Lý Dĩ Thành dựng xe máy trên vỉa hè cạnh quán mì, con đường không lớn, bốn phía chỉ có mỗi chỗ này sáng đèn, tuy đã quá nửa đêm nhưng quán vẫn khá đông, bảy bàn thì kín sáu. Lý Dĩ Thành kêu một tô phở, Dương Tiếu Văn thì gọi mì, lại thêm một đĩa cá mập hun khói với gan hấp (*), rắc đầy gừng thái chỉ.

“Anh không biết ở đây có quán mỳ đâu.” Hai người ngồi xuống rồi, Dương Tiếu Văn nói có vẻ ngạc nhiên.

“Các anh ra đường thì chỉ biết nhằm hướng nội thành thẳng tiến thôi, chỗ này coi như về quê rồi, với lại ở đây 11 giờ đêm mới mở cửa, khách đến ăn hầu như là lái xe thôi.”

“Chứ sao em biết?”

“Có bữa nửa đêm đi làm về, đói bụng quá, lại không muốn ăn cơm hộp, tôi mới đi loanh quanh kiếm thử rồi gặp. Phở của bọn họ ngon lắm, tôi với Thiên Thiên đều ưa.” Lý Dĩ Thành đột nhiên ngừng lại, nhìn nhìn Dương Tiếu Văn, “Cơ mà anh không được dẫn người khác đến đâu đó.”

“Vì sao?”

“Vì đó là một lời nguyền.” Lý Dĩ Thành nói rất chi nghiêm túc, “Mỗi lần tôi và Thiên Thiên phát hiện ra quán nào ngon ngon, chỉ cần dẫn ai đến ăn, rồi người đó lại rủ thêm người khác đến nữa, chẳng bao lâu quán ấy sẽ đắt hàng, kết quả là giá không cao ngất lên thì cũng chật ních hết chỗ chen vô ngồi.“

“A, vậy được. Vậy anh sẽ lẻn đi ăn một mình thôi.” Lần này Dương Tiếu Văn thật không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Chủ quán lần lượt bưng những món bọn họ gọi ra, bày đầy trên bàn, Lý Dĩ Thành bắt đầu nhón hết gừng thái chỉ vào bát mình.

“Ai nha Tiểu Cố…” Dương Tiếu Văn tách một đôi đũa đưa cho cậu.

“Gọi tôi là Tiểu Thành đi, lâu lắm không nghe Tiểu Cố rồi.” Tiểu Cố là cái tên biểu tượng cho bốn năm đại học sống đời cu li a.

“Được, Tiểu Thành, em đi làm toàn về muộn thế hả?”

“Ờ, công việc nó phải vậy, nhưng được cái cũng vui nên không vấn đề gì.”

Công ty quảng cáo đích thị là một nhà thương điên, Lý Dĩ Thành nhớ lại hôm qua vừa thấy có người đội nguyên bộ tóc giả màu xanh xù tưng bừng đi làm, tuần trước thì đồng chí khách Đài – A Vinh lôi bàn ghế của sếp ra bọc giấy báo kín mít, bọc xong còn thắt thêm một cái nơ bướm xúng xính, tuần trước trước nữa tụi làm phòng bên hè nhau mặc như cương thi đến văn phòng… Áp lực quá lớn và thời gian làm việc liên tu bất tận khiến bọn họ luôn chăm chăm nghĩ cách chọc ghẹo thiên hạ, hứng lên thì lôi cả mặt mình ra bôi bác, tóm lại, chỉ cốt sao cười phá lên được một cái giải tỏa tinh thần, “Hiếm lắm cũng có hôm được về sớm, mà về nhà chẳng biết làm gì cho hết giờ.”

“Thứ bảy em phải đi làm không?” Dương Tiếu Văn gắp một miếng cá mập hun khói, lại tỉ mẩn gạt hết gừng còn dính bên trên ra.

