Bất Báo

Chương 4: Lần đầu gặp mặt

Hôn lễ của chủ nhân nhà họ Lý – Lý Cố được cử hành vào hoàng hôn, đó là giai đoạn giao thời giữa ngày và đêm, sắc trời nhá nhem, nghe nói lúc ấy người và ma quỷ có thể đồng hành. Hôn lễ của Lý Cố là minh hôn, ngụ ý làm như vậy rất rõ ràng.

Thực lực của Lý gia rất hùng hậu, trắng đen đều có dính tới. Lý Cố thân là chủ nhân hiện thời, không chỉ là ông chủ mafia người khác nghe tới đã sợ mất mật mà còn là một nhân vật nổi tiếng tuổi trẻ tài cao trong xã hội, là đối tượng được vô số truyền thông và tạp chí lá cải tranh nhau đưa tin, bởi vậy buổi lễ minh hôn này từ hơn một tháng trước đã gây xôn xao rồi.

Nghe nói để nhìn thấy linh hồn của người yêu, Lý Cố đã mời vài vị pháp sư có tiếng. Lúc đối mặt với câu hỏi của phóng viên, vẻ mặt luôn lạnh nhạt của hắn lần đầu tiên có chút hòa hoãn “Cậu ấy rất yêu tôi, tôi tin một ngày nào đó cậu ấy nhất định sẽ trở về.”

Phóng viên cả gan hỏi “Vậy anh có nghĩ tới vấn đề con nối dõi không?”

“Ừ, có thể chọn một người trong dòng họ để làm người thừa kế.”

“… Thế còn anh thì sao?”

“Tôi không cần.” Lý Cố thản nhiên nói “Sau khi kết hôn, tôi sẽ mãi mãi chung thủy với cậu ấy, dù là linh hồn hay thể xác.”

Tin tức này sau khi lan rộng đã khiến vô số người cảm động, lời chúc phúc trên Internet nhiều tới đếm không xuể, nhưng thực tế nếu đứng ở lập trường người tham dự hôn lễ, điều này thật ra có chút đáng sợ, bởi vì việc gọi hồn ma lên vẫn khiến người ta sởn tóc gáy, đặc biệt phần lớn trong số họ đều vác mạng người trên lưng, lỡ mà mấy ông thầy kia không đưa người cần đưa tới, mà lại đưa lệ quỷ về, vậy thì chẳng khác gì đòi mạng à.

Nhưng mà hết cách rồi, họ cũng không thể không đến.

Tình hình ở thành phố Nhất Duyên phức tạp lại hay biến đổi, địa vị cao thấp chỉ là chuyện một sớm một chiều, giống như “hôm nay lái xe sang, ngày mai đi ăn xin”, việc này nhìn mãi cũng thành quen. Lý gia ở Nhất Duyên đã có lịch sử cả trăm năm, mặc dù trải qua mưa gió nhưng vẫn đứng sừng sững, là sự lựa chọn kết giao đầu tiên của các thế lực muốn dựa hơi vào.

Lý Cố ở vị trí nắm quyền chưa đến tám năm, tuy nói trong quá trình có một vài khó khăn, nhưng dù sao hắn cũng là do một tay ông Lý dẫn dắt. Năng lực, thủ đoạn so với ông Lý chỉ hơn chứ không kém, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lý gia vẫn sẽ tiếp tục thời kỳ huy hoàng.

Bởi vậy đừng nói hiện tại Lý Cố muốn cưới một hồn ma, mà kể cả cưới mười thậm chí đột nhiên động kinh kết hôn với động vật, họ cũng phải nghĩ mọi cách để lấy được một tấm thiệp mời, vót nhọn đầu chui vào bên trong.

Địa điểm diễn ra hôn lễ là ở nhà cũ của Lý gia, nó được xây ở ngoại ô, quang cảnh rất đẹp. Bên ngoài tòa nhà tổng cộng có hai cái cổng, từ cánh cổng đầu tiên ở ngoài cùng đi vào là con đường rộng bốn mét, dài khoảng ba trăm mét, ở cuối là cánh cổng thứ hai, phía sau đó chính là tòa nhà rộng lớn. Hai bên đường trồng cả biển hoa, xung quanh trồng các loại cây cao thấp khác nhau, đẹp đến nỗi như rơi vào trong mộng cảnh. Lúc này đã là hoàng hôn, khắp nơi nhuộm sắc đỏ ánh vàng, rất quyến rũ, dẫn tới không ít vị khách xuống xe ở cổng đầu tiên rồi đi bộ vào trong.

Thiệu Trạch cũng xen lẫn trong đó, hăng hái nghe người xung quanh nhiều chuyện, thuận tiện thu thập vài thông tin hữu dụng.

