Edit & Beta: Hoa Tuyết

Mấy vị tân khách quan trọng vừa đến, Đoan Hòa công chúa đã tự mình dẫn mấy vị tân khách này đi tham quan cảnh trí xung quanh. Chỉ là Hoa Tịch Uyển cảm thấy, kiến trúc của điền trang này cũng không tráng lệ tinh xảo như lời đồn thổi của các vị phu nhân, nhưng ngoài mặt nàng vẫn là phối hợp tỏ vẻ ngạc nhiên cảm thán.

Sau một màn tán thưởng vẻ tinh xảo của điền trang, mọi người lại tụ tập chơi trò ném tên vào bình rượu. Hoa Tịch Uyển nhìn mấy bình rượu nhỏ hẹp kia, rồi nhìn sang mấy vị tân khách có nam có nữ đang xoắn tay áo lên, bản thân cố gắng tỏ vẻ hưng phấn một ít.

"Chúng ta đã lớn tuổi, nhìn mấy người trẻ tuổi vui đùa là được rồi." Từ vương phi đợi mấy nữ quyến có tuổi ngồi xuống xong mới đề nghị bọn họ ngồi một bên làm trọng tài là được. Những người cũng khác không ý kiến gì, dù sao mấy trò này vốn chỉ thích hợp với bọn trẻ, những người tuổi cao mắt kém như họ làm sao có thể ném mũi tên vào bình được chứ.

Tuy Đoan Hòa công chúa là chủ nhà, hẳn là nên để tôn khách chơi trước, nhưng vì nàng ta là độc nữ được đương kim thánh thượng sủng ái, nên tự nhiên mọi người ở đây không ai dám chơi trước nàng ta, trì hoãn một phen, Đoan Hòa công chúa mới ném mũi tên đầu tiên, mũi tên ném ra hơi lệch, nhưng may mắn rơi vào miệng bình.

"A, thật nguy hiểm" Đoan Hòa công chúa vỗ vỗ bàn tay, nhận một mũi tên khác từ tay tỳ nữ, quay đầu nhìn lướt qua mọi người, rồi tiến lên đưa cho Hoa Tịch Uyển, "Đường đệ muội là tân nương, tiếp theo muội lên đi, chỉ là nếu ném không vào thì phải bị phạt một chén rượu." Nói đến đây, Đoan Hòa công chúa tự tiếu phi tiếu nhìn về phía khách nam đứng ở bên cạnh, "Nhưng nếu có người luyến tiếc, thì cũng có thể chịu phạt ba chén lớn thay muội."

Hoa Tịch Uyển tiếp nhận mũi tên, lắc đầu cười nói: "Không thành vấn đề." Nói xong, bước lên phía trước vài bước, phóng khoáng lưu loát ném mũi tên về phía miệng bình.

Mũi tên bay trúng miệng bình, leng keng vài tiếng, rồi rớt ra ngoài.

"Muội đây tài nghệ không bằng hoàng tỷ, xấu hổ quá." Hoa Tịch Uyển thở dài, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Yến Tấn Khâu.

"Nội tử không tiện uống rượu, ta thay nàng chịu phạt ba chén," Yến Tấn Khâu tiến lên vài bước, đến bên cạnh Hoa Tịch Uyển, cười yếu ớt với Đoan Hòa công chúa rồi thở dài nói, "Xin hoàng tỷ thủ hạ lưu tình."

Đoan Hòa công chúa vỗ tay cười nói: "Biết ngay sẽ có người đau lòng cho vợ mình mà, người tới, rót rượu cho Hiển quận vương."

Rượu nhanh chóng được mang ra, ba chén rượu cỡ nắm tay nữ tử được rót đầy, Yến Tấn Khâu cũng không từ chối, đưa tay bưng chén đầu tiên lên ngửa đầu uống cạn, rồi dùng ngón trỏ lau rượu trên khóe miệng, hắn cười nhẹ nói, "Rượu ngon." Nói xong, nhìn Hoa tịch Uyển cười cười, lại ngửa đầu uống tiếp hai chén rượu còn lại.

