em cũng xem thử nhãn hiệu của loại này, chỉ có trên mạng mới có thể mua được, giờ em lại mua không kịp... Anh nói xem nói, em nên làm gì đây?"

"Tháng này em đã bị trừ một lần tiền thưởng, nếu lần này lại bị khách hàng khiếu nại, chắc chắn em sẽ bị trừ sạch tất cả tiền thưởng, tháng này coi như mất công toi."

Tiểu Mạnh suýt nữa thì hoảng khóc.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua gói hàng chuyển phát nhanh, hắn thoải mái nói: "Yên tâm, cái này đưa cho anh đi."

Diệp Huyền cũng không phải là tùy tiện giúp người, trong lòng hắn đang nghĩ: "Có thể đây là một món chuyển phát nhanh đặc thù."

Hiện tại đang là thời kỳ thăng cấp mấu chốt, hắn không lười biết được, có thể đưa thêm một món chuyển phát nhanh, nói không chừng có thể gặp được một đơn chuyển phát nhanh đặc thù, cơ hội khó có được.

"Anh Diệp! Cảm ơn anh!" Tiểu Mạnh hưng phấn nói: "Rồi em mời anh ăn cơm!"

Diệp Huyền gật đầu: "Vậy tôi sẽ cố."

Diệp Huyền gọi điện thoại cho khách hàng, là một nữ sinh nhận điện thoại.

Giọng của cô gái này còn rất trẻ và êm tai, khá là dễ nghe: "Alo? Chào anh."

Diệp Huyền: "Người đẹp à, thức ăn chó của cô được giao rồi, giờ tôi đưa qua cho cô, cô có nhà không?"

"Ở nhà, anh tới giờ đi."

"Được, tôi đến ngay đây."

Diệp Huyền cất điện thoại, mang theo túi thức ăn cho chó bị rách, lái ba gác rời đi.