“Biển hoa này là năm đó Lý Cố trồng vì Lý Thiếu Chu đấy. Nghe nói Lý Cố thường hay đứng một mình ở đây. Nghĩ lại cũng đúng, họ lớn lên bên nhau từ hồi còn bé, vốn định kết hôn với nhau rồi. Thật đáng tiếc mà.”

Mấy cô tiểu thư xinh đẹp, cao quý tụ tập lại vừa đi vừa nói chuyện, âm lượng vừa phải, miễn cưỡng mới khiến Thiệu Trạch phía sau các cô hai mét nghe thấy được.

“Chưa chắc, năm đó Lý Cố cũng chơi bời bên ngoài một thời gian đó.” Một cô gái khác nói “Nếu anh ta thật sự thích Lý Thiếu Chu sao có thể làm ra chuyện đó? Vậy nên nguyên nhân trồng hoa phần lớn là để lấy lòng thôi, dù gì… anh ta cũng không phải là con ruột của ông Lý, Lý Thiếu Chu mới phải.” Mấy cô nàng còn lại ngạc nhiên, đè thấp giọng “Nghe nói là con riêng mà.”

“Không thể nào.” Cô nàng kia cười nhạo “Ông Lý xem Lý Thiếu Chu còn quan trọng hơn mạng sống của mình, chắc chắn Lý Thiếu Chu là con ruột. Nếu không phải vì Omega khá yếu đuối, ông ấy không nỡ để cậu ta chịu khổ thì vị trí này đã thuộc về cậu ta từ lâu rồi, nào tới lượt Lý Cố. Mà nếu Lý Thiếu Chu là con ruột, Lý Cố tất nhiên sẽ không phải, không thì loạn luân mất rồi.” Những người khác gượng cười, không dám đáp lại. Thân phận của các cô không bì kịp cô tiểu thư cao quý kia, cô ta có thể ở đây không kiêng kị mà bàn tán chuyện nhà người ta nhưng các cô lại không thể.

“Đôi khi tôi thấy rất tiếc cho Lý Thiếu Chu.” Cô gái kia khẽ nói “Nếu cậu ta có thể mạnh mẽ lên một chút, ông Lý đã không cần sợ cậu ta bị người trong dòng họ ức hiếp mà phải nhận Lý Cố làm con nuôi. Lý Thiếu Chu cũng sẽ không yêu phải Lý Cố, để cuối cùng ra nông nổi vì cứu anh ta mà chết.”

Thiệu Trạch ở phía sau nghe, xa xăm nói “Đáng thương quá đi.”

Có mấy cô trong nhóm đó quay đầu nhìn y, thấy lạ mặt liền tự động xem nhẹ, tiếp tục nói chuyện phiếm, có người chần chừ mở miệng “Tôi nghe nói thật ra Lý Cố có quan hệ huyết thống với Lý gia.”

“A, chuyện này tới lúc chết ông Lý cũng không nhắc tới, ai biết thật giả ra sao.” Cô nàng kia nói “Cho dù có cũng không thể quá gần, nếu không ông ấy sẽ không tác hợp cho họ đâu.” Những cô còn lại nghĩ ngợi một lát, sau đó gật đầu phụ họa.

Cô gái nhìn hai bên đường, sâu kín nói “Vậy nên lúc trước Lý Cố có bao nhiêu là thật lòng với Lý Thiếu Chu, trồng hoa đến cùng có phải là tự nguyện không thì chỉ có mình anh ta mới biết được.”

“Chắc là có đấy, sau khi Lý Cố nắm quyền, tình cảm của anh ta dành cho Lý Thiếu Chu cũng không thay đổi, vẫn yêu cậu ta như vậy, kể cả sau này… nhưng ở vị trí của anh ta cũng đâu thể thiếu những cuộc mua vui.”

“Các cô thì biết cái gì, ánh mắt ông Lý rất sắc bén. Nếu nhân phẩm của Lý Cố không tốt, ông ấy tuyệt đối sẽ không đưa vị trí này cho anh ta. Với tính cách của Lý Cố dù cho không yêu Lý Thiếu Chu cũng sẽ đối tốt với cậu ta, bảo đảm cho cậu ta một đời không lo cơm áo. Đây mới là nguyên nhân ông Lý chọn Lý Cố.” Cô nàng kia thở dài, nói “Đó cũng là nguyên nhân Lý Thiếu Chu một lòng với Lý Cố, cậu ta thật sự thích Lý Cố, thích tới mức sau này Lý Cố nắm thực quyền rồi bắt đầu cuộc sống phóng túng cậu ta cũng không hết hi vọng, đúng là đồ ngốc mà.”