“Không, vừa hay xong hết việc rồi, tôi muốn nằm nhà ngủ thẳng tới lúc nào nằm mơ tự nhiên tỉnh, đi ăn caramel nướng, rồi coi Tàu Tốc Hành Bắc Cực, tối về nhuộm tóc.” Trên đường về nhà, Lý Dĩ Thành đã kịp hăm hở chăm chút ra kế hoạch ngày nghỉ đẹp như mơ của mình.

“Tàu Tốc Hành Bắc Cực? 3D phải không? Anh cũng tính đi xem, đi chung nhé?” Dương Tiếu Văn nói bâng quơ, làm như chẳng nghĩ gì cả.

Lý Dĩ Thành nghĩ nghĩ một lát, cách nói của Dương Tiếu Văn rất thản nhiên, bởi vậy cậu cũng làm như không nghe ra ý mong chờ trong giọng anh ta, định tìm đại một lý do để từ chối, cậu muốn hưởng trọn ngày nghỉ cuối tuần một mình a! Bất quá nhớ tới mẩu khoảng cách nhỏ xíu giữa ngón cái với ngón trỏ của Dương Tiếu Văn, cậu lại nói:

“Cũng được, xem suất 7 giờ nhé, mình hẹn ở cổng Mỹ Lệ Hoa (*) luôn.” Dù sao trong rạp tối om om, cứ coi như đi một mình cũng được chứ sao. Lý Dĩ Thành húp xụp một ngụm nước lèo.

Cậu không ghét Dương Tiếu Văn, đi chung với anh ta thật ra rất dễ chịu. Sự do dự của cậu rốt cuộc lại đến từ tốc độ thăng-hoa-cảm-tình quá nhanh giữa họ, hơn nữa mối quan hệ này hoàn toàn bắt đầu từ tình yêu của Khưu Thiên và Tiểu Đồng, tình cảm phát sinh chớp nhoáng rồi cũng sẽ tàn lụi chớp nhoáng, giống như pháo hoa chỉ kịp chói sáng một khoảnh khắc trên bầu trời đêm, nói cho cùng, cậu không muốn quá thân mật với người này.

Dương Tiếu Văn có vẻ rất phấn khởi vì câu trả lời của Lý Dĩ Thành, hoàn toàn không biết trong mấy giây ngắn ngủi, Lý Dĩ Thành đã kịp xào qua đảo lại cả đống ý tưởng trong đầu, “Vậy chứ caramel nướng với nhuộm tóc là thế nào?”

“Đường Đôn Hóa có một quán cà phê làm caramel nướng ngon dữ lắm, bên trên có một lớp caramel giòn tanh tách, mấy bữa tôi đã muốn ăn rồi, cơ mà lần nào ghé được qua cũng đều bán hết trơn.” Lý Dĩ Thành nhớ lại cái vị caramel nướng đó thơm thơm a ngọt lịm a, nghĩ rồi liền nhịn không được xoa bụng nuốt nước miếng.

“Còn nhuộm tóc là vì vụ cá cược ngu si của tôi với thằng cha hướng dẫn biến thái ở công ty đó, rồi, thua, vậy là phải nhuộm vàng nguyên cái đầu.” Lý Dĩ Thành cạp hai miếng gan hấp đầy ấm ức, “Vụ đó căn bản là ổng gài tôi, từ đầu ổng đã biết khách hàng sẽ chọn dự án nào, còn làm bộ ngây thơ, biến thái mà!”

“Vậy là o ép nhau ở chỗ làm hả?”

“Không phải, không phải cơ, rõ là một tụi điên khùng hâm dở quạc nhau, bôi bác đồng đội để tiến bộ.” Ngày nào đó nhất định tôi sẽ trả đũa, Lý Dĩ Thành thầm chêm thêm một câu.

“Chứ em tính nhuộm thế nào?”

“Tôi tìm hiểu rồi, mua thuốc tẩy màu tóc để tẩy cho bớt đen đi, xong rồi nhuộm vàng, ra tiệm ít nhất tốn 3000, mua về tự làm chỉ cần 500.” Lý Dĩ Thành tính toán rất chi li, “Cũng may da tôi trắng, mắt mũi vừa vặn, nhuộm lên chắc trông cũng được.”

