Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Nghi thức hoàn thành vừa kịp giờ ăn trưa. Nhân viên hội trường dẫn đường cho khách khứa sang phòng ăn được chuẩn bị để dùng bữa.

Vào giữa trưa, nhiệt độ không khí tăng lên rất nhiều. Tần Dĩ Hằng và Sở Nghĩa vào phòng nghỉ cởi bớt áo khoác, sau đó cũng đi sang phòng ăn của khách sạn.

Ngoại hình đẹp mắt của cặp đôi mới cưới ngày hôm nay khiến bầu không khí trở nên hân hoan hơn rất nhiều. Trong khoảnh khắc nhân viên khách sạn giúp họ đẩy cửa ra, không ít ống kính máy ảnh lập tức được lia tới. Chẳng những thợ chụp ảnh được thuê đến vội vàng tác nghiệp, mà cả khách khứa có mặt ở đây cũng đồng loạt quay người, liên tay chụp ảnh cặp chồng chồng đang đứng ngay trước cửa.

Hiếm khi đối diện với nhiều ánh đèn flash thế này nên Sở Nghĩa hơi mất tự nhiên. Cậu chẳng biết phải làm sao, đành dựa sát vào Tần Dĩ Hằng, chẳng biết nên nhìn đi chỗ nào, cũng bèn quay sang nói chuyện với anh rồi mỉm cười vu vơ.

“Nhiều máy ảnh quá anh nhỉ?” Sở Nghĩa nhỏ giọng nói.

Tần Dĩ Hằng nắm lấy tay cậu: “Đi thôi, nhân vật chính bé nhỏ của anh.”

Bàn của hai nhân vật chính ở đầu bên kia của phòng ăn nên bọn họ liền đi từ đầu đến cuối gian phòng, ngang qua tất cả những người đang có mặt ở đây. Sở Nghĩa là một designer hết sức bình thường, chưa từng đối mặt với việc bị ghi hình, chụp ảnh nhiều như thế, không thể tránh khỏi cảm giác xấu hổ. Mà mỗi lần như vậy, cậu đều quay sang nói chuyện với Tần Dĩ Hằng. Nói cái gì ấy hả? Thực ra cũng chẳng có gì to tát lắm đâu…

“Tần Dĩ Hằng, chúng ta đi nghỉ phép thế này, cá và hoa ở nhà phải làm sao ạ?”

“Anh nhờ mẹ.”

“Vậy mẹ sẽ biết mật mã mở cửa đúng không anh?”

“Về sẽ đổi.”

“Dạ. Anh định đổi thành gì thế?”

“031116.”

Nghe được cậu trả lời của đối phương, Sở Nghĩa không lập tức hỏi ý nghĩa của dãy số mà hơi rũ mắt, bắt đầu tự suy nghĩ. Tìm được đáp án sau vài giây ngắn ngủi, cậu lập tức ngẩng đầu, cười với người đàn ông bên cạnh: “Ầu~”

Trong suốt quá trình di chuyển, bọn họ nhận được rất nhiều ánh nhìn chăm chú của những người xung quanh. Tuy không ai có thể nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng chỉ nhìn thôi đã thấy ngọt chết rồi.

Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, nhân viên khách sạn bắt đầu bưng thức ăn lên. Cặp đôi mới cưới cũng nhanh chóng đi từng bàn để mời rượu khách. Thứ tự mời rượu là bố mẹ rồi đến họ hàng, cuối cùng tới bạn bè thân thiết của hai bên.

Theo tuyến đường, bọn họ đi mời rượu bạn Tần Dĩ Hằng trước. Thực ra Sở Nghĩa đã gặp quá nửa bạn bè anh, hầu hết bọn họ đều là bạn làm ăn, nói vài câu uống vài ngụm có vẻ vô cùng khách sáo. Sở Nghĩa là người biết xã giao, hơn nữa Tần Dĩ Hằng lại ở ngay bên cạnh, nên cậu gần như không phải nói năng gì, chỉ cần tươi cười là đủ.

Kế đó, bọn họ đi mời rượu bạn bè Sở Nghĩa. Cậu mời đến rất nhiều người, bạn thời Trung học, bạn cùng lớp Đại học rồi bạn quen ở Đại học… nói chung là đủ cả. Bạn Trung học chính là nhóm người luôn miệng gọi cậu là “Bảo Bối” lần trước, nhưng hôm nay tất cả đều đã giữ mồm giữ miệng hơn nhiều. Dù sao hôm qua Tiểu Kiệt đã nhắn tin trên group, thống nhất nếu ai lỡ miệng gọi “Bảo Bối” nữa thì sẽ bị phạt 200 đồng lì xì.

