Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Rời nhà không bao lâu, Tần Dĩ Hằng liền nhắn tin cho Sở Nghĩa, nói anh đã lên tàu điện.

Sở Nghĩa trả lời vâng, sau đó dặn anh đi đường cẩn thận.

Tin nhắn được gửi đi, cậu trượt màn hình lên trên. Nội dung tin nhắn giữa cậu và Tần Dĩ Hằng không nhiều lắm, đa số đều nhàm chán và ngu xuẩn thế này, song cậu vẫn nhìn thật lâu.

Đến khi không còn gì để xem nữa, Sở Nghĩa mới thoát ra. Thông báo bạn bè có chấm đỏ, cậu tiện tay ấn vào, vừa khéo phát hiện Chương Khải mới cập nhật trạng thái.

Hắn đăng một bức ảnh chụp mặt đường phủ tuyết, kèm theo thông tin định vị tại một thành phố ở phương Bắc và dòng chữ “Muốn đông chết con chó nào đây?”

Sở Nghĩa nở nụ cười, mở WeChat của Chương Khải.

Sở Nghĩa: Lại đi công tác à?

Chương Khải: Đúng vậy, lạnh chết tao.

Chương Khải: Còn có tuyết đây.

Chương Khải: Tuyết lớn.

Chương Khải: Sao mày dậy sớm thế?

Sở Nghĩa: Hôm nay Tần Dĩ Hằng đi công tác.

Chương Khải: Tao hỏi sao hôm nay mày dậy sớm thế, mày lại bảo Tần Dĩ Hằng đi công tác là thế nào?

Sở Nghĩa: Haiz

Sở Nghĩa: Còn không phải là

Sở Nghĩa: Anh ấy đi chuyến tàu sớm

Sở Nghĩa: Tao cũng bị đánh thức luôn à.

Chương Khải: Cao xanh hỡi!

Chương Khải: Ông trời muốn đông cứng con chó tao đây

Chương Khải: Mày cũng muốn tới đông lạnh con chó tội nghiệp này à.

Sở Nghĩa: Ha ha ha ha

Chương Khải: Nhưng mà

Chương Khải: Sao lại bị đánh thức?

Chương Khải: Chắc không phải sáng sớm ngày ra đã…

Chương Khải: Ấy? Ấy? Ấy?

Sở Nghĩa: Cái này thì thật sự không có.

Sở Nghĩa: Chẳng qua là hôn nhẹ một cái thôi.

Sở Nghĩa: Buổi sáng tao giúp anh ấy thắt cà vạt.

Chương Khải bên kia phẫn nộ gửi tới một dấu chấm than.

Chương Khải: Anh ta không có tay à!

Chương Khải: Tao không sống nổi!

Sở Nghĩa tiếp tục show: Tao thắt và anh ấy thắt sao có thể giống nhau chứ?

Chương Khải gửi tới một cái emo khóc thét.

Chương Khải: Sở Nghĩa, mày thay đổi rồi.

Chương Khải: Trước kia mày không như vậy.

Chương Khải: Giờ nhìn mày khoe

Chương Khải: Tao thật hâm mộ mà.

Chương Khải: Tao cũng muốn yêu đương!

Chương Khải: Tao cũng muốn kết hôn!

Sở Nghĩa: Mày sẽ!

Sở Nghĩa: Nhưng mà có một chuyện

Sở Nghĩa: Mày cảm thấy tao có thích Tần Dĩ Hằng không?

Chương Khải: Đệt!

Chương Khải: Mày thế này mà còn bảo không thích?

Chương Khải: Vậy mày nói xem thích là như thế nào?

Sở Nghĩa ngẩng đầu suy nghĩ, xong liền cười rộ lên.

Sở Nghĩa: Được rồi.

Sở Nghĩa: Có lẽ do tao cảm thấy quá nhanh.

Chương Khải: Thích nhanh hay thích chậm, tất cả đều là thích.

Chương Khải: Giờ hẳn là mày hơi thinh thích rồi, chồng mày đối xử với mày quá tốt mà.

Người yêu đương nhiều hiển nhiên sẽ khác.

Sở Nghĩa: Cũng phải.

Chương Khải: Không cần phiền não vì loại chuyện này, hiểu không?

Chương Khải: Thích chồng mình thì có gì sai?

Chương Khải: Chuyện này và thời gian chẳng liên quan gì hết.

Chương Khải: Thích sớm hay thích muộn cũng là thích thôi.