Mấy vị nữ quyến thấy thế đều giễu cợt hắn quá thương xót vương phi nhà mình, trong lòng cũng cực kỳ hâm mộ, nhưng chỉ nghĩ trong lòng, chứ ngoài mặt vẫn tỏ ra nhiệt tình vui vẻ.

Mẫn Huệ quận chúa nhìn Yến Tấn Khâu không chút do dự thay Hoa Tịch Uyển uống ba chén rượu, không nhịn được trong lòng dâng lên sự không phục và oán hận. Ngoài dáng vẻ xinh đẹp ra, nữ nhân này còn có gì xứng với Hiển quận vương nữa đâu, biết rõ nếu ném mũi tên không vào bình sẽ liên lụy Hiển quận vương bị phạt rượu, vậy mà nàng ta còn thờ ơ như vậy, thật sự đáng giận.

Uống cạn ba chén rượu, sắc mặt Yến Tấn Khâu vẫn không thay đổi, phong độ tiếp nhận mũi tên Đoan Hoàn công chúa đưa cho mình, dưới ánh mắt của mọi người dễ dàng ném mũi tên vào bình.

"Hay lắm!" Đoan Hòa công chúa cười nói, "Biết là trò chơi nhỏ này không làm khó được đệ mà."

"Chỉ là vận khí tốt mà thôi, hoàng tỷ quá lời rồi." Yến Tấn Khâu nhận ly trà từ tay hạ nhân bưng lên trà súc, làm bay bớt mùi rượu trong miệng.

Hoa Tịch Uyển đưa khăn tay của mình cho hắn, hắn cười nhận lấy lau sạch khóe miệng, rồi nhét khăn lụa vào tay áo mình, "Lần sau ta sẽ dạy nàng chơi ném tên vào bình rượu. Ném vào hay không cũng không sao, dù sao tửu lượng của ta cũng không tệ lắm."

"Ngàn chén không say?" Hoa Tịch Uyển đang định đùa giỡn với Yến Tấn Khâu vài câu, chợt nghe có người đến báo Lâm Bình quận chúa và quận mã tới.

Hoa Tịch Uyển nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sắc mặt không thay đổi tí nào của Yến Tấn Khâu, cong miệng muốn cười, quả nhiên vị Lâm Bình quận chúa này cũng đến đây, y như dự liệu của nàng.

Chỉ một lát sau, nàng đã nhìn thấy một nam một nữ được đám nha hoàn vây quanh đi đến, nữ tử sáng sủa lộng lẫy khoảng hai mươi tuổi, dung mạo không giống Yến Tấn Khâu lắm, bộ dạng cũng chỉ được xem là thanh tú thôi, ngược lại người đàn ông đi cạnh nàng ta môi hồng răng trắng, lịch sự tuấn nhã, vẻ ngoài rất đẹp.

Lâm Bình quận chúa vừa đến, liền tạ lỗi với Đoan Hòa công chúa, giải thích là vì trên đường gặp phải một số việc cho nên mới tới trễ.

Đoan Hòa công chúa lập tức cười nói, bỏ qua việc này, sau đó chỉ vào Hoa Tịch Uyển, nói: "Ngươi đừng chỉ lo nói chuyện phiếm với ta, xem xem bên đó là ai kìa?"

Lâm Bình quận chúa theo tay nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Tịch Uyển, sau khi đánh giá một chút thì không mặn không nhạt nói: "Vị này chắc là đệ muội Hoa thị của ta rồi, tướng mạo cũng thật tốt."

Có lẽ vì ngữ khí này có chút sai sai, nữ quyến ở đây nhận thấy không thích hợp lắm, nên nhất thời không ai góp lời, chỉ có vài người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hoa Tịch Uyển.

"Tỷ tỷ, tỷ phu vạn phúc," Hoa Tịch Uyển thoải mái trang nhã tiến lên phúc thân một cái, sau đó mỉm cười nhìn về phía quận mã La Trọng Tránh nói, "Tướng mạo của tỷ phu cũng thật tốt."

