Chẳng biết từ lúc nào mẹ đã đứng bên cạnh, nhẹ nhàng lấy ra tờ báo kia đã bị tôi vò đến biến dạng, ôn nhu mà nói, “ Tiểu Du chúng ta lên đi.”

Tôi ngây ngốc nhìn mẹ, phảng phất không nhận ra người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, con mắt mờ mịt nhìn chằm chằm

“Tiểu Du chúng ta đi về nhà!” Mẹ lại mở lời lần nữa tôi mới có ý thức

“Được, chúng ta về nhà.” Cứng nhắc lặp lại câu nói của mẹ hành động hoàn toàn không nghe theo mình sai khiến

Cuối cùng khi ngồi xuống ghế xô pha cũng không nhịn được nữa gào khóc, “ Anh làm sao có thể chết, anh làm sao có thể chết,…”

Mẹ khẽ khàng vỗ lưng của tôi, “ Con trai, vậy là con đang quan tâm hắn sao?”

“Con không biết, mẹ, con hận hắn nhưng con không muốn hắn chết, mẹ!” Tôi nằm sấp xuống đùi mẹ, nước mắt mãnh liệt trào ra.

“Mẹ biết, mẹ biết!” Giọng của mẹ tràn đầy khổ tâm lẫn bao dung.

“Hắn còn chưa có chịu đủ trừng phạt mà, hắn còn chư a chịu đủ những thống khổ mà con phải chịu mà, hắn như thế nào lại không chịu trách nhiệm? Hắn tại sao có thể vứt bỏ con?”

“Tiểu Du, Tiểu Du con hãy nghe ta nói!” Mẹ ôm chặt tôi, “Hắn dằn vặt con như vậy không phải chết sẽ tốt hơn sao? Hắn không phải chết mới tốt sao? Tiểu Du!”

“Con không hy vọng hắn chết, mẹ con yêu hắn! Thế nhưng con cũng không thể trở lại bên cạnh hắn! Mẹ con phải làm thế nào bây giờ? Con thật đau khổ!” Tôi gục vào ngực mẹ muốn tìm đáp án.

“Ai! Thực sự là oan nghiệt!” Hơi thở bị ai của mẹ gõ thẳng vào lòng khiến tôi thật khó chịu.

Dùng dằng ngồi xuống, một bên vừa lắc đầu vừa nói, “ Con không muốn hắn, không muốn hắn, con không muốn nghĩ, không cần nghĩ!” Tôi đứng lên muốn đi vào trong phòng, chưa đi đến cửa một mảng đen tối thoáng cái  đã đánh bại  tôi.

Lúc tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường, sao mẹ lại có khí lực lớn đến vậy

“Mẹ” Tôi một bên gọi một bên quay đầu cũng không nghĩ là Hà Nhật Viêm lại ngồi ngay cạnh giường, vẻ mặt hắn lo lắng nhìn tôi.

Tôi vội vàng ngồi dậy đầu dựa vào đầu giường, “Ông sao lại ở chỗ này?” Giọng của tôi biểu hiện sự kinh ngạc.

“Tôi có chút lo lắng cho cậu nên mới tới đây.” Hắn muốn giúp tôi nhưng lại bị cự tuyệt.

“Ông vẫn là nên lo lắng một chút cho con của ông đi.” Chịu đựng đau lòng rồi lại cố mở miệng.

“Nó còn có một món đồ khác muốn đưa cho cậu, còn chưa kịp đưa cậu đã chạy đi.” Nói rồi hắn liền lấy ra một chiếc đĩa đưa tôi.

Tôi không có nhận chỉ nhìn theo DV ở trong tay hắn.

Hắn thở dài tự mình mở DV đem đến trước mặt tôi.

Tôi có một dự cảm bất thường, phi thường không xong, ôm lấy chân mình, con mắt cũng nhắm chặt, dường như như vậy có thể ngăn cản tất cả không may ập tới.

Con mắt nhắm lại có thể không xem, thế nhưng âm thanh của Trọng Thanh lại không thể không nghe thấy, trong lòng đã xoắn chặt thành một đoàn, ngay cả mở miệng ngăn cản Hà Nhật Viêm cũng không được.