Chương Khải: Thích thì tốt.

Chương Khải: Không thích mới nan giải kìa.

Chương Khải: Không thích ngay cả ở chung cũng thấy khó khăn.

Sở Nghĩa: Cũng đúng.

Cũng đúng.

Bắt đầu thích Tần Dĩ Hằng thật sự có cái tốt. Ít nhất hiện giờ cậu không cảm thấy xấu hổ khi ở chung với anh, ngược lại còn thấy vui vẻ nữa.

Vậy thì cứ thích đi.

Nhưng mà…

Sở Nghĩa: Nhưng anh ấy không thích tao.

Sở Nghĩa: Chẳng phải vẫn nói yêu đơn phương rất khổ sở à?

Sở Nghĩa: Thầm mến cũng rất khổ…

Chương Khải: Vậy mày nói cho anh ta biết đi.

Chương Khải: Tìm thời điểm thích hợp, hoàn cảnh thích hợp, địa điểm thích hợp, tỏ tình.

Sở Nghĩa tưởng tượng một chút.

Sở Nghĩa: Không ổn lắm.

Sở Nghĩa: Hình như anh ấy không phải loại người cần đến tình yêu, có vẻ muốn cùng tao tương kính như tân, tao sợ nếu nói ra, anh ấy sẽ ghét tao.

Chương Khải: Cái gì?

Chương Khải: Không phải chúng mày thường xuyên làm chuyện đó à? Sao anh ta ghét mày được?

Sở Nghĩa biết Chương Khải không hiểu. Nếu cậu không tiếp xúc với Tần Dĩ Hằng, có lẽ cậu cũng sẽ không hiểu được.

Sở Nghĩa: Nói sao đây nhỉ

Sở Nghĩa: Nhu cầu của đàn ông, mày hiểu không?

Chương Khải: À

Chương Khải: Đã hiểu.

Sở Nghĩa: Hơn nữa anh ấy thích chủ động, thích khống chế mọi thứ trong tay.

Chương Khải: Vậy mày cũng chủ động đi.

Sở Nghĩa suy nghĩ một chút.

Sở Nghĩa: Tao không dám.

Cậu vẫn hơi sợ Tần Dĩ Hằng. Chỉ cần anh lườm một cái bằng thái độ hơi đứng đắn, cậu liền đi tong.

Sở Nghĩa: Hình như anh ấy không thích bị động.

Cậu nhớ tới điều gì, đột nhiên cười rộ lên.

Sở Nghĩa: Tao đã từng có ý định thả thính anh ấy

Sở Nghĩa: Nhưng không thành.

Sở Nghĩa: Hơn nữa con người anh ấy như vậy, nếu muốn từ chối người theo đuổi mình…

Sở Nghĩa: Chắc chắn sẽ rất tuyệt tình.

Tần Dĩ Hằng từng từ chối nhận chìa khóa nhà của Sở Nghĩa, còn phân rõ ràng giới hạn với cậu nữa. Có thể chung sống, nhưng công việc thì không thể ảnh hưởng lẫn nhau, ở nhà cũng không được ngồi làm việc cùng một chỗ. Có thể ngủ chung, nhưng không được đụng vào anh, không thể cựa quậy, không thể phát ra tiếng động lớn, không thể làm anh thức giấc.

Mới tổng kết sơ sơ như vậy, cậu đã thấy đầu ong ong.

Sở Nghĩa: Tưởng tượng một chút, thật khổ.

Sở Nghĩa: Thôi bỏ đi.

Sở Nghĩa: Giờ cũng tốt rồi.

Bỗng nhiên Sở Nghĩa nghĩ đến biệt danh đóa hoa thanh cao lạnh lùng của Tần Dĩ Hằng. Có thể được gọi như vậy, bản thân anh cũng phải đủ lạnh lùng.

Tần Dĩ Hằng đúng là rất lạnh lùng.

Chương Khải: Vậy sao?

Chương Khải: Tao không hiểu anh ta lắm.

Chương Khải: Nhưng chồng mày đối xử với mày tốt lắm, thật đấy.

Sở Nghĩa: Tao đã nói rồi, tính cách của anh ấy vốn là như vậy.

Sở Nghĩa: Muốn làm tốt từng chuyện trong cuộc sống của mình.

Sở Nghĩa: Kể cả hôn nhân.

Chương Khải: Rồi rồi rồi.

