Lý Dĩ Thành dẫn đầu đi vào quán lẩu, xác nhận vài món Dương Tiếu Văn muốn ăn, rồi vẫy gọi chủ quán.

“Hai đĩa uyên ương dầu mè, một khay thịt dê, một khay thịt bò, đậu rán, phở lát, khoai tây, rau cúc, rau thơm, óc heo, hoàng hầu (*), phù trúc, sách bò, bầu dục, ngó sen, tôm viên, lòng vịt, cơm cháy, bánh bí đỏ, mười xiên thịt dê, hai bình Tuyết Hoa… ờ hình như gọi hơi bị nhiều, bỏ tôm viên đi chú ơi, rồi ngần đó thôi cứ mang ra đã.”

Lý Dĩ Thành gọi một lèo như mây trôi nước chảy, rồi trả thực đơn cho người bán hàng, đoạn quay lại nhìn Dương Tiếu Văn đương ngồi ngây trước mặt, “Sao thế? Có món gì muốn ăn tôi chưa gọi hở? Để tôi kêu người ta quay lại.”

“Không, không có, tại hơi ngạc nhiên thôi.”

Lý Dĩ Thành biết từ lúc gặp lại đến giờ là hơn hai tiếng đồng hồ, sự thay đổi cửa cậu vẫn khiến Dương Tiếu Văn chưa thôi hoảng hồn, thành ra chính cậu lại chẳng thấy Dương Tiếu Văn có gì thay đổi sau bốn năm trời, mà hình như nãy giờ đều chỉ có mình cậu nói. Hay mình sợ hễ ngừng nói rồi anh ta sẽ gợi lại chuyện hồi xưa? Lý Dĩ Thành tự hỏi.

Cậu trầm ngâm nhìn Dương Tiếu Văn. Trong lòng cậu thấy tiếc nuối, cảm thán, lưu luyến, nhưng không hề sợ, cũng không đau, thậm chí còn có chút ác ý muốn cười vào chuyện hồi đó.

Vậy là cậu cười với Dương Tiếu Văn, “Bốn năm nay anh sống sao? Nói nghe coi nào.”

Đúng lúc ấy thì nồi lẩu được bưng đến, ngắt ngang lời Lý Dĩ Thành, đồ ăn vừa gọi được mang ra chất chồng trên xe đẩy cạnh bàn, hai người trút đồ ăn vào nồi nhanh như chớp, mỗi người mỗi đĩa, vặn to lửa, rót bia. Trời đánh tránh miếng ăn, Lý Dĩ Thành cũng không để ý Dương Tiếu Văn tính nói những gì nữa, tám giờ hơn rồi, đói muốn chết.

Lý Dĩ Thành giơ tay lên, “Nào tới tới~” nói rồi lấy một cái đĩa, gắp đồ trong nồi cay ra ụn ụn thành một ngọn núi nhỏ, lại lấy đĩa khác ra xếp đồ trong nồi trắng, rồi bắt đầu ngồi quạt quạt hai đĩa thức ăn nghi ngút khói, mắt long lanh chờ ăn, đến lúc ngơ ngơ ngẩng lên lại đã thấy Dương Tiếu Văn hóa thạch lần nữa.

Mình lại làm gì dọa ổng sao? Bụng Lý Dĩ Thành nổi lên một dàn chấm hỏi, “Làm sao nữa? Không đói hở?”

“Đĩa đó em tính ăn hả? Không phải em không ăn cay à?”

Lần này thì Dương Tiếu Văn hoảng thật, biểu cảm kinh dị của anh ta giờ chắc là đỉnh điểm trong tối này, anh ta từng thấy bộ dạng Lý Dĩ Thành nhăn nhó khổ sở khi ăn nhầm món cay, lần đó là anh ta lỡ tay gắp cho cậu, bất quá Lý Dĩ Thành không giận dỗi gì anh ta, mà cứ thế khó chịu một mình, như trước giờ vẫn vậy.

