Tuy ngoài miệng Cố Tiêu nói muốn kéo con trai về DR, nhưng thực tế ông lại nhận mệnh cùng con trai tới khu chín. Miệng vết thương trên người ông và Cảnh Hạo đã sắp khép lại, cộng thêm có Kiều Tịch bên cạnh chăm sóc, căn bản không cần nằm viện tiếp nữa, nên liền về thẳng nhà.

Từ ngày thu xếp xong chuyện đó, Cảnh Tình liền được Lý Cố thả ra, cô bé vội vã chạy về nhà, uống mấy ly sữa nóng cho đỡ sợ, sau đó tiếp tục chuẩn bị hôn lễ. Chuyện này khiến cô biết được một bí mật kinh thiên động địa, vì thế cô phấn khởi gọi điện báo cho ba mẹ, ngay cả giọng nói cũng run run “Ba mẹ, chị dâu con thật ra chính là Lý Thiếu Chu… Anh hai đã đánh dấu thành công rồi, thật sự là quá tốt, híc.”

Ba mẹ Cảnh biết dạo gần đây cô đang bận cái gì, nhưng mà con gái nhà họ luôn không quá đáng tin, bởi vậy họ đều giữ thái độ chờ xem sao, lúc này nghe vậy thì đồng loạt kinh ngạc, dứt khoát dặn dò “Ngoan, đi rửa mặt, rồi đi một vòng trong vườn hít thở không khí trong lành, sau đó gọi lại cho ba mẹ.”

Cảnh Tình nghe lời dạ một tiếng, theo phản xạ đứng dậy bước ra mấy bước, ngay sau đó cô bé liền khóc “Con không phải mới tỉnh ngủ, cũng không có nằm mơ.”

Ba mẹ Cảnh vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, nói con vẫn nên ra ngoài đi vài vòng đi, trước kia con mơ thấy anh hai mình mặc quần lót nhảy xuống biển tự tử vì tình, kết quả hôm sau không phân rõ thật giả liền chạy tới phòng anh hai con ôm gối của anh hai con khóc tới thiếu chút nữa ngất đi, anh hai con đi tản bộ về suýt nữa bị hù chết.

Cảnh Tình tiếp tục khóc, nói con thật sự không gạt ba mẹ mà. Nếu ba mẹ không tin thì con bảo ông quản gia ra nói với ba mẹ.

Cô đưa điện thoại di động cho quản gia, tuy quản gia không biết rõ chuyện của Lý Thiếu Chu, nhưng ông biết cậu chủ nhà mình đã đánh dấu người ta, ông liền chân thực báo cáo.

Tinh thần ba mẹ Cảnh bị chấn động mạnh, hỏi chuyện quan trọng thế này sao không nói sớm. Quản gia đáp cậu chủ nói muốn tự mình báo với ông bà, ai ngờ cậu ấy đột ngột có việc, kết quả kéo dài tới hiện tại. Vì thế ba mẹ Cảnh cúp máy vội vàng đuổi tới, vui mừng gia nhập vào đội ngũ của Cảnh Tình, nói đây là phòng tân hôn, đồ đạc phải đổi hết, trang trí cho ấm áp chút, bày thêm nhiều chậu hoa, hoa hồng đỏ là tốt nhất.

Lúc ông chủ Cảnh trở về đứng ở cửa trầm mặc khoảng vài giây cũng chưa động đậy.

Hắn lùi về phía sau hai bước, nhìn tòa nhà quen thuộc, xác định đúng là nhà của mình mới tiếp tục bước vào trong phòng khách, ngay sau đó hắn lại trầm mặc, thoáng chốc có ảo giác mình xuyên không rồi.

Mấy người nhà họ Cảnh vội vàng vây quanh, tiếp đó thoáng nhìn thấy băng vải trên người hắn, nhất thời hoảng hốt “Đây là chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Thiếu Chu đâu? Thiếu Chu đâu rồi? Đã phát triển tới bước này, hai đứa không nên tách ra nữa chứ.”

Cảnh Hạo thoáng nhướng mày, nhìn qua em gái mình, phỏng chừng là Lý Cố nói ra thân phận Thiệu Trạch cho con bé, vì thế hắn trả lời vợ mình ở nhà bên cạnh, ba cậu ấy cũng bị thương, cậu ấy phải chăm sóc cho ba mình.

Ba mẹ Cảnh lập tức đề nghị đi qua thăm, bởi vì sau này chính là người một nhà. Cảnh Hạo vừa vặn không muốn đối mặt với tòa nhà có phong cách độc đáo này, hắn liền gật đầu đồng ý.

