Sở Mộng cười nhạt: "Loại người này, sao có thể là phú nhị đại được?"

Lúc này, Sở Mộng mở Wechat của Diệp Huyền ra, trả lời một câu “Đúng là đồ không phải đàn ông”, không ngờ lại có thông báo:

[‘Tôi đẹp trai như vậy có tội tình gì’ đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy), vui lòng gửi yêu cầu xác mình bạn bè, nếu đối phương chấp nhận sẽ có thể bắt đầu trò chuyện…]

Sở Mộng ngẩn ra!

Cô ta đang định mắng người ta thêm mấy câu để phát tiết lửa giận, kết quả… bị Diệp Huyền kéo vào danh sách đen luôn!

Sở Mộng tâm cao khí ngạo chưa bao giờ bị đối xử như vậy cả.

Trước giờ đều là cô ta kéo đàn ông vào danh sách đen, làm gì có chuyện đàn ông kéo cô ta vào danh sách đen!

Huống chi, lại còn là loại đàn ông cô ta vẫn xem thường?

"Mịa! Tên này đúng là quá đáng! Hắn hắn hắn, lại dám kéo mình vào danh sách đen? Kéo Sở Mộng mình vào danh sách đen?"

Sở Mộng tức nổ phổi, mắng to.

"Loại đàn ông này đúng là vô tri, vô lễ."

"Sao hắn lại dám kéo mình cào danh sách đen?"

"Aaa ~~~ "

Gào to như một con mụ chanh chua.

Mạc Lỵ lỵ: "..."

Nội tâm cười điên cuồng.

"Cậu mới là đồ vô tri, vô lễ ấy, ngu si bỏ lỡ mất mấy tỷ!"

Mạc Lỵ Lỵ không nói gì, nếu Sở Mộng và Diệp Huyền hẹn hò thành công, thì cô ta làm gì có cửa?

Bạn thân, là để “chơi”!

Mạc Lỵ Lỵ nhìn Sở Mộng mắng to, trong lòng mừng thầm.

"Ha ha, đáng đời!"

Lúc này, Sở Mộng ném điện thoại ra, chuông điện thoại lại vang lên.

Sở Mộng thở phì phì đi qua nghe điện thoại: "A? Là lớp trưởng Lưu Hinh sao? Tìm mình có chuyện gì vậy?"

Thì ra là lớp trưởng lớp đại học của cô ta gọi tới.

"Đại mỹ nữ Sở Mộng đang nổi giận với ai thế?"

Lưu Hinh bị giọng điệu nổi giận đùng đùng của Sở Mộng làm giật mình.

"Không sao đâu, chỉ là một tên nghèo hèn vô lễ thôi."

Sở Mộng nói tiếp: "Có chuyện gì sao?"

"Là như thế này, mai là sinh nhật mình, mình muốn mời cậu tới chung vui, không nhiều người đâu, chỉ có 6 bạn học có quan hệ khá tốt với mình thôi."

Lưu Hinh cởi mở cười nói.

"OK! Nhất định mình sẽ tham gia!"

Lúc này, Diệp Huyền đang cùng mỹ nữ con lai Jessica đi dạo phố mua quần áo.

Rõ ràng hai người đã lên giường với nhau, nhưng Jessica vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân. Hai người trò chuyện một lúc, Diệp Huyền cũng biết được thêm rất nhiều.

Thì ra, bối cảnh của mỹ nữ con lai Jessica này, quả nhiên không đơn giản.

26 tuổi, là tiến sĩ tài chính du học Mỹ về nước, hiện đang làm quản lỹ tài chính ở một công ty lớn!

Là học bá!

Thành tích cao, có phẩm vị.

Bình thường thích nhất là tập yoga.

Nội tâm Diệp Huyền: "Chẳng trách dáng người Jessica đẹp vậy, có thể làm nhiều tư thế khó như thế… hóa ra là công lao của yoga."

Có vị mỹ nữ con lai kiêm họ bá này làm bạn, Diệp Huyền cảm thấy rất thành công!

Jessica có mắt nhìn, lại biết các nhãn hiệu, vậy nên đồng hồ, quần áo của Diệp Huyền đều là do cô chọn giúp.

