Thái Nguyệt giúp Tần thị búi lại tóc sau đó xoay người ôm lấy tiểu cô nương, nhỏ giọng dỗ dành: “Tiểu thư, chốc nữa để nô tỳ ôm người đi nhé?”

Tân Hà vốn muốn mở miệng từ chối nhưng lại nuốt lại, căng thẳng cả một buổi sáng khiến nàng vô cùng mệt mỏi, chân cũng nhũn cả ra… Nàng gật đầu một cái rồi tiến vào trong lòng Thái Nguyệt.

“Mặc Trúc Hiên” cách sài phòng không xa, ước chừng chỉ cách khoảng hai dãy. Chính vì vậy nên Tần thị mới đưa Cố Vọng Thư đến đây.

Sài phòng vừa bẩn vừa ẩm mốc không phải là nơi bệnh nhân nên ở.

“Mặc Trúc Hiên” là tứ hợp viện gồm năm gian phòng lớn, cây trong viện phần lớn là trúc xanh. Trông khí phái lại tao nhã. Tân Minh Tuyển là thứ tử đại phòng, lại là người có công danh nên Tần thị cũng hậu đãi hắn.

Khi đoàn người vừa đến viện của Tân Minh Tuyên, bà già quản sự đã ra tiếp đón….. nói rằng Đại thiếu gia đang ở học đường, tối mới trở lại.

Tần thị cho người dọn dẹp sương phòng phía đông sau đó mới khiêng Cố Vọng Thư vào.

Bà già này họ Tôn, đã ở trong Tân phủ nhiều năm cũng là một trong những tâm phúc của Tần thị. Vì nàng ta làm việc cẩn thận lại ít chuyện nên Tần thị mới để nàng ta làm quản sự ở “Mặc Trúc Hiên”. Cũng coi như hơi quá sức.

“Đại tiểu thư, để chúng nô tỳ hầu hạ người rửa mặt chải đầu nhé.” Hai đại nha đầu của Tân Minh Tuyên là Trúc Thanh, Trúc Âm sau khi hành lễ với Tần thị xong thì đón Tân Hà trong lòng Thái Nguyệt.

“Không cần các ngươi bế, ta tự đi được.” Nàng giãy giụa, thoát ra khỏi vòng tay của Thái Nguyệt, nhỏ nhẹ nói.

“…..Vâng.”

Khi Thái Phong dẫn Lưu Tân đến “Mặc Trúc Hiên”, Cố Vọng Thư đã nằm sấp trên giường.

“Thỉnh an Đại phu nhân.” Lưu Tân cung kính hành lễ.

Tần thị khoát tay, chỉ vào Cố Vọng Thư: “Đừng đa lễ….xem cho hắn trước đi.”

Lưu Tân đáp một tiếng sau đó ngồi trên ghế nhỏ cạnh giường bắt mạch cho Cố Vọng Thư. Hắn cau mày, một lúc sau mới mở miệng nói: “Can khí tích tụ, khí huyết tổn hại công thêm thương thế nghiêm trọng…. hiện tại ta kê đơn thuốc, lập tức sắc thuốc cho hắn uống, phải sắc thật đặc, chỉ cần ban đêm không phát sốt thì sẽ không có gì đáng ngại.”

“Được, làm phiền ngươi rồi.” Tần thị nhìn sang Tôn bà già, để bà ta sai người đi theo Lưu đại phu bốc thuốc.

Tân Hà được rửa mặt chải đầu xong thì được đưa vào phòng. Tiểu cô nương mở mắt nhìn một lượt sau đó ngẩng lên hỏi Tần thị: “Mẫu thân, Tứ thúc sẽ không sao chứ?”

“Sẽ không sao đâu, con yên tâm đi.” Tần thị nhẹ nhàng xoa mặt nhỏ của nữ nhi, quay lại phân phó Hổ Tử cùng mấy tên sai vặt đi đun nước để lau người cho Cố Vọng Thư.

Trong ấn tượng của nàng, hài tử này chỉ hơn Minh Tuyên một tuổi, dáng người cao thẳng nhưng lại gầy. Hẳn là hắn có thể mặc được y phục của Minh Tuyên.

“Lấy một bộ đồ trong sạch sẽ của Đại thiếu gia qua phòng Tứ gia đi.” Nàng nhìn Trúc Âm rồi nói.

“Vâng ạ.”

……..

Sau một hồi lộn xộn, Cố Vọng Thư cũng ngấm thuốc mà thiếp đi.

Tân Hà nhìn sắc mặt thiếu niên tái nhợt, bộ dáng suy yếu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, giả như hôm nay lão thái thái vẫn muốn đánh, e là mạng này của hắn cũng không giữ nổi.