Lời này vừa nói ra liền có nữ quyến đưa tay che miệng cười, bốn năm trước Lâm Bình quận chúa vì nhìn trúng tướng mạo của vị tài tử này mà ầm ĩ đòi lập gia đình, hiện giờ vừa mới về kinh đã không được khách khí với người đệ muội chưa gặp của mình như thế, khó trách Hiển quận vương phi người ta không cho nàng ta mặt mũi.

"Đệ cưới được một người vợ thật tốt, gia giáo lễ nghi hiếm thấy như vậy." Lâm Bình quận chúa không ngờ rằng Hoa Tịch Uyển lại nói chuyện với mình như thế, sắc mặt lập tức khó coi. Về phần La Trọng Tránh, người bị Hoa Tịch Uyển mặt ngoài khen đẹp, kì thực trào phúng dựa vào nhan sắc để ăn cơm mềm*, trên mặt lại không chút buồn bực.

(*)Dựa hơi vợ

"Tính tình Tịch Uyển vốn là như thế, ngay cả hoàng tổ mẫu cùng với hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đều khen nàng tốt, lo lắng ta ăn hiếp nàng," Yến Tấn Khâu không mặn không nhạt nói, "Nếu Tịch Uyển không được thế, sao hoàng thượng lại ban hôn cho nàng và ta được."

Nghe xong lời này, sắc mặt Lâm Bình quận chúa càng khó coi hơn, La Trọng Tránh bên cạnh nàng ta bèn mở miệng nói: "Đệ đệ cưới được một giai nhân như thế, thật sự rất đáng mừng."

Nghe La Trọng Tránh nói vậy, sắc mặt Lâm Bình quận chúa tuy vẫn khó coi, nhưng không nói gì nữa, chỉ nhìn Yến Tấn Khâu và Hoa Tịch Uyển một cái rồi bình tĩnh ngồi sang một bên.

Nữ quyến ở đây thấy vậy, dù ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, Hiển quận vương phủ là nhà mẹ đẻ Lâm Bình quận chúa, cha mẹ của nàng ta đã qua đời, chỉ còn lại một người đệ đệ có thể giúp đỡ nàng ta, nàng ta tội gì làm mọi việc ầm ĩ như vậy, chỉ khiến bản thân khó xử, vậy không phải càng khiến đệ đệ xa cách mình hơn sao?

Mặc kệ tột cùng Lâm Bình quận chúa muốn thế nào, chỉ cần nhìn vào thái độ của Hiển quận vương đối với Hiển quận vương phi, và thái độ của Hiển quận vương phi đối với Lâm Bình quận chúa, đã khiến cho đa số nữ quyến quyết định cách xa Lâm Bình quận chúa một chút rồi. Dù sao, so sánh một bên là quận chúa bất hòa với nhà mẹ đẻ, nhà chồng không chút tiếng tâm, còn một bên là quận vương phi được nhà mẹ đẻ coi trọng, nhà chồng hiển hách, thì phàm là ai có mắt đều biết không nên đắc tội với bên nào.

"Biểu tỷ tới đúng lúc lắm, lúc nãy chúng tôi đang chơi trò ném tên vào bình rượu, tỷ cũng tới chơi đi," Mẫn Huệ quận chúa thấy không khí có chút căng thẳng, lấy một mũi tên đưa đến trước mặt Lâm Bình quận chúa, nắm tay nàng cười giải thích quy tắc trò chơi, "Năm đó biểu tỷ chơi trò này bách phát bách trúng, đến nay muội vẫn không quên tư thế oai hùng của tỷ trước kia."

"Đó đã là chuyện cũ rồi," Lâm Bình quận chúa rút lấy mũi tên từ tay Mẫn Huệ quận chúa, đi đến ném mũi tên về phía bình rượu nhưng không vào, nàng thản nhiên cười nói, "Gần hai năm nay không chơi trò này rồi nên cảm thấy lạ tay."

