***

Tám giờ tối, như thường lệ, Nguyễn Vũ đăng nhập vào nền tảng Cao Thổ.

Thì nhận được một tin nhắn từ Đại Giang, đã gửi từ một tiếng trước: [Gửi tôi số tài khoản ngân hàng của cậu, tôi sẽ trả cậu 100 nghìn tệ, vậy nên đừng có làm phiền tôi nữa.]

Nguyễn Vũ khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng chịu gửi tiền rồi, sau đó gửi cậu gửi số tài khoản ngân hàng.

Cậu thuận tiện trả lời lại: [Ai làm phiền anh chứ? Anh nghĩ tui là anh sao, anh nghĩ tui rảnh rỗi như anh sao?]

Trả lời xong, Nguyễn Vũ đóng hộp thoại lại.

Cao ốc nhà họ Sở.

Lúc này, Sở Úy vẫn đang ở công ty, vì chiều nay anh đã đi thị sát khách sạn Kim Dự.

Hai ngày nay, vì ký kết hợp đồng với Nguyễn Vũ mà anh chưa đến công ty được, dẫn đến rất nhiều chuyện ở công ty anh vẫn chưa xử lý xong, rất nhiều văn kiện đang chờ anh ký, anh thì lại không thích trì hoãn.

Ánh đèn ngoài cửa sổ lờ mờ, xe cộ tấp nập.

Trước đây, anh sẽ không cảm thấy như vậy, nhưng hiện tại anh có chút u buồn, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Đột nhiên điện thoại vang lên tiếng “ting”, âm thanh quen thuộc.

Sở Úy biết, Nguyễn Vũ bắt đầu live stream rồi, anh nhấn vào live stream của Nguyễn Vũ, vừa nghe giọng nói của Nguyễn Vũ, vừa đọc tài liệu, như vậy khiến anh có một loại cảm giác thỏa mãn.

Nguyễn Vũ bắt đầu live stream, một số lượng lớn người đổ vào live stream gần như cùng một lúc.

“Chào mừng các bạn đến với buổi livestream ngày hôm nay của Báo Thủ Mạnh Nhất.”

Hôm nay, Nguyễn Vũ không có vội vào chơi game ngay, mà cùng nói với mọi người trên stream vài câu: “Sau này, tui sẽ không ngày nào cũng livestream được nữa, đại khái chắc là mỗi tuần một hai lần gì đó, nguyên nhân thì sẽ không tiết lộ.”

Bình luận lập tức nổ ra tràn màn hình.

[Ahhhhh, tại sao chứ?]

[Đừng mà anh trai báo thủ, không có anh, em ăn cơm cũng không vô.]

[Một ngày không thấy báo thủ, cả người đều khó chịu.]

[Quá đột ngột rồi, báo thủ, anh bị phong sát ư?]

[Lầu trên đừng có ăn nói linh tinh, anh ấy bây giờ là rất nổi tiếng trên Cao Thổ đó.]

[Đang hot, tự dưng lại giảm tần suất live stream là sao, cả nhà thử suy nghĩ kỹ lại xem, có phải là báo thủ đã đắc tội người nào rồi không?]

“Mọi người đừng đoán mò nữa, tui không sao.” Nguyễn Vũ cười nói, cậu thực sự ngưỡng mộ trí tưởng tượng của cư dân mạng.

“Để đền bù cho mọi người, đêm nay tui sẽ tặng cho các bạn một món quà, live stream hôm nay, tui sẽ mang theo ba người chơi team bốn, được không?” Nguyễn Vũ chuyển chủ đề, và bắt đầu quay xổ số.

“Muốn chơi cùng tui hãy thì bình luận -1.”

Ngay lập tức, trên màn hình là cơn mưa -1, đây là buổi livestream đầu tiên mà Nguyễn Vũ chơi game với fan của mình, vậy nên điều này khiến cho bọn họ rất phấn khích.

Còn có người ngây thơ hỏi: [Có cần tiền không?]

Nguyễn Vũ ánh mắt lấp lánh, nói đùa: “500 triệu tệ, đến không?”

