Lý Dĩ Thành và Khưu Thiên là bạn học trung học, quen biết cũng chẳng có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là láng giềng ngồi chung bàn lâu ngày thì quen. Tính tình Khưu Thiên vốn vui vẻ chủ động, ai ai cũng đối tốt được. Lý Dĩ Thành trông qua cũng rất vui vẻ, đối với mọi người cũng không tệ. Chỉ có khác một điều, ấy là Khưu Thiên từ trong ra ngoài thành thật như nhau, còn cái thật ở Lý Dĩ Thành là lớp vỏ bọc mỏng manh bề ngoài, còn bước sâu thêm một bước vào bên trong, chỉ còn lãnh đạm.

Lý Dĩ Thành không lạnh lùng, mà là cậu không chủ động. Cần cậu giúp việc gì, chỉ cần mở miệng nói tự khắc cậu sẽ làm hết sức, muốn làm bạn với cậu, chỉ cần chủ động tiếp cận cậu, và đừng giẫm lên vạch giới hạn sau cùng, cậu có thể là bạn của một ai đó, ngồi cùng nhau cũng có thể nói giỡn bông lơn, nhưng chưa bao giờ cậu chủ động liên lạc với ai, đối phương không đến tìm cậu, cậu cũng không cố ý gọi cho họ, rốt cuộc cứ thế im lặng biến mất, không tranh không cầu, bạn bè của cậu luôn đến và đi như thế, chỉ trừ Khưu Thiên.

Giữa cậu và thế giới này vĩnh viễn tồn tại một sự ngăn cách, cậu là kẻ lạ quê, và buông mình ở một nơi không bao giờ là của cậu.

Học kỳ cuối cùng của cấp ba, hai người lên Đài Bắc coi triển lãm sách, tiện thể vào Thiên Cung lễ, vái xong Khưu Thiên lôi Lý Dĩ Thành xuống coi tướng số, lúc ấy trong bụng Lý Dĩ Thành đã định rõ trường đại học và khoa ngành sau này rồi, thầy tướng số nói cậu “Tâm tưởng sự thành”, còn Khưu Thiên thì “Còn phải nỗ lực”, Khưu Thiên rền rĩ một hồi, lại đòi coi thêm tình duyên, coi tới coi lui kết quả vẫn rất đơn giản, “Mấy hồi trắc trở, xuôi đường êm ái”, ý tứ là sau đôi ba lần yêu đương nhẹ nhàng rồi chia tay, cuối cùng cũng tìm được người bạn đời cho mình. Kết quả này với Khưu Thiên rõ là không như ý cho lắm, mắc công cậu chàng lại rền rĩ thêm một hồi nữa.

Lúc ấy bọn họ mới 18 tuổi, không nghiệm được cái hạnh phúc của sự bình yên, còn ảo tưởng đến những yêu đương sóng gió, ly kỳ xa xôi.

Mặc kệ Khưu Thiên thở ngắn than dài, thầy tướng số ngoắc tay gọi Lý Dĩ Thành, “Bữa nay mua một tặng một, để bác bói cho cậu.” nói rồi nhẩm nhẩm đoán đoán, kết quả chỉ có bốn chữ: phận bạc duyên khan.

“Cậu là người duyên phận mỏng, chẳng riêng gì tình yêu, quan hệ thân thích, bạn bè đều vậy, người như cậu suốt đời khó mà thân thiết với ai.” thầy tướng số ngừng lại, tử tế xem cả bàn tay Lý Dĩ Thành, “Duyên trần của cậu không nhiều, cũng có đấy, nhưng trước 35 tuổi mà không gặp được ai, thì cậu sẽ theo đường tu hành thôi.”

Khưu Thiên đứng một bên nghe thầy tướng số nói vậy, có vẻ cũng bị bối rối, nhưng Lý Dĩ Thành chỉ bình tĩnh đáp, “Cháu biết, lúc mới sinh mẹ cháu cũng có đi coi, hồi đó nghe nói người ta phán cũng giống vậy.” bởi thế ba mẹ cậu mới đặt tên cậu là Dĩ Thành – chân thành với cuộc đời. Họ hy vọng cậu có thể lấy lòng chân thành đối đãi với người khác, nếu đã vậy bất kể duyên phận có bao nhiêu, chí ít vẫn được đáp lại bằng sự tốt lành.

Lúc sau lên xe đi Đài Trung, Khưu Thiên mới nói với Lý Dĩ Thành, “Duyên trần của bồ ít, thôi để tôi chia bớt cho bồ nghe, coi bộ vận khí tôi cũng được lắm.”

