Thụy Hiên ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy trong lòng rầu rĩ, không biết phát sinh chuyện gì?

Thụy Hiên thiếu gia, người xảy ra chuyện gì? – Đến trước mặt Thụy Hiên, Thúy Nhi ngiêng đầu hỏi.

Vốn đang rất hảo đột nhiên Thụy Hiên lại nhìn trời?

Không – Thụy Hiên cúi đầu cười nói với Thúy Nhi – Đi thôi.

Hai người bước nhanh đến thư phòng của Mộc Dĩnh Nhiên, ngoài ý muốn lại thấy vẻ mặt ngưng trọng của y, tựa hồ y cùng một nam một nữ trước mặt bàn chuyện rất nghiêm trọng.

Trần Đại, ngươi nhanh đi chuẩn bị, ta chờ một lát rồi vào trấn an chúng thần trong triều – Mộc Dĩnh Nhiên hạ lệnh cho nam nhân tuấn lãng mặc xám y trước mặt, giao cho nam nhân lệnh bài màu bạc.

Là – Trần Đại tiếp nhận lệnh bài rồi lui ra.

Trần Đại, nếu ta đến chậm, ngươi tự khống chế – Mộc Dĩnh Nhiên vỗ vỗ bờ vai hắn, tỏ vẻ toàn quyền giao hắn xử lý.

Là – Trần Đại ra khỏi thư phòng, nhìn đến Thụy Hiên đang đứng trước cửa liền sửng sốt, không trì hoãn mà bước nhanh, nhìn không ra cảm xúc của hắn khi gặp lại tiên hoàng.

Xem ra Mộc Dĩnh Nhiên đã nói trước với hắn, hắn chính là thụ hạ tín nhiệm của y!

Chiêu Nguyệt, ngươi xác định tin tức này truyền ra từ quân doanh kia? – Mộc Dĩnh Nhiên gật đầu với hai người vừa bước vào, sau đó liền hỏi hắc y nữ tử.

Đúng vậy, nếu Bùi Đại Nhân không tỉnh táo, nữ nhân này khẳng định đã lẻn vào quân đội.

Tra nghiệm tử thi của nàng ra sao? – Mộc Dĩnh Nhiên nhíu mày.

Ta cảm thấy nàng là người của Mặc Cách quốc – Chiêu Nguyệt xuy nghĩ một chút nói.

Ác? Mặc Cách quốc a… từ đâu ngươi nhận biết?

Phương pháp may quần áo cùng lương khô trên người nàng.

Mộc Dĩnh Nhiên suy nghĩ trong chốc lát – Xem ra đại ca đã có dự kiến trước, hiểu được nên phái Bùi Trình Quanh đi trấn thủ biên quan giữa nước ta với Mặc Cách quốc, bất quá còn chưa đủ….Chiêu Nguyệt!

Phái hai gã thủ hạ của ngươi đi hiệp trợ Bùi Trình Quan.

Là!

Thuận tiện thăm dò người kia.

Tuân mệnh – Chiêu Nguyệt cung kính hành lễ, không đợi Mộc Dĩnh Nhiên lên tiếng nàng đã biến mất.

Hiện tại tình huống như thế nào? – Thụy Hiên đến bên cạnh Mộc Dĩnh Nhiên, lo lắng hỏi.

Ngươi yên tâm, sẽ không nghiêm trọng – Mộc Dĩnh Nhiên ôm hắn vào lòng, ôn nhu nói – Đại ca đã quyết định dẫn binh đến Nhạn Bình quan, hơn nữa một trợ thủ đắc lực của hắn đang trấn thủ tại Nhạn Bình quan.

Là Hứa Nhược sao? – Thụy Hiên ngẩng đầu hỏi.

Ngươi biết Hứa Nhược – Mộc Dĩnh Nhiên kinh ngạc hỏi, bất quá y càng kinh ngạc vì sao Thụy Hiên biết là phái Hứa Nhược đi!!

Vì cái gì không biết? Trợ thủ đắc lực của Sở Hoài Chi không phải là hai người Bùi Trình Quan cùng Hứa Nhược sao, mà không cần nghĩ cũng biết, Sở Hoài Chi sẽ cẩn thận phái Hứa Nhược đi trấn thủ Nhạn Bình quan, vì sao nói Hứa Nhược có thể kích thích tướng sĩ? Bởi vì mọi người ở Nhạn Bình quan đều đã biết chiến tranh, nhìn thấy Đồng Dương quan thua thê thảm, sĩ khí không khỏi yếu ớt rất nhiều.

Mà Hứa Nhược luôn luôn trầm ổn khiến người ta yên tâm có thể trấn thủ Nhạn Bình quan, chúng tướng ở biên quan nhất định có thể ổn định trận tuyến. Hay nói cách khác, nếu phái Bùi Trình Quan luôn làm xằng bậy khiến người ta khinh, không cần chờ đối phương đánh tới, quân đội bên ta đã loạn trước rồi, không đánh tất bại. Bất quá ta cũng không phải nói Bùi Trình Quan vô dụng!! Bởi vì hắn có thể làm trợ thủ đắc lực cho Sở Hoài Chi ắc hẳn hắn có chỗ cao minh – Thụy Hiên cười cười thao thao bất tuyệt nói, đem suy nghĩ rong lòng toàn bộ nói ra, làm cho Mộc Dĩnh Nhiên nghe cao kiến của hắn phải kinh hãi.

đừng qên em Hiên là vua ngar anh Nhiên, hắc hắc