***

Trên đường đua, hai chiếc xe kart dí sát nhau phóng như bay.

Long Tề rất ngạc nhiên, thiên phú của em trai báo thủ này cực kỳ cao.

Lúc Nguyễn Vũ chạy đến khúc cua lần nữa, chẳng cần ai dạy cũng hiểu, đánh xe một cái, làm Long Tề đang nhìn hết sức sửng sốt.

Long Tề cũng không phải kẻ dễ ăn, đua xe kart mấy năm, anh ta không tin mình không thắng nổi Nguyễn Vũ.

Hai người cạnh tranh khốc liệt, chỉ còn một vòng cuối cùng này.

Long Tề đạp mạnh chân ga, Nguyễn Vũ lập tức theo sát.

Kết quả cuối cùng là Long Tề dẫn trước cán qua vạch đích, Nguyễn Vũ chậm mất ba giây.

Sau khi xuống xe Long Tề vỗ tay liên tục: “Em trai báo thủ, cậu kinh khủng thật đấy!”

Nguyễn Vũ cởi mũ bảo hiểm ra, giơ tay vuốt tóc mái, cả người đều là mồ hôi, dáng vẻ vừa tùy ý vừa khí phách hăng hái, tươi cười rạng rỡ: “Anh Long, vui lắm!”

Long Tề nhìn đến ngơ ngác: “À..-Cậu th-thích là được!”

Long Tề quay đầu đi, tự mắng mình, sao tự nhiên mình lại nói lắp vậy?

Mặc dù em trai báo thủ nhìn rất đẹp, nhưng cậu ấy là con trai mà!!!

Nguyễn Vũ đi đến vỗ bả vai Long Tề: “Có đua nữa không?”

Tim Long Tề đập mạnh một cái, quay đầu lại liếc mắt nhìn kỹ Nguyễn Vũ, Nguyễn Vũ khó hiểu: “Nhìn chằm chằm tui làm gì, trên mặt tui nở hoa à?”

“Nghiệp quá!” Long Tề thầm mắng đồ yêu nghiệt, bình thường livestream chơi trò chơi, lực chú ý đều đặt trên trò chơi còn tạm được, giờ cả người Nguyễn Vũ đứng trước mặt, lực hấp dẫn không chỉ dừng lại ở mức độ bình thường nữa rồi.

“Em trai báo thủ, cậu nói thật đi, có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu phải không?” Long Tề chẳng cần suy nghĩ cũng biết cái mặt này của Nguyễn Vũ nổi tiếng đến mức nào.

“Sao tự nhiên lại hỏi thế??” Đôi mắt màu hổ phách của Nguyễn Vũ vũ dưới ánh mặt trời giống như lưu li, cậu rất khó hiểu.

“Nhìn cậu đẹp trai thế này, hỏi thêm hai câu thôi.” Long Tề đánh giá Nguyễn Vũ từ trên xuống dưới, dáng người này, thêm cả khuôn mặt này nữa, anh ta không có học thức, chỉ có thể nói một câu thật trâu bò.

“Ha ha, anh Long cuối cùng anh cũng thừa nhận tui đẹp trai hơn anh.” Nguyễn Vũ lấy một chai nước.

“Ực ực.”

“Ực ực.”

Uống một hơi cạn sạch.

“Hừ, cậu đấy.” Long Tề ôm tay, cầm khăn lông lau mồ hôi.

“Nhìn ánh mắt vừa rồi của anh thì tui tin chắc anh đã thừa nhận là tui đẹp trai hơn anh rồi.” Nguyễn Vũ cười anh ta.

“Ánh mắt gì chứ, đi thôi.” Long Tề mặt dày nói, nhanh chóng trốn xa khỏi cái thằng làm nhịp tim anh ta đập không bình thường này.

Long Tề nhìn đám nữ sinh bắt đầu tụ tập xung quanh, còn tưởng là đến vì mình. Nhưng mà khi anh ta cực kỳ tự tin đi ngang qua, mấy cô nữ sinh này chẳng hề liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Quay đầu mới thấy, mấy nữ sinh đó đang mở to hai mắt lấp lánh nhìn Nguyễn Vũ.

