*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

***

Vì lực kéo quá mạnh, Nguyễn Vũ hơi lảo đảo, nhưng cậu thấy kinh ngạc nhiều hơn.

Người phụ nữ xấu hổ buông tay, biểu cảm tôi hiểu rồi hiểu rồi, sau đó xoay người rời đi.

Nguyễn Vũ nhíu mày rút tay về, trên cẳng tay đã hằn lên một vết đỏ, giọng điệu cậu trở nên không tốt lắm, thậm chí còn có không kiên nhẫn nói: "Ngài Sở, anh làm cái gì thế?"

Nhạc trong quán bar quá mức ồn ào, Sở Ủy căn bản không nghe rõ được Nguyễn Vũ đang nói gì.

Nhưng nhìn sắc mặt Nguyễn Vũ không tốt lắm, thế là anh đến gần, ghé sát tai cậu giải thích: “Xin lỗi, chủ yếu là tôi để ý lúc nãy cô ta nằm trong lòng ba người đàn ông, không biết đã tiêm thứ gì vào người sau đó bọn họ liền trở nên rất hưng phấn, đột nhiên tiếp cận chúng ta, cậu cũng biết nếu ở trong này dính phải thuốc nào đó, thì đến cậu cũng sẽ không kiểm soát được bản thân."

Nghe Sở Úy nói như vậy, Nguyễn Vũ liền biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cậu nghiêng mắt nhìn qua chỗ người phụ nữ kia ngồi, chỉ thấy một bàn toàn người ăn mặc đắt tiền, nhưng nhìn không quá khoẻ mạnh trông rất xanh xao, còn đặc biệt rất gầy.

Sau khi Nguyễn Vũ phản ứng lại, cậu quay đầu về phía Sở Ủy, ý nghĩ đầu tiên chính là: “Hay là chúng ta báo cảnh sát?"

“Bây giờ chưa xác định họ đang tiêm thứ gì, với lại bọn họ lén tiêm, người xung quanh cũng chưa ai phát hiện ra, muốn bảo cảnh sát thì cũng phải bảo đảm an toàn cho bản thân trước đã, bây giờ chúng ta ra ngoài trước.” Đôi mắt sâu thẳm của Sở Úy lộ ra vẻ nghiêm túc mà phân tích.

Âm nhạc trong quán bar quá mức ồn ào, vì để nghe rõ lời đối phương hơn nên hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở cứ thế hoà vào nhau.

Với khoảng cách gần như thế, Sở Úy có thể nhìn thấy được khuôn mặt trắng nõn và con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt của Nguyễn Vũ, đôi mắt ấy tựa như lưu ly, nhưng so với lưu ly thì nhạt hơn một chút, vừa tinh khiết lại vừa ngoan ngoãn.

Sở Úy không khỏi cảm thấy đây thật sự là một tổ hợp mẫu thuẫn, có thể là ý thức được mình nhìn chằm chằm Nguyễn Vũ hơi lâu, anh mất tự nhiên lui về phía sau một bước.

“Được.” Nguyễn Vũ hoàn toàn không chú ý đến, chỉ trả lời lại đề nghị của Sở Ủy.

Sở Úy quay đầu tìm Lưu Nghị nói rõ tình huống, sau đó ba người một trước một sau ra khỏi quán bar.

Lưu Nghị dựa theo lời dặn của Sở Úy, gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc là bảo đám Bành Lực đừng đến đây, cuộc gọi còn lại là đến bốt điện thoại công cộng báo cảnh sát.

Sau khi làm xong, ba người ngồi vào xe. Ba phút sau đám Bành Lực vẫn kéo nhau chạy tới, bọn họ tụ hợp lại.

Lưu Nghị có chút buồn bực: “Tôi đã bảo các anh đừng tới rồi mà?"

Bành Lực bị dọa cho toát hết mồ hôi: “Trên đường bị kẹt xe nên đến hơi trễ, mấy người chúng tôi thật sự rất lo cho các cậu, không còn cách nào nữa.”

Lưu Nghị nhiếu mày nói: “Thôi, chắc cảnh sát hẳn là sắp đến rồi.”

“Anh báo à, anh không sao chứ.” Người đầu tiên Tiểu Béo lo lắng chính là Nguyễn Vũ.

"Tôi không sao, mọi người lên xe ngồi đi, những người hút mấy thứ kia ghi thù rất nặng, đừng để đồng bọn của chúng thấy chúng ta báo cảnh sát" Nguyễn Vũ căn dặn mọi người.

Bọn họ đều hiểu, lên xe ngồi chờ cảnh sát đến.

