Vào buổi tối, khi Trần Lục Diên trở về đã đến phòng của cô xem cô thế nào.

Không ngờ cô lại luôn ngồi co ro ở một góc giường, nhay cả cháo cũng chưa từng đụng tới.

Anh biết cô sợ hãi, cũng biết cô nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng cũng đâu thể tự hành hạ bản thân như vậy.

Noãn Thanh ngồi thất thần ở đó, ánh mắt không chút tiêu cự, ngay cả khi anh bước vào cô dường như cũng không hề phát hiện ra.

Anh bước đến, không nói gì chỉ nhẹ nhàng sờ lên trán cô, kiểm tra xong, cô không bị sốt thì anh mới yên tâm được một chút.

"Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có tự hành hạ bản thân mình cũng vô ích thôi.

Cho dù thế giới này có cô hay không có cô cũng không thiếu." Đây là lần đầu tiên anh quan tâm đ ến một người phụ nữ, còn khuyên nhủ cô.

Từ trước đến nay, chỉ cần anh muốn, bọn họ sẽ tự dâng hiến và phục vụ, chẳng cần anh phải nhọc lòng.

Còn cho, được anh cưng chiều, còn nấu cháo cho ăn vậy mà lại không biết điều.

Noãn Thanh không nhìn anh, cũng không có chút phản ứng nào.

"Chậc!" Anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, gương mặt cau có khó coi.

Rốt cuộc cô là cái thá gì mà anh phải đối xử dịu dàng với cô?

Anh không tốn nước bọt nữa, bắt đầu bế cô lên, đi xuống lầu.

"Ư...!ưm..." Cô giẫy giụa, không biết là anh định làm gì mình.

"Đừng có chọc tức tôi." Anh lạnh giọng đến thấu xương, ánh mắt như muốn giết người khiến cô run rẩy, lập tức ngoan ngoãn.

Xem ra dịu dàng thì cô không chịu nghe, phải ép anh dùng bạo lực mới có tác dụng đây mà.

Anh bế cô đi xuống lầu, đặt cô ngồi trên ghế sofa, lại lạnh giọng đe doạ: "Ngồi yên ở đó."

Noãn Thanh siết chặt tay, cô không dám nhúc nhích nữa, cứ ngồi co ro ở đó như một con mèo con hoảng sợ.

Sau đó thì anh đi rót cho cô một ly nước và đưa cho cô: "Uống chút nước đi."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy gương mặt hung dữ đó thì cô liền vươn tay cầm lấy ly nước, nhưng tay lại run run, xém nữa thì đã bị cô làm đổ hết.

Anh tặc lưỡi: "Tôi đút cô uống."

Cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo anh.

Sau khi cho cô uống xong anh lại đi vào bếp, một lúc sau thì bưng ra một tô mì nóng hổi, có rau, còn có trứng chiên và thịt.

Trần Lục Diên ngồi xuống bên cạnh cô, gấp mấy sợ mì lên thổi thổi và đút cho cô.

Cô tròn mắt nhìn anh vô cùng bất ngờ, đây là lần đầu tiên có người đút cho cô ăn, trước đây khi cô bị bệnh, dì thậm chí còn không quan tâm, đến khi phát hiện ra đưa vào bệnh viện thì cô đã sốt bốn mươi độ.

Nhưng vì sợ tốn tiền viện phí nên một ngày sau dì đã cho cô xuất viện, hầu như là bỏ mặc cô không quan tâm.

Cô vừa xua tay vừa lắc đầu, muốn tự ăn, cô có thể tự ăn được.

"Đừng lộn xộn." Anh thấp giọng, đã sắp mất kiên nhẫn đến nơi.

Nhưng cô vẫn cứng đầu, không chịu để anh đút, rốt cuộc anh phải nắm chặt lấy hai tay cô, đặt tô mì xuống bàn, đè cô xuống sofa.

"Bây giờ cô ăn hay là tôi ăn cô?" Anh nói một cách nghiêm túc, không phải là đang nói đùa.

Hơn nữa, anh cái gì mà không dám làm chứ.

Thấy cô không còn phản kháng nữa, nên anh mới thả anh ra, tiếp tục đút mì cho cô.

"Ngoan ngoãn một chút, cô nên biết là, được l@m tình nhân của tôi chính là may mắn của cô."

Đôi mắt cô rũ xuống, có trăm ngàn nỗi u buồn.

Có thể được gặp anh chính là may mắn của cô đó, anh đã cứu cô thoát khỏi tay ông Vương.

Nhưng suy cho cùng cô không phải vẫn bị bán đi đó sao?

L@m tình nhân? Một năm? Chỉ nghĩ thôi cô đã bắt đầu run rẩy.

Một năm đối với cô là quá dài.

Rồi khi nghĩ Đinh Hạo, cô lại càng thêm tuyệt vọng.

Có lẽ sau này, cô sẽ không bao giờ dám gặp lại anh ấy nữa.

Vì cô quá bẩn thỉu và đê tiện, cô đã không còn cái quyền thích anh ấy nữa rồi.

Chung quy, cô và anh ấy có duyên mà không có phận.

Sau khi cho cô ăn xong, anh lại bế cô lên lầu, chăm cô còn hơn chăm em bé, quên luôn cả bản thân mình.

Nếu là bình thường, anh sẽ không bao giờ về sớm như vậy đâu.

Hôm nay anh đã phải từ chối lời rủ rê của Đào Tử Khí là biết anh có hứng thú với cô đến mức nào rồi.

Sau khi đặt cô lên giường, anh nói: "Đồ của cô đã được chuyển đến đây hết rồi, nếu còn cần gì thì nói với tôi.

Nếu cô cảm thấy không thoải mái, thì cứ coi như cô làm người giúp việc ở đây một năm, dù sau tôi cũng sẽ không có hứng thú với cô lâu đâu."

Nói xong, anh đi ra ngoài.

Tạm thời anh không muốn ép cô, cứ để cô làm quen trước đã.

...

Tối hôm đó, cô đã đứng bên cửa sổ, ngắm bầu trời đêm, không trăng, không sao, vô cùng u ám và tĩnh mịch.

Cô cảm thấy...!một năm này chỉ cần cô làm tốt bổn phận của mình là được rồi, dù sao dì cũng đã nhận tiền của người ta, cô không thể bỏ trốn, mà cho dù có trốn cũng không thể trốn được.

Hay là cứ chấp nhận vậy, anh cũng đã nói rồi, chỉ cần một thời gian là anh sẽ chán cô, không cần cô nữa, không phải sao?

Noãn Thanh thở dài, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi có suy nghĩ, cô cũng không thể thay đổi được gì.

Chỉ có thể cam chịu.