Lúc này Thiệu Trạch đang trò chuyện cùng đám Bạch Triệt, thấy thế y hơi ngẩn ra, mỉm cười tiến lên. Cảnh Hạo thân mật xoa đầu y, thấy Cố Tiêu cũng có mặt, hắn liền giới thiệu hai bên với nhau, không khí vô cùng hòa hợp.

Bạch Triệt đoán tiếp theo là bàn chuyện trong nhà, vì thế y ôn hòa trò chuyện với họ vài cậu, sau đó nhanh chóng lấy cớ rời đi. Từ lúc bước vào cửa Trình Tứ vẫn đứng bên cạnh y trông coi, lúc này liền đẩy hai trợ lý của y qua một bên, vui vẻ phấn chấn đẩy xe lăn cho Bạch Triệt. Hai trợ lý nhìn bóng dáng của hắn, sâu trong lòng cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp, liền vội vàng đi theo, nhất thời phòng khách chỉ còn lại đám người Cảnh Hạo.

Ba mẹ Cảnh cảm nhận được chất dẫn dụ trên người con trai mình và Thiệu Trạch, hai người đồng loạt cảm khái, nghĩ rằng con trai mình có được ngày hôm nay thật không dễ dàng. Mẹ Cảnh thở dài “Con tôi từ nhỏ đã thích Thiếu Chu, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi. Giờ hai đứa cuối cùng đã được ở bên nhau, thật là khó có được.”

“Thật khéo, con tôi cũng thích cậu ta từ hồi còn nhỏ.” Cố Tiêu thong thả nói “Đáng tiếc lúc đó A Trạch có nỗi khổ, không thể bày tỏ tấm lòng, đúng không con trai?”

Thiệu Trạch sững sờ hai giây, cúi đầu dạ một tiếng, nói là khi đó tình thế bắt buộc, y không có cách nào đành phải đóng kịch, nhưng y từng vô số lần cầm viên ngọc nhìn lên bầu trời, hi vọng Alpha kia có thể tới đón y đi.

Cảnh Hạo “…”

Mấy người nhà họ Cảnh sững sờ nghe, họ vốn tưởng rằng Cảnh Hạo rất si tình, lúc này không khỏi yên lặng nhìn hắn, nghĩ rằng con thật vô dụng, rõ ràng chuyện vô cùng đơn giản lại kéo thành một vòng tròn lớn như vậy.

Cảnh Hạo “…”

Cố Tiêu có chút khó chịu đối với người có thể dễ dàng cướp đi đứa con trai như hoa như ngọc của ông, lúc này mới hơi hài lòng, sờ đầu con trai tán thưởng.

Cảnh Hạo cũng nhìn người nào đó, biểu tình vô cùng nghiền ngẫm. Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, vô tội đối diện với hắn, âm thầm đưa tay về phía hắn. Cảnh Hạo cầm lấy tay y, đưa vào trong lòng, nghĩ rằng đêm nay anh sẽ tính sổ với em.

Mấy người hòa hợp trò chuyện, nhanh chóng chuyển tới đề tài hôn lễ, bàn bạc một lát, đầu tiên là quyết định ngày cưới, tiếp đó là phần ai người đấy đi chuẩn bị. Cảnh Hạo hỏi em gái tiến độ, Cảnh Tình kiêu ngạo ngẩng cao đầu “Đều đã chuẩn bị rất tốt, bước tiếp theo chỉ cần viết thiệp mời nữa thôi.”

Cảnh Hạo xoa đầu cô “Giỏi lắm.”

“Dạ.”

Cảnh Hạo biết tổng bộ nhất định đã tích lũy một đống lớn công việc, vì thế nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau thức dậy, hắn quyết định ăn cơm cùng Thiệu Trạch xong liền tới công ty. Thiệu Trạch liếc nhìn hắn, thấy vết thương trên người hắn còn chưa lành hẳn liền muốn hắn nghỉ ngơi thêm vài ngày. Cảnh Hạo lại gần hôn y “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.”

Thiệu Trạch quan sát một lát, gật đầu, không có khăng khăng theo ý mình, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm, tiếp đó ánh mắt y đảo qua, thấy Thịnh Tước từ ngoài vào, y không khỏi dừng lại. Thịnh Tước cầm tấm thiệp trong tay đưa cho y “Người nhà họ Lý vừa đưa tới, ông chủ nhà họ muốn mời cậu tới uống trà.”