“Tiểu Du tôi biết em không muốn tôi lại xuất hiện, vì vậy tôi cũng không dám xuất hiện trước mặt của em, thế nhưng đối với tôi mà nói chuyện này dằn vặt đến mức nào? Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ biết việc gì mình thích nhất định phải nắm chặt trong tay, có thể mấy tháng ngắn ngủi giam giữ em đã suýt nữa khiến em chết, đối với em tôi không dám lại dùng thủ đoạn cưỡng ép, lúc thấy em nằm trước mặt tôi mặt không có biểu tình tức giận, lúc tôi đút đồ ăn cho em, em lại không chịu được mà nôn ra, lòng tôi đau lắm, em cứ như vậy bỏ qua hoàn toàn ham muốn sự sống, em khiến tôi vô lực, tôi làm sao có thể cùng tử thần đánh nhau? Nhìn em mỗi ngày đều suy yếu, nhìn em mỗi ngày đều cách xa tôi, tôi rất lo lắng, sợ hãi, còn nữa tôi cũng không thể cùng em hít thở cùng một bầu không khí, cũng không thể nhìn thấy hình dạng rực rỡ của em. Tôi chưa từng thất bại như vậy bao giờ, đối với em tôi căn bản không biết làm thế nào cho phải, tâm tình mâu thuẫn khiến tôi đối với em thay đổi thất thường, e rằng vì vậy mà tôi cũng mất đi em. Vì sao luôn phải chờ tới vô pháp cứu chữa thì  mới nghĩ đến việc hối hận? Nếu như trên đời thực sự có thuốc hối hận mà nói tôi tình nguyện dùng mười năm, hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm tuổi thọ để trao đổi, tiểu Du nếu như chúng ta có thể làm lại một lần, em có thể thích tôi hay không? Em  có thể cùng tôi hay không? Tiểu Du, Tiểu Du,…” Thanh âm ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ rồi dần dần tiêu tan, tôi cuối cùng chậm rãi mở mắt thế nhưng nước mắt cũng vì mất đi vật cản mà xuôi dòng chảy xuống.

Hắn ngồi ở ghế salon, hai tay che trên mặt mình, qua thật lâu hắn lại ngẩng đầu, nhìn vào ống kính, đôi mắt sưng đỏ, thanh âm run rẩy, “Sự tồn tại của tôi đối với em còn chưa phải là sự dằn vặt? Em thấy tôi có phải còn thấy sợ đúng không? Tiểu Du đừng sợ, dằn vặt rất nhanh sẽ qua đi, tôi mang cho em thống khổ cũng sẽ rất nhanh quên mất, bảo trọng!”

Màn hình biến thành một mảnh hoa tuyết, lời cuối cùng của Trọng Thanh phảng phất lại chính là lời nói khiến tôi không khống chế được, tôi đoạt lấy DV giơ lên cao muốn ném nó thành mảnh vụn, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được mà ném lên giường mềm mại. “ Có ý gì, anh đây là có ý gì? Nào có chuyện dễ dàng như vậy? Trọng Thanh tôi cảm thấy vẫn chưa đủ, anh dám buông tay thử xem.

Tôi ngã xuống giường, nắm lấy Hà Nhật Viêm, “Nhanh mang tôi đi, nhanh mang tôi đi, tôi muốn tìm hắn, hắn không thể chết như vậy, hắn chết tôi phải làm sao?”

Khi chúng tôi tránh qua đông đảo báo chí ở trước bệnh viện tiến vào phòng trị liệu bảo vệ nghiêm ngặt thì đã là ba giờ sáng. Cách qua lớp thủy tinh tôi thấy hắn yếu ớt nằm trên giường, thứ duy nhất có thể phát hiện sinh mệnh còn sống là tiếng tích tích của máy móc. Ở trong ánh mắt kỳ lạ của y tá đổi quần áo kháng khuẩn, đến khi đến bên giường, quả thật đã không còn tin tưởng vào mắt mình.

Đây là lần đầu tiên sau ba năm ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn hắn, hắn gầy đi rất nhiều, xương gò má cao đến đáng sợ, da thịt đều hõm vào, dưới mắt chính là vằng mắt đen đặc, hắn đã bao lâu không nghỉ ngơi thật tốt rồi? A? Khuôn mặt của hắn thế nào có chút mơ hồ, con mắt của tôi có vấn đề sao? Tôi đưa tay xóa sách nước mắt trên mặt.

Chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nắm lấy bàn tay vô lực của hắn mà đặt lên má, trong miệng lầm bầm, “Trọng Thanh anh cũng muốn chạy trốn sao? Anh muốn bỏ lại tôi tự mình giải thoát sao? Anh không thể không chịu trách nhiệm như  vậy, anh biết không? Anh không thể đối với tôi như vậy?”

Tôi thật đã lâu không nhìn mặt hắn, mi hắn, mắt hắn, mũi hắn nhưng là bị bình dưỡng khí ngăn cản, tôi không sờ được đến môi của hắn.

Tôi chỉ có thể nắm chặt tay hắn phát ra tín hiệu, “Trọng Thanh, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại tôi sẽ nói cho anh một bí mật được không? Tôi dự định cả đời này sẽ không nói ra bí mật này. Anh tỉnh dậy đi có được không? Tôi van cầu anh mà Trọng Thanh.

