Thời gian cứ như vậy đã trôi qua đến ngày hôm sau, lúc này đám tang của cha Luân Thanh cũng đã bắt đầu. Cậu với sự buồn bã, mà cầm trên tay di ảnh của cha mình, đi cùng đoàn người đưa quan tài ra đến mộ, trong khi anh trai của cậu, với vẻ mặt ung dung, tự tại mà lên tiếng bảo rằng: “Hưa những gì ông đã gây ra với, thì bây giờ ông đã nhận lại rồi, và tất cả đều là những quả báo, mà ông xứng đáng nhận được… Ông có biết không? Tôi cảm thấy rất vui vì điều này, khi ông đã chết…”

Trước những lời nói của anh mình, khi Luân Thanh đặt quan tài của cha xuống dưới cái hố đã được đào kia, cậu liền nhìn chăm chăm anh trai mình mà quát lớn trong sự tức giận:

“Anh thôi đi đừng trách móc cha của chúng ta như vậy nữa! Không phải ông ấy đã chết rồi sao? Và ông ấy không xứng đáng bị xúc phạm như thế này, khi đã không còn trên cõi đời này nữa, mà ông ấy xứng đáng được yên nghỉ, thậm chí anh cũng đã có những gì mà anh muốn có rồi, nên làm ơn đừng xúc phạm ông ấy nữa, mà cho ông ấy an nghỉ đi, tôi sẽ chuyển hết phần tài sản cho anh mà…”

Anh của Luân Thanh bật cười ha hả trả lời: “Được rồi như những gì cậu nói, tôi sẽ lấy toàn bộ gia sản kia, còn bây giờ thì tôi sẽ, nhẫn nhịn ông ta, người cha đã khiến tôi từng phải đau đớn như thế nào, thì bây giờ tôi sẽ giả vờ để thương tiếc thương ông ya như thế đó…”

Dứt lời cậu đã tiến đến, bóc một nắm đất, rồi ném vào mồ chôm của ông, cậu lên tiếng trong sự buồn bã: “Cha à con mong cha hãy yên nghỉ, và đầu thai đi nhé, nhưng nếu có kiếp sau thì, cha đừng làm như vậy nữa, không thì nghiệp báo lại đến đó…”

Nghe những lời này từ anh trai của mình, cậu lại tức giận một lần nữa, mà tiến đến vung tay tát vào mặt của anh cậu: “Tôi đã nói với anh như thế nào hả, tại sao lại làm vậy hả? Không phải tôi đã hứa cho anh tất cả tài sản rồi sao, và tôi chỉ muốn anh, đưa tiễn ông ấy, nhưng sao anh lại không làm như vậy?”

Cậu liền bật cười ha hả trả lời: “Hưa…Tôi muốn làm sao thì làm thôi, à mà không phải cậu nói là? Cậu muốn tôi tỏ vẻ đáng thương, rồi đưa tiễn ông ấy à, thì tôi đã thực hiện theo những yêu cầu của cậu, cậu còn muốn gì nữa hả?”

Luân Thanh không biết phải nói sao với ông anh trời đánh này của mình, cậu liền trả lời trong sự đau buồn: “Được rồi dù gì thì cha cũng đã chôn xông. Vậy nên tôi sẽ không trách móc gì anh nữa, còn giờ cho tới khi tài sản thuộc về anh hoàn toàn, thì tôi sẽ ở trong căn nhà này, để thờ cúng cha của tôi, và sau khi tôi rời đi, anh nhất định phải thờ ông ấy một cách đàng hoàng, bằng không thì đừng trách tại sao tôi lại đòi, hết những tài sản của bản thân nghe rõ chưa?”

Anh cậu trả lời trong sự tức giận: “Này Tôi sẽ không bao giờ, thờ cúng một kẻ đã khiến tôi tổn thương như lão, vậy nên cậu đừng mơ mộng về điều đó, thậm chí Cho dù không có gia sản kia thì sao, tôi cũng chẳng cần làm gì, chỉ cần lão ta, không được tôn thờ là được…”

Nghe những lời này từ anh ta, cậu vô cùng tức giận, mà quát lớn: “Anh thật là một kẻ đê tiện, một kẻ xấu xa, anh không xứng đáng làm con người nữa rồi, ngay cả cha của mình, anh cũng dám làm như vậy à, được rồi vậy thì tôi sẽ, không bao giờ nhường lại căn nhà này cho anh đâu, thế nên hãy chờ xem đi, tôi sẽ chính thức đối đầu với anh, tôi sẽ dành lấy căn nhà này, để có thể thờ cúng cha của mình, vậy nên anh đừng mơ, sẽ có được một phần của căn nhà này…”

Anh ta nghe đến đây mà bật cười trong sự khinh bỉ, lên tiếng trả lời: “Vậy sao dù gì căn nhà này cũng chia đôi mà. Thế nên cậu không có cái quyền gì, mà chiếm đoạt nguyên cả căn nhà này, thế là hãy chờ mà xem, rồi căn nhà này sẽ thuộc về ai, khi chúng ta kiện nhau ra tòa…”

Nói rồi hắn ta bật cười trong sự đắc ý, trong khi cậu thì bất lực, mà thề với lòng nhất định sẽ giành được căn nhà, cho dù có phải tìm luật sư, giỏi đến mấy và tốn bao nhiêu tiền cũng được…

Còn Long Long lúc này cũng đã đến đám tang của cha Luân Thanh. Cậu liền tiến đến chỗ của hai người, trong khi ánh mắt nhìn chăm chăm Luân Thanh mà lên tiếng nói rằng: “Em đã đến trễ rồi sao, khi bác đã chôn cất rồi, và em thật sự xin lỗi, khi đã không đến đây kịp lúc, để đưa tiễn bác ấy, một chặng đường cuối cùng…”

Long Long vừa dứt lời thì Luân Thanh đã tiến đến tát thẳng vào mặt của cậu, khiến cậu ngã xuống dưới mặt đất, mà ôm mặt mình trong sự đau đớn, trong tiếng la hét của Luân Thanh: “Này đừng diễn kịch trước mặt tôi nữa, và không phải tôi đã nói với cậu, đó là cậu đừng bao giờ cho tôi nhìn thấy bản mặt cậừ à, lúc trước thì tôi chỉ đánh cậu nhẹ, nhưng bây giờ thì tôi có thể giết chết cậu đó, còn giờ mau cút khỏi đây đi…”