“A, giờ tôi ăn được rồi.” chắc bộ dạng mình ăn cay hồi trước Dương Tiếu Văn vẫn còn nhớ quá~ nghĩ lại cảnh Dương Tiếu Văn cuống quýt lấy nước hồi đó, Lý Dĩ Thành lại cười cười mò khoai tây trong nồi cay, “Bốn năm, không chuyện gì không thể thay đổi, nào ăn đi.” nói xong thì không để ý đến Dương Tiếu Văn nữa, cúi đầu bắt đầu chăm chú ăn.

Dương Tiếu Văn không nói gì thêm, cũng cầm đũa chiến đấu. Qua bốn năm, Dương Tiếu Văn rốt cuộc vẫn là bạn lẩu thứ thiệt, anh ta bắt sóng rất nhanh sở thích hiện tại của Lý Dĩ Thành, cũng biết Lý Dĩ Thành vẫn là đầu lưỡi mèo như trước, anh ta thả đồ vô lẩu, gắp ra rồi luôn đợi nguội nguội mới đưa cậu ăn, rồi thì rót bia, lấy khăn ướt, hầu hạ Lý Dĩ Thành chu đáo hệt như xưa.

Lý Dĩ Thành thầm cảm thán, có người biết mình ưa ghét món gì hầu hạ, thật quả là hay.

“Đừng có lo mời tôi mãi, tự ăn nhiều nhiều chút coi, có mấy món lẩu ở Đài Loan không bỏ đâu, cơ mà ăn ngon, anh thử đi.” có qua có lại, Lý Dĩ Thành gắp mấy lát phở và khoai tây cho Dương Tiếu Văn, “Bánh bí đỏ này ngon lắm, lần nào đến tôi cũng ăn một mình hết đĩa, bữa nay chừa cho anh một cái.” nói xong lại gắp cho anh ta một cái, có vẻ rất chi tiếc nuối.

Dương Tiếu Văn nhìn nhìn cái bánh bí đỏ, tự nhiên lại cười, “Tiểu Thành, em thật thú vị.”

Lý Dĩ Thành biết cơn hoảng hồn của Dương Tiếu Văn đã qua, không hiểu là nhờ bánh bí đỏ hay hai chai bia Tuyết Hoa (*). Cậu chìa ra mấy xiên thịt dê, “Tôi thích thịt dê xiên lắm, cơ mà không chắc đây là thịt dê thiệt đâu, kệ cứ ăn đi.”

“Nhắm mắt nhắm mũi nuốt luôn hở?” Ờ, đúng là cơn hoảng hồn của Dương Tiếu Văn đã qua thật.

“Đừng có để xiên chọc vô lưỡi là được.” Lý Dĩ Thành đã ăn no đến sáu bảy phần, bắt đầu giảm tốc độ, ẩm thực đúng là chủ đề hay ho, giống như đi du lịch, hễ động nói đến là không dừng lại được, “Phía Nam Vân Nam có một quán thịt dê xiên tôi thích cực, mai mà rảnh sẽ đưa anh đi.”

“Được luôn, hay thật, em biết nhiều chuyện ở đây, anh nghe cũng thấy vui.”

“Ai nha, chuyện nhỏ mà, khỏi kể làm gì, mai đưa anh đi ăn cơm chính hiệu Thượng Hải nhé? Có cái quán nhỏ thôi mà tôi ưa lắm.”

May cho Lý Dĩ Thành nồi lẩu cạn thấy đáy thật đúng lúc, vừa vặn kết thúc cuộc trò chuyện của bọn họ, bởi cậu có thể mỉm cười cho qua, không có nghĩa là Dương Tiếu Văn cũng thế… đến lúc ấy không khí nặng nề rồi, nồi lẩu này còn ăn tiếp được sao~ vậy mới nói lát nhớ phải trả dư chút xíu thưởng cho chủ quán.

Rời khỏi quán lẩu đã gần chín rưỡi, không khí giữa hai người lại trở về như ban đầu, đề tài phần lớn xoay quanh đồ ăn và mấy chuyện không đâu, Dương Tiếu Văn lâu lâu lại chêm vài câu nói giỡn hay chọc ngoáy châm chích, có vẻ rất hòa hợp, nhưng rõ ràng vẫn có chút ngượng ngùng mỗi lần nói thảng đến chuyện trước kia.