“Em tự tin dữ à…”

“Này là người ta đang cố lạc quan trong đau khổ đó! Đằng nào cũng thua xừ nó rồi, cố một tuần rồi nhuộm lại là được.” Lý Dĩ Thành lại hậm hực ngoạm thêm một miếng gan.

“Muốn anh nhuộm giùm không? Chứ không đằng sau gáy sao em làm được.” Dương Tiếu Văn tình nguyện xung phong.

Lý Dĩ Thành lại vo viên mớ ý tưởng về tình cảm chụp giựt a chớp nhoáng a chớp tắt a trong đầu, rồi lại một lần nữa dẹp tuốt qua một bên: “Tốt, vậy xem phim xong mình về nhà nhuộm.” vụ này không liên quan gì đến đồng điệu đồng cảm hết, tóm lại nhuộm tóc cần người ta giúp là lẽ đương nhiên.

Thứ bảy, Lý Dĩ Thành ngủ thẳng đến khi mơ tự nhiên tỉnh như mong muốn, dậy rồi liền đi ăn caramel nướng, đau thương trong bụng đã được dẹp yên kha khá, mà Dương Tiếu Văn lại là một bạn xem phim tuyệt hảo, ngồi xem lúc nên im là tuyệt nhiên im ắng, lúc cần cười thì cười nhiệt tình thôi rồi, khiến Lý Dĩ Thành cảm thấy rất chi hài lòng với ngày cuối tuần này của mình.

Hai người thong thả ra khỏi Mỹ Lệ Hoa, không khí Đài Bắc đã rét căm căm, ánh đèn từ bánh xe đu quay khổng lồ rọi xuống những khe nứt nhỏ bé trên đường gạch, hơn một tháng nữa là tới Tết âm lịch, trời đêm đã nghe xôn xao mùi náo nức, ngoài đường người đi như trẩy hội, Lý Dĩ Thành cùng Dương Tiếu Văn ngồi hút thuốc trước vườn hoa, những bóng đèn thắp sáng mơ màng trên đầu khiến đường nhìn của cậu đột nhiên chao đảo, thấy không rõ được thứ gì trước mắt, cậu lắc lắc đầu, có lẽ nên đi khám thật.

“Sao thế?” Dương Tiếu Văn hỏi.

“Không, hơi lạnh thôi. Nào đi, đi mua gà rang muối rồi về nhuộm tóc.”

Tung tẩy xách 50 tệ gà rang muối, 50 tệ râu mực, 30 tệ khoai chiên, hai người về nhà Lý Dĩ Thành, lôi bia ra nhậu chung hết hơn nửa bọc gà rang, Lý Dĩ Thành mới tìm một cái khăn tắm to, quàng quanh vai, kéo ghế ra ngồi ngoài phòng khách, rải báo kín dưới sàn, bắt đầu công trình tẩy tóc, Lý Dĩ Thành cúi đầu cho Dương Tiếu Văn chải thuốc, bụng thầm nhớ lại cảnh tuyết hoành tráng rực rỡ trong bộ phim 3D mới xem.

“Cảnh tuyết lúc nãy đẹp thật.” Đột nhiên Dương Tiếu Văn nói.

“Ha ha, tôi cũng đang nghĩ đến cảnh đó đó, tôi chưa thấy tuyết rơi bao giờ đâu, chẳng biết có giống vậy thật không nữa.” Lý Dĩ Thành chỉ mới thấy tuyết đọng dưới đất trên núi Hợp Hoan.

“Anh cũng thế, mới thấy tuyết đọng dơ hầy trên núi Hợp Hoan thôi à.” Dương Tiếu Văn nói.

“Anh mắc máy nghe trộm trong đầu tôi hở, tôi vừa nghĩ tới là anh nói liền à.”

Dương Tiếu Văn bật cười sầu đời, lại một hồi sau mới nhẹ nhàng nói tiếp, “Em a, coi qua thì cũng dễ gần, nhưng đích thực ra lại là: người sống đừng hòng tiếp cận, ở ngay đây đấy, mà cũng thật xa xôi.” Lý Dĩ Thành không đáp, chỉ im lặng để ngón tay anh ta lướt trên tóc mình.