“À thì, anh trai nhỏ, chụp một tấm được không?” Một nữ sinh thẹn thùng, đỏ mặt khẽ nhếch miệng, chờ Nguyễn Vũ trả lời. Nguyễn Vũ sửng sốt, gật đầu.

Nói thật, đời trước sau khi trải những ngày tháng bị bôi đen đến mức thương tích đầy mình, không còn fan ủng hộ cậu, cũng không có người đến xin chụp ảnh với cậu nữa.

Hai người vừa mới chụp ảnh xong, Nguyễn Vũ đã bị vây quanh.

“Anh trai nhỏ, em cũng muốn!”

“Em cũng vậy, em cũng vậy!”

“Chụp với em một bức được không?”

Nguyễn Vũ kiên nhẫn chụp hết, coi như là thích ứng một lần nữa.

Long Tề đứng một bên xem kịch vui, nhìn một lúc, anh ta có cảm giác đúng ra nên như thế này, như kiểu em trai báo thủ đáng lẽ phải được mọi người vây quanh.

Gần chạng vạng, vì hai người buổi tối đều phải livestream nên rời khỏi bãi đỗ xe kart trước.

“Em trai báo thủ, tôi đưa cậu về.” Long Tề mở miệng nói, Nguyễn Vũ không từ chối. Nói địa chỉ, một đường chạy thẳng đến đích.

Cuối cùng, mặc dù đến nơi, nhưng lúc xuống xe Nguyễn Vũ suýt nữa đã nôn ra: “Anh tưởng là đang lái xe kart à?”

“Ha ha, xin lỗi, tôi tự nhiên không khống chế được.” Long Tề vỗ đầu một cái.

“Đúng rồi, em trai báo thủ, đêm nay ghép đội với nhau không?” Long Tề rất có hứng thú.

“Được.”

Hai người tạm biệt nhau.

Buổi tối, đúng 8 giờ, Nguyễn Vũ mở livestream.

Trước sau như một, trong nháy mắt một lượng lớn người xem chen chúc đổ vào.

Khu biệt thự, Sở Úy đang xem tài liệu, điện thoại kêu “Leng keng” một tiếng.

Sở Úy tạm dừng, mở điện thoại ra, thông báo biểu hiện: ‘Báo thủ mạnh nhất’ được bạn follow đang livestream, nhanh chóng vào xem!

Sở Úy theo bản năng tạm dừng công việc trên tay, bấm vào.

Trên màn hình, thiếu niên môi hồng răng trắng đang nói: “Chào mừng mọi người!”

Bình luận nhìn hoa cả mắt, sắp che khuất khuôn mặt Nguyễn Vũ, Sở Úy thuận tay đóng bình luận, chỉ để lại gương mặt thanh lãnh của Nguyễn Vũ.

Bên này Nguyễn Vũ vừa online, bên kia Long Tề đã xin kết nối.

Nguyễn Vũ vừa mới đồng ý kết nối, Long Tề lập tức tặng quà cho cậu.

“Cảm ơn anh Long, nhưng anh Long à, giữa hai chúng ta tui với anh, không cần phải tặng quà làm gì đâu.”

[Ồ, con báo cuối cùng cũng có lương tâm rồi à?]

[Quan hệ hai người tốt như vậy từ lúc nào? Đã xảy ra chuyện gì?]

[Thế mà cậu không cần, tôi không tin, đây không phải là cậu!]

[Tôi vẫn khá thích cậu kiểu mất hết tính người hơn ( đầu chó).]

Long Tề rất cảm động: “Em trai báo thủ, không cần cảm ơn, đây là mặt mũi anh cho cậu.”

Nguyễn Vũ sờ sờ mũi, bình tĩnh mở miệng: “Anh Long, anh ngốc à, tặng cho tui, nền tảng sẽ lấy một phần, anh trực tiếp cho tui có phải tốt hơn không. Rồi sau tui cho anh một nửa, hai anh em ta mỗi người một nửa không phải hơn à?”