Cảnh Hạo nghe thấy rất rõ, nhất thời trán hắn nảy lên “Không cho đi!”

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn ừ một tiếng, chờ ăn cơm xong liền tiễn hắn ra cửa, còn giúp hắn sửa lại Tây trang, vô cùng hiền lương thục đức. Cảnh Hạo cảm thấy hình ảnh này hình như quen quen, hắn buông mắt nhìn y, bóp chặt mặt y, cảnh cáo: Em là người sắp kết hôn rồi đấy, đừng có chạy lung tung, đặc biệt không được tới cái nhà họ Lý kia biết chưa. Thiệu Trạch nghe lời vâng một tiếng, nhìn hắn lên xe, tiếp đó y lẳng lặng ngồi một lát rồi bảo Thịnh Tước đi chuẩn bị xe.

Trải qua khoảng thời gian quan sát này Thịnh Tước đã nhìn ra giữa y và Lý Cố, Cảnh Hạo có chút khúc mắc, đương nhiên hắn biết Thiệu Trạch muốn tới nhà họ Lý, hắn không khỏi hỏi “Cậu không sợ anh ta không cho cậu trở về sao?”

Thiệu Trạch cười tít mắt “Sẽ không đâu.”

Sự việc đã ngã ngũ, vốn không thể vãn hồi, Lý Cố không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ, cho nên người này nói mời qua uống trà chỉ là muốn cùng y tán gẫu thôi. Tuy thời gian đó hai người trôi qua thật tồi tệ, Lý Cố cũng từng oán hận y, nhưng không có thật sự muốn giết y, vả lại dù sao đi nữa họ cũng có tình anh em nhiều năm như vậy, không thể nào biến thành người xa lạ được.

Thịnh Tước nghe vậy liền không hỏi nhiều nữa, xoay người đi lái xe.

Lý gia vẫn giữ bộ dáng như nhiều năm trước, biển hoa dưới làn gió nhẹ tạo nên một tầng sóng, trông rất đẹp. Lý Cố đã sớm nhận được tin, hắn đang đứng trong sân chờ Thiệu Trạch.

Thiệu Trạch mang theo nụ cười nhẹ thoải mái, thong thả bước xuống xe “Anh hai.”

Lý Cố gật đầu, cùng y sóng vai đi về phía nhà sau, cuối cùng dừng ở trước cái hồ sen. Suốt đường đi Lý Cố vẫn không mở miệng, từ sau khi nhận thấy chất dẫn dụ của Thiệu Trạch thay đổi, hơi thở trên người hắn liền hơi lạnh đi.

Thiệu Trạch nhìn hắn một cái, mỉm cười nhướng mày “Không phải muốn uống trà sao?”

Lý Cố ừ một tiếng, dẫn y đi tới đình nghỉ mát ngồi xuống. Thiệu Trạch thấy nơi này đã được dọn sẵn bộ trà cụ, y khẽ cười, bắt đầu pha trà. Lý Cố im lặng nhìn, chợt có ảo giác như trở về quá khứ, cảm xúc trong mắt hắn tối đi, theo bản năng muốn nói em về đi, chúng ta làm lại từ đầu, nhưng lời tới bên miệng liền dừng lại. Dạo gần đây hắn suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu ra đã muộn màng rồi, chỉ đành hỏi “Em thật sự quyết định ở bên hắn ta?”

“Ừ, em thích ở bên anh ấy.”

Đồng tử của Lý Cố càng tối đi, họ sống chung mười năm, hắn rất hiểu con người y. Thiếu Chu là được nuông chiều mà lớn lên, mỗi lần nói ra từ “thích” liền chứng minh không có gì là không thể, hắn không khỏi nhắm chặt mắt “Anh không chịu nổi nếu em rời khỏi anh.”

“Anh sẽ không mất đi em, anh vẫn là anh hai của em, lúc nào em cũng có thể trở về thăm anh.” Thiệu Trạch khẽ nói “Anh hai, quên hết quá khứ đi. Khi đó ba bị bệnh nặng, mỗi ngày lại đều tới thăm em vài lần, còn phái rất nhiều vệ sĩ, anh oán hận ba bất công, vậy nên không thường tới thăm ông ấy. Sau này ba qua đời, tang lễ xong xuôi, anh nhốt mình trong phòng cả một ngày, em biết anh đau lòng, bởi vì dù sao đi nữa ông ấy cũng là người sinh ra anh…” Y dừng một chút “Sau đó nữa, anh hận em cướp đi tình cha vốn dĩ thuộc về anh, dần dần bất hòa với em, thậm chí muốn tra tấn em trên phương diện tình cảm. Rồi em gặp chuyện không may, anh bị bệnh nặng một thời gian, bắt đầu hận những người nhà họ Lý, tiếp đó ôm nỗi đau này mà sống đến tận bây giờ…”

Thiệu Trạch im lặng nhìn hắn “Nhưng đó đều đã là quá khứ rồi, hãy để mình vui lên, đừng ôm quá khứ đau đớn mà sống tiếp, nếu không anh sẽ mãi mãi hối hận, mãi mãi bỏ lỡ.”

