Ngu Hạ thanh âm run rẩy, nàng nhìn Lưu Tứ: “Ngươi là người điên, Lưu Tứ, đứa bé kia cũng giống như ngươi, hắn cũng sẽ trở nên lãnh khốc vô tình giống như ngươi vậy.”

Lưu Tứ cười nhẹ: “Nàng chán ghét trẫm như vậy, thậm chí liên lụy tới con của chúng ta.”

Hắn gắt gao ôm Ngu Hạ: “Là Trẫm có lỗi với nàng, Tùy An chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng, sai lầm duy nhất chính là chảy dòng máu của ta, làm nàng cảm thấy dơ bẩn.”

Ngu Hạ giơ tay đẩy hắn đánh hắn: “Ngươi buông ta ra!”

Lưu Tứ cúi đầu hôn lên môi Ngu Hạ.

Hắn sẽ không buông tay, đời này cũng sẽ không buông tay. Cho dù hắn sai rồi, cho dù bị Ngu Hạ căm hận, hắn cũng muốn có được Ngu Hạ.

Lưu Tứ chưa bao giờ chân chính có được thứ gì, hắn biết hết thảy tốt đẹp trên thế gian này đều không thuộc về hắn.

Lưu Tứ trơ mắt nhìn những tốt đẹp đó từng cái từng cái rơi vào tay người khác, những cái đó cho dù tốt bao nhiêu hắn cũng không hiếm lạ, rơi vào tay người khác hắn cũng không ghen ghét.

Ngoại trừ Ngu Hạ.

Đây là thứ duy nhất hắn muốn.

Hắn ngắn ngủi có được.

Có được tư vị tốt đẹp như vậy, một khi có được sẽ không bao giờ muốn mất đi. Cho dù mạnh mẽ dùng bạo lực, hắn cũng sẽ không để Ngu Hạ trốn thoát.

Ánh nến leo lắt, từng giọt lệ chảy xuống dưới, ngọn nến đỏ tươi to bằng cánh tay, ánh nến nhảy lên, đem cung thất thắp sáng, toàn bộ trong cung đều tràn ngập ánh sáng ấm áp.

Ngu Hạ liều mạng giãy giụa, nàng tát Lưu Tứ một cái “Lưu Tứ, ngươi buông ta ra! Ngươi buông tay!”

Lưu Tứ kẹp chân nàng, trên cao nhìn xuống đè nặng nàng, trong mắt hắn một mảnh đen nhánh, ánh mắt âm u không thấy một tia quang mang, phảng phất ngọn nến tắt, làm cho cả cung thất mất đi ánh sáng.

Thanh âm hắn trầm thấp khàn khàn: “Ngọc Chân, nàng rõ ràng thích trẫm.”

Tay Lưu Tứ thật sự quá lớn, gắt gao nắm chặt bả vai Ngu Hạ, Ngu Hạ đau đớn nắm chặt chăn, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt.

Tình trạng thân thể Ngu Hạ vô cùng không tốt, suy yếu đến giống như ánh nến trong gió.

Lưu Tứ ôm nàng, lặp lại lần nữa “Nàng rõ ràng thích trẫm.”

Lưu Tứ cảm thấy bản thân điên rồi, thật sự điên rồi. Hắn muốn lưu lại cảm giác tồn tại trong lòng Ngu Hạ.

Hiện giờ mới phát giác, những hắn có hắn đều là lừa gạt mà có được, trên thực tế, hắn cũng không có một chút ít cảm giác tồn tại.

Chỉ có chiếm cứ thân thể mới là chân thật.

Nhưng đối Lưu Tứ mà nói, đây cũng là một loại thống khổ.

Liên tục từ nửa đêm về sáng, Ngu Hạ đã hôn mê. Sắc mặt nàng đặc biệt tái nhợt, tóc đen dài như mực xõa tung trên giường, trên vai trên cổ đều là dấu vết không thể xem nhẹ.

Lưu Tứ hôn lên cổ nàng, hắn lúc này mới thanh tỉnh lại, đã ý thức được bản thân lập lại sai lầm.

Tới rồi giờ lâm triều, Lý Đại Cát như bình thường tới gọi Lưu Tứ, nhưng mà trong tẩm cung một mảnh hỗn độn, bàn trang điểm của Hoàng Hậu ngã xuống đất, trân châu đá quý từ tráp văng ra rơi đầy đất, bộ diêu kim trâm bị ngã gãy, lược gỗ đàn tinh xảo gãy thành hai mảnh.

Tâm Lý Đại Cát trầm xuống, làm bộ cái gì cũng không thấy “Bệ hạ, ngài nên lâm triều.”

Lưu Tứ từ trong màn đi ra.