Khóe miệng Sở Úy cong lên, anh liếc nhìn màn hình, sau đó đẩy nhanh tốc độ đọc tài liệu.

[Aaaaaaa, anh trai báo thủ đẹp trai quá!]

[Chồng yêu, chồng yêu ơi, sao lại vứt bỏ em vào tháng thứ mười của thai kỳ chứ?]

[Đừng như vậy nữa, tôi sắp không nhịn được cười rồi.]

[Đm, với cái khuôn mặt này, quả thật chính là tai họa mà.]

“Thôi không đùa nữa, tui bắt đầu rút số đây, xem ai may mắn nào.” Nguyễn Vũ nghiêm túc nói.

Người đầu tiên Nguyễn Vũ rút được có ID là Tia sáng tuổi trẻ.

“ID là Tia sáng tuổi trẻ, bạn đưa ID game của bạn cho tui, tí nữa tui sẽ thêm bạn vào.”

[Aaaaaa, sao không phải là tôi chứ.]

[Còn hai cơ hội nữa, tốc độ tay của tôi nhất định không đủ nhanh, cho nên mới không tranh được.]

[Nhất định là tay của số một sắp hỏng rồi.]

[Hy vọng người tiếp theo là tôi, nhất định phải là tôi.]

Người thứ hai và thứ ba Nguyễn Vũ rút ra được có ID là Một củ khoai lang tím và Khủng long bạo chúa mềm yếu.

“Được rồi, đã kết thúc, một củ khoai lang tím và khủng long bạo chúa mềm yếu, các bạn gửi ID game cho tui, tui sẽ thêm các bạn vào.” Sau khi Nguyễn Vũ nói xong, rất nhiều tin nhắn đã gửi đến cho cậu.

Một lượng lớn cư dân mạng đã trực tiếp đổi ID của họ thành tia sáng tuổi trẻ, một củ khoai lang tím và khủng long bạo chúa mềm yếu.

Nguyễn Vũ nhìn những cái tên giống nhau ở phía sau: “...”

“Chậc chậc, các bạn nghĩ như vậy sẽ làm khó tui sao? Mỗi người vừa rồi tui rút ra được, tui đều đã nhấn vào tài khoản Cao Thổ của họ rồi.” Nguyễn Vũ lắc đầu cười, với vẻ mặt đắc ý.

Sau đó, Nguyễn Vũ trực tiếp tìm kiếm số Cao Thổ của ba người đó, mỗi người họ đều có số Cao Thổ khác nhau.

[Ài, đúng là không nên giở trò trước mặt báo thủ mà.]

[Báo thủ đúng là khôn như chó mà.]

[Mọi người tránh ra, dám giở trò trước mặt tổ sư à.]

[Thôi được rồi, hôm nay xui xẻo, ngày sau gặp lại.]

Nguyễn Vũ thêm ba người họ vào phòng, ba người họ lập tức bật mic.

“Anh trai báo thủ, ahhhhh, nay may mắn quá, có lẽ em phải đi mua vé số đây.” Là giọng của một cô gái, có chút ngọt ngào mềm mại.

Hai người còn lại là con trai, cũng rất phấn khích, nhưng không có hét lên như cô gái vừa rồi, hai bọn họ cùng nhau kêu một tiếng “anh trai báo thủ”.

“Anh trai báo thủ, em bắn rất gà, anh đừng mắng em nhé.”Cô gái dự phòng nói với Nguyễn Vũ trước.

Một trong hai chàng trai cũng nói: “Em không đi đầu được, anh trai báo thủ, em chỉ có thể đi theo sau, vì vậy cũng đừng nổi giận với em nhé.”

Chàng trai còn lại tự tin hơn một chút: “Kỹ năng của em bình thường, nhưng cũng đã từng lấy được top1 một mình, vậy nên không cần quá để ý đến em, anh hãy bảo vệ hai người kia là được.”

“Các bạn đừng có nghĩ nhiều như thế, cũng đừng lo lắng, chơi vui là được rồi.” Nguyễn Vũ cười nói.