Chương Khải tạm dừng vài giây, bắt đầu chuyển sang an ủi.

Chương Khải: Thực ra tình trạng hiện giờ cũng không tồi.

Chương Khải: Chúng mày ngọt ngào biết bao nhiêu.

Chương Khải: Tính cách anh ta như vậy cũng có cái tốt mà, đúng không?

Chương Khải: Ít nhất là trên phương diện tình cảm, anh ta chỉ như vậy với mình mày.

Chương Khải: Còn nữa, chúng mày đã kết hôn.

Chương Khải: Cơ hội của mày nhiều lắm!

Chương Khải: Nếu không muốn tỏ tình, mày có thể theo đuổi anh ta.

Chương Khải: Dùng sự nhiệt tình, hòa tan một trái tim băng giá.

Sở Nghĩa cười phì một tiếng.

Chương Khải tiếp tục: Sở Nghĩa là ai chứ?!

Chương Khải: Lúc trước chỉ cần mày tùy tiện vung tay

Chương Khải: Là sẽ có bao nhiêu trai xinh gái đẹp mặc mày sai khiến.

Chương Khải: Đừng nói lúc trước, giờ vẫn vậy mà.

Sở Nghĩa: …

Sở Nghĩa: Phét lác quá đấy!

Chương Khải: Nghe anh mày một câu

Chương Khải: Thích thì tán đi.

Chương Khải: Sợ bị phát hiện thì lặng lẽ theo đuổi

Chương Khải: Đuổi tới khi anh ta bày tỏ với mày!

Chương Khải: Tin anh mày đi, một ngày nào đó

Chương Khải: Chắc chắn chồng mày sẽ yêu mày!

Chương Khải: Anh mày để lại dòng chữ này ở đây

Chương Khải: Anh ta mà không yêu mày, tao sẽ ăn luôn cái bàn!

Sở Nghĩa cười rộ lên: Thôi đi.

Sở Nghĩa: Mày còn nợ bao nhiêu cái bàn chưa ăn đấy.

Chương Khải: Mày thì khác tao à?

Sở Nghĩa: Vâng vâng vâng.

Chương Khải: Được rồi, tao phải đi làm việc.

Chương Khải: Tán anh ta!

Chương Khải: Cần gì, cứ đến tìm anh mày.

Chương Khải: Gì chứ trồng cây si, anh có kinh nghiệm lắm.

Sở Nghĩa: Rồi rồi rồi.

Sau khi Chương Khải gửi một cái emo tới, đoạn đối thoại này liền kết thúc.

Hôm nay hiếm khi Sở Nghĩa đến văn phòng sớm, thậm chí còn sớm hơn cả Dung Dung và Tiểu Triển. Thế nên lúc hai người kia tới nơi, phát hiện cửa mở, còn tưởng văn phòng đã bị trộm đột nhập vào.

Sau đó bọn họ liền trông thấy Sở Nghĩa đang ngồi ở phòng ngoài nhìn di động cười ngây ngô.

Dung Dung mở miệng trước: “Ông chủ, buổi sáng tốt lành.”

Sở Nghĩa ngẩng đầu lên: “Sáng tốt lành.”

Dung Dung hỏi: “Sao hôm nay anh đến sớm thế?”

Sở Nghĩa nói: “Hôm nay người nhà đi công tác.”

Dung Dung và Tiểu Triển không phải là Chương Khải, vừa nghe Sở Nghĩa nói vậy đã nắm được tin tức quan trọng rồi.

Người nhà đi công tác, nên tôi cũng dậy sớm.

Vì sao?

Dung Dung bỗng trở nên kích động: “Ông chủ, anh ở cùng bạn trai à!”

Sở Nghĩa đang lo không biết nên nói chuyện mình đã kết hôn như thế nào, giờ nếu Dung Dung hỏi đến, cậu liền thản nhiên đáp: “Không cẩn thận kết hôn với anh ấy rồi.”

Dung Dung: “A!!!!!! Ông chủ, anh đã kết hôn? Chuyện khi nào vậy?”

Sở Nghĩa kể qua loa chuyện của mình cho bọn họ nghe: “Thực ra vào cái hôm anh ấy tới đây lần đầu tiên, chúng tôi đã đi đăng ký. Chúng tôi quen nhau trước đó khoảng một tháng.”

Tiểu Triển cầm sandwich, còn chưa nuốt xuống đã nở nụ cười: “Ông chủ xấu tính quá, người kia đến đây đã mấy lần, thế mà bây giờ anh mới nói với chúng tôi.”