Gương mặt hắn đặc biệt âm trầm, trên mặt như là in mấy ngón tay, Lý Đại Cát do dự một lát “Bệ hạ……”

“Cho người tiến vào.”

Cứ theo lẽ thường hầu hạ Lưu Tứ rửa mặt chải đầu thay quần áo, cứ theo lẽ thường lâm triều, chuỗi ngọc trên mũ miện che giấu gương mặt tuấn lãng của Lưu Tứ, che đậy dấu tay trên mặt hắn, triều thần phía dưới cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng thiên nhan.

Sau khi hạ triều, Lưu Tứ trở về Phượng Nghi Cung.

Tẩm cung Ngu Hạ đã được dọn dẹp, chỉ là nàng như cũ ở trong chăn không ra.

Hơi thở trong màn vẫn một mảnh ái muội, Lưu Tứ đem Ngu Hạ xách lên, trên người nàng cũng là loang lổ vết bẩn, phảng phất bị người làm dơ. Hoàn toàn không có một chút sinh khí.

Hắn nhẹ nhàng hôn mi tâm Ngu Hạ “Nên dùng đồ ăn sáng. Trẫm tắm cho nàng.”

Ngu Hạ vẫn không nhúc nhích, Lưu Tứ tắm rửa sạch sẽ cho nàng, mặc quần áo cho nàng, sai người đưa đồ ăn sáng lên.

Cung nhân Phượng Nghi Cung hai mặt nhìn nhau.

Lưu Tứ ôm Hoàng Hậu đặt trên đùi.

Hoàng Hậu quần áo xốc xếch, Lưu Tứ không biết mặc quần áo nữ nhân cho nữ nhân, đai lưng cũng cài sai, tóc nàng cũng chưa vấn, chỉ dùng một sợi dây tùy tiện cột.

Lưu Tứ múc cháu đút nàng: “Há mồm, ngoan.”

Ngu Hạ bất động.

Lưu Tứ đảo qua cung nhân đang đứng một bên, ánh mắt âm hàn: “Hoàng Hậu không thích mấy thứ này, đầu bếp là ai? Kéo ra ngoài……”

Lời còn chưa dứt, Ngu Hạ hé miệng, ăn muỗng cháo, bên môi Lưu Tứ hiện lên một tia ý cười, hôn lên mặt nàng một cái: “Tiếp tục ăn.”

Sau khi Ngu Hạ ăn xong, Lưu Tứ hôn lên khóe môi nàng.

Hắn buổi sáng còn phải cùng đại thần thương nghị triều sự, Lưu Tứ cho Lý Quý một ánh mắt: “Trông chừng Hoàng Hậu nương nương cho tốt.”

Lý Quý tất nhiên cũng cảm thấy đã xảy ra đại sự, hắn gật gật đầu nói: “Bệ hạ yên tâm, nô tài sẽ chăm sóc nương nương.”

Lưu Tứ bên này vừa mới đứng dậy, Ngu Hạ nghiêng ngả lảo đảo từ trên giường bước xuống, đầu hướng tới góc bàn.

Hắn tay mắt lanh lẹ nắm eo Ngu Hạ, giơ tay bóp cằm nàng “Nàng còn muốn chết?”

Ngu Hạ nhắm hai mắt lại.

“Ngu Hạ, nếu nàng chết trẫm không chỉ cho cả cung nhân Phượng Nghi Cung chôn cùng nàng, trẫm còn sẽ bắt hoàng huynh nàng, mẫu phi nàng, làm mấy trăm vạn bá tánh Lan Quốc chôn cùng nàng.” Lưu Tứ hung hăng nhéo cằm Ngu Hạ, “Nàng nếu không quan tâm bọn họ, cứ việc đi tìm chết.”

Ngu Hạ ức chế tới hỏng mất rồi, nàng giơ tay đẩy Lưu Tứ ra “Ngươi lăn!”

Cung nhân xôn xao quỳ đầy đất, sắc mặt Lý Quý cũng xanh mét, sợ Lưu Tứ tức giận, thình thịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất.

Lưu Tứ lạnh giọng nói: “Đều cút đi!”

Ngu Hạ bụm mặt khóc lên, nước mắt tích đại tích mấy ngày nay theo tay nàng chảy xuống.

Lưu Tứ ôm nàng vào ngực: “Quên đi chuyện lúc trước được không? Trẫm sẽ đối tốt với nàng, Ngọc Chân, chỉ cần nàng nghe lời, trẫm cái gì cũng cho nàng.”

Ngu Hạ nức nở nói: “Ta muốn về nhà.”

“Nơi này chính là nhà của nàng.” Lưu Tứ nói, “Bên kia không phải nhà của nàng, nàng đã gả cho trẫm, hài tử nàng là Thái Tử Cảnh Quốc, Ngọc Chân, nàng không trở về được, sau khi nàng trở về cũng sẽ bị người Lan Quốc ghét bỏ, chỉ có trẫm thích nàng.”