“Chỉ cần giữ bình tĩnh là được, các bạn ấn sẵn sàng đi, tui bắt đầu đây.” Nguyễn Vũ ấn nút bắt đầu.

Khi bắt đầu trận đấu, ba người bọn họ luôn đi theo Nguyễn Vũ, lên máy bay bấm theo dõi Nguyễn Vũ để nhảy theo cậu.

Theo thói quen, Nguyễn Vũ chọn một địa điểm tương đối an toàn để nhảy xuống.

Khi đáp xuống đất, vài người trong số họ đã cùng nhau đi vào dãy nhà ở đối diện.

Nguyễn Vũ đi trước liền nhặt được một khẩu shotgun S12K, sau đó để cho đồng đội ở đấy loot đồ, còn cậu mang khẩu shotgun S12K đi sang một ngôi nhà khác.

Nguyễn Vũ nhớ rằng, khi cậu vừa đáp xuống đất, đã thấy kẻ địch đi vào một căn nhà nào đó.

Mười giây sau, Nguyễn Vũ đã thành công tìm được vị trí của địch, khi gặp kẻ địch ở tầng hai, cậu đã tiễn hắn đi chỉ bằng một viên shotgun.

Shotgun không hổ là bất khả chiến bại trong cận chiến, giết người chỉ bằng một đến hai viên đạn.

Nguyễn Vũ loot xác của địch.

Và trong năm phút tiếp theo, mọi người chỉ nghe thấy tiếng: “Pằng pằng pằng.”

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng S686 kết liễu người chơi Nói chúc ngủ ngon với ánh trăng.

“Số 1, Ninh Thái Thần lại đây loot đồ nè.” Nguyễn Vũ bật mic gọi số 1 sau khi vừa giết được một người.

Chàng trai rất vui vẻ, vì là con trai nên rất hiếm khi được người khác chăm sóc: “Cảm ơn anh trai báo thủ.”

“Pằng pằng pằng.”

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng S686 kết liễu người chơi Con muỗi không vướng víu.

“Số 4, bị lừa 50 xu khi yêu qua mạng, tui ở gần bạn, ở đây có một cái hòm, qua đây loot đồ đi.” Sau khi vừa kết liễu người chơi kia, cậu liền gọi đồng đội đến loot đồ.

“Ha ha ha, cảm ơn anh trai báo thủ, em đến đây.” Chàng trai này bây giờ so với vừa nãy vui vẻ hơn nhiều rồi.

“Pằng pằng pằng pằng.”

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng S686 kết liễu người chơi Người theo đuổi ánh trăng.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng S686 kết liễu người chơi Băng chuyền Hokkaido.

“Số 2, dâu tây rất ngọt, đến đây đi, ở đây có hai cái hòm nè.” Cuối cùng Nguyễn Vũ cũng gọi cô gái.

“Ahhhhh, đến đây, đến đây, em lập tức đến lấy đồ, ha ha ha ha.” Cô gái rất phấn khích, vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng anh trai bái thủ đã quên mất cô ấy rồi, kết quả là đưa cho cô tận hai cái hòm đồ.

Bây giờ, bốn người bọn họ đã đủ đồ.

[Hu hu hu hu, ghen tị quá, tại sao không phải là tôi chứ.]

[Ghen tị với những người này quá, thần thiếp chán quá đi.]

[Bây giờ, tôi muốn được là chị gái kia quá.]

[Báo thủ chiều fan quá đi mà, nhưng đáng tiếc là tôi không có cơ hội đó.]

Sau đó, Nguyễn Vũ lái xe đưa bọn họ vào vòng bo tiếp.

Giữa đường đi qua một cái nhà vệ sinh, Nguyễn Vũ liền nghĩ ra một kế.

Nguyễn Vũ đỗ xe bên cạnh nhà vệ sinh, sau đó nói với ba người kia: “Chúng ta xuống xe, rồi núp vào bụi cây đằng kia.”

Ba người kia không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn chui vào bụi cây núp, họ đột nhiên có một loại kích động không giải thích được.