Họ bước ngược về hướng tiệm bán custard, Lý Dĩ Thành bảo đi lấy xe, Dương Tiếu Văn liền khoác cái túi đồ-lót-của-đứa-khác lên vai. Xe là xe công của công ty Eric, cuối tuần ổng để Lý Dĩ Thành lấy xài, cậu cũng ít khi đi, một là vì lái không giỏi, hai là cậu thích ngồi xe buýt. Cuối tuần, cậu sẽ ngồi xe buýt thong thả bon bon qua đường to ngõ nhỏ, thấy chỗ nào thích thích thì xuống xe, ngắm đến chán mắt lại vẫy đại một xe khác leo lên ngồi, ấy chính là tuyệt chiêu dạt thành phố của cậu.

Hai người chậm rãi bước trên vỉa hè ngoài tiệm custard, hơn hai giờ trước Lý Dĩ Thành còn ngồi ở cái ghế đằng đó cười như điên, đột nhiên Dương Tiếu Văn dừng lại, bình tĩnh nhìn cái ghế.

“Sao thế?”

“Lúc đó anh từ bến tàu điện ngầm đi ra, không biết đường xá thế nào nên cứ bước đại, đến đây thì thấy bao nhiêu người chen chúc đứng chờ mua hàng.” Dương Tiếu Văn ngừng một lát, “Anh thấy có người cúi đầu nhận túi custard, cười rất vui vẻ, anh liền nghĩ bánh custard này nhất định rất ngon, vậy là cũng đứng xếp hàng, khi đó đã nghĩ rằng chắc em cũng sẽ thích ăn, ngọt mà có vị sữa.”

“Sau đó người đó hơi ngẩng đầu lên, anh mới thấy hình như đúng là em, nhưng có khi không phải, sao có thể vừa nghĩ đến đã gặp thật, ở Đài Bắc lâu như vậy không thể gặp, đến Thượng Hải này sao có thể…”

Lý Dĩ Thành im lặng đứng cạnh Dương Tiếu Văn, không nói lời nào.

“Mấy năm nay anh nghĩ, chỉ cần gặp lại em một lần, không cần gì khác nữa, chỉ cần gặp một lần, một lần là đủ rồi, nhìn từ rất xa cũng được, đổi lại phải cô đơn đến hết đời cũng được.”

Anh muốn gặp lại em một lần. Câu nói ấy hình như bật ra từ một giấc mộng dài tối tăm bao nhiêu năm qua, rồi lẳng lặng vẳng đến những góc u ám nhất trong lòng Lý Dĩ Thành. Dòng xe lao vun vút trên đường Hoài Hải trước mắt cậu, giống như dải sông đèn lấp lánh nối dài dưới chân cầu vượt Đài Bắc năm nào.

Dương Tiếu Văn quay lại nhìn Lý Dĩ Thành, đột nhiên dang tay ôm chầm lấy cậu, “Anh chỉ muốn gặp lại em một lần.” giọng nói đã nghe chút nghẹn ngào, rồi nhẹ nhàng trở thành tiếng nức nở.

——-

(*) bia Tuyết Hoa: Snow beer, tên chuẩn luôn ứ fải xoắn =))~ ngoài công dụng thức tỉnh Đại Võ thì em nó còn là loại bia được uống nhiều nhứt thế giới (theo tài liệu hông chính thức quơ đc từ gu gồ) ó =))~ dù là… ừ… em í hông hề nổi danh :”> ~

*hoàng hầu: cái nầy thiệt tình ta hông thấy ở mình cho vô lẩu bao giờ, mà bán ngoài chợ cũng chưa luôn O_O ~ theo như gu gồ ảnh nói thì ó là mạch máu (???) heo, bò chi đó, nguyên liệu chuyên xài của lẩu Tứ Xuyên, nghe đâu là dai dai giòn giòn ngon ngon =))~ vầy thì cũng như lòng lá của mình mờ thâu há =))~