Khuôn mặt Đỗ Tiểu Mãn lộ sát khí, chàng lui ra sau hai bước, mặt đầy kinh ngạc.

Tiểu Mãn hét to:

- Thạch Kiếm, ta phải giết ngươi.

- Tại sao?

- Ngươi đã giết sư phụ ta.

- Muội nói là Cổ thúc thúc sao? Chàng ngước mặt lên, hai hàng lệ chưa khô, nói:

- Trời, ta làm sao mà giết chết người đã nuôi nấng ta mười mấy năm nay chứ? Đỗ Tiểu Mãn lạnh lùng nói:

- Ngươi không cần giả vờ, ta không giết ngươi, là có tội với sư phụ ta. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Cảnh tượng xảy ra vừa rồi Đỗ Tiểu Mãn đã tận mắt nhìn thấy, chàng giơ chưởng định đánh ra và di chúc của Bạch Diện Lang Quân lúc lâm chung đều là sự thật cả.

- Tiểu Mãn, sự việc này hoàn toàn là nhầm lẫn mà...

- Nhầm lẫn? Đỗ Tiểu Mãn cười lạnh lẽo nói tiếp:

- Lẽ nào vừa rồi ta tận mắt chứng kiến ngươi muốn hạ thủ lại là nhầm lẫn hay sao?

- Điều này, Cổ thúc thúc đã thay đổi, ta...

- Thay đổi? Sư phụ ta không thay đổi mà là ngươi thay đổi, ngươi là đồ trẻ hoang tạp chủng không có ai dạy dỗ, quả là không bằng cầm thú.

Lòng chàng như dao cắt, nhiễu ra từng giọt máu tươi, những lời nói kia như cứa thêm vào làm cho chàng khó mà chịu đựng nổi, nộ quang từ mắt chàng trào ra.

Chàng trầm giọng nói:

- Ngươi còn mắng ta, thì đừng trách ta vô tình nhé.

- Hừm! Ngươi vốn là kẻ vô lương, ta mắng ngươi thì sao nào. Hừm! Đồ tạp chủng, đồ con hoang, đồ cầm thú. Hừm! Ngươi làm gì ta? Đồ tạp chủng.

Chàng không còn chịu đựng được nữa.

Bỗng mặt chàng như lửa đốt, thân hình lay động phát ra một chưởng...

Bốp! Bốp! Trên khuôn mặt của Đỗ Tiểu Mãn hằn lên hai dấu tay, một dòng máu chảy xuống từ đôi môi đào.

Thật ra, chàng ra tay lần này, Tiểu Mãn hoàn toàn không ngờ trước được, nếu không thì chàng không dễ dàng mà đánh được nàng, nàng đã học được tuyệt chiêu của Thủy Tinh Độc Bà do Bạch Diện Lang Quân truyền thụ lại.

Tiểu Mãn mặt bừng bừng sát khí, quát:

- Ngươi dám đánh ta? Lúc này đầu óc chàng tỉnh táo dần và nộ khí cũng đã tiêu tan, cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu không nói gì.

- Độc ác thật, ngươi giết người nuôi dưỡng, lại còn đánh người, ngươi có phải con người không? Chàng nói nhỏ:

- Tiểu Mãn, muội tin ta làm như vậy sao?

- Lẽ nào lại không phải? Giết chết sư phụ ta, đánh ta hai bạt tai, chẳng lẽ đều là hư cấu ra sao? Ngươi là người vô lương tâm.

- Ta quá xúc động rồi, nhưng nếu muội bảo ta giết chết Cổ thúc thúc, thì đó là việc không tài nào xảy ra được.

- Không có sao? Như vậy cái chết của sư phụ ta là oan uổng hay sao?

- Cổ thúc thúc đã bị trọng thương mà chết.

- Ngươi bất tất phải phân bua nữa.

- Tiểu Mãn, mấy năm bên nhau, lẽ nào không biết con người ta hay sao?

- Hừm! Ta đã nhìn lầm người, không ngờ ngươi thay đổi nhanh như thế, quả thật làm cho ta thấy sợ hãi rồi... A! Thế giới này rất đáng sợ.

Cái chết của Cổ thúc thúc làm cho chàng rất đau lòng, nay lại bị nghi ngờ là hung thủ.

Trước khi chàng đến đây, ai đã đả thương Cổ thúc thúc? Chàng cắn răng, lòng tràn đầy thù hận, mặt đầy sát khí nói:

- Ai giá họa cho ta, ta phải điều tra cho ra lẽ, không giết hắn, phanh thây hắn ra, ta thề không làm người! Hừm! Đỗ Tiểu Mãn nước mắt đầm đìa, mặt bừng bừng nói:

- Thạch Kiếm, bất tất giả vờ nữa, ta đã nhìn thấu ruột gan của ngươi rồi!

- Tiểu Mãn, muội cũng không thể hiểu ta sao?

- Ta phải giết ngươi!

- Được, muội giết đi! Thạch Kiếm quyết định xong, nhắm mắt lại chờ Tiểu Mãn phát chưởng.