“Chờ mãi cuối cùng cũng được uống rượu mừng của mày.” Thấy cặp đôi đi đến bàn mình, Tiểu Kiệt cầm ly lên, nói với Sở Nghĩa.

Một người bạn học ngồi cạnh Tiểu Kiệt nói theo: “Nó hưng phấn lắm đấy, kêu gào trên group suốt ngày hôm qua.”

Tiểu Kiệt cười rộ lên: “Làm sao! Tiểu Nghĩa kết hôn, tao vui không được chắc.”

Cũng giống như lúc Sở Nghĩa được vào lớp chọn rồi thi đậu Đại học A năm nào, Tiểu Kiệt luôn là người đầu tiên hú bạn gọi bè để chúc mừng cho cậu.

Sở Nghĩa lấy rượu trên tay Tần Dĩ Hằng, chạm ly với Tiểu Kiệt: “Tao cạn một hơi nhé.”

Tiểu Kiệt gật đầu: “Nể mặt quá, một hơi thì một hơi.”

Xong bàn này, Sở Nghĩa và Tần Dĩ Hằng lại đi tới bàn tiếp theo, bàn tiếp theo, rồi bàn tiếp theo nữa. Khi Sở Nghĩa và Tần Dĩ Hằng đi tới bàn bạn bè quen biết thời Đại học, mọi người đột nhiên ồn ào lên.

Mặt lộ vẻ mờ mịt, Sở Nghĩa cất tiếng hỏi: “Mọi người sao thế?”

Một người bạn ngồi gần cậu đứng lên, cười nói: “Vừa rồi Triệu Diệu còn nói về em và đàn anh Tần đấy.”

Sở Nghĩa vẫn nghi hoặc: “Em và Tần Dĩ Hằng làm sao?”

Triệu Diệu cũng đứng lên: “Kể chuyện năm ngoái em còn hỏi thăm anh về anh Tần, thế mà vài hôm sau đã đăng ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn lên trang xã hội rồi. Khi đó anh còn không biết đối tượng kết hôn của em là đàn anh Tần đâu, mãi hôm qua thấy tên hai người trên thiệp mời, hôm nay lại đến tận đây để xác nhận, anh mới không nhịn được bật ra một tiếng “đệt”.”

Chắc vì câu chuyện vừa mới được kể một lần nên tất cả mọi người đều vô cùng phối hợp, ngay khi Triệu Diệu nói “đệt” xong, cả đám liền nhao nhao hưởng ứng.

“Như nào?”

“Như nào?”

Triệu Diệu vỗ tay: “Chồng Sở Nghĩa là ai? Tần Dĩ Hằng phải không? Là Tần Dĩ Hằng đấy! Chính là đàn anh Tần của chúng ta, không phải sao!”

“Thế này chẳng phải quá khéo à?”

“Đúng là quá khéo rồi!”

Sau đó mọi người đồng loạt cười rộ lên.

Triệu Diệu thật sự kinh ngạc, lông mày nhướng lên tận chân tóc chứ chẳng vừa: “Nói thật, khi ấy anh đã không thể bình tĩnh được. Sở Nghĩa? Ê? Đàn anh Tần? Ê ê? Hai người này? Ê ê ê? Chuyện này là thế nào?”

Sở Nghĩa cười: “Rốt cuộc là anh kinh ngạc trong sợ hãi hay trong vui vẻ vậy?”

“Vô cùng vui vẻ!” Dứt lời, Triệu Diệu liền tới gần Sở Nghĩa, lén thì thầm: “Cừ lắm Sở Tiểu Nghĩa, đóa hoa lạnh lùng thanh cao của trường ta đã bị chú em tóm được rồi.”

“Không có đâu, bọn em cừ như nhau mà.” Sở Nghĩa vô cùng khiêm tốn.

Triệu Diệu: “Hai người quen nhau như thế nào? Lúc em hỏi thăm anh về anh Tần là mới quen đấy hả?”

Sở Nghĩa lắc đầu: “Khi đó bọn em sắp kết hôn.”