Năm phút sau, năm chiếc xe cảnh sát đồng loạt dừng trước cửa quán bar, trực tiếp điều động hơn hai mươi người.

Rất nhanh, cảnh sát đã áp giải sáu bảy người tình nghi ra ngoài, toàn bộ đều bị còng tay im lặng đi theo cảnh sát.

Ngay sau đó, cảnh sát lục soát ra trên người sáu bảy người kia hơn hai mươi cái ống tiêm, từng cái từng cái bị rơi xuống đất. Giữ nhiều ống tiêm nhất là người phụ nữ lúc nãy tiếp cận Nguyễn Vũ, trên người cô ta có tận bảy tám cái, thứ này làm cho Nguyễn Vũ có chút nghĩ lại mà sợ.

Trên một chiếc xe khác, Uông Tuyền không khỏi cảm thán: “Vãi chưởng, bắt nhiều người như vậy, lần này chúng ta báo án chắc đã lập được công lớn rồi, ít nhất cũng được thưởng một hai vạn!"

“Nói cái gì đấy, đây là chuyện tiền bạc hả?” Bành Lực trừng Uông Tuyền, sau đó nói tiếp: “Ít nhất cũng phải năm vạn chứ.”

Uông Tuyền: "..."

Ai cũng không ngờ mọi chuyện lại chuyện đột nhiên lại phát triển như vậy, tiệc chưa kịp ăn đã tàn, mọi người đều đã mất hết hứng thú.

Cuối cùng bọn họ trao đổi rồi quyết định quay về câu lạc bộ, Bành Lực lái xe chở Tiêu Tiền cùng tiểu béo khiêng Lôi Đông Hàm về.

Một đêm này bị giày vò đến tận hơn mười một giờ.

Tiêu Tiền và Tiểu Béo trở về thu dọn hành lý, sáng ngày mai chuyển đến câu lạc bộ.

Trong câu lạc bộ, Sở Úy để ý thấy Nguyễn Vũ dụi dụi mắt, như đã có chút buồn ngủ.

"Các cậu sắp xếp ổn thỏa hết rồi nhỉ, vậy thì tôi đi đây.” Sở Ủy nói tạm biệt.

Bành Lực đứng dậy: “Giờ đã muộn lắm rồi, hay là ông chủ ngủ lại đây một đêm đi, ở đây nhiều phòng lắm."

“Chắc là không được, ngày mai còn phải đến tập đoàn sớm.” Ánh mắt Sở Úy lướt qua chỗ Nguyễn Vũ, phất phất tay.

Nguyễn Vũ cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ nói: “Để tôi tiễn anh."

Sở Úy rất kinh ngạc, nhưng tâm trạng mắt thường cũng thấy được tốt lên một chút.

Hai người vừa ra đã thấy Lưu Nghị đứng chờ bên cạnh xe.

Nguyễn Vũ tiễn Sở Ủy đến cửa thì thật sự chỉ tiễn đến cửa, không nhiều được thêm một bước.

Sở Úy nhìn khoảng cách 50 mét giữa tòa nhà và cổng lớn của The One, còn tưởng Nguyễn Vũ sẽ tiễn anh đến cổng lớn.

"Ngài Sở, lúc ở quán bar là do tôi không biết rõ tình huống nên nói chuyện hơi lớn tiếng, cho tôi xin lỗi nhé.” Nguyễn Vũ dùng thái độ thành khẩn xin lỗi Sở Úy.

“Nhưng tôi cũng muốn cảm ơn anh.” Nguyễn Vũ nói xong liền cúi thấp người tỏ lòng biết với Sở Úy, lỡ như lúc đó thật sự bị người phụ nữ kia dùng ống tiêm đâm vào người thì không tưởng tượng nỗi còn gì kinh khủng hơn.

Sở Ủy không nghĩ mục đích Nguyễn Vũ chủ động muốn tiễn anh là vì chuyện này, con ngươi đen nhánh của anh phảng phất ra ý cười: “Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi, cậu không cần phải xin lỗi hay cảm ơn đâu.”

“Hơn nữa cậu đừng khách sáo với tôi như vậy, cảm giác rất xa cách. Nguyễn Vũ, tôi so với cậu không lớn hơn cậu bao nhiêu, cũng đã từng có ước mơ giống như cậu vậy, chỉ là...”

Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh, ngọn cây trong màn đêm khẽ đung đưa, lông mi của Sở Úy vừa đen vừa dài, đôi mắt màu đen thường ngày lạnh như băng, giờ phút này lại có chút cô đơn lẻ loi.