“Giống như tranh thủy mặc, dù mới đầu phết mực phóng tay, nhưng hòa nước vào rồi, lại loang đi như không có.” Dương Tiếu Văn bồi thêm một câu.

“Anh đúng là bánh đĩa bay đậu đỏ thật.” Đợi đến khi Dương Tiếu Văn chải xong thuốc tẩy màu, Lý Dĩ Thành mới nói, “Tại sao cứ phải những lúc tôi không nhìn thấy mặt anh, anh mới nói chuyện kiểu đó nhỉ?”

“Vì ánh mắt em bình thường cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta ấy, nhìn vào rồi tự nhiên nói không nên lời.” Dương Tiếu Văn thật thà đáp.

“Tôi là Medusa hay sao…”

“Còn dễ sợ hơn bả nhiều.”

Lý Dĩ Thành cúi đầu, không ừ hữ gì, Dương Tiếu Văn vẫn hồn nhiên nói tiếp, “Vì trông đẹp vậy, nên anh rất tò mò hai mắt phượng sưng húp kinh dị Tiểu Lam nói thật ra trông thế nào, cơ mà đợi lâu vậy vẫn chưa được thấy…”

Lý Dĩ Thành giơ chân phải, rút cái dép lê xanh trắng (*) quẳng ra sau lưng, “Ai nha~”Dương Tiếu Văn làm bộ la lên.

Náo loạn một hồi, Lý Dĩ Thành đứng dậy vào phòng tắm gội đầu, màu đen trên tóc đã hoàn toàn bị tẩy mất, cậu soi gương cả nửa ngày, rốt cuộc kết luận cái đầu mình giờ cứ như cỏ dại héo rũ vì thuốc trừ sâu.

“Nào, nhuộm vàng thôi!” Lý Dĩ Thành lê ra phòng khách, lại ngồi xuống ghế.

Dương Tiếu Văn lấy tuýp thuốc nhuộm ra, thong thả bôi lên tóc Lý Dĩ Thành. Lý Dĩ Thành nghĩ, giờ cũng không nhìn thấy mặt… “Chứ anh với người trước kia là sao?” Lý Dĩ Thành thận trọng mở miệng.

“Ờ… thì là bị đá.”

Lý Dĩ Thành nghĩ tiếng “ờ” ấy mới thật nhấn nhá, như thể vừa đào bới lên cả những điều đã chôn thật sâu thật sâu trong lòng, không khí trở nên nặng nề và lành lạnh, cậu chợt nghĩ người sau lưng chắc đang chớp mắt không ngừng, rồi nước mắt sẽ rất nhanh, rất nhanh rơi xuống gáy cậu, và lăn vào cổ áo.

“Bọn anh ở cùng nhau hơn 6 năm.” Dương Tiếu Văn lặng lẽ chải hết nửa tuýp thuốc nhuộm, rồi mới nói tiếp, “Quen nhau từ khi cậu ấy mới vào đại học, lúc đó anh học năm thứ hai, yêu từ cái nhìn đầu tiên, tính tình cậu ấy đơn giản, hoàn toàn trong sáng, coi anh như cả thế giới của cậu ấy, rồi để anh dẫn cậu ấy đi chiêm ngưỡng một thế giới càng rộng lớn hơn…”

Lý Dĩ Thành ừ một tiếng.

“Người đó… người đó a…” Dương Tiếu Văn có vẻ do dự không biết phải nói thế nào.

“Người đó á? Voldemort hở?” Lý Dĩ Thành vẫn cúi đầu, ấm ách nói.

Dương Tiếu Văn thoáng khựng lại, rồi đột nhiên cười phá lên, vừa run run tay quết thuốc vừa cười, thiếu chút nữa quết cả lên vành tai Lý Dĩ Thành, anh ta vội thò hai ngón tay nhẹ nhàng quệt qua tai cho cậu, lau sạch vết thuốc, rồi cẩn thận giữ cho khỏi lem sang chỗ khác, ngón tay anh ta rất lạnh, mà mặt Lý Dĩ Thành lại hơi nóng nóng lên.