Tần thị dặn dò Tôn bà già vài câu rồi dẫn Tân Hà rời đi. Bây giờ cũng không còn sớm, phỏng chừng chốc nữa Tân Đức Trạch cũng hạ triều trở về. Chuyện tình huyên náo như vậy, vừa vào phủ hẳn cũng biết… thay vì nghe người khác kể lại chi bằng để tự nàng giải thích.

Dù sao, cho dù vì lý do gì nhưng làm trái trưởng bối vẫn là sai….nhất là đối với phu quân đặt hiếu lên đầu như vậy.

“Mẫu thân, con vẫn chưa muốn đi….” Tân Hà mím mím môi.

“Con còn ở đây làm gì? Tứ thúc con bây giờ đã không sao, mà con nhìn bộ dạng mình bây giờ xem, còn ra thể thống gì nữa….”

“Mẫu thân…..” Tân Hà túm lấy ống tay áo của Tần thị làm nũng.

“Mau đưa chủ tử của các ngươi về đi.” Tần thị phân phó Vân Linh Vân Đoá, ánh mắt thập phần nghiêm nghị.

Vân Đoá đáp một tiếng liền bế Tân Hà lên: “Không, mẫu thân…… buông ta ra….”

Tần thị nhìn nữ nhi bị nha đầu bế đi đang không ngừng giãy giụa thì lắc đầu, sau đó cũng đưa người rời đi.

“Tiểu thư, tiểu thư...” Vân Linh chạy ngay sau Vân Đoá, nhỏ tiếng thương lượng với nàng: “Chúng ta về Liên Uyển trước, tắm rửa sạch sẽ rồi lén trở lại đây, lúc ấy khẳng định phu nhân đã rời đi rồi….Người xem như vậy được không?”

Tân Hà đảo mắt suy nghĩ, cuối cùng mở miệng khen nàng: “Ngươi đúng là nhanh trí.”

Tân Đức Trạch sau khi hoàn thành công vụ, vừa bước vào tiền viện Tân phủ đã thấy Tần thị đứng đấy. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Sao nàng lại tự mình đứng đây?”

Tần thị nhỏ giọng cười nói: “Một ngày không gặp… thiếp rất muốn gặp chàng.”

Nàng rất ít khi nói như vậy, trong lòng Tân Đức Trạch như có dòng nước ấm chảy qua, vội vàng cầm tay thê tử.

“Đúng lúc thiếp cũng có chuyện muốn nói…..”

“Ừ?” Nam nhân say đắm hưởng thụ tình nồng mật ý của thê tử, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.

Hai người hiếm khi có khoảnh khắc ngọt ngào như vậy, đám hạ nhân cũng biết ý nên lùi ra xa.

Tần thị nhỏ nhẹ thuật lại sự việc một lượt, nhấn mạnh việc Cố Vọng Thư bị đánh toàn thân đầy máu, hôn mê bất tỉnh…. Lại nói đến nữ nhi suýt chút nữa bị đánh, bị doạ sợ, vẫn dấm dứt khóc.

Nam nhân nhíu chặt mi tâm, siết chặt tay thê tử: “Làm khó nàng rồi, mẫu thân lớn tuổi rồi, có nhiều việc phải nhờ nàng khoan dung chăm sóc…..” Hắn không hiểu rõ ân oán của đời trước, mẫu thân cũng chưa từng kể hắn nghe.

Tân Đức Trạch nhớ lại cảnh tượng trước khi phụ thân lâm trung, ông nắm chặt tay hắn, dặn dò hắn phải chăm sóc tốt cho Cố Vọng Thư….

Trước đây, bất kể mẫu thân làm chuyện gì cũng đều là chuyện của nội viện, hắn cũng chưa từng nhúng tay vào, cảm thấy như vậy là hiếu thuận…. nhưng bây giờ hắn không thể bỏ mặc không quản nữa, Cố Vọng Thư dù sao cũng là một mạng người hơn nữa còn là người mà phụ thân hắn giao phó.

Việc phụ thân giao cho, hắn chưa bao giờ làm được, âu cũng là bất hiếu. Hắn đột nhiên thấy vô cùng áy náy. Xoay người nói với Tần thị: “Nàng về trước đi, ta sang chỗ mẫu thân cùng người nói chuyện.”

“Vâng, vậy chàng đi sớm về sớm, thiếp đợi chàng trở về.”

Nam nhân vỗ mu bàn tay nàng, sau đó dẫn gã sai vặt đi đến “Từ Niệm Uyển”.

Tần thị trầm mặc một lúc, mặc dù vừa nãy nàng nói hơi phóng đại, nhưng tất cả đều là thật…. Ai mà chẳng có một chút tâm tư. Lão thái thái ở Tân phủ nói một không hai, phu quân lại là người hiếu thuận.

Nàng cũng chẳng có tâm tư gì quá đáng, chỉ nghĩ Hà nhi không thể chịu thiệt được, đây là nữ nhi duy nhất của nàng. Có thể bảo vệ bao nhiêu thì bảo vệ bấy nhiêu vậy.