“Gặp gỡ giữa chúng ta đã định trước là bi kịch sao? Để anh đối với mẹ tôi như vậy tôi cũng không tha thứ được, anh lúc đó sao có thể buông tay mặc kệ? Anh nói yêu tôi chính là như vậy sao? Tôi không thể không muốn. Đừng mà! Anh phải sống, chỉ có sống tôi mới có thể làm cho anh thống khổ, lại có thể trừng phạt anh, anh có hiểu không đây, đây là anh nợ tôi, anh cần dùng cả đời trả lại, có biết không?”

Hồi ức ba năm trước dần dần trở lại trong đầu, tôi ghé vào tai hắn mà nói hết, chính là lên án những thủ đoạn của hắn,lại tưởng tượng lại cả hồi ức ngọt ngào giữa chúng tôi. Cho dù sự tàn khốc của hắn đến nay đều khiến tôi run rẩy, nhưng nghĩ đến hắn ôn nhu chăm sóc lại làm tôi thấy hạnh phúc, hắn chính là như vậy cho tôi cảm nhận cùng lúc địa ngục lẫn thiên đường.

“… Nếu như anh tỉnh lại, tôi liền tha thứ cho anh có được không? Tôi đã nhượng bộ rất lớn rồi anh còn không đáp ứng sao? Vậy chỉ cần anh tỉnh dậy tôi còn nói cho anh một bí mật, như vậy cũng có thể đi!” Thời gian dài khắc chế tiếng khóc làm giọng tôi khàn hẳn đi.

“Tôi nên bắt anh làm gì bây giờ? Muốn quên anh tôi làm không được, trở lại cạnh anh lại càng không được, anh bảo tôi phải làm thế nào mới tốt? Anh có biết tôi rất khổ cực hay không, tôi thực sự rất đau khổ!” Đem mặt chôn ở bàn tay lạnh băng của hắn mong có thể mang đến ấm áp cho hắn.

Cảm giác của tôi có phải lầm hay không, mặt của tôi bị ngón tay vuốt nhẹ, toàn thân cứng ngắc, chờ xác nhận lại.

Là thật, thực sự ngón tay hắn đang động, tôi mừng rỡ như điên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trọng Thanh.

Tôi thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng lại, rất sợ thổi đi một tia mong muốn không  xác định. Trọng Thanh sau nhiều lần cố gắng cuối cùng cũng mở mắt, nước mắt lại lần nữa bắt đầu đầy ở viền mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống tay hắn.

Trong miệng hắn có nói gì đó, tôi nghe không rõ đành bỏ cái dưỡng khí ra, “… Tôi, tôi nghe thấy rồi, Tiểu Du em nói sẽ tha thứ cho tôi,…có… đúng không?…” Hắn dùng hết lực thở dốc để nói ra mấy câu đó, thanh âm thấp đến mức phải ghé lại gần miệng hắn mới nghe được.

Tôi vừa khóc vừa cười mà gật đầu, “ Ừm, đúng vậy, đúng vậy, tôi đồng ý rồi, tôi đáp ứng.”

“…kia, vậy em không thể không giữ lời, em đừng lại trốn tránh tôi,…Tiểu Du,… em đừng trốn tránh tôi…!” Trong mắt hắn toát ra mong muốn mãnh liệt, dường như sinh mệnh chỉ đợi mồi lửa cuối cùng.

Vào lúc này tôi sao có thể đả kích hắn, vừa không đành lòng vừa tình nguyện, “ Được, tôi sẽ một mực bên cạnh anh, anh đừng bỏ đi được không?” Tôi hôn một cái lên mu bàn tay hắn.

“ Được,… tôi cũng đáp ứng em,…” Âm thanh sau cùng biến mất, dường như tất cả sức lực của hắn đã được dùng hết, dường như cũng đã buông bỏ tất cả gánh nặng, mí mắt dần dần khép lại.

“Trọng Thanh, Trọng Thanh, anh làm sao vậy?” Tôi điên cuồng hét, “ Bác sĩ, bác sĩ mau đến, bác sĩ,…”

Tôi rất nhanh bị nhóm bác sĩ và y tá đẩy ra bên ngoài, qua lớp kính có thể nhìn bên trong một đoàn người  đều đang bận rộn. Nếu như anh còn muốn bỏ đi, tôi nhất định không tha thứ cho anh.

Vừa lúc bên trong bình tĩnh lại, Hà Nhật Viêm khẩn trương hỏi bác sĩ từ trong đi ra, “ Bác sĩ hắn thế nào rồi?”

“Đã vượt qua nguy hiểm, đợi quan sát 24 tiếng nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường.”

“Vậy hắn thế nào vừa tỉnh dậy lại tiếp tục hôn mê