Diệp Huyền đi vào tiểu khu, cầm điện thoại lên, gọi điện cho khách hàng nhận bưu kiện chuyển phát nhanh.

Vị khách này rất hay mua đồ qua mạng, cho nên cũng được coi là khách quen.

"Người đẹp, mời xuống lầy đồ."

Người bên kia điện thoại đáp: “Bưu kiện chuyển phát nhanh sao? Được, tôi sẽ cho chó của tôi xuống lấy.”

Diệp Huyền không nhịn được mỉm cười, gật đầu: “Được.”

Vị khách này rất thú vị, mặc dù rất hay gọi điện, nhưng Diệp Huyền chưa gặp người thật bao giờ cả, lần nào cũng cho một con chó lông vàng xuống nhận.

Một phút sau, một con chó lông vàng chạy tới.

Diệp Huyền đưa đồ cho con chó, nó liền ngậm về.

Con chó này như thành tinh vậy, vừa chạy vừa quay lại gật đầu với Diệp Huyền, giống như nói “Vất vả rồi”.

Diệp Huyền mỉm cười, tiếp tục đi giao đồ chuyển phát nhanh.

Bưu kiện tiếp theo thì phải đến một tiểu khu rất lớn, có đến mười mấy tòa nhà. Không gian của tiểu khu rất rộng, có rất nhiều vườn hoa, nhìn giống công viên hơn là tiểu khu.

Khách hàng lần này là nữ, tên là Lộ Trì Trì.

Diệp Huyền đi tới cửa tiểu khu liền bị chặn lại.

Rất nhiều tiểu khu đều có quy định, không cho phép nhân viên chuyển phát nhanh vào, phòng ngừa có người giả mạo hoặc trộm cắp gì đó.

Chuyển phát nhanh, chỉ có thể giao ở cửa tiểu khu.

Diệp Huyền đi đến cửa tiểu khu, gọi điện thoại…

"Xin chào, tôi tới giao bưu kiện chuyển phát nhanh. Bạn có bưu kiện, mời ra cửa tiểu khu lấy."

Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói rất đáng yêu, hơi rụt rè nhưng rất ngọt ngào, vừa nghe liền cảm thấy mơ màng.

"Được, được, nhưng, hmm…"

Có vẻ người đẹp này có gì khó nói, cứ muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?"

Diệp Huyền nhíu mày.

"Không phải, để tôi xuống tìm thử. Ha ha, cúp máy nhé, có gì tôi sẽ gọi lại."

"Tìm…??? Có ý gì??"

Diệp Huyền mờ mịt.

...

Bên kia.

Lộ Trì Trì đi thang máy xuống lầu.

Mặc dù nhìn cô rất giống một em gái mềm mại đáng yêu, nhưng vẫn là một đại mỹ nữ xuất sắc!

Nhan sắc chắc chắn là trên 90 điểm.

Cô mới thuê nhà ở trong tiểu khu này.

Nhưng vấn đề là… cô là một người mù đường vô cùng nghiêm trọng!

Mù đường đẳng cấp luôn!

Trong tiểu khu của mình mà cũng mơ mơ màng màng!

"Làm sao bây giờ?"

Lộ Trì Trì có chút khó khăn, cô biết trình độ mù đường của mình cao thế này. Có lúc đi về còn bị lạc đường cơ mà!

Cô xuống lầu đi mấy vòng, choáng váng hết đầu óc.

"Ừm? Chắc cửa tiểu khu nằm ở hướng này nhỉ? Mình nhớ rõ ràng mà..."

"Ui? Sao vẫn chưa đến? Chẳng lẽ không phải hướng này?"

"A? Sao lại không đúng?"

"A? Rốt cuộc mình đang ở đâu?"

Lộ Trì Trì muốn khóc!

Cô đã đi lòng vòng trong tiểu khu của mình 15 phút rồi, cứ qua qua lại lại, nhưng cô không tìm thấy cửa tiểu khu đâu!

Không những không tìm thấy cửa tiểu khu, mà nhà mình ở đâu cũng không biết luôn!

Rốt cuộc mình đang ở đâu?

Sao mình lại bị lạc trong chính tiểu khu nhà mình thế này?

Lộ Trì Trì cũng phục mình, rõ ràng không hề ngu ngốc, tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học, sao lại mù đường đến mức này?

Cô cuống đến mức muốn khóc.

Bây giờ vấn đề không phải là có nhận được đồ chuyển phát nhanh không, mà là...

Cô không về được nhà.

Lộ Trì Trì đã hỏi người xung quanh, nhưng mở miệng chính là: “Xin hỏi nhà tôi ở đâu?”

Vừa nói câu đó ra, người bị hỏi đều bày ra vẻ mặt “Cô bị ngáo à?”, sau đó nhìn tới nhìn lui Lộ Trì Trì.

Lộ Trì Trì chần chừ một lúc lâu, đến đường cùng, không còn cách nào nữa liền gọi điện cho Diệp Huyền.

"Xin chào, tôi là người nhận đồ chuyển phát nhanh, Lộ Trì Trì."

"Chào tiểu thư." Diệp Huyền gật gật đầu: "Tôi đang chờ cô đây, 15 phút rồi đấy, cô đã tới chưa?"