“Năm đầu anh mới vào giới, chơi bời dữ lắm, lên năm thứ hai gặp cậu ấy rồi mới tu tỉnh lại, đã định sống cùng Voldemort cả đời.” Dương Tiếu Văn ngừng cười, nói tiếp, “Anh đã tuyên bố với gia đình, cũng may người nhà anh suy nghĩ thoáng, nên có lễ lạt gì đều dẫn cậu ấy về nhà ăn, nhà anh đang ở là ba mẹ anh mua cho anh và cậu ấy. Nhưng yêu đương cháy bỏng qua rồi, chỉ còn cuộc sống. Anh cảm thấy rất thỏa mãn với một phần cuộc sống hiện tại, nhưng cậu ấy còn muốn chiêm ngưỡng thế giới nhiều hơn nữa, đến một hôm cậu ấy nói anh chỉ là sự nông nổi tuổi trẻ của cậu ấy, rồi người ta sẽ phải lớn lên, giờ cậu ấy đã tìm được tình yêu đích thực rồi, cậu ấy phải đi thôi, anh không chịu chia tay, cậu ấy nói tình yêu đích thực là bất tử, anh có muốn ngăn cũng không được.”

Bôi hết tuýp thuốc nhuộm, Dương Tiếu Văn dọn hết đồ nhuộm tóc vào sọt rác, rồi bước tới đứng trước mặt Lý Dĩ Thành, kéo ghế ngồi xuống, “Khi đó anh đã nghĩ, tình yêu đích thực là bất tử phải không, đã vậy anh đi tự tử.”

“Không phải anh nói nhìn thấy mắt tôi là không nói nên lời hả?” Lý Dĩ Thành tự nhiên thấy ngượng nghịu, bắt đầu vặn vẹo nhấp nhổm trên ghế, cậu không giỏi lo chuyện tâm tình của người khác, cũng chẳng biết phải an ủi người ta cách nào.

“Anh nghĩ thử xem em có thể biến anh thành tượng đá không, để anh chết luôn bây giờ.” Dương Tiếu Văn cười đáp, “Loại người như chúng ta…”

Dương Tiếu Văn lại ngừng hồi lâu, để sự im lặng chậm rãi bao trùm.

“Loại người như chúng ta, quá đắm chìm, lại quá tin tưởng vào tình yêu, từ đầu đã định trước sẽ có kết cục bi thảm.” Dương Tiếu Văn nói hết một hơi, biểu cảm trên gương mặt thật còn khó coi hơn khóc mếu.

“Lúc trước đi Thiên Cung, thầy bói nói sau này tôi sẽ xuất gia đi tu, anh nhớ lúc đó vô miếu thăm tôi nghen.” Đột nhiên Lý Dĩ Thành nói tuột qua chuyện khác.

Dương Tiếu Văn ngây người, “A?” lên một tiếng.

“Đời này nhân duyên của tôi coi như lỡ hết rồi, thế nên kiểu gì rồi cũng đi tu.” Lý Dĩ Thành nói vô cùng nghiêm túc.

Dương Tiếu Văn nhìn cậu thật lạ lùng một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được bật cười, “Em đúng là người sống chớ đến gần.”

Dương Tiếu Văn hiểu Lý Dĩ Thành tự nhiên pha trò vậy là muốn làm tâm trạng anh ta thoải mái hơn phần nào, không phải vì lo lắng cho anh ta, mà vì Lý Dĩ Thành không muốn đụng chạm đến tâm sự của người khác, cũng chẳng muốn để tâm sự của người khác đụng chạm đến mình. Mà câu người sống chớ đến gần ấy, cũng khiến Lý Dĩ Thành hiểu Dương Tiếu Văn biết cậu nghĩ gì. Người này chẳng vừa đâu, Lý Dĩ Thành thầm nghĩ, rất rất không vừa.