“Được lắmmmmmmmm Sở Tiểu Nghĩa!” Triệu Diệu hô lên.

Cuộc nói chuyện kết thúc, quá trình mời rượu khách khứa của Tần Dĩ Hằng và Sở Nghĩa cũng hoàn thành. Vì thế, hai người liền quay về vị trí của mình. Lúc đầu ai cũng tò mò nên sự chú ý dồn tới cặp đôi mới cưới rất nhiều, giờ thì mọi thứ đã bình thường, nhờ vậy mà Sở Nghĩa cũng thoải mái hơn.

Mọi người vui vẻ chuyện trò, buổi trưa nhanh chóng trôi qua. Hòn đảo nhỏ này có vài trò giải trí, nên thời gian còn lại mọi người được tự do.

Chương trình hôn lễ sẽ kéo dài đến tối và kết thúc bằng buổi biểu diễn nghệ thuật và một màn bắn pháo hoa.

Cuối ngày, Sở Nghĩa mệt lả, luôn miệng oán giận: “Rõ ràng em chẳng làm gì mà sao lại mệt đến thế nhỉ?”

Giờ này bọn họ đang đứng trước khung cửa sổ sát đất trong phòng khách sạn. Cảnh đêm trên đảo nhỏ đẹp vô cùng, bờ biển trải dài với vô số ngọn đèn đầy màu sắc, thật giống những đốm sáng của pháo hoa trôi nổi giữa không trung.

Tần Dĩ Hằng đứng trước cửa sổ. Sở Nghĩa dẫm lên mặt ghế sa lông phía sau, vươn tay ôm cổ anh, để sức nặng toàn thân dồn lên người anh.

Bỗng nhiên Sở Nghĩa lên tiếng hỏi: “Anh có mệt không?”

Lắc đầu, Tần Dĩ Hằng đáp: “Không.”

Nghe thế, cậu liền “ưm” một tiếng: “Em đứng đến muốn xỉu, đứng nguyên cả một ngày.” Dứt lời, cậu gục đầu xuống vai người trước mặt: “Tần Dĩ Hằng.”

“Ừm?”

“Mấy giờ rồi ạ?”

“Mười giờ.” Như nhận ra có gì đó là lạ, anh nhanh chóng xoay người, vươn tay ôm eo cậu: “Buổi tối em uống nhiều không?”

Sở Nghĩa nở nụ cười: “Không nhiều đâu ạ, em uống với bà ngoại một chút, uống với cậu một chút, chỉ thế thôi.”

Đúng là cậu không say, ngược lại trông còn vô cùng tỉnh táo. Nhưng chuyện này tuyệt đối không ảnh hưởng gì… Vì Tần Dĩ Hằng đang nhìn cậu hỏi: “Uống rượu không?”

Sở Nghĩa cười rộ lên: “Sao trông anh có vẻ rất chờ mong vậy ạ?”

Tần Dĩ Hằng không đáp lại cậu, vẫn hỏi: “Có uống rượu không? Anh sẽ bảo phục vụ mang tới, rượu vang thôi.” Như sợ Sở Nghĩa không đồng ý, anh tiếp tục thuyết phục: “Hôm nay em còn chưa uống với anh đâu, trong khi đám bạn Trung học và cả Chương Khải đều được em cạn ly rồi.”

Sở Nghĩa: “Bọn họ khá đặc biệt ạ.”

“Anh thì sao?” Tần Dĩ Hằng có vẻ không thích nghe câu này.

Bật cười thành tiếng, Sở Nghĩa định lùi về sau một chút nhưng không thành vì Tần Dĩ Hằng đang ôm cậu rất chặt. Nhìn chằm chằm vào mắt anh, cậu hỏi: “Anh làm gì thế? Như vậy em sẽ cảm thấy anh không có ý tốt đấy nhé.”

Nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn giữ nguyên câu hỏi kia: “Uống không?”

Sở Nghĩa suy nghĩ, gật đầu: “Uống ạ.”

Đúng là Tần Dĩ Hằng đang rất chờ mong. Sở Nghĩa vừa mới nhận lời, anh lập tức đi đến bên giường, nhấc điện thoại bàn lên để gọi nhân viên khách sạn.

Đột nhiên trong lòng Sở Nghĩa dâng lên một linh cảm mơ hồ. Rốt cuộc là người kia định làm gì thế?