Lý Cố hơi chấn động.

Thiệu Trạch đẩy một tách trà qua “Bất cứ lúc nào, anh cũng là anh hai em.”

Lý Cố trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng không muốn dẫn tới tình cảnh anh sống em chết, hắn bưng tách trà lên uống một ngụm, đạm mạc nói “Nếu tương lai hắn bắt nạt em, em hãy trở về tìm anh, anh sẽ chăm sóc em một đời.”

Thiệu Trạch cười cười, từ chối cho ý kiến.

Hai người nhanh chóng đổi đề tài, bắt đầu nói qua chuyện khác, gió mát thổi vào chiếc đình nhỏ, ôn hòa khiến cơ thể cảm thấy thoải mái. Thiệu Trạch lại rót đầy trà cho cả hai, nhìn hồ sen trước mắt, y chợt nhớ thật lâu trước kia mình từng ngồi ở đây, ngày qua ngày tự hỏi làm sao để trốn thoát. Thời gian ấy y từng ảo tưởng sẽ có một người có thể phá bỏ tầng tầng trở ngại, dưới ánh mắt của bao người đến trước mặt y, mang y đi cao bay xa chạy.

“Em đang nghĩ gì thế?”

Thiệu Trạch lấy lại *** thần, đang muốn mở miệng thì thấy Lưu Chí bỗng nhiên chạy vào đình nói Cảnh Hạo tới. Đồng tử của Lý Cố phát lạnh, trầm mặc vài giây, cuối cùng bảo cho người vào. Thiệu Trạch đợi một lát, nhanh chóng thấy bóng dáng của người nào đó, nhìn theo hắn đang đi tới gần, y cười hỏi “Sao anh lại đến đây?”

Cảnh Hạo nhìn y “Tới đón em về nhà.”

Đáy lòng Thiệu Trạch khẽ chấn động, y cười ừ một tiếng. Y biết hai người này không có cách nào cùng tồn tại, nên cũng không trò chuyện bao lâu, rất nhanh xin phép ra về. Lý Cố trầm mặc đứng ở trong đình, không có ngăn cản cũng không tiễn y. Thiệu Trạch biết hắn vẫn còn chút khó chịu, cũng biết loại chuyện này phải dựa vào thời gian để giải quyết, y liền không nói gì thêm, ngoan ngoãn đi cùng Cảnh Hạo.

Cảnh Hạo chỉ cần nghĩ đến nơi đây có hồi ức gần mười năm của Thiệu Trạch và Lý Cố là hắn lại vô cùng khó chịu, hắn nhanh chóng nhét vợ mình vào xe, mang y rời đi, lại nhịn không được giáo dục “Về sau em bớt đến đó đi.”

Thiệu Trạch lập tức nghe lời gật đầu.

Cảnh Hạo bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn bóp chặt mặt y “Đồ ăn của em đâu?”

Hôm nay hắn đang ở công ty xem tài liệu, nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy không yên tâm, hắn liền gọi cho thuộc hạ bảo họ trông chừng Thiệu Trạch, thuộc hạ nói vâng, vài phút sau gọi lại, nói họ qua nhà bên cạnh thì cậu Trạch đã đi ra ngoài. Cảnh Hạo lập tức nheo mắt “Đi đâu?”

Thuộc hạ cung kính nói “Theo Trác Tiếu Nam nói cậu Trạch muốn đi mua đồ ăn để nấu canh cho ông chủ.”

Cảnh Hạo “…”

Ông chủ Cảnh thoáng chốc nhớ tới cảnh tượng hai năm trước, hắn lập tức cúp máy, lái xe tới nhà họ Lý.

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái “Em còn chưa kịp mua thì đã bị lạc đường. Thật đó.”

Lực tay của Cảnh Hạo tăng lên.

Thiệu Trạch cứu mặt mình “Anh yêu, đau.”