Long Tề nghe xong, hình như là có chuyện như vậy: “Em trai báo thủ cảm ơn cậu hào phóng, mặc dù đây là tiền của tôi...”

[Nền tảng nghe xong rơi nước mắt!!!]

[Không hổ là cậu, báo thủ, tính toán rõ ràng.]

[Thế này không tốt lắm đâu, ngay trước mặt nền tảng, trắng trợn táo bạo, ha ha ha ha ha ha.]

[Long Tề không thể nào ngờ được, tiền vứt ra ngoài còn có thể lấy về một nửa như vậy.]

[Nền tảng: Để tôi cảm ơn cậu, nhờ có cậu, bốn mùa ấm áp, ha ha ha ha ha ha.]

[Nền tảng: Tối nay tôi làm không công à?]

Khoé miệng Sở Úy cong nhẹ, thản nhiên nạp tiền cho tài khoản, lúc mọi người còn đang ầm ĩ, màn hình đột nhiên xuất hiện một đống thuyền.

Trọn vẹn 300 cái!!!

Thuyền che kín màn hình, mất vài phút mới dừng lại.

Nguyễn Vũ nuốt nước miếng an ủi, ho vài cái, cậu không khống chế được biểu cảm, đuôi mắt nhếch lên, lông mi cong cong, giọng nói cao lên: “Cảm ơn bạn ID Ngài Sở, không, đây là đại BOSS!!!”

“Sếp Sở, đêm nay anh quyết định, anh nói anh muốn nhìn tui chơi cái gì!” Nguyễn Vũ vỗ bàn một cái, cực kỳ nghiêm túc.

[A a a a a a a, tôi điên rồi.]

[Trâu bò, 66666666.]

[Để tôi đếm mẹ ơi, chừng này là bao nhiêu tiền, cả đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, hu hu hu.]

[Đây là đại BOSS sao, đây là thực lực của tư bản à?]

[Báo thủ, cho tôi chút đi.]

Trong nháy mắt bình luận bị Sở Úy chiếm lĩnh, độ hot phòng livestream cũng tự nhiên bay lên.

Long Tề bị đoạt mất nổi bật, cũng không tức giận: “Em trai báo thủ, hôm nay chúng ta cùng nhau làm đại boss vui vẻ.”

“Nếu đã có chuyện vui như vậy, sao có thể thiếu bọn tôi được? PK với bọn tôi một ván, dám không?” Đại Giang xuất hiện trong phòng livestream, còn tặng một chiếc tên lửa nữa, suy nghĩ một đêm, càng nghĩ càng tức, cuối cùng cũng phải đến đây.

Anh ta mất ngủ cả đêm, nghĩ ra một cách, thuyết phục được hai mươi gamestreamer và cựu tuyển thủ chuyên nghiệp vừa có kỹ thuật vừa có chiến thuật, trong đó có không ít báo thủ và một số tuyển thủ đánh tiên phong có thực lực, giả vờ làm người qua đường, tài khoản cũng đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ.

Chỉ cần bây giờ Nguyễn Vũ đồng ý là được, mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông nữa thôi.

Anh ta nhất định phải hủy diệt sự oai phong của báo thủ này, làm cậu hot nhanh bao nhiêu thì flop nhanh bấy nhiêu.

Đại Giang là người có thù tất báo, anh ta vì bị một người mới vừa ngó đầu ra chơi một vố, mất không ít mặt mũi, cơn tức này nhịn tới hôm nay đã là cực hạn rồi.

Đại Giang lại tặng chiếc siêu xe nữa: “Đấu với tôi một trận, tôi đặt cược 100 nghìn tệ, cậu thắng thì cho cậu.”

Nguyễn Vũ có chút động lòng, nhưng phòng livestream còn có đại boss mới vừa tặng cho cậu 300 cái thuyền, vừa nãy mới đồng ý là đêm nay do đại boss quyết định.