Sở Nghĩa: “Mới đăng ký kết hôn thôi, không có gì đặc biệt để nói, đến lúc làm đám cưới chắc chắn sẽ mời hai người.”

Dung Dung cảm thấy bữa sáng trên tay bỗng không còn thơm ngon nữa.

“Ông chủ cũng đã kết hôn rồi.” Cô vừa vui vẻ lại vừa ghen tị: “Chồng ông chủ thật là đẹp trai, hai người rất xứng đôi đấy.”

Tiểu Triển: “Lúc ấy tôi đã bảo rất có hy vọng mà, tương tác giữa hai người không đơn giản, ông chủ chưa cư xử với ai như vậy đâu.”

Sở Nghĩa cười cười.

Dung Dung đột nhiên hỏi: “Ông chủ, tôi có thể tò mò một chút không?”

Sở Nghĩa: “Không.”

Dung Dung: “Thôi được rồi.”

Không phải Sở Nghĩa không cho Dung Dung hóng hớt, mà sự thật là bọn họ không có quá khứ gì đáng nói cả.

Chẳng phải chính là tình một đêm, sau đó vội vàng dắt nhau đi đăng ký kết hôn sao.

Dung Dung cũng không để ý, kêu “áu áu” hai tiếng, nói: “Ấy, tôi phải từ từ tiêu hóa, cái tin này rất shock đấy.” Nhưng còn chưa im lặng được hai giây, cô đã mở miệng tiếp: “Nếu lúc làm đám cưới cần dùng hoa, ông chủ nhớ đến nhà tôi mua nhé.”

Sở Nghĩa cười: “Nhất định rồi.”

Dung Dung: “Yeah!”

Tiểu Triển ở một bên cũng cười ngây ngô: “Nguy rồi, tôi phải làm gì để giúp ông chủ đây?”

Sở Nghĩa giao nhiệm vụ: “Vậy thì tất cả các thiết kế cho hôn lễ, cậu bao hết được không?”

Tiểu Triển lập tức vui vẻ, vỗ ngực: “Cứ giao cho tôi!”

Nói chuyện mấy phút đồng hồ, Sở Nghĩa liền vào phòng làm việc của mình.

Vì trời rất lạnh, nên người trực tiếp đến văn phòng nhờ tư vấn đặt hàng ít dần đi, ngược lại người thêm WeChat của cậu ngày một nhiều hơn.

Thế nên WeChat của Tần Dĩ Hằng nhanh chóng bị đẩy xuống dưới.

Sở Nghĩa suy nghĩ một chút, dứt khoát thêm anh vào mục Ưa thích.

Nếu cậu có ý định theo đuổi Tần Dĩ Hằng, vậy cũng có thể coi anh như một khách hàng của cậu. Thậm chí còn là khách hàng quan trọng nhất.

Sở Nghĩa dành thời gian cả buổi sáng để sửa bản thiết kế, cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý từ khách hàng. Cậu save file lại, chèn thêm logo, sau đó đăng lên trang xã hội.

Ra ngoài rót cốc nước rồi trở lại mất khoảng một phút, thế mà cậu đã nhận được rất nhiều like cũng như bình luận.

Sở Nghĩa vốn định liếc nhìn một cái rồi thoát ra, nhưng cậu bỗng phát hiện trong những người like, có một cái avatar cực kỳ quen thuộc.

Tần Dĩ Hằng like hình của cậu.

Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Tần Dĩ Hằng like bài cậu đăng đấy.

Có lẽ vì sáng nay Sở Nghĩa mới thông qua Chương Khải để xác nhận chuyện mình hơi thích Tần Dĩ Hằng, vừa rồi cậu còn cho WeChat người ta vào danh sách ưu tiên, nên cái like này làm cậu vô cùng vui vẻ.

Trong lúc nhàm chán, cậu mở trình duyệt ra, bắt đầu tìm kiếm: làm sao để theo đuổi một người.

Trên mạng có rất nhiều phương pháp, nhìn mà hoa cả mắt, Sở Nghĩa bèn tạo một file word mới ngay trên desktop, note lại tất cả những cái cậu thấy nên học hỏi.

Nhưng mà mấy thứ này xem nhiều liền thấy hơi đần độn và vô vị.

Sở Nghĩa suy nghĩ, lại thay đổi một từ khóa tìm kiếm khác: làm sao theo đuổi chồng mình.