Ngu Hạ lắc lắc đầu.

Nàng khổ sở đến nói không nên lời, chỉ là đẩy Lưu Tứ ra “Ta chán ghét ngươi, ta cũng chán ghét hài tử của ngươi.”

Trong mắt Lưu Tứ mất đi một tia ánh sáng cuối cùng, hắn vuốt ve gương mặt Ngu Hạ: “Nhưng trên đời này không còn có người thứ hai mê luyến nàng như trẫm, ngoại trừ trẫm ai còn sẽ đối với nàng nhất vãng tình thâm.”

Hốc mắt Ngu Hạ khóc đến đỏ lên, làn da rất mỏng, lúc này lại có vẻ tái nhợt, cho dù khóc thành như vậy nàng vẫn chọc Lưu Tứ yêu thương. Lưu Tứ biết, không bao giờ sẽ có người thứ hai làm hắn yêu như vậy.

Tình cảm của hắn đối Ngu Hạ tựa như mồi lửa giữa ngày hè, ánh lửa cháy lan ra đồng cỏ, cũng thiêu đi tất cả tinh lực.

“Cho dù nàng chán ghét nàng cũng không thoát khỏi trẫm.” Lưu Tứ thực ích kỷ, hắn vẫn luôn ích kỷ như vậy, hắn không có được tình yêu của nàng thì đừng mong hắn thuận theo ý nàng.

Nếu Lưu Tứ yêu một người, mặc kệ người này có nguyện ý hay không, hắn đều phải chiếm cho riêng mình, hắn muốn nắm trong tay, ôm vào trong ngực. Nếu không chiếm được, Lưu Tứ cũng sẽ không để cho người khác có được.

Hắn sinh ra chính là tính tình vặn vẹo như vậy.

Lưu Tứ hôn lên mặt Ngu Hạ, từng chút từng chút hôn xuống, nụ hôn nóng cháy dừng trên cổ Ngu Hạ: “Trẫm thích nàng là đủ rồi.”

Ngu Hạ đã không biết bản thân khi nào thì ngất xỉu.

Lúc tỉnh lại nàng chỉ nghe được tiếng chuông bạc đứt quãng bên tai, loại thanh âm này quá mức xa vời, Ngu Hạ cũng không biết từ đâu truyền đến.

Khắp nơi một mảnh đen nhánh, Ngu Hạ nhẹ nhàng giật giật thân thể, hô một tiếng “Hà Tuyết”.

Không có người trả lời.

Trong lòng Ngu Hạ khó chịu đến nói không ra lời.

Hà Tuyết đại khái là đã chết.

Trong lúc nàng không biết, Hà Tuyết đại khái đã bị Lưu Tứ xử tử.

Lưu Tứ bạo ngược vô đạo, giết người như ma, ích kỷ hung ác nham hiểm, hắn đủ loại hành vi, cùng trong tưởng tượng của Ngu Hạ, cùng hình tượng người nàng thích hoàn toàn bất đồng.

Giống như ngươi cho rằng ngươi thích ăn anh đào, kết quả lại không phải. Mà là chạm đến điểm mấu chốt của Ngu Hạ. Kỳ thật nàng biết, nàng kỳ thật là chán ghét bản thân.

Lưu Tứ có thể lừa nàng, nhưng thân thể của nàng, trái tim của nàng là do nàng tự khống chế, nàng cũng không có khống chế tốt trái tim của mình.

Ngu Hạ muốn xoay người xuống giường, lại phát hiện tay chân nàng bị dây xích buột chặt.

Nàng kéo kéo nhưng không thoát.

Trong lòng Ngu Hạ bực tức Lưu Tứ, nàng liều mạng giãy giụa, nhưng mà xích khóa tay chân thật sự quá chắc, cổ tay nàng đều bị ma sát chảy máu nhưng vẫn không thoát được.

Cuối cùng Ngu Hạ không có sức lực, đã ngủ.

Lưu Tứ tới đây, hắn xốc màn lên ôm Ngu Hạ vào ngực, lại ngửi một cổ mùi máu tươi nhàn nhạt.

Hắn sắc mặt biến đổi.

Lưu Tứ biết Ngu Hạ sợ đau nhất, lúc cùng hắn sinh hoạt giường chiếu đau đớn sẽ làm nàng ngất xỉu, hiện giờ cổ tay nàng bị ma sát đến huyết nhục mơ hồ, không biết nàng đã giãy giụa bao lâu.

Hắn vốn tưởng rằng nếm được đau đớn Ngu Hạ liền sẽ từ bỏ, nhưng mà nàng so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn quật cường hơn.