Lý Dĩ Thành trợn mắt nhìn cậu ta: “Cho thì tôi lấy, gom lại để đó chờ cúng cho con nhỏ kỳ bí ở đâu đó chưa xuất hiện.”

Khưu Thiên cười hắc hắc, nói: “Mình cùng lên Đài Bắc học đi.” nói xong quay đầu nhắm mắt ngủ, có vẻ rất chi bí hiểm.

Công bố kết quả thi đại học, Lý Dĩ Thành đậu khoa mỹ thuật ứng dụng như ý muốn. Cậu thích vẽ vời, hồi trung học thì soạn tập san cho trường, vẽ tranh tường giúp chi đoàn, từ đầu cậu đã quyết định sẽ làm thiết kế. Khưu Thiên thì thôi chờ ý trời, xét điểm xong được phân vào khoa tiếng Tây Ban Nha, cậu chàng cũng cười toe. “Quan trọng không phải là khoa nào, mà là đời sinh viên!” Khưu Thiên phát biểu rất chi nghiêm túc.

Hai người cùng lên Đài Bắc, trọ hai đầu thành phố, vẫn thường liên lạc điện thoại như trước, cuối tuần rảnh rỗi thì gặp nhau chơi. Khoa của Khưu Thiên thì đúng thật là mông lung, có bữa cậu ta gọi cho Lý Dĩ Thành, nói vô cùng đắc ý, “Trời sinh tôi để học tiếng Tây Ban Nha đó nghen, coi tôi biết đạn lưỡi nè!” nói xong bắt đầu chắt lưỡi “Tắc tắc tắc tắc tắc…” thể hiện cho Lý Dĩ Thành nghe.

Lý Dĩ Thành cúp máy cái “rụp”.

Học kỳ đại học đầu tiên, đương lúc Lý Dĩ Thành ngụp giữa đống bài tập chất chồng nhìn không thấy đỉnh thì lại nhận được điện thoại của Khưu Thiên.

“Haizz, bồ đang làm gì đó?” Giọng Khưu Thiên nghe nhẹ tênh.

“Vẽ.” cậu đã thức mất hai đêm, đương bắt đầu nghi ngờ hay mình chọn khoa mỹ thuật ứng dụng là sai lầm mất rồi.

“Haizz, nói bồ nghe nè.”

“Nói gì nói lẹ đi.”

“Ờ…” ống nghe nghe được tiếng hít sâu của Khưu Thiên, “Tôi yêu rồi, bạn trai, tôi là người đồng tính đó.” Khưu Thiên nói một lèo nhanh như đạn tiểu liên.

“Ờ, rồi, tôi biết rồi, còn gì nữa không?”

Khưu Thiên lặng người luôn, “Sao bồ bình tĩnh thế hở? Bồ biết tôi tốn bao nhiêu dũng khí mới dám come out với bồ không?! Mắc gì bồ không an ủi, cổ vũ tôi một tiếng chớ!! Sao bồ không la lên ngạc nhiên hay gào rú hỏi tôi nói cái chi tôi nói cái chi??” Khưu Thiên lại bắn tằng tằng một tràng nữa.

Lý Dĩ Thành đã nhịn hết nổi, “Nín, tranh bài còn chưa vẽ xong đây này, bồ la ó gì nữa hả, bồ biết khoa tôi có bao nhiêu đứa đồng tính không!”

Người đồng tính đúng là có thiên hướng nghệ thuật, vừa nhập học xong, Lý Dĩ Thành đã nghiệm ra điều ấy, bữa tụ tập*, đàn anh đỡ đầu* lôi đàn anh cùng khoa đến giới thiệu với cậu, “Đây bạn trai tao đó, từ sau cứ gọi đàn anh được rồi.” nói xong còn diễn một màn hôn hít tít mù nhiệt liệt, và kể từ đó đời cậu bị quây đặc kín giữa một vòng vây đồng tính, bất quá không ngờ cuối cùng cả Khưu Thiên cũng nhào vô giúp vui, cúp máy rồi, Lý Dĩ Thành mới ngao ngán nghĩ, “Mình thành người dị tính cuối cùng trên đời mất rồi~”

Lý Dĩ Thành không ủng hộ vụ đồng tính, mà cậu cũng chẳng phản đối, căn bản là cậu không phân biệt được đồng tính ái với dị tính ái thì khác nhau chỗ nào, mà người dị tính chẳng cần cổ vũ hay kì thị, ừ vậy người đồng tính cũng không cần.

