(Hiện tại)

Chuông điện thoại rốt cuộc dừng lại.

Lòng cũng trở nên trống rỗng, trầm xuống nặng nề.

Bên trong cực kỳ im lặng. Tôi biết bên cạnh là một cửa sổ lớn mở rộng, vì có gió hơi hơi thổi qua. Ngoài cửa sổ đại khái có rất nhiều cây, cho nên gió thoảng qua lá cây vang lên tiếng xào xạc rất nhỏ.

Còn nơi này ít nhất là lầu bốn.

Khi được đưa đến tôi đã lặng lẽ tính.

Sờ soạng trên tường, chạm được bệ cửa sổ thấp bé, cảm giác đưa tay ra ngoài, giống như ý muốn nắm lấy vận mệnh sâu vô tận của mình.

Thì ra hết thảy phong ba đã bắt đầu.

Cần gì phải khó xử Mạnh Đình. Cần gì phải khó xử Thư Dương.

Cần gì phải khó xử chính mình.

Hoặc đi hoặc ở, không có lúc nào không tra tấn tôi, nhưng mà việc đã đến nước này, ngược lại tất yếu không cần sống sót.

Ban đêm bị Mạnh Đình ôm hôn, bàn tay ấm áp của hắn, ôm lấy tôi nhỏ bé run rẩy, tôi lạnh lẽo và sợ hãi, hư ảo như giấc mộng, cũng chân thực như giấc mộng.

Nhưng một khắc kia cảm thấy được, đã không thể yêu thương.

Tôi liền trèo lên bệ cửa sổ.

Trái tim này đã chết từ lâu, chỉ cần hơi hơi rung động, liền dễ dàng vỡ vụn.

Tôi nói xin lỗi với bản thân mình.

Tha thứ cho tôi, thuỷ chung không thể đem sinh mệnh vô ưu vô thương đầy đủ không sứt mẻ mà hoàn trả.

Gió bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, tôi ở trên khung cửa sổ hơi hơi đứng lại.

“Nếu muốn nhìn thấy bộ dáng Mạnh Đình thương tâm đến chết,” Thanh âm dày lại dễ nghe, bỗng nhiên ở một nơi khác trong phòng vang lên. “… Liền nhảy xuống đi.” Hắn chậm rãi bước lại gần.

Tôi vì lời của hắn mà ngơ ngẩn. Thì ra trong phòng còn có một người khác im lặng, nhất thời vô thố. Hơi hơi lui bước, nhảy xuống nhẹ nhàng, chỉ còn ngón tay đặt trên bệ cửa sổ.

Tiếu công tử cũng không để ý đến cảnh cáo mỏng manh của tôi, vẫn đi tới.

“Cậu có biết hay không, bộ dáng cậu đứng trên cửa sổ, làm người ta rung động đến cỡ nào.”

“Biểu tình như vậy chính là một thiên sứ tuyệt vọng… Tôi nghĩ tôi có chút hiểu Mạnh Đình.” Thanh âm đối diện thoải mái, cũng không đồng dạng với ngữ khí cười nhạo tôi đã sớm quen thuộc.

“Hắn nhất định không thể kháng cự biểu tình cậu như vậy, cho nên mới một bên tra tấn cậu, một bên yêu cậu tha thiết.”

Hắn bỗng nhiên xoa chân tôi, từ chăn mỏng đi lên.

Tôi đã không thể lùi lại.

Tôi nghĩ đến thân thể, như một tảng băng, sau đó vỡ vụn. Lại đột nhiên như ở giữa không trung tạm dừng.

Cũng không kịp kiên định hay hối hận, dòng máu từ cổ tay tựa như sinh mệnh ương ngạnh, như sinh mệnh không thể kháng cự, dây dưa và dữ dội. Ngón tay của hắn *** tế lại rất có lực, đem tôi kéo trở về liền trực tiếp ôm vào trong ngực, dùng sức hôn lên hai má.

Vẫn như cũ không chút nào để ý, vững vàng như chưa từng phát sinh chuyện gì, hắn ở bên tai tôi, âm thanh trầm thấp. “Nụ hôn này là thay Mạnh Đình, hắn hẳn là yêu quý Nhân Nhân rất tốt.”

Tôi bối rối giãy khỏi sự dây dưa của hắn, chính mình lùi vào góc tường. Nghĩ rằng sẽ không sợ hãi nữa, lúc này mới phát hiện chân đã muốn nhuyễn ra.

Ngay cả nói cũng không nói nên lời.

Tiếu Phi Dương cũng ngồi ở trên sàn nhà, đại khái đốt một điếu thuốc. Nghe hô hấp dồn dập của tôi dần bình phục, bỗng nhiên đổi lời.