Hoa Tịch Uyển nghe thế, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, thế gia mở tiệc chiêu đãi tân khách, bình thường đều chơi những trò lịch sự tao nhã như ném tên vào bình rượu này, Lâm Bình quận chúa đến Giang Thành bốn năm, làm sao ngay cả trò chơi bình thường của thế gia cũng không chơi?

Đợi rượu bưng lên, Lâm Bình quận chúa cũng không khước từ, đưa tay áo che chén rượu uống cạn, rồi lau khóe miệng nói: "Mọi người đến chơi đi, ta đây tài nghệ là không tốt lắm."

Mọi người thấy thế liền nói đùa vài câu, lại quay đầu nhìn về phía Hoa Tịch Uyển. Tuy rằng kĩ thuật ném tên vào bình rượu của nàng không được tốt, nhưng sức lực lại không tệ.

Dưới sự trợ giúp của Yến Tấn Khâu, mũi tên thứ hai vẫn rơi ra ngoài như cũ, nàng tỏ ra không bận tâm nói: "Xem ra cả đời này ta cũng không có hy vọng tinh thông trò ném tên vào bình rượu này được."

Nàng vừa nói xong, nhóm nữ quyến lại một phen cười ra tiếng, Yến Tấn Khâu cũng cười lắc đầu, nói với mọi người: "Ta thật sự sắp đạt tới cảnh giới ngàn chén không say rồi." Nói xong, không đợi mọi người nhắc nhở, lập tức uống cạn ba chén rượu đầy.

Lâm Bình quận chúa nhìn ba chén rượu không trên mâm rượu, bỗng cảm thấy chén rượu mình vừa uống đang thiêu đốt yết hầu nàng, khó chịu vô cùng, ngay cả đầu lưỡi thấy cay đắng.

Sau một phen náo nhiệt, mọi người đến tiền thính dùng cơm. Cơm no rượu say lại bắt đầu xem diễn nghe khúc, mới nghe đến một nửa đã có thái giám trong cung đến truyền khẩu dụ của hoàng hậu, triệu Đoan Hòa công chúa và Lâm Bình quận chúa tiến cung.

Nếu chủ nhà phải đi, đương nhiên quan khách sẽ không tiếp tục lưu lại, mọi người đều ngồi trên xe ngựa rời khỏi điền trang của công chúa.

Hoa Tịch Uyển ngồi trong xe ngựa nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài, cũng không xem sắc mặt Yến Tấn Khâu thế nào mà nói: "Tấn Khâu, có phải trưởng tỷ hiểu lầm ta chuyện gì không?"

Yến Tấn Khâu nắm lấy tay nàng, trả lời: "Không cần nghĩ nhiều."

Hoa Tịch Uyển quay đầu lại nhìn hắn, cười cười không nói gì.

"Nàng là nữ chủ nhân của Hiển quận vương phủ, người khác có hiểu lầm nàng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ta không hiểu lầm nàng là được," Hắn đưa tay chỉnh cây trâm cài giúp nàng, "Chỉ cần ta nguyện ý tin tưởng là được, người khác nghĩ thế nào ta không quan tâm."

Ý nghĩa câu này là, người khác nói thế nào hắn cũng không để trong lòng, cũng sẽ chịu ảnh hưởng bởi ai cả, hơn nữa sẽ luôn nguyện ý che chở nàng?

Hoa Tịch Uyển mỉm cười như cũ, nàng biết Yến Tấn Khâu không phải là người đơn giản như vẻ ngoài, mà Yến Tấn Khâu cũng cố ý để nàng phát hiện ra điểm này. Yến Tấn Khâu hi vọng mình đứng cùng chiến tuyến với hắn sao? Đáng tiếc nàng rất lười, ngay cả đứng cũng không nguyện ý, làm sao còn có thể ra tới chiến trường?

Xe ngựa về tới quận vương phủ, Hoa Tịch Uyển vừa xuống xe đã thấy xe ngựa của nhị thúc trước cửa, nàng dừng chân lại, nhìn thoáng qua Yến Tấn Khâu bên cạnh, sau đó cùng hắn sóng vai đi vào cửa lớn quận vương phủ.