Tư tưởng ấy của cậu được đàn anh coi là tri kỷ, lại được thấm nhuần nỗi khổ đau cay đắng suốt bốn năm của tụi đàn anh, rốt cuộc cậu không những bị lôi đi vẽ tranh cổ động cho hội đồng tính, còn giúp việc biên tập tạp chí, làm tờ rơi, lâu lâu hội đồng tính hội hè đình đám thì vô giúp làm đạo cụ, chụp hình, gặp lúc cần xưng tên, cậu liền nói đại mình là “Cố Thi Đa”, vậy là trong ngoài trường ai ai cũng biết khoa mỹ thuật ứng dụng có một đồng chí thẳng nam hay lam hay làm, dễ ăn dễ nói, ưa xắn tay giúp đỡ đồng bào tên gọi Tiểu Cố.

Lý Dĩ Thành cũng không phải ôm nhiệt huyết ra sức cống hiến cho hội đồng tính, chẳng qua đàn anh mở miệng kêu cậu giúp, thế là cậu làm, có vậy thôi, chẳng khác gì tiện đường đi mua giùm cơm hộp hay quăng hộ túi rác.

Trước thái độ “tích cực” của Lý Dĩ Thành, Khưu Thiên vô cùng khoái chí, cách vài bữa lại lôi bạn trai quý như vàng đến cho Lý Dĩ Thành coi mặt, Lý Dĩ Thành trông Khưu Thiên phấn chấn hai mắt sáng rực, lòng cũng được một phen cảm động ghê gớm, nghĩ thầm người anh em đã tìm được tình yêu đích thực rồi, vậy là liền hùng hồn phát biểu hai người nhìn hợp lắm, rồi nhất định phải hạnh phúc blah blah~~

Kết quả là qua tháng sau, Khưu Thiên đã dẫn một tên tình-yêu-đích-thực khác đến, qua tháng sau nữa, lại một tình-yêu-đích-thực mới, Lý Dĩ Thành cũng hết lời để nói, bởi vì mỗi lần Khưu Thiên nói đang yêu đương với ai cũng chẳng khác gì bảo “Nè tôi quyết định trưa nay ăn McDonald’s, bồ chúc tôi mua được phần khoai chiên bự bự đủ no bụng đi.”, Lý Dĩ Thành không hiểu vì sao Khưu Thiên cứ té sứt đầu mẻ trán xong lại tỉnh bơ đứng dậy phủi bụi tiến tiếp lẹ vậy, còn cười toe bảo có vấn đề gì đâu.

Trước nỗi thắc mắc này, Khưu Thiên đã thủ sẵn một bài diễn thuyết: “Phải có kinh nghiệm thất bại thì mới luyện thành tuyệt chiêu mò đâu trúng đó, trải qua đau khổ rồi mới biết quý trọng hạnh phúc trong bể tình~”

“… mà bồ đau khổ hình như hơi bị nhiều nha.”

Cho đến học kỳ sau, Lý Dĩ Thành mới chợt nghĩ đến một vấn đề rất chi hệ trọng, “Có chuyện này tôi quên hỏi, bồ ở trên hay ở dưới vậy hở?”

Khưu Thiên câm nín một hồi, rồi bẽn lẽn đáp: “Thì coi đối phương ra chiêu như nào, rồi tôi tiếp thôi.”

“Là như nào?”

“Hồi đầu là tôi ở trên, sau này có người còn ưa ở trên hơn tôi nữa, thế là tôi đành nằm dưới, thì tóm lại là xem chiêu tiếp chiêu.” Khưu Thiên ngẫm nghĩ một tí, lại nói tiếp, “Mà thiệt ra nằm trên nằm dưới sướng nó cũng khác nhau…”

“Nín ngay, tôi hiểu rồi.” Lý Dĩ Thành chặn đứng luôn ý đồ san sẻ nỗi niềm thần tiên của tình yêu nam nam của Khưu Thiên, “Tôi hỏi bồ thêm một câu, bồ có từng thích tôi không đó?”

“Có.” Khưu Thiên đáp thẳng thừng, “Thích bồ chắc chừng hai ba tiếng chi đó.”

“…”

“Bữa lên Đài Bắc coi tướng số ấy, bồ nhớ không?”

“Ừm ờ.”

“Lúc trên xe về Đài Trung, tôi nghĩ bồ duyên trần ít, tôi với bồ chắc phải có duyên dữ lắm mới làm bạn vậy, không chừng là duyên trời định này này nọ nọ a. Cơ mà lúc sau xuống xe thấy bồ ngủ dậy, hai cái mắt phượng một mí sưng húp híp, từ đó là tôi dẹp ý đồ luôn.”