"Tôi cũng không biết, tôi lạc đường rồi."

Lộ Trì Trì khóc nức nở nói.

Diệp Huyền ngẩn ra.

Lạc đường?

Trên thế giới này, còn có người tài giỏi thế sao?

Lạc đường trong chính tiểu khu nhà mình?

"Lộ tiểu thư, cô đừng cuống, nghe tôi nói."

Diệp Huyền rất kiên nhẫn nói với cô: "Tòa nhà trước mặt cô là tòa nào? Cô nhìn số toàn xem!"

"Tòa bên trái tôi hình như là tòa số 18!"

Giọng Diệp Huyền rất nhẹ nhàng, rất êm tai, khiến người ta an tâm hơn rất nhiều. Lộ Trì Trì dần bình tĩnh lại, tìm số của tòa nhà bên cạnh.

"Ừm, tôi biết rồi."

Diệp Huyền chỉ ghé qua tiểu khu này một, hai lần, nhưng tất cả đường đi đều như bản đồ in sâu trong đầu hắn.

Hắn bình tĩnh nói: "Cô đi về phía trước thêm ba tòa nhà nữa, sau đó đi sang trái, qua bốn tòa nhà sẽ nhìn thấy cửa tiểu khu."

"A, cảm ơn."

Lộ Trì Trì vẫn có chút lưỡng lự: "Để tôi thử xem."

Diệp Huyền lại đợi thêm 10 phút nữa, thở dài.

Không cần phải nói, nhất định là lại lạc đường rồi!

Vị mỹ nữ kia, đúng là mù đường cực nặng.

Quả nhiên, điện thoại của Diệp Huyền lại vang lên.

"Xin lỗi! Tôi lại lạc đường rồi!"

Lộ Trì Trì nức nở nói: "Anh có thể đến đây một chuyến, cứu tôi ra không? Tôi đi đau hết cả chân rồi, vẫn không tìm thấy đường ra."

"Được thôi."

Diệp Huyền bất đắc dĩ, hắn phục rồi.

Vị Lộ Trì Trì này, đúng là đồ mù đường cực nặng!

Hắn nói thẳng: "Cô đứng im ở đó đi, đừng nhúc nhích, chờ tôi tới tìm cô."

"Được rồi, cảm ơn!"

Lộ Trì Trì nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Anh trai chuyển phát nhanh lần này, không những nói chuyện nhẹ nhàng, mà còn là người rất ấm áp nữa.

Diệp Huyền nói rõ mọi chuyện, cuối cùng bảo vệ cũng đồng ý để hắn vào.

Diệp Huyền nhanh chóng tìm thấy Lộ Trì Trì.

Cô ở ngay dưới một tòa nhà, mắt rưng rưng muốn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.

"Cô chính là Lộ Trì Trì sao?"

"Anh là… Anh trai chuyển phát nhanh?"

Lộ Trì Trì giật mình nhìn Diệp Huyền, không ngờ trên đời này lại có một anh trai chuyển phát nhanh vừa đẹp trai vừa ấm áp như thế.

Diệp Huyền: "Lên xe, tôi đưa cô về."

Lộ Trì Trì dứt khoát nói: "Được! Tôi ở phòng 803 tòa số 32. Tiểu khu này lớn quá, tôi lại mù đường nghiêm trọng, nếu không phải anh tới đón tôi thì thật sự tôi không biết làm sao nữa."

Diệp Huyền: "…"

Cô là người đầu tiên lạc đường trong chính tiểu khu nhà mình đấy!

Trâu bò!

Đỉnh!

Lộ Trì Trì ngồi trên xe ba bánh của Diệp Huyền.

Gió muộn thổi tới, mang theo hương thơm của Diệp Huyền khiến Lộ Trì Trì cảm thấy an tâm.

Gió muộn rất lạnh, anh trai rất đẹp trai, lòng cô cũng vô cùng ấm áp!

Cô tìm được cảm giác yêu đương rồi!

Lộ Trì Trì: "Nếu cứ như vậy mãi thì tốt." Cô thầm cầu nguyện, đoạn đường này sẽ đi mãi không hết

Mê trai~ ing...

Anh trai ấm áp, yêu yêu.

(ˉ﹃ˉ)!

Diệp Huyền: "Đến rồi!"

"A? Nhanh vậy sao?"

Nội tâm Lộ Trì Trì: (# ̄~ ̄#)!

Mình đi suốt nửa tiếng, sao hắn đi có ba phút đã tới rồi?

Mình còn chưa hưởng thụ đủ mà!

Lộ Trì Trì muốn xông tới, nhưng rơi vào đường cùng, chỉ đành đi xuống, cầm bưu kiện, lưu luyến không rời.

"Nhưng có số điện thoại của anh đẹp trai rồi, hì hì… "

Lộ Trì Trì mất mát lại tìm thấy hi vọng, hai mắt lấp lánh: "Phải tìm anh ấy mới được!"

Diệp Huyền lắc đầu, lái xe rời đi, đột nhiên nhận được phần thưởng của hệ thống:

[Đinh… Kiểm tra đo lường, túc chủ vừa hoàn thành một đơn chuyển phát nhanh đặc biệt, thưởng một toà tứ hợp viện ở đường vành đai 2 Đế Đô!]