Chuyển ngữ: Diên
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã được chiêm ngưỡng một khuôn mặt đẹp trai mười điểm.

Đẹp thì đẹp đấy, nhưng vẫn không giảm bớt mức độ gây sợ hãi.

Suýt nữa là tôi đã vả một phát vào mặt hắn.

“Chào buổi sáng.” Vẫn là nụ cười ngốc nghếch.

“Xin ngài đừng có dọa tôi thế được không?”

“Xin lỗi em…” Hắn lại oan ức.

Gì vậy trời, tôi cũng đâu có mắng anh.

“Bao giờ anh đi?”

“Hôm nay không đi.”

“Mai à?”

“Chắc là thế.”

“Đừng có chắc là, anh mua vé hôm nào anh không biết à?”

“Không mua vé.”

“Không mua thế sao mà đi?”

“Chưa nghĩ ra.”

… Không phải đang gạt tôi đấy chớ?

“Tôi chỉ cho anh ở ké đến mai thôi, vì ngày tiếp đó tôi phải đi làm, không thể tiếp đãi anh được.”

Hắn méo miệng, không vui nói: “Anh biết rồi.” Dừng một chốc lại nói thêm: “Nếu anh cho em thêm tiền thì sao?”

“Một ngày mười ngàn tệ, tiền trao người ở.” Tôi hét giá.

Nào ngờ hai mắt hắn sáng rực, vội đáp: “Anh trả được!”

Tôi đỡ trán.

Thôi, tôi cũng chẳng muốn phát tài theo cách này.

Sau đó tôi làm bữa sáng cho hắn, một ly sữa bò nóng và hai lát bánh mì.

Đừng bảo tôi keo kiệt, đây là bữa sáng thường ngày của tôi đấy, đôi lúc vội quá thậm chí còn không ăn.

Trần Minh thật sự rất dính người, tôi đi đâu hắn theo đó.

Tôi đã đưa khăn mặt và bàn chải mới để hắn đi rửa mặt mà hắn vẫn cứ đứng bên cạnh nhìn tôi làm nóng sữa bò rồi khen đến là khoa trương.

Theo đuổi người ta không ai làm vậy đâu anh ei.

Tôi hỏi sao anh không đi rửa mặt, hắn lúng túng bảo là không biết, chưa rửa bao giờ.

Nếu không phải trông hắn rất khỏe mạnh thì tôi thật sự cho là hắn bị nhốt mấy chục năm mới được thả ra.

Bởi vậy nên tôi luôn nghi hắn là đồ ngốc, dù sao IQ lẫn EQ đều bằng 0.

Uống sữa bò xong còn ân cần rửa ly giúp tôi, sau đó ly thủy tinh đi cùng tôi hai năm vỡ tan tành, một cái ly khác lâm thời được bổ nhiệm làm ly đựng sữa bò cũng không thoát khỏi cái số bị tàn phá, may mà chỉ rụng mỗi tay cầm.

Hắn áy náy lúng túng nhìn tôi, tôi thở dài bắt đầu dọn dẹp.

Tự nhủ với lòng không được tức giận, không được tức giận, cuộc đời như một vở kịch thôi ấy mà, huống chi vị trước mặt đây còn là một anh trai ngon nghẻ hào phóng, xứng đáng tha thứ, xứng đáng tha thứ.

Sau đó hắn theo tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chúng tôi đứng chung đánh răng, miệng đầy bọt, nhìn nhau trong gương.

Ôi chao, đây chính là cảnh tượng sống chung mà tôi vẫn hay mơ mộng đấy.

Ấy thế mà tôi lại nghĩ, giả mà đây không phải một anh đẹp giai ngốc nghếch sắp rời đi thì tốt biết mấy.

Tôi đánh răng xong, bên môi còn sót chút bọt, vốn định rửa mặt luôn thì hắn lại chợt xen vào, nhất định phải dùng ngón tay lau sạch bọt trắng trên mặt tôi mới thôi.

Động tác nghiêm túc mà lại làm cho tôi đỏ mặt tới mang tai.

Đm!

Tôi vờ như không có gì, run tay lấy sữa rửa mặt.

“Lấy, lấy không?”

“Có! Em lấy anh cũng lấy!”

“Anh nhìn tôi làm mà làm theo.”

Thế là tôi thuần thục lấy sữa rửa mặt, xoa tay tạo bọt rồi thoa lên mặt, nhẹ nhàng xoa bóp.

Tôi cho là quá trình đơn giản như này chắc chỉ cần xem một lần là được, nào ngờ lúc tôi nhắm mắt xoa tiếp thì nghe hắn gào lên: “Đau mắt quáaaaaa!”

Tôi gạt bọt trên mặt đi rồi mở mắt nhìn hắn: “Anh bị ngu à? Nhắm mắt lại mà rửa chứ! Cúi đầu xuống!”

Tôi mở nước rửa mắt cho hắn.

“Khó chịu…”

“Ai bảo anh dùng sữa rửa mặt không nhắm mắt, đáng đời.”

Tôi thuận tiện rửa sạch mặt hắn, đoạn rửa luôn mặt tôi rồi rút hai cái khăn mặt ra đưa cho hắn một cái: “Tự lau khô được chứ?”

Chờ tôi lau xong rồi hắn vẫn vụng về chưa xong, sinh lòng thương hại nên tôi đi qua giúp hắn làm luôn.

Thật ra cũng chỉ có cằm chưa lau khô, với một vài giọt thuận theo cổ chảy xuống cơ ngực, cơ bụng, rốn…

Móa, nước gì chảy ghê rứa!

Tôi lau một đường từ trên xuống dưới, ngẩng đầu thì thấy Trần Minh đang thẹn thùng.

Mẹ nó, làm tôi cũng thẹn theo.

“Anh có lạnh không? Hay để tôi tìm bộ đồ cho anh mặc tạm nhé?”

“Không lạnh, nhìn em thôi là đã nóng hừng hực.”

Nhà tôi không có máy sấy quần áo, mùa hè cũng chưa tới nên đồ phơi một đêm chưa khô hoàn toàn.

Chỉ có thể lấy máy sấy tóc xài tạm.

Máy sấy làm việc, Trần Minh lại dán tới bên cạnh tôi.

Cũng chẳng biết là trúng gió phương nào mà hét lên: “Anh thích em!”

Mặc dù tiếng máy sấy khá lớn nhưng tôi cũng chưa điếc tới mức đó.

“Anh thích gì ở tôi?”

“Gì cũng thích.” Hắn vẫn hét lên.

Tôi tắt máy sấy, nói với hắn: “Anh nói lại lần nữa đi.”

Hắn làm thật: “Anh thích em, gì cũng thích.” Nói đến là nghiêm túc, làm cho tôi cảm thấy hắn không phải đồ ngốc.

Tôi không dám nhìn hắn nữa, quay người tiếp tục sấy đồ cho hắn.

Hắn không cam tâm, còn tiếp tục hỏi: “Em có thích anh không?”

“Anh sắp đi rồi còn hỏi lắm thế làm gì.”

“Thích hay không thích?” Hắn đưa tay cướp máy sấy đi.

Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Tôi thấy anh rất tốt, nếu ở lâu có thể sẽ thích anh.” Tiếc là anh lại sắp phải đi.

“Vậy là em thích anh à?”

“Tôi nói là có thể.”

Hắn không tiếp lời, chỉ cười ngây ngô: “Em thích anh.”

Tôi đoạt lại máy sấy tiếp tục sấy, trong tiếng máy sấy ồn ào đỏ mặt mắng hắn: “Đồ ngốc.”
Hết chương 02