“…”

“Tôi nói bồ nghe a, nếu đời chỉ còn có mỗi bồ với tôi là trai, vầy thà tôi đi làm dị tính ái.”

“Thiên Thiên~”

“Ai nha, có kẻ hèn~”

“Đi chết đi.”

Đời đại học của cậu cứ thế bị lọt thỏm trong hội đồng tính, lâu lâu còn qua lại mấy chỗ dành cho người đồng tính, cũng có sinh viên nam thích cậu, mà lý do cậu từ chối không phải là mình thích người khác giới, mà là không có cảm giác gì. Cậu từng nghĩ qua, nếu ngày nào đó có một người con trai khiến cậu rung động xuất hiện, thì cứ thử gặp gỡ cũng không sao.

Lúc ấy Khưu Thiên và đám đàn anh ở trường đều thường lên một một trang web đồng tính tên “Mộng cầu vồng”, Lý Dĩ Thành cũng đăng ký tài khoản để vô coi, ID lấy tên “NoNight”, ID này là xuất phát từ bộ phim “Bất Dạ Thành” của Kim Thành Vũ, lần đầu tiên Lý Dĩ Thành nghe thấy cái tên phim ấy đã được một phen xúc động bồi hồi: “Này không phải đang nói mình sao, bất-dạ-thành, mình chính là Tiểu Thành đêm đêm thức trắng, long tong chạy đuổi bài tập a.” ID này khiến Lý Dĩ Thành rất chi hài lòng, nghe vừa nghệ thuật vừa dễ thương~

Năm thứ tư đại học, Lý Dĩ Thành rồi cũng hiểu bốn chữ phận bạc duyên khan đích thực là đủ soi chiếu đời mình. Mà cậu vẫn cứ dửng dưng bước sượt qua thiên hạ, chẳng có mấy sự chịu nhập tâm.

Cậu nghe nhạc điện tử, bạn bè lắc đầu; cậu nghe Rock n’ Roll, lâu lâu lại mua mấy đĩa CD của các nhóm nhạc bí ẩn chẳng biết tên là gì; cậu coi phim điện ảnh, thôi thì thuộc lòng từ Truffaut của phong trào phim Pháp mới tới A Clockwork orange; cậu xem hoạt hình, thế là hiểu thêm được một từ “nguệch ngoạc” hồi này thiên hạ hay xài; cậu đọc Haruki Murakami, Luyến Nhân Nhứ Ngữ, rồi Trương Ái Linh, đọc xong thì tập tành viết vài bài văn mạng chẳng ra câu chẳng ra thơ. Thậm chí cậu đọc nghiêm chỉnh cả đống sách về đồng tính, từ tiểu thuyết đến hiện thực xã hội rồi nghiên cứu khoa học luôn.

Trong mắt người khác, Lý Dĩ Thành là một thanh niên đặc sắc ưa văn nghệ, bất quá bọn họ không biết, bóc hết hàng lớp vỏ văn nghệ màu mè, kỳ thật cái gì cũng không còn. Cậu là một chiến binh đất sét sống sờ sờ trên đời, bề ngoài tinh tế hơn người, bên trong chỉ có rỗng không. Vốn không phải cậu muốn giả bộ, chẳng qua cậu không cảm thấy nhiệt tình mà thôi.

Cho đến năm thứ ba, Lý Dĩ Thành yêu, đối phương là một nữ sinh cùng khóa học lớp kế bên. Cô gái này tự tin, độc lập, tính tình cởi mở, có cách nhìn riêng với mọi sự, mà quan trọng hơn là, đối với những gì mình thích cô thể hiện thật đơn giản, luôn luôn nhiệt tình, Lý Dĩ Thành ban đầu tiếp xúc với cô ấy cũng không có cảm giác gì, nhưng dần dần từ mến mộ đến bị hấp dẫn, cuối cùng là sa vào vô phương chống cự, vậy là yêu đương oanh liệt. Rung động mãnh liệt đến thế, gần như muốn thiêu đốt cậu thành tro bụi, cậu chỉ hận không thể phanh da cắt thịt mình, rồi móc hết tim gan ra cho cô ấy xem.

Cậu hiểu ra rằng cậu cũng có nhiệt tình, chẳng qua duyên trần ít ỏi, vậy là cậu quyết định phen này dồn hết nhiệt tình và duyên phận dâng cho cô ấy. Mà đồng thời cậu cũng hy vọng, hy vọng lòng nhiệt tình của cô gái đó có thể thấm qua, và phần nào tiếp thêm cho cậu.