“Tôi biết anh nói Thiên Thiên là cương thi rồi đó, tôi sẽ mách cậu ấy.” Lý Dĩ Thành tiếp tục nói nhảm, bụng nghĩ thầm cái người này cười lên có phải đẹp bao nhiêu không, nói rồi đứng dậy vào phòng tắm gội đầu, trước khi đóng cửa còn thò đầu ra: “Anh gọi cậu ấy là Tiểu Thiên đi, Tiểu Lam là tên cậu ấy dùng trong giới, tôi nghe không quen.”

Dương Tiếu Văn biết ý Lý Dĩ Thành là gì, cậu là người dị tính ái, cậu không-ở-trong-giới của anh ta.

Lý Dĩ Thành gột hết thuốc nhuộm trên đầu, vậy là một tượng đất sét tóc vàng xuất hiện trước gương. “Thật ra cũng dễ coi chứ bộ.” Lý Dĩ Thành lầm bầm tự thôi miên mình.

Dương Tiếu Văn chỉ bình phẩm hai chữ: “Lưu manh.”

Đêm đó tên lưu manh Lý Dĩ Thành lại lên Mộng Cầu Vồng đã bỏ bê lâu ngày, câu Dương Tiếu Văn nói “từ đầu đã định trước kết cục bi thảm” nhắm trúng phần đau thương còn sót lại trong lòng cậu, Voldemort muốn thấy thế giới mới mẻ, bạn gái cũ của cậu muốn nhiệt tình, bọn họ ra đi chẳng có gì sai, vốn đâu cần hy sinh bản thân chỉ để tình yêu của người khác được trọn vẹn, dù rằng người ấy có thể chết vì ta… Thế gian trăm mối, được gặp gỡ nhau đã là may mắn trên đời rồi, đành rằng hiểu vậy, nhưng đau vẫn là đau.

“Tôi còn đau vì chúng ta sẽ thành người xa lạ, tôi còn đau vì em chẳng yêu tôi.” NoNight viết.

“Tôi cũng thế.” Võ Đại Lang thầm đáp lại trong lòng.

——-

(*) đầu tiên là “gan hấp”, thiệt ra nó hông phải hấp ;_; ~ Du xoắn ra vậy chỉ vì khi đọc cách làm thì nó có vẻ là vậy, còn nguyên bản nó là vầy “phấn can – 粉肝”, sát nghĩa nhứt thì có lẽ là “gan hồng” – ý là gan nấu tái tái :”x ~ rồi rắc gừng thái chỉ lên x”)) ~ hợ, lựa gừng đi Đại Võ x”)) ~

(*) caramel nướng (Crème brûlée): bánh flan với caramel được đốt hơi cứng và có thêm vị đắng của đường khi đốt.

(*) Mỹ Lệ Hoa: công viên giải trí Mỹ Lệ Hoa (Miramar), vừa là khu vui chơi giải trí vừa là trung tâm mua sắm hiện đại ở Đài Bắc :”> ~ chắc nó giống mấy cái resort bự bự ở mình, vô cái là chỉ có dốc túi ra tiêu cả ngày hông chán =))))~

(*) núi Hợp Hoan: một địa danh du lịch tại Đài Loan (là núi thiệt a :”x )~

(*) dép lê xanh trắng: =)))~ từ từ mắc cười quá =))~ tại cái tên nó quá cụ tỉ =))~ làm người ta lúc đầu ko dám hiểu =))~ lúc sau tra ra hình rồi thì thành ko dám tin =)))))~ đây dòm hình đi các tình iêu =))~

cái của nầy ở nhà bạn gọi nó là dép xốp đi nhà vệ xinh =)))))))))~~ và quả nhiên là xanh trắng =))~

ờ còn vụ Voldemort =)))~ nếu các nàng đã từng thử tra, thì “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy” của Lý Lan, nguyên gốc nó là “You know who” =))~ và với mỗi bản dịch ở các ngôn ngữ, tên chàng lại được chém một cách khác nhau =))~ với bản tiếng Trung (nội địa), thì chàng là “神秘人 (thần bí nhân)” (a.k.a người bí hiểm) =))~

còn trong tiếng Đài, chàng là… “那個人 (na cá nhân)” (a.k.a “Người đó”).