Sở Úy nhìn Đại Giang tự nhiên nhảy vào, lông mày cau nhẹ, đây là người bổ sung thay thế trước đây của chiến đội bọn anh, đến nỗi vì sao lại là bổ sung thay thế, là do người này rất dễ nổi giận, nóng nảy, không nghe theo sắp xếp, suy nghĩ liều lĩnh, lòng dạ lại còn hẹp hòi.

Sở Úy nhìn ra tâm trạng nóng lòng muốn thử của Nguyễn Vũ, ngón tay thon dài đánh ba chữ:

" Đấu với anh ta đi"

“Nếu vị đại ca đầu bảng kia lên tiếng, tôi cùng với cậu đấu một trận.” Nguyễn Vũ cười nói.

“Em trai báo thủ, tôi đi cùng cậu, tên này thích chơi xấu lắm á.” Long Tề lòng đầy tức giận.

[Lời hay ý đẹp gì chứ, xem ra anh ta nhìn thấu cả rồi, chủ yếu là quan tâm đến một trăm nghìn tệ mà thôi ( icon đầu chó)]

[Giám đốc Long, không phải anh và cậu ấy cũng như vậy sao, ha ha ha]

[Đây thực sự là một trận chiến hoành tráng!!!]

[Rõ ràng một chút, vậy đấu đội mấy người?]

[Long Tề thật sự muốn đối đầu với Đại Giang, đúng là hảo anh em mà.]

“Đấu 4v4 đi, bây giờ tìm thêm hai người nữa là được.” Đại giang đã chuẩn bị sẵn kế hoạch trong đầu mình.

Nguyễn Vũ không quen biết ai, nhưng Long Tề quen biết rất nhiều người, anh ta chọn hai người mạnh nhất trong danh sách bạn bè của mình.

Đại Giang mở phòng ở chế độ ngẫu nhiên, trước hết chào hỏi hơn hai mươi người, sau đó ghép đội với hai người qua đường, cuối cùng mới bước vào trận đấu với hai người Nguyễn Vũ và Long Tề.

Sở Úy cau mày nhìn thủ đoạn của Đại Giang.

Khi tất cả đều sẵn sàng, Đại Giang lập tức bấm bắt đầu, trong lòng thầm đắc ý, hôm nay anh ta sẽ trở thành người đầu tiên đánh bại uy danh của báo thủ mạnh nhất.

Người xem trong phòng livestream của Nguyễn Vũ không ngừng tăng lên, một số người đến vì muốn xem trang bị 300 tệ, một số người đến vì trận đấu, tốc độ hóng drama của cư dân mạng thật đáng kinh ngạc.

[Đây có phải nơi có người dùng trang bị 300 tệ hay không?]

[Người nào mà có tiền như vậy?]

[Chủ kênh kiếm được nhiều tiền thật đấy.]

[Nghe nói là dám thách đấu với Đại Giang, sao cậu ấy to gan thế?]

Sau khi trận đấu vừa bắt đầu, Đại Giang rời khỏi phòng livestream của Nguyễn Vũ, tự mình mở một phòng livestream khác, mà tên phòng lại là “Tối nay đánh hạ Báo thủ mạnh nhất”, hấp dẫn vô số cư dân mạng ăn dưa hóng chuyện.

Fan trong phòng livestream của Đại Giang phần lớn đều có chung một kẻ địch là Nguyễn Vũ, giờ phút này vô cùng hả hê khi thấy người gặp họa.

[Đại Giang bên này đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, tôi cũng sẵn sàng vui vẻ xem em trai báo thủ bên kia bị ngược rồi.]

[Em trai báo thủ, cậu ta nghĩ số tiền này dễ dàng có được như vậy sao? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ, tới cách làm người còn không xứng.]

[Lầu trên, cậu nói hơi quá lời rồi đấy, chỉ là chơi game mà thôi, liên quan gì tới cách làm người?]

[Chỉ là hóng drama thôi mà, không phải à? Cần gì nhiều lời như vậy?]

Chế độ cổ điển đã được mở ra, phòng livestream im lặng không có thêm bất kỳ lời bàn tán nào.