Tiểu Mãn cười nhạt nói:

- Ngươi tưởng rằng ta không dám giết ngươi à?

- Muội hãy giết ta đi, ta sống cũng đủ rồi.

- Được! Ta sẽ thay sư phụ phục thù! Thạch Kiếm mắt nhắm nghiền lại, kiên quyết chờ chết! Bỗng! Tiểu Mãn tung mình đến, phát ra một luồng chưởng lực như vũ bão.

Thạch Kiếm bị luồng chưởng phong đẩy thối lui mấy bước, sắc mặt nhợt nhạt, chàng đã bị trọng thương.

Đỗ Tiểu Mãn lại tiến bước đẩy tiếp một chưởng.

Thạch Kiếm không tránh chưởng, một dòng máu tươi chảy ra từ miệng, thân hình lắc lư ngã xuống đất, cố gắng vùng dậy.

Lúc thấy chàng loạng choạng đứng dậy thì Tiểu Mẫn cảm thấy mềm lòng, nhưng nàng nhìn thi thể của Bạch Diện Lang Quân thì bất giác cắn răng.

Mặt nàng lộ sát cơ, song chưởng lại vung tiếp ra.

Đúng lúc đó, bỗng có một tiếng quát to vang lên:

- Dừng tay lại! Đỗ Tiểu Mãn giật mình thu chưởng.

Lúc này Thạch Kiếm bị thương rất nặng, vừa nghe tiếng quát, đưa mắt nhìn, chàng thấy Bạc Mệnh Nữ đang bước vào thạch động.

Tiểu Mãn thấy một người bịt mặt đi vào, bất giác lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai?

- Bạc Mệnh Nữ.

- Bạc Mệnh Nữ không phải là tên thật?

- Danh tánh chỉ là một tên hiệu, hà tất phải hỏi cặn kẽ đến thế?

- Ngươi muốn thế nào? Bạc Mệnh Nữ bước đến bên xác của Bạch Diện Lang Quân, xem xét Chương lâu, nói với Thạch Kiếm:

- Lão chính là quái nhân trong thạch động?

- Chính phải, không ngờ lại là ân nhân nuôi dưỡng ta...

- Ngươi đã giết lão?

- Không, ta làm sao có thể làm việc vô lương tâm như thế.

Thạch Kiếm vừa nói vừa đau đớn, một lúc lại tiếp:

- Không phải là Bạc Tình Lang chứ? Bạc Mệnh Nữ thở dài một tiếng rồi nói:

- Ta đã đoán sai rồi, Bạc Tình Lang là kẻ khác.

Đỗ Tiểu Mãn tung người đến trước Thạch Kiếm lạnh lùng quát:

- Thạch Kiếm... Hãy đền mạng! Tiếng quát vừa dứt, liền cử ra một chưởng.

Thạch Kiếm như tượng gỗ, không tránh né, cũng không trở tay.

Bạc Mệnh Nữ thấy thế kinh ngạc, chưởng này mà đánh trúng Thạch Kiếm tất mất mạng, nàng bất giác hét to:

- Dừng tay lại.

Lập tức nhảy bổ tới, tung ra một luồng kình phong.

Đỗ Tiểu Mãn vừa chạm vào luồng kình phong của Bạc Mệnh Nữ liền cảm thấy mạnh vô song, trong lòng thất kinh, bất giác lui bước.

Đỗ Tiểu Mãn xuất thủ bị chặn lại, bất giác nước mắt giàn giụa nói:

- Ngươi ngăn ta giết hắn là lý gì? Bạc Mệnh Nữ hỏi:

- Ngươi tại sao lại giết hắn?

- Hừm! Hắn độc ác giết sư phụ ta.

- Cô nương, theo ta, hắn không đến nỗi vô lương tâm như thế đâu!

- Ta tận mắt chứng kiến, ngươi còn biện hộ giúp hắn cái gì nữa? Đỗ Tiểu Mãn nước mắt chảy dài xuống má nói tiếp:

- Vả lại, người hắn giết lại là ân nhân nuôi nấng hắn mười mấy năm nay.

Bạc Mệnh Nữ nói không nên lời, lúc sau thốt:

- Phàm việc gì cũng phải điều tra cho kỹ, nếu không sau này cô sẽ hối hận đấy.

- Hối hận ư? Phục thù cho sư phụ là việc ta phải làm, ta làm gì phải hối hận? Cô nương hãy tránh ra, nếu ngăn cản thì ta cũng xem là thù đấy.

- Cô nương nghĩ rằng võ công cao hơn hắn?

- Điều này không phải bận tâm. Hãy tránh ra! Bạc Mệnh Nữ nghĩ một lúc, liền tránh người ra.

Nàng vừa tránh ra, thì Tiểu Mãn liền đẩy ra một chưởng nhanh như điện xẹt ập tới.

Thạch Kiếm chịu nhiều chưởng, toàn thân lay động sắp ngã xuống, mình loang đầy máu tươi, khuôn mặt vô cùng khó coi.

Đỗ Tiểu Mãn lại giơ chưởng đánh tiếp.