Rất tiếc, vấn đề này, trên mạng lại không hề có.

Kết quả gần nhất là “Làm sao để yêu người đã trở thành chồng tôi?”

Kiểu của Sở Nghĩa là trực tiếp bỏ qua quá trình để nhảy thẳng tới điểm kết thúc, sau đó lại muốn quay đầu cảm thụ từng bước xem sao.

Thế người ta gọi là rảnh quá hóa dồ đấy.

Sở Nghĩa suy nghĩ rồi tự cười với bản thân mình.

Sau khi góp nhặt được không ít đáp án từ internet, cậu tắt trình duyệt đi, chỉnh sửa lại ghi chép trong file word, đánh số 1-2-3-4 đàng hoàng, đổi tên file thành “Việc chẳng biết lúc nào làm” rồi để riêng ở góc trên bên phải màn hình.

Sở Nghĩa đã ngần ấy tuổi rồi, đột nhiên bắt đầu theo đuổi người ta, lại còn theo đuổi người đã trở thành ông xã của mình, nghĩ lại cũng hơi kỳ quái.

Cứ để đấy đi.

Biết đâu sẽ có ngày dùng tới.

Theo đuổi Tần Dĩ Hằng.

Làm Tần Dĩ Hằng thích cậu.

Nghe sẽ rất khó khăn đây.

Mặt trời lượn một vòng từ Đông sang Tây, một ngày làm việc theo đó mà kết thúc.

Sở Nghĩa là người tan làm sau cùng, lề mề một chốc cũng sắp 11 giờ khuya.

11 giờ, chắc Tần Dĩ Hằng đã xong việc rồi.

Vì thế Sở Nghĩa nằm lên giường, khụ khụ mấy tiếng, mở điện thoại lên rồi gọi điện.

Bắt đầu từ lúc mở danh bạ ra, tim Sở Nghĩa đã đập với một tốc độ kinh hoàng.

“Alo.” Bên kia lập tức truyền tới một giọng nói.

“Alo?” Sở Nghĩa nghi hoặc: “Anh bắt máy nhanh thế, em còn chưa nghe thấy tiếng bíp đâu.”

Tần Dĩ Hằng: “Đang đợi điện thoại của em.”

Sở Nghĩa “dạ” một tiếng, tim đập càng nhanh.

Chẳng trách cậu lại có tình cảm với đối phương nhanh như vậy.

Tất cả là tại Tần Dĩ Hằng.

Sở Nghĩa ổn định tâm lý một chút: “Anh đã xong việc chưa ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Vẫn chưa.”

Sở Nghĩa: “Giờ này mà vẫn làm việc ạ.”

“Ừ” Giọng Tần Dĩ Hằng rất thấp, giữa đêm khuya vắng lặng, nghe thật giống như anh đang ở cạnh bên: “Sắp xong rồi.”

Sở Nghĩa: “Thế anh đã về khách sạn chưa?”

Tần Dĩ Hằng: “Đang ở khách sạn rồi.”

Sở Nghĩa: “Vậy là tốt rồi ạ.”

Vuốt vuốt chăn, Sở Nghĩa mím môi. Hình như không có chuyện gì để nói nữa. Nên nói gì đây?

“Em thì sao?” Tần Dĩ Hằng hỏi: “Đã tắm rửa chưa?”

Sở Nghĩa: “Rồi ạ, em đang chuẩn bị đi ngủ.”

Tần Dĩ Hằng: “Tốt.”

Lại tẻ ngắt.

Yêu thích sẽ không tránh được chuyện tán gẫu với nhau.

Sở Nghĩa: “Em không quấy rầy anh làm việc nữa.”

Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”

Sở Nghĩa: “Em ngủ trước nhé, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”

Sở Nghĩa: “Em cúp máy đây.”

“Chờ một chút.” Tần Dĩ Hằng đột nhiên gọi cậu.

Sở Nghĩa hỏi: “Sao thế ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Chúc anh ngủ ngon đi.”

Tim Sở Nghĩa đập bình bịch, cậu nhỏ giọng: “Ngủ ngon.”

Tần Dĩ Hằng: “Xưng hô đâu?”

Toàn thân Sở Nghĩa đều nóng lên: “Chồng ngủ ngon.”

Tần Dĩ Hằng: “Ngủ ngon.”

Sở Nghĩa sắp khóc.

Tần Dĩ Hằng, anh thính chết em đi.