Lúc này đây, dường như Nguyễn Vũ đã hiểu hơn về Sở Úy, tuổi của anh tương đương cậu, nhưng lại có rất nhiều gánh nặng, thậm chí còn không có sự lựa chọn, mọi người trong gia đình đều ép anh phải trưởng thành sớm hơn so với người khác. Nhưng bản chất anh vẫn là một thiếu niên nhiệt huyết, giải vô địch thế giới đó cũng chỉ mới qua một năm mà thôi.

"Làm ơn đi mà, anh là W làm điên đảo chúng sinh tiếng tăm lẫy lừng, ngầu như thế thì phải vui lên chứ.” Nguyễn Vũ cười rạng rỡ, gỡ bỏ sự khách sáo, duỗi tay đấm nhẹ vào ngực Sở Ủy một cái.

Khoé miệng Sở Uý khẽ cong nhẹ, không còn là vị tổng giám đốc kiêu ngạo cao cao tại thượng nữa, những lớp vỏ trưởng thành không phù hợp với tuổi tác của anh dần bị lột bỏ, lúc này nụ cười của anh là chân thật nhất: “Vậy chúng ta đã trở thành bạn tốt rồi phải không?”

“Bạn tốt? Bạn bè thì bạn bè, thêm chữ 'tốt' vào cứ thấy giống như trẻ con ấy, anh ấu trĩ thật.” Nguyễn Vũ cười cong mắt, ghét bỏ nói.

Sở Úy lại cười rất vui vẻ, bình thường anh đã rất đẹp, bây giờ lại cười tươi như thế còn đẹp trai hơn rất nhiều, khiến người khác bị hấp dẫn đến mức không chống cự được.

Nhưng có một điều Sở Úy không nói với Nguyễn Vũ rằng từ lần đầu ở chùa Thiên Phúc, anh đã chú ý tới Nguyễn Vũ. Lúc đó Sở Ủy vừa mới trốn khỏi sự bận rộn trong việc quản lý kinh doanh để ra ngoài thở một hơi, lúc nhìn thấy Nguyễn Vũ, anh liền khao khát loại ánh mắt hờ hững chẳng màng đến mọi chuyện xung quanh của Nguyễn Vũ.

Không ngờ sau này lại nhìn thấy Nguyễn Vũ phát sóng trực tiếp chơi game, điều mà anh không nghĩ tới chính là cả hai đều thích cùng một loại game, và tia sáng trong mắt của Nguyễn Vũ rất giống với tia sáng đã từng hiện hữu trong mắt anh ở quá khứ.

Sau đó mặc dù bị người khác gài bẫy, nhưng nhờ vào thực lực của mình Nguyễn Vũ đã thành công lật ngược tình thế, giành được chiến thẳng.

Từ nhỏ Sở Úy đã rất kiêu ngạo, không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt, nhưng đó chỉ là do anh chưa gặp được người nào có thể để anh phải nhìn bằng đôi mắt khác mà thôi.

Nhưng vào giây phút đó, Nguyễn Vũ trong màn hình vừa tự tin vừa kiêu ngạo, anh thưởng thức loại tự tin của kẻ mạnh này của Nguyễn Vũ, anh muốn đến gần cậu, muốn cùng cậu làm bạn.

Anh nghĩ, cuối cùng anh cũng tìm được người ngang hàng với mình, bọn họ chính là đồng loại.

“Nói thật nhé, bình thường anh nên cười như thế này này, lúc trước quá lạnh lùng, rất giống dáng vẻ của tổng tài bá đạo à nha." Nguyễn Vũ trêu chọc nhận xét.

“Ông nội lớn tuổi rồi, trong nhà chỉ còn tôi quản lý doanh nghiệp của gia tộc và tập đoàn, tôi tuổi còn trẻ, nếu không giả vờ thì sao tôi có thể làm cho đám cáo già lão luyện kia trố mắt được.” Sở Ủy mang theo ý cười trả lời.

Nguyễn Vũ không ngờ mình lại chạm vào vết thương lòng của Sở Ủy, lúc trước cậu đã tìm kiếm thông tin của Sở Ủy cũng như tập đoàn Sở Thị thì có thấy qua một tin, một năm trước người đứng đầu tập đoàn Sở thị Sở Nhiên Tri và vợ của ông là Tô Tiền đã qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, đến giờ vẫn chưa tìm được xác.

Không khó để đoán ra Sở Úy đã biết về cái chết đột ngột của cha mẹ trong hoàn cảnh nào, an ủi hai người lớn tuổi trong nhà ra sao, rời khỏi giới thể thao điện tử, sau đó tiếp nhận tập đoàn Sở thị.