Thiệu Trạch nghe tới say sưa “Ôi đáng thương quá.”

“Đúng vậy.” Cô gái nói “Tôi cảm thấy không đáng giá thay cho cậu ta. Với điều kiện của cậu ta rõ ràng có thể chọn người tốt hơn, ai ngờ lại coi trọng Lý Cố, yêu tới rơi vào tình cảnh này… haiz…”

Thiệu Trạch gật đầu “Thật là đáng thương. Thật là đáng thương.”

Cảnh Hạo xuống xe giữa đường, vừa vặn cách các cô gái đó không xa, cuộc nói chuyện kia hắn chỉ nghe được vài câu. Trong lòng đang không có cảm xúc gì lại nghe thấy người nào đó cảm khái liên tục hai tiếng không hề có chút thành ý, hắn lập tức nhìn qua – cô gái trước mắt trang điểm quá đậm, nhan sắc ở bậc trung, nhưng chiếc đầm dự tiệc màu đen của cô ta trái lại lộ ra vài phần bí ẩn và khác biệt.

Thiệu Trạch nhận thấy tầm mắt của hắn, y hơi nghiêng đầu, vừa vặn chạm vào mắt hắn, thế là y liền nở nụ cười nhợt nhạt.

Cảnh Hạo hơi giật mình, chỉ cảm thấy ngoại hình người này bình thường, cười lên lại rất dịu dàng, thậm chí có thể khiến người ta không hiểu sao lại sinh ra cảm giác thân thiết, làm cho hắn không khỏi nhìn thêm một lát.

Thiệu Trạch nhướn mày, ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ và ngọt ngào.

“…” Cảnh Hạo lập tức quay đầu, trong lòng thầm nghĩ, vừa nãy đầu hắn tuyệt đối là không minh mẫn nên mới thấy cô ả đặc biệt.

Thiệu Trạch không ngại việc bị lạnh nhạt, tiếp tục nhàn rỗi nghe người ta nhiều chuyện. Cô gái lúc nãy vừa nói xong chuyện Lý Thiếu Chu chết, rồi khẽ nói “Đã năm năm rồi.” Người bên cạnh gật đầu, nhịn không được nói “Từ sau khi cậu ta chết, Lý Cố lại không lăng nhăng nữa, vậy thật ra là anh ta có yêu Lý Thiếu Chu.”

Cô nàng kia cười khẩy “E rằng chờ người ta chết rồi mới nhận ra.” Mấy người còn lại cười khan, không dám nhiều lời.

Thiệu Trạch nghe được gần hết, không khỏi khoa trương kết luận “Con người ấy, có khi thích bị coi thường.” Giọng của y rất nhỏ, Cảnh Hạo ở gần đó vừa vặn nghe thấy, hắn vẫn không vừa mắt với Lý Cố, nên chỉ cảm thấy lời này nghe vào tai vô cùng thoải mái, liền theo bản năng ngó qua, cuối cùng lại nhìn thấy khuôn mặt kia.

Thiệu Trạch nhạy bén nhận ra, khóe miệng cong lên, lại quăng cho hắn một ánh mắt quyến rũ.

“…” Cảnh Hạo dời tầm mắt về, hoàn toàn không nhìn cô ả nữa. Hắn đi nhanh hơn một chút, mấy cô nàng phía trước liền nhanh chóng thấy hắn, đồng loạt lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô gái kia lập tức nở nụ cười, bước tới “Anh hai, tới lúc nào vậy?” Cảnh Hạo xoa đầu cô “Vừa mới tới.”

“Vậy lời em nói anh đều nghe thấy à?” Cô gái kéo cánh tay hắn “Em nói có đúng không?”

Sắc mặt Cảnh Hạo không thay đổi, trong đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt “Có lẽ.”

Hai người được một đám cấp dưới vây quanh dần dần đi xa, những cô tiểu thư còn lại đều biết không chen miệng vào được, cũng không để ý mà tiếp tục nói chuyện phiếm.

“Làm tôi sợ giật nảy cả mình, sao Cảnh Hạo cũng tới? Tôi cứ tưởng anh ta không có tâm tình nhàn rỗi kia cơ chứ.”

“Có thể là tới ngắm cảnh đẹp? Ai mà biết mấy nhân vật lớn như họ suy nghĩ cái gì.”

Những người khác gật đầu, bắt đầu nói qua chuyện khác, một lát sau có người đột nhiên hỏi “Các cô nói xem, thật sự có thể gọi hồn được không? Dù sao tôi cũng thấy hơi sợ.”