Cảnh Hạo trầm mặc một chút, không bóp mặt y nữa. Nhưng đêm hôm đó hắn liền làm y tới không ngừng rên rỉ, mãi tới khi y cầu xin tha thứ mới dừng lại.

Vài ngày sau, Lý Cố rốt cuộc công bố kết quả kiểm tra DNA và video ông Lý để lại, nhất thời cả Nhất Duyên nổi lên sóng to gió lớn. Thiệu Trạch biết hắn làm vậy là muốn tạm biệt quá khứ, đường đường chính chính lên làm chủ nhân nhà họ Lý, y bèn cười, không nói gì thêm. Cảnh Hạo đương nhiên lại càng không để ý tới chuyện này, lãnh đạm coi thường mọi suy đoán vô căn cứ ở bên ngoài, tiếp tục trải qua cuộc sống của bản thân.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cách ngày tổ chức hôn lễ càng lúc càng gần. Người tầng trung tâm của DR lần lượt tới, nhanh chóng vây quanh Thiệu Trạch. Đây chính là cậu chủ bình thường như hoa của họ, không ngờ nhanh như vậy đã gả cho người ta. Mọi người âm thầm cảm khái một phen, bắt đầu đánh giá Cảnh Hạo, nói sau này cậu dám đối xử không tốt với A Trạch, chúng tôi sẽ giết cậu. Ông chủ Cảnh khí phách nhìn bọn họ, đang định lên tiếng thì nghe rầm một tiếng, liền vội vàng nhìn qua.

Kiều Tịch bước nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm, chiếc cổ trắng nõn rõ ràng có một dấu hôn, trên đó thậm chí còn dấu vết nước miếng chưa khô, anh lạnh lùng nhìn Lâu Huy bị mình đạp bay ra ngoài, nhấn từng từ “Nói xong thì cút đi cho tôi.”

Lâu Huy làm như mắt điếc tai ngơ, liếm liếm khóe miệng, nheo mắt nhìn anh “Bảo bối, mùi vị không tệ đâu.”

Kiều Tịch “…”

Lâu Huy như không cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh, hắn tiến lên mấy bước ghé vào tai anh phả hơi “Tôi nói xong rồi, nhưng muốn mời cậu đi ăn cơm, đi không?”

Kiều Tịch nhìn hắn không chớp mắt, im lặng khoảng nửa phút, anh lạnh lùng cười rộ lên “Đi.”

Lâu Huy nhướng mày, nhất thời hài lòng, dưới ánh mắt trừng lớn của mọi người mà theo Kiều Tịch rời khỏi. Phòng khách nhất thời rơi vào tĩnh lặng, người ở tầng trung tâm của DR đều nhìn ra cửa lớn, thật lâu không lấy lại *** thần, ngay cả Thiệu Trạch và Bạch Triệt cũng thế.

Cảnh Hạo kinh ngạc “Sao thế, có vấn đề gì à?”

Người ở tầng trung tâm đồng loạt mở miệng “Kiều Tịch cười rồi.”

“…” Cảnh Hạo nói “Thế thì sao?”

Thiệu Trạch nhìn hắn “Anh biết mà, Kiều Tịch có một lý tưởng vĩ đại và cao thượng.”

Cảnh Hạo “…”

Thiệu Trạch cảm khái “Mấy năm nay anh ấy vẫn chưa tìm được mục tiêu, hiện tại rốt cuộc đã hạ quyết tâm rồi.”

Cảnh Hạo “…”

Cảnh Hạo cảm thấy nhóm người này rất kỳ lạ, hắn sờ đầu Thiệu Trạch, thầm nghĩ sau này phải trông kĩ vợ mình, đừng để y học xấu.

Thiệu Trạch cảm thấy hứng thú hỏi “Anh nói xem kết quả sẽ thế nào?”

“Không biết.” Cảnh Hạo dừng một chút, bổ sung “Dù sao nên ở bên nhau thì cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau thôi.”

Thiệu Trạch hơi giật mình, cười ừm một tiếng, lại gần nhào vào lòng hắn. Trong mắt Cảnh Hạo mang theo chút ý cười, hôn lên đỉnh đầu y.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, rốt cuộc đã đến ngày tổ chức hôn lễ.