Nguyễn Vũ chỉ thường chơi game với Long Tề, đối với hai người còn lại ở trong đội, hơi không hòa hợp lắm.

Nhưng hai người này rõ ràng là rất thân với Long Tề, khi vừa vào đội, cả ba người liền bắt đầu đùa giỡn.

Long Tề giới thiệu hai người họ với Nguyễn Vũ: “Em trai, cái người có ID tên Li Tiên này cũng là một streamer, anh ta giỏi chơi bắn tỉa, và dùng súng trường tấn công. Còn người có ID tên là End, cậu ta là một người chơi tự do, thường đi lang thang để do thám.”

Sau khi nghe xong, Nguyễn Vũ cũng lên tiếng giới thiệu bản thân mình: “Xin chào, chắc các cậu cũng thấy ID của tôi rồi, tương đối đơn giản và dễ hiểu, tôi là một con báo chính hiệu.”

Bên này, Đại Giang sau khi cân nhắc về cách chơi của Nguyễn Vũ, cũng đã nói sơ qua tình huống hiện tại của mình cho đồng đội nghe.

Long Tề rất tin tưởng vào trình độ của Nguyễn Vũ, nên đưa quyền chỉ huy đội cho cậu.

Nhưng đến lúc nhảy dù, thì cả đội lại xảy ra một số mâu thuẫn, Nguyễn Vũ muốn nhảy xuống nơi hẻo lánh, còn Li tiên và End thì lại muốn nhảy xuống thành phố P.

Nếu tách ra thì rủi ro rất lớn, dù sao thì tinh thần đồng đội vẫn là trên hết.

Nếu như ai đó trong đội bị thương thì những người khác có thể cứu giúp, nhưng cũng không loại trừ khả năng cả nhóm bị tiêu diệt nếu họ cùng nhảy xuống thành phố P.

Thấy tình hình có chút khó xử, Long Tề nói: “Hay chúng ta tách nhau ra. Hai người đi chung với nhau, tôi đi chung với em trai nhỏ, đợi vòng bo đầu thu vào thì ở vòng bo tiếp theo hẹn nhau ở điểm nào đó tụ họp.”

“Được.”

“Lên!”

Hai người kia đồng ý, Nguyễn Vũ cũng không nói gì thêm.

Cứ như vậy cả bốn người đều nhất trí với nhau, Long Tề theo sau Nguyễn Vũ nhảy xuống máy bay.

Nguyễn Vũ điều chỉnh tầm nhìn của mình, ngó xung quanh, nhanh chóng bay xuống.

Sau khi hạ cánh, ở hai bên đường có hai dãy nhà, Long Tề và Nguyễn Vũ tách nhau ra canh giữ hai bên.

Nguyễn Vũ vừa bước vào liền nhặt một cây súng trường AKM, mìn, tên lửa.

Đi lên tầng nhặt thêm một khẩu M416.

Nghe thấy có tiếng bước chân lên tầng, Nguyễn Vũ lập tức giơ súng sẵn sàng, ngay khi địch vừa mới lú đầu ra, liền bị một tràng nổ súng từ Nguyễn Vũ bắn tới.

“Chậc chậc.”

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng AKM bắn gục Thỏ tiểu hôi.

Người chơi vừa ngã xuống, liền hoảng loạn đến mức quên cả trốn, gào lên: “Cứu tôi! Số 1, số 2, số 3 mau tới cứu tôi, báo thủ ở trên tầng hai.”

Nguyễn Vũ xoay góc nhìn, lập tức bắn chết cậu ta.

Nguyễn Vũ không có ý định ngồi lì ở chỗ này, lập tức nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống, phá một góc tường chờ đồng đội của tên hồi nãy tới báo thù.

Quả nhiên, đúng như những gì Nguyễn Vũ nghĩ, đối phương luôn đi theo cậu.

Nguyễn Vũ híp mắt nhìn, một bộ đồ cỏ, hai bộ, ba bộ, vậy mà cậu đếm ra được tới sáu người mặc đồ cỏ.