“Cậu yêu Mạnh Đình hay là hận Mạnh Đình?”

Sau đó vươn tay vuốt tóc của tôi, tóc phủ trên trán, dài qua đôi mắt, tôi cũng không phát giác.

“Thì ra Nhân Nhân là một người trầm mặc như thế này. Tôi nghĩ rằng người Mạnh đại thiếu gia thích, cũng phải như Thư yêu *** vậy.” Hắn phun ra một hơi thuốc dài, mùi thuốc thản nhiên lượn lờ, làm tôi nhớ tới Mạnh Đình.

“Thua dưới tay Nhân Nhân như vậy, Thư nhất định sẽ không cam lòng đâu.” Thanh âm hắn tựa tiếu phi tiếu, lại mang theo đau thương.

“Ước chừng cách đây ba năm, Mạnh Đình không biết uống rượu như thế nào, ở quán bar trước mặt mọi người ôm lấy Thư, lại kêu tên của cậu… Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Thư, chính là ở tình huống kia. Tôi vĩnh viễn nhớ rõ gương mặt cậu ấy, biểu tình thương tâm cô đơn vô cùng. Tôi liền yêu không nhịn được mà yêu thương cậu ấy.”

Hắn nói tới đây, liền im lặng, chỉ là hút thuốc.

Đại khái trời về tối, gió lùa qua cửa càng lúc càng lạnh.

Hắn liền cởi áo của mình khoác lên người tôi, động tác, hơi thở đều cẩn thận cùng ôn hoà, hoàn toàn bất đồng với Mạnh Đình. Hắn kéo khoá áo của tôi, ngón tay vô tình chạm vào cằm, động tác rất nhỏ, một cái chạm nhẹ cũng làm trái tim tôi rung động.

Tôi thoáng quay đầu đi, tránh né hơi thở của hắn.

“… Vì sao lại bắt Mạnh Đình đem Thư Dương đến trao đổi tôi, anh làm như vậy, chỉ khiến… làm cho Thư càng thêm đau khổ.” Tôi thử nói ra nghi ngờ trong lòng.

“Chỉ có như vậy mới làm cho Thư hết hi vọng đối với Mạnh Đình. Hơn nữa, loại quan hệ tam giác dây dưa không rõ này, càng làm Thư Dương tổn thương sâu sắc thêm.”

Nhưng mà, Mạnh Đình sao có thể làm chuyện như vậy. Nếu hắn làm, thật quá tàn nhẫn.

Sau đó Tiếu công tử mang tôi ra khỏi căn phòng kia, lại sai người tìm áo sơ mi cũ cùng quần. Áo sơ mi vải bông có chút rộng thùng thình, tôi chỉ có thể đem hai tay áo xắn lên. Ống quần hơi chật và ngắn. Không có giày.

Tôi liền đi chân trần trên sàn gỗ, theo Tiếu công tử xuống lầu.

“Thì ra Nhân Nhân như thế nào cũng khiến người khác động tâm nha.” Tuy rằng hắn nói như vậy, không biết vì sao, tôi không sợ hắn.

Cũng không biết bộ dáng của hắn, nhưng suy nghĩ tưởng, hắn cũng giống mặt Mạnh Đình trong mộng.

Sau khi mù, tôi sẽ cảm thấy bất luận kẻ nào cũng đều giống Mạnh Đình.

Cùng người tiếp xúc, tôi hay có ý đồ tìm kiếm điểm tương tự giữa người đó và Mạnh Đình. Ngay cả khi đối phương hút cùng một hương vị thuốc lá với Mạnh Đình, tôi cũng đã thoả mãn.

Ngay cả thoả mãn nhỏ bé này, cũng khiến cho tôi vượt qua một đêm hắc ám.

Thư Dương nói đúng, Mạnh Đình là không khí của cậu ấy. Mà tôi, không cần dưỡng khí vẫn có thể như cá sống dưới biển sâu.

Hắc ám, lạnh lẽo, tĩnh mịch, nhỏ bé, mù quáng. Giống như mệnh sinh, mệnh tử, cũng không có giới hạn hay khác nhau.

Có lẽ ngược lại là tôi không cần, Mạnh Đình.

Phòng ăn của Tiếu công tử. Trước khi ăn, hắn đưa khăn ăn cho tôi, sau đó đem một ít đồ vật đặt trên tay tôi.

“Thuốc đau dạ dày của Nhân Nhân, còn có vitamin, Mạnh Đình vừa mới đưa lại đây.”

“Hắn nói hắn sẽ tìm Thư Dương, nhất định ba ngày sau đón cậu trở về.”

Nhưng mà, tôi chờ một năm.