Thượng tướng Thiệu tuy bề bộn nhiều việc nhưng vẫn đến đây, có điều Thiệu Tu Dung và Huyền Mộc Yến đánh nhau một trận, dẫn đến miệng vết thương vỡ ra nên không tới cùng. Thiệu Trạch và Cố Tiêu đều khá chú ý tới tin tức về Thiệu Tu Dung, chỉ gật đầu, không có hỏi nhiều. Thượng tướng Thiệu nhìn họ, trong lòng hiểu rõ hai người họ nghĩ gì.

Chuyện này lúc nói chuyện với Cố Tiêu, ông đã từng nhắc tới. Thôi miên không giống tẩy não, sẽ không đạt được trình độ quá cao, vậy nên không ai dám cam đoan Tu Dung có thể giữ được bao lâu, cũng không biết có hạn chế gì không. Mà hạn chế này lúc nào cũng có thể bị phá vỡ mà không hề báo trước, hơn nữa Tu Dung quá thông minh, kể cả thôi miên không được giải, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, đứa con trai này của ông cũng có thể phát hiện ra chân tướng.

Nhưng Tu Dung dù sao cũng đã từng chết một lần, lại yên bình sống qua một thời gian, dù thế nào cũng sẽ có thay đổi, ông hi vọng con trai mình tốt nhất có thể phát hiện ra chuyện đáng làm hơn, thậm chí có mục tiêu tốt hơn, bởi vì ông vẫn muốn có một người con trai bình thường.

Trong tòa nhà, tiếng nhạc dần thay đổi, mọi người không khỏi tụ lại hai bên thảm đỏ, mỉm cười nhìn cô dâu chú rể.

Cảnh Hạo đứng một bên ở trên cùng, nhìn bên kia không chớp mắt, nhanh chóng thấy Thiệu Trạch chậm rãi đi tới bên hắn.

Một năm ấy, A Trạch bảy tuổi, hắn mười ba tuổi, lần đầu tiên họ gặp nhau ở nhà họ Lý. A Trạch nằm trong lòng hắn ngủ, hắn đeo sợi dây chuyền có viên ngọc gia truyền vào cổ người này.

Một năm ấy, A Trạch mười ba tuổi, hắn mười chín tuổi, hắn phát hiện sự tồn tại của Lý Cố, vì thế vội vàng lên nắm quyền. Suốt năm năm, hắn không biết A Trạch ở trong tòa nhà kia đang phải trải qua cuộc sống tối tăm. A Trạch cũng không biết hắn đang ở trong một thành phố khác bắt đầu dốc sức với khởi đầu gian nan.

Một năm ấy, A Trạch mười tám tuổi, hắn hai mươi bốn tuổi, hắn toại nguyện chuyển tới thành phố Nhất Duyên, nhưng không ai ngờ đột ngột lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn phá vỡ toàn bộ kế hoạch. A Trạch bắt đầu cùng hai tên biến thái đấu trí so tài, cuối cùng đoàn tụ với người thân. Hắn đau lòng vì tình yêu, cuộc sống nhất thời rơi vào buồn tẻ vô tận.

Một năm ấy, A Trạch hai mươi ba tuổi, hắn hai mươi chín tuổi, người này đứng trước mặt hắn nghiêm túc thổ lộ với hắn, dù cho kỳ lạ và buồn cười, nhưng người hắn yêu… cuối cùng đã quay trở lại.

Cảnh Hạo bỗng nhiên cảm thấy vành mắt có chút nóng lên, thấy Thiệu Trạch càng lúc càng tới gần, hắn không kiềm nén được mà tiến lên hai bước, chậm rãi mở hai tay ra.

Thời gian thoáng chốc đảo ngược, trở về buổi trưa ngọt ngào ấy. Cậu bé Alpha nhìn vào mắt cậu bé Omega trước mắt, vươn tay về phía đứa bé, lẳng lặng chờ. Bả vai nhỏ của Omega khẽ co lại, hai mắt đẫm lệ nhìn Alpha kia, sụt sịt mũi, chậm rãi đưa tay bắt lấy tay Alpha, mềm mại đi tới.

Từ đó ràng buộc nhau cả đời.

Thiệu Trạch nhất thời nở nụ cười, cầm tay hắn, thuận thế nhào vào lòng hắn, Cảnh Hạo ôm chặt lấy y, cúi xuống trao cho y một nụ hôn sâu sắc, giọng nói thậm chí có chút nghẹn ngào “Anh yêu em.”

Thiệu Trạch nhắm mắt lại “Em cũng yêu anh.”

Ánh mặt trời rọi xuống, sự ấm áp bao trùm khắp nơi. Mùa hè của Nhất Duyên cuối cùng cũng đã đến rồi