Nguyễn Vũ đã công nhận người bạn Sở Úy này, nên cậu liền đối đãi với anh như người trong nhà: “Được rồi, bạn tôu ơi, đi nhanh đi, sắp mười hai giờ đêm rồi đấy, trên đường chú ý an toàn nhé."

Mặt Sở Ủy toàn là ý cười, gật đầu: “Ừ.”

Nguyễn Vũ dõi theo xe anh rời đi, cậu không ngờ tính cách thật sự của Sở Úy sẽ là như vậy, là một thiếu niên vừa lạnh lùng lại còn kiêu ngạo, vừa ấm áp vừa trẻ con.

Có điều, có một người bạn như thế cũng rất tốt.

____

Mười giờ ngày hôm sau, Tiên Tiền và tiểu béo mang hành lý chuyển vào câu lạc bộ.

Lôi Đông Hàm vừa tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra, lại còn uống đến không nhớ được gì.

Uông Tuyền là một vị huấn luyện viên tốt, ngay khi Lôi Đông Hàm tỉnh lại liền đi chuẩn bị canh giải rượu.

Mặc kệ thế nào đi nữa, mọi người cũng không thể chậm trễ buổi huấn luyện chiều nay.

Nguyễn Vũ dậy khá sớm, lúc mọi người còn ngủ thì cậu đã tự đi luyện tập được hai tiếng.

Khi Tiêu Tiền và Tiểu Béo đến, Nguyễn Vũ còn giúp hai người họ dọn hành lý.

Sau khi Lôi Đông Hàm tỉnh rượu, nhìn thấy Nguyễn Vũ liền nghĩ đến chuyện đấu với cậu một ván.

Nguyễn vũ tiên hạ thủ vi cường*¹:"Ha, anh xem trạng thái bây giờ của anh đi, tôi sẽ không giậu đổ bìm leo*² đâu, chờ trạng thái anh tốt lên rồi chúng ta tiếp tục so tài."

¹: Giành được lợi thế bằng cách tấn công trước khi đối thủ chưa sẵn sàng.

²: Giậu đổ bìm leo: là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân.

“Trạng thái của tôi rất tốt.” Toàn thân Lôi Đông Hàm toát ra vẻ kiên quyết.

Nguyễn Vũ đẩy anh ta một cái, sau đó ghét bỏ nói: “Chậc chậc chậc, anh đi đứng còn không vững nữa kia kìa, người anh em à, thật sự không cần thiết, thật đấy."

“Con người tôi rất có nguyên tắc, mặc kệ thắng hay thua đều phải quang minh chính đại đường đường chính chính, giống việc hôm qua cậu cho tôi ăn no nên mới vậy đó, cậu có hiểu không?” Nguyễn Vũ khoanh tay liếc Lôi Đông Hàm.

Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu trả lời: “Đi thôi."

Hai giờ chiều, cuối cùng cũng bắt đầu huấn luyện, trước khi bắt đầu Uông Tuyền nói: “Trong bốn người các cậu cần chọn ra một đội trưởng.”

Nguyễn Vũ hơi nhướng mày, sớm đã đoán được sẽ có phần chọn đội trưởng này.

“Tôi sẽ dựa vào huấn luyện tổ đội chiều nay để chọn người. Đương nhiên, các cậu có thể đề cử lẫn nhau, phiếu bầu của ai cao nhất thì tôi sẽ suy xét."

Uông Tuyền để ý phản ứng của bốn người, Tiểu Béo liếc mắt về phía Nguyễn Vũ, Lôi Đông Hàm thì không quan tâm, Tiêu Tiên nhìn Nguyễn Vũ đối diện, nhưng không ngờ lại đối mặt với Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ muốn chọn Tiêu Tiền, trận thi đấu hôm qua có thể thấy được Tiêu Tiền rất biết cách nhìn đại cục, các khía cạnh khác cũng rất tốt.

Uông Tuyền hỏi lại lần nữa: “Thế nào, các cậu chọn ai? Tôi không rảnh làm mấy cái phiếu bầu nặc danh vô tri kia đâu, trực tiếp chỉ đi."

Ngay sau đó, tình cảnh liền trở thành: Tiểu Béo chỉ Nguyễn Vũ, Nguyễn Vũ và Tiêu Tiền chỉ nhau, ngón tay Lôi Đông Hàm thì chỉ vào không trung, anh ta giống như uống phải rượu giả nên phản ứng không kịp, hoặc là do anh ta cũng không biết phải chọn ai...

***

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Úy: Mục tiêu trở thành bạn tốt: Get, hôm nay là một ngày tuyệt vời.