“Đừng làm tôi nghĩ tới chuyện đó, tôi cũng sợ…”

Mấy cô gái xinh đẹp, giàu có này đều là Omega, trông hơi mảnh mai. Có điều một lúc lâu sau liền có Alpha không kiềm nén được ý muốn bảo hộ đối với Omega trong bản năng của mình mà tới tấp đi đến an ủi, thuận tiện mượn cơ hội bắt chuyện.

Thiệu Trạch bị kéo ra một khoảng, y liền đi chỗ khác sưu tầm tin tức, sau đó bất giác đi tới trước cánh cổng thứ hai.

Quản lý đang tươi cười chào đón khách quý, thấy cô tới gần chỉ cảm thấy một mùi nước hoa “dỏm” nồng nặc xông thẳng vào mũi, thậm chí ngay cả “chất dẫn dụ” của cô ta cũng bị át mất, ông thầm nhíu mày, lịch sự nói “Thưa cô, xin hãy đưa thiệp mời ra.” Thiệu Trạch mỉm cười gật đầu, tao nhã lấy ra một phong thư trong cái túi lớn của mình “Vâng, ở bên trong chính là…” Y đang nói lại tựa như thấy người quen, cười tươi chạy vào, vẫy tay “Tiểu Lệ, tớ ở đây nè.”

“Xin cô chờ đã.” Quản lý vừa bóc phong thư vừa gọi lớn, thấy cô nàng không dừng lại, trong lòng ông chợt lóe lên dự cảm không tốt, dặn dò người bên cạnh “Theo cô ta! Mau lên.” Người bên dưới gật đầu, vội vàng đuổi theo.

Quản lý nhanh chóng lấy thứ ở trong phong thư ra, phát hiện vẫn là một phong thư, trầm mặc một giây tiếp tục bóc, bên trong lại là một phong thư, ông vẫn không hết hi vọng mà mở tiếp và vẫn là một phong thư.

Quản lý “…”

Quản lý nhìn về đám đông, sau khi tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng cô gái kia và anh chàng cấp dưới, cảm giác bất an càng sâu. Từ ngày cậu chủ qua đời, ông chủ tự dằn vặt mình suốt năm năm, nay rốt cuộc nghĩ ra cách dùng minh hôn để hoàn toàn khẳng định mối quan hệ của hai người, mức độ coi trọng đối với hôn lễ này có thể nghĩ được, lỡ hôm nay xảy ra sai lầm gì, chắc chắn ông chủ sẽ tự tay băm họ ra cho chó ăn.

Nghĩ tới đủ loại hậu quả, trên trán ông toát ra tầng mồ hôi lạnh, vội vàng sai tiếp hai người, tranh thủ không để xảy ra sai sót nào.

Trong sân bày biện mấy dãy bàn dài, những vị khách đứng thành tốp năm tốp ba, đang mỉm cười bắt chuyện với nhau. Thiệu Trạch nhanh chóng xuyên qua đám đông, chạy thẳng vào trong tòa nhà, y quay đầu thì thấy tên cấp dưới kia vào tòa nhà theo mình, mắt đảo qua, thấy cửa toilet bên cạnh đang sắp đóng lại, y liền tranh thủ thời cơ lách mình chen vào.

Cảnh Hạo bị bất ngờ mà lùi về sau nửa bước, nheo mắt chăm chú nhìn người kia “Gì vậy?”

Thiệu Trạch đưa tay ra sau đóng cửa lại, chớp mắt mấy cái, nóng bỏng nhìn hắn “Em có lời muốn nói với anh.”

Cảnh Hạo rất không muốn thấy cô nàng này, hắn lạnh lùng nói “Tôi không muốn nghe, đi ra ngoài.”

“Không, em nhất định phải nói, giữ trong lòng khó chịu lắm.” Thiệu Trạch liên tưởng tới cái gì đó, quan tâm nhìn hắn “Hay anh cứ đi vệ sinh trước đi, em ở bên cạnh chờ một lát cũng được.”

Cảnh Hạo “…”

Cảnh Hạo luôn là kẻ mãnh liệt, có rất ít người dám suồng sã trước mặt hắn, đồng tử của hắn lập tức tối đi, uy lực trên người càng nặng hơn “Tôi lặp lại một lần nữa, đi ra ngoài.”

“Không, chuyện này rất quan trọng, em thấy anh có quyền được biết.”

Cảnh Hạo nhìn chăm chăm vào cô ả “Là chuyện nghiêm chỉnh?”

“Ừ.”

“Nói đi.”

Sắc mặt Thiệu Trạch nghiêm túc “Thật ra ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã yêu anh rồi.”

Mặt Cảnh Hạo không chút thay đổi “Cút đi cho tôi.”