Mỗi người núp vào một bụi cây.

Sau một, hai phút, có một team đủ 4 người lái xe đến.

Địch nhìn thấy ô tô đậu trước nhà vệ sinh, tưởng là có người ở trong đó, liền xuống xe bao vây, ném lựu đạn vào trong đó.

Cùng lúc đó, Nguyễn Vũ cũng ném lựu đạn qua chỗ bọn họ.

“Bùm.”

“Bùm.”

Hai tiếng bom nổ vang lên.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng lựu đạn kết liễu người chơi Bạn là con chó của tôi.

Đã kết liễu được một người, còn lại ba người nữa.

Nguyễn Du cong khóe miệng: “Đến lúc rồi, bắn bọn chúng.”

Sau đó ba người đồng đội cùng nổ súng vào ba kẻ địch đối diện.

Địch ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, trực tiếp liền kết liễu được hai người.

Còn lại một người rất cảnh giác, có lẽ đã nghe thấy vị trí bắn, nên chuẩn bị bắn vào bụi cây.

Đúng lúc này, Nguyễn Vũ kịp thời nói: “Mau đi ra khỏi bụi cây, chỉ còn lại một người thôi, xông lên bắn thôi, đừng sợ.”

Sau đó, Nguyễn Vũ ném một quả lựu đạn về phía của địch, mặc dù ném trượt, nhưng cũng thu hút sự chú ý của hắn.

Để cho ba người đồng đội có thời gian ra khỏi bụi cây.

Nguyễn Vũ muốn cho bọn họ trải nghiệm cảm giác chơi game, nên không có đi lên, chỉ ở một bên nhắn nhở: “Người kia ở phía sau nhà vệ sinh, vòng ra đằng sau là có thể thấy.”

“Giữ súng cho chắc, đừng run.”

Sau một phút rưỡi giằng co, địch liền bị hai chàng trai cùng nhau kết liễu.

“Hay lắm, loot đồ xong, chúng ta có thể đi vào bo.” Nguyễn Vũ khen ngợi.

Sau đó, họ liền loot xác và lấy những đồ còn thiếu.

Cô gái ở bên cạnh cảm thấy không giúp được gì, liền đi đến chiếc xe.

“Em lái xe cho, để em lái xe cho.” Cô gái chạy tới, ngồi vào ghế lái.

Thấy bọn họ không có phản đối, cô ấy liền lái đi.

Cô ấy lái xe về phía Nguyễn Vũ một cách không thành thạo, cô ấy muốn đón anh trai báo thủ đầu tiên.

Cho dù cô ấy đã cố hết sức để kiểm soát tay lái cho tốt, nhưng càng lái càng nhanh.

Nguyễn Vũ đang loot xác và kiểm tra trang bị của mình.

“Ahhhhhhh, anh trai báo thủ, mau tránh ra, mau tránh ra.” Giọng của cô gái lập tức trở nên hoảng loạn.

Khi Nguyễn Vũ quay đầu lại thì: “Rầm.”

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã bị đồng đội Dâu tây rất ngọt của bạn kết liễu.

Nguyễn Vũ: “...”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Cái mẹ gì thế!!!

Nguyễn Vũ nhìn mình biến thành một cái hòm đang bốc khói xanh, có chút không thể ngờ được!

“Đm, cô làm cái mẹ gì đấy?”

“Đm.”

Hai người đồng đội còn lại hét lên một tiếng, hai chàng trai không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt tui.

Thế này cũng quá phá hoại rồi.

[Ha ha ha ha ha, con mẹ nó cười chết tôi rồi.]

[Má nó, đời này tôi chưa bao giờ cảm thấy cạn lời như vậy, ha ha ha ha ha.]

[Chị gái này đúng là hổ báo mà, ha ha ha ha ha.]

[Bị đồng đội kết liễu, mẹ nó chứ, tôi phục thật rồi.]

[Đây đúng là không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo mà.]

***

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Vũ: Châm điếu thuốc tang thương, một loạt các hành động này 100đ không có nhưng!