Khưu Thiên chỉ bình luận một câu: “Thiêu thân lao vào lửa, tự tìm đường chết.” sau này lại chêm thêm, “Phần duyên của tôi cấm không được vun vô cống cho nhỏ đó luôn nghen, coi chừng tôi tuyệt giao bồ.” đến lúc đó số lần đau khổ của Khưu Thiên đã sắp sửa đột phá kỷ lục.

Mỗi người ôm một mối tình rồi tốt nghiệp, Khưu Thiên và Lý Dĩ Thành thuê một nhà trọ ở ngoại thành, bắt đầu sống chung. Theo lời Khưu Thiên nói thì, ở cùng bạn trai chắc chừng ba tháng lại phải chuyển nhà, còn bạn gái Lý Dĩ Thành lại là dân gốc ở Đài Bắc, thành ra hai đứa trở thành một cặp trời sinh để trọ chung, mỗi tháng còn có thể về Đài Trung thăm nom cho vui lòng ba mẹ. Lý Dĩ Thành căn bản không thèm có ý kiến với triết lý của Khưu Thiên.

Tốt nghiệp rồi, Lý Dĩ Thành được đàn anh giới thiệu đi làm trợ lý thiết kế ở một công ty quảng cáo nổi tiếng. Tiếng là trợ lý thiết kế, thật ra là nhân viên tạp vụ hạng bét dí, đàn anh từng nói chân tình với cậu, rằng thì thành tích học hành dù có tốt mấy, công trạng bằng khen có hoành tráng mấy, vô đây rồi cũng là đồ vứt đi tuốt, thế nên cứ lo mà bưng miệng học nghề đi, có tài thì nai lưng chừng một năm khắc lên được thiết kế, không tài thì thôi bỏ việc, hơn nữa, chỉ cần chen được chân vào, làm không công cũng chẳng sao, cứ ở đây mạ vàng ít lâu, sau này ra ngoài đảm bảo lương lậu vọt theo cấp số nhân, câu này 5 năm sau bắt đầu trở thành sự thật. Cuối cùng nguyên nhân cậu được tuyển một là nhờ đàn anh giới thiệu, hai là vì cậu đòi lương siêu thấp, và ba là cậu là thanh niên hạng B, chỉ cần đi nghĩa vụ 12 ngày*.

Khưu Thiên và cậu là anh em chí thân, lại cũng hạng B nốt, rốt cuộc tìm được một chỗ làm chẳng liên quan gì đến nghề đạn lưỡi: trợ lý kế hoạch.

Vậy là năm 2003, như bao người, sáng sáng bọn họ qua cầu, bước vào Đài Bắc phồn hoa.

——-

*tụ tập và đàn anh đỡ đầu: à cái này nó là đặc điểm của đời sinh viên Đài Loan :”) ~ đàn anh đỡ đầu ở đây là từ chỉ một hoặc một nhóm sinh viên khóa trên, được giao nhiệm vụ hướng dẫn, tư vấn cho sinh viên năm nhất mới vào trường đại học hoặc cao đẳng. Đây là hình thức rất phổ biến ở Đài Loan, “tụ tập” ở đây có thể hiểu là những buổi ăn nhậu do những ‘đàn anh đỡ đầu’ năm cuối tổ chức, mời tụi khóa dưới đến đặng hỏi han tình hình học hành ăn chơi =))~ đó đại khái là vầy, kể ra cái này ở mình cũng có, nhưng có vẻ không phổ biến đến mức đặc trưng như ở Đài Loan ha :”) ~

*Cố Thi Đa: =)) à cái này cũng là có nguyên nhân, bạn nào thắc mắc rồi sẽ được giải đáp trong vài chương tới :”> ~ mà thâu nói luôn, tên này bạn Thành chế từ câu “Tiểu thành cố sự đa” (thành nhỏ nhiều chuyện cũ) =))))~ cái nầy là bài hát có thiệt đó nghen =))~

*thanh niên hạng B, đi nghĩa vụ 12 ngày: cái này là chế độ nghĩa vụ quân sự của Đài Loan (hay của TQ nói chung Du cụng hông biết), đại để là nam giới trong diện thực hiện nghĩa vụ quân sự cũng chia thành nhiều hạng (và thời gian tại ngũ) khác nhau. Theo như ta tìm hiểu thì hạng B của em Thành là hạng ngồi chờ và có thể bị gọi đi nghĩa vụ bất cứ lúc nào =))~ nhưng em bảo em chỉ phải đi 12 ngày, thiệt ra cũng có diện như thế, như kiểu khám sức khỏe xong thấy không đủ tiêu chuẩn nhập ngũ thì không phải đi hoặc chỉ đi 12 ngày thôi chẳng hạn =)))~