Hoặc là nói, máu chảy đầm đìa một mảnh là hận ý đối với hắn.

Lời Tề Thái Hậu quanh quẩn bên tai hắn.

“Tâm tính ngươi như vậy, chú định là người cô đơn.”

“Lưu Tứ, ngươi thích nàng, nàng sạch sẽ như vậy, cả đời một con thỏ cũng không có giết qua, tuyệt đối sẽ không thích ngươi, ngươi đời này đều sẽ không có người thật tình thực lòng tốt với ngươi.”

……

Hắn có được giang sơn này, có được hết thảy, lại cũng cái gì đều không có, đời này, hắn đều sẽ không có được cô nương mình yêu nhất.

Lưu Tứ hôn tay Ngu Hạ, từ vết máu loang lổ trên cổ tay lại đến đầu ngón tay thon dài.

Lúc Ngu Hạ mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lưu Tứ đang tự mình lau vết máu trên cổ tay nàng, nàng nhàn nhạt nhìn thoáng qua.

Khuôn mặt Lưu Tứ dưới ánh đèn càng thêm thâm thúy lạnh nhạt, hắn trời sinh một bộ bạc tình, lúc này lại có một loại cảm giác thâm tình.

Hốc mắt Ngu Hạ nháy mắt tràn đầy nước mắt, nàng nhẹ nhàng quay mặt đi, không hề nhìn Lưu Tứ.

Lưu Tứ rửa sạch cổ tay cho nàng, sau đó băng bó, bôi thuốc, cuối cùng đem xiềng xích mang lại trên tay Ngu Hạ.

Ngu Hạ nói: “Ta lúc trước đã nghĩ tới, ta tương lai thích người sẽ có bộ dáng gì, hắn nhất định diện mạo tuấn lãng, văn thao võ lược, thiện lương công chính, nhưng ta không biết hắn còn sẽ miệng đầy nói dối, giết người như ma, ích kỷ. Bệ hạ, ngươi vì sao lại giết Hà Tuyết?”

Lưu Tứ biết Ngu Hạ nhận định hắn giết người, cho dù giải thích nói không có giết, nàng cũng sẽ không tin tưởng.

Hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu.

Thậm chí đối Ngu Hạ, hắn đều làm rất nhiều chuyện xấu.

Lưu Tứ nắm lấy tay nàng: “Trẫm muốn độc chiếm nàng, có thể hay không?”

Hắn nói: “Nàng chắc không biết, trẫm chán ghét nàng cùng những người khác lui tới, trẫm chỉ muốn bản thân có được nàng.”

Loại thích này quá làm người sợ hãi. Ngu Hạ chỉ là một người bình thường, thậm chí có chút nhát gan, nữ hài tử bị chiều hư.

Nàng hốc mắt hồng hồng, Lưu Tứ hôn tay nàng.

Ngón tay Ngu Hạ nhỏ dài, lại tinh tế trắng nõn, bản thân nàng đại khái cũng không biết, nàng có bao nhiêu chỗ làm hắn mê luyến.

Trong bóng tối, sở hữu hết thảy đều mất đi nhan sắc, Ngu Hạ thoát không được xiềng xích, đồng thời cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Lưu Tứ.

Không biết qua bao lâu, Ngu Hạ đã ngủ.

Bên tai chỉ có thanh âm nam nhân trầm thấp khàn khàn.

Kỳ thật, Lưu Tứ cũng không thể lý giải. Rõ ràng lúc trước nàng còn nói chuyện với hắn, nàng quấn lấy hắn, ngồi ở trong ngực hắn, nói cả đời đều thích hắn. Hiện giờ không đến một năm, lòng nàng lại thay đổi.

Nàng nói nàng thích hài tử hai người. Hài tử sinh ra nàng lại không muốn nhìn.

Nàng nói thích Lưu Tứ sủng ái nàng, hiện giờ lại một chút cũng không muốn tiếp thu, xem hắn như hồng thủy mãnh thú.

Rõ ràng nàng vẫn luôn gạt người.

Ngu Hạ buổi tối lại phát sốt, thái y suốt đêm canh chừng, sau khi bắt mạch cho Ngu Hạ lại kê đủ loại dược vật. Những người này kỳ thật đều rõ ràng, bệnh Ngu Hạ mắc phải là tâm bệnh, quá mức bi thống làm cho thân thể suy nhược, bọn họ rất khó trị khỏi.

Nàng sốt hai ngày, thật vất vả mới hạ sốt nhưng vẫn không tỉnh. Thái y đều nói Ngu Hạ đang ngủ.

Một ngày, hai ngày, ba ngày.

Nàng lại lâm vào giấc ngủ thật sâu.

Lưu Tứ cảm thấy hắn sắp chết rồi.