Nguyễn Vũ đổi vị trí, nếu đánh chính diện thì một mình cậu không địch lại sáu người được.

Bom trong tay cậu đã sẵn sàng, lúc ném xuống, Nguyễn Vũ dơ súng ngắm bắn vào quả bom vừa được ném xuống.

Dừng thao tác một lát, Nguyễn Vũ bấm ngón tay bật micro lên: “Tôi không dọa các cậu đâu đấy.”

Lời nhắc màn hình: Bạn đã dùng AKM bắn gục Tiểu thịt tươi.

Lời nhắc màn hình: Bạn đã dùng AKM bắn gục Người làm ruộng.

Một chết một bị thương, còn một người vẫn chưa lộ diện.

Nguyễn Vũ không vội đem người bắn chết, im lặng chờ đợi, xem đồng đội của đối phương có tới cứu hay không.

Đáng tiếc đồng đội quá nhát gan không đến cứu đối phương, cuối cùng người kia vì mất máu mà chết.

Trước khi đi, Nguyễn Vũ lại bật mic nói: “Các cậu về luyện tập thêm đi, sáu người đều có ngụy trang mà không đánh lại một mình tôi? Phế.”

Sau khi kích động thêm một làn sóng thù hận, Nguyễn Vũ duyên dáng rời đi.

[Chết tiệt, tôi thấy có gì đó xảy ra với báo thủ rồi.]

[Dọa người khác như vậy, nhưng điểm vẫn thấp.]

[Báo thủ, tôi chơi game này lâu như vậy mà chưa thấy ai chó như cậu.]

[Họ báo, tên thủ, thường được gọi là báo thủ hoặc con báo. Hay lẫn trốn ở những nơi có bóng hoặc râm mát. Nó thường tỏa ra một áp lực vô hình làm người ta thấy bồn chồn. Đặc biệt là sau khi kẻ thù bị hạ gục hoặc đóng hộp, thường sử dụng các đòn tấn công tinh thần. Báo thủ, đây là phần giải thích thuật ngữ tôi thiết kế dành riêng cho cậu!]

[Ha ha ha, lầu trên cậu hao phí không ít sức đâu.]

[Ha ha ha, năm đó khi sư phụ hay tin tôi rời khỏi giới văn học, đã nhất quyết phản đối đấy.]

Nguyễn Vũ lái xe đi tìm Long Tề, bên này Long Tề một đường thuận lợi không gặp bất kì người nào.

Trong lúc lên đường đi tụ họp với hai đồng đội còn lại của mình, Nguyễn Vũ nhìn thấy có rất nhiều xe ô tô đậu hai bên đường, cậu trực tiếp dừng xe lại quan sát.

Long Tề còn chưa định hình được chuyện gì, thì Nguyễn Vũ đã cầm súng bắn thủng lốp từng chiếc xe.

Cậu cũng không quên giải thích với những người đang xem livestream trực tiếp: "Chờ lát nữa vòng bo thu vào, như vậy là có thể giảm một số cạnh tranh, lúc bọn họ chạy bo vào lại không thể dùng xe để thoát khỏi bo, như vậy sẽ mất máu chết, có trách thì trách sự cạnh tranh trong game E-sports thật sự quá tàn nhẫn đi."

"Hahahahahaha, tôi nói này em trai, cậu đấy thật sự không có từ nào để nói tới trình độ chơi chó của cậu đâu." Long Tề cười đến nước mắt lưng tròng.

[Thật sự quá đáng sợ!!!]

[Không sợ báo thủ, chỉ sợ bị báo thủ tính kế.]

[Việc này cho chúng ta thấy không có chó nhất, chỉ có chó hơn mà thôi.]

[Chết tiệt, tôi không nghĩ đến vấn đề này, như vậy mà lại học thêm được một chiêu nữa, ha ha ha ha ha.]

[Không sợ báo thủ, chỉ sợ báo thủ có đầu óc và chiến thuật, ô ô ô.]

[Hóng thu đồ, hóng địch vừa chạy vừa gào khóc ( icon đầu chó)]

*

**