Thạch Kiếm kêu lên một tiếng thê thảm, ngã lăn ra đất, đầy mình đều là vết thương, chàng cố vùng dậy, nhưng toàn thân không còn chút sức lực.

Đỗ Tiểu Mãn lại nhảy tới giơ chưởng ra...

Bỗng! Thạch Kiếm ngẩng đầu dậy gọi:

- Tiểu Mãn! Tiếng gọi yếu ớt này làm Tiểu Mãn tung mình thu chưởng lại, đau đớn nói:

- Ai là Tiểu Mãn của ngươi, sau này cấm không cho ngươi gọi tên ta.

Thạch Kiếm đau lòng nói:

- Cô nương có đồng ý nghe một lời nói của ta không?

- Ngươi không cần nói nhiều, hôm nay ta quyết lấy mạng ngươi! Nói xong liền phát chưởng.

Bỗng! Bạc Mệnh Nữ phóng tới đánh ra một chưởng, hai luồng kình phong lại chạm nhau.

Bùng! Một tiếng chấn động cả sơn động.

Tiểu Mãn bị chấn lui ra sau hai bước, giận dữ nói:

- Đó là ngươi tự chuốc lấy cái chết!

- Có tự chuốc lấy cái chết hay không thì ta không biết, ta đã quyết định cứu hắn! Nói xong tung người đến bên Thạch Kiếm, dìu chàng đứng dậy, vận chưởng điểm vào đại huyệt chàng, phút chốc một luồng nhiệt lưu tràn vào người. Chàng dần dần thấy khí lực khôi phục.

Bạc Mệnh Nữ quát:

- Thạch Kiếm, ngươi không thể chết! Thạch Kiếm quét mắt nhìn thi thể của Bạch Diện Lang Quân lắc đầu thở dài.

Bạc Mệnh Nữ thức tỉnh chàng:

- Thạch Kiếm, còn rất nhiều việc quan trọng đang đợi ngươi hoàn thành, ngươi không phải thay Quỷ Cốc Bát Tuyệt tìm lại bảo khí sao? Lúc này chàng mới giật mình, thuận tay sờ Thánh Nữ Kiếm và Thiết Huyết Kỳ trên mình, nghĩ thầm:

- Đúng rồi! Ta không thể chết, ta đã hứa tất phải làm...

Bạc Mệnh Nữ thấy chàng cúi đầu không nói, liền nói tiếp:

- Phụ mẫu của ngươi là ai còn chưa biết, vả lại ngươi chết như thế Cổ thúc thúc của ngươi hàm oan không giải vĩnh viễn không thể phục thù.

Thạch Kiếm vùng dậy nói:

- Ta không thể chết như thế được.

Đỗ Tiểu Mãn nghe vậy, sợ chàng bỏ đi, bèn tung người đến cản lại:

- Họ Thạch kia, muốn bỏ đi không dễ thế đâu.

Thạch Kiếm nhướng mày nói:

- Tiểu Mãn, hãy cho ta một năm nữa để tìm ra hung thủ. Một năm sau ta sẽ về đây chuộc tội...

Chàng chưa dứt lời thì Tiểu Mãn đã tung người lên, hữu chưởng giơ ra, tạo thành một vòng chưởng ảnh.

Hai luồng chưởng gặp nhau giữa không trung, tạo nên một tiếng nổ lớn.

Lúc này Thạch Kiếm đã bị thương nặng, chân khí hao tổn, xuất chưởng yếu ớt, tuy chàng đã dốc sức nhưng vẫn không chịu nổi một chưởng của Tiểu Mãn.

Máu trong người chàng sôi trào, Tiểu Mãn nhảy bổ tới liên tiếp phát ra ba chiêu.

Thạch Kiếm đưa tay ra đỡ, đều bị chưởng lực của nàng đẩy lui mấy bước nữa, máu trong người sôi sục, đã đến lúc không thể chống đỡ được nữa.

Đỗ Tiểu Mãn hàm nộ phát chưởng.

Thạch Kiếm bị luồng kình phong đánh ngã lăn trên mặt đất.

Lúc này, Tiểu Mãn lại cắn răng nhảy bổ tới, mang theo luồng kình phong vũ bão.

Thạch Kiếm nằm trên mặt đất, không còn sức kháng cự, tánh mạng chàng như chỉ mành treo chuông.

Một bóng đen nhanh như điện đột ngột lướt tới, phóng ra một chưởng ngăn chưởng phong của Tiểu Mãn, nhanh miệng thốt:

- Tiểu Mãn, không được làm bậy! Tiểu Mãn lui ra sau hai bước, vừa thấy người này liền gọi:

- Thân mẫu! Thì ra người này chính là Hắc Trân Châu Đỗ Kỳ.

- Tiểu Mãn! Tại sao lại giết hắn?

- Hắn giết chết sư phụ của con...

- Tiểu Mãn! Con lầm rồi, hung thủ là kẻ khác.

Thạch Kiếm vùng dậy, loạng choạng bước đến hỏi:

- Tiền bối! Hung thủ là ai thế?