Hai người đi khắp toàn bộ các cửa hàng, gần như là càn quét qua hết tất cả những cửa hàng xa xỉ phẩm, mua mười mấy bộ quần áo, 5 chiếc đồng hồ, giày da phong cách các loại cho Diệp Huyền. Jessica thể hiện ra phong cách học bá và ánh mắt của một nhà tài chính, đồ cô chọn cho Diệp Huyền đều rất phù hợp với khí chất của hắn.

Có câu Phật muốn mạ vàng, người muốn quần áo. Diệp Huyền mặc đồ Jessica chọn càng nổi bật lên vẻ thần tiên của hắn, khí chất rực rỡ, anh tuấn đẹp vô ngần.

Mắt Jessica hiện lên sự dịu dàng yêu mến, mấy chị gái bán hàng cũng đỏ mặt, nhìn hắn không chớp mắt.

Xì xào bàn tán.

"Anh trai này đẹp trai quá!"

"Tuổi trẻ, đẹp trai, nói chuyện dễ nghe, lại còn có tiền!"

"Vừa rồi hắn quẹt thẻ mười mấy vạn liền đây. Mua bao nhiêu đồ xa xỉ mà chẳng chớp mắt lấy một cái."

"Đúng là muốn đổi chỗ với bạn gái của hắn."

"Thôi đi, vị mỹ nữ con lai bên cạnh hắn có phẩm vị, lại gợi cảm như vậy, cô cho rằng mình tranh giành được với người ta chắc?"

Jessica nhìn Diệp Huyền với phong cách ăn mặc hoàn toàn mới, ánh mắt say mê…

Quá hoàn mỹ!

Đúng là kiệt tác hoàn mỹ.

Jessica nhịn không được nói: "Diệp Huyền, anh đúng là kiệt tác hoàn mỹ nhất trong thế giới này, có thể gặp anh, thật là tốt."

"Cảm ơn!"

Sau đó, Diệp Huyền mua không ít túi xách, quần áo, đồ trang sức, nước hoa, đồ trang điểm cho Jessica, bỏ ra hơn mười vạn.

Với người phụ nữ của mình, Diệp Huyền không hề keo kiệt.

Mà Diệp Huyền không biết là, phía sau hắn, "Mỹ nữ hơi mập" Giang Phiêu Phiêu đi theo sau, thấy Diệp Huyền mua nhiều đồ như vậy, Jessica còn xách một đống lớn thì ghen ghét đến đỏ mắt.

"A a a ~~~ "

Giang Phiêu Phiêu tức giận đá một cái vào tường, kêu lên một tiếng, ôm chân ngã xuống đất.

Người xung quanh nhìn thấy bộ dạng điên khùng của cô ta liền sợ hãi chạy hết.

Diệp Huyền ôm eo Jessica, một tay mở xe thể thao ra, phi nhanh trong màn đêm.

Lần này, Diệp Huyền không đưa Jessica về nhà, mà đi thẳng về tứ hợp viện Hiệp vương phủ của hắn.

Lúc đầu Jessica cứ nghĩ là đến khách sạn thuê phòng, nhưng không ngờ Diệp Huyền lại cho cô một niềm vui lớn!

Lúc cô mới nhìn thấy Hiệp vương phủ, cô còn tưởng Diệp Huyền đi nhầm.

"Ây, Diệp Huyền, không phải trời tối nên anh đi nhầm chứ? Đây không phải tòa vương phủ ở Đế Đô sao? Sao anh lại dẫn em tới đây?"

Jessica nói đùa: "Chẳng lẽ anh muốn cùng em dạo đêm trong vương phủ sao? Nhưng hình như tòa vương phủ này không tiếp người ngoài, đến giờ em cũng chưa từng nghe nói…"

"Đúng."

Diệp Huyền đỗ xe xong, xuống xe, thản nhiên nói: "Nơi này không tiếp người ngoài, bởi vì đây là nhà anh."

"Cái gì?"

Jessica trợn mắt, không tin nổi nói: "Sao lại vậy được? Vương phủ lớn như vậy, còn đặt dưới chân Hoàng thành, sao lại… "

"Sao lại không thể?"

Diệp Huyền cười cười, kéo eo thon của cô, đi vào.

Quản gia đã sớm chờ ở đó, cung kính nói.

"Diệp tiên sinh, những chuyện ngài dặn dò đã chuẩn bị xong."

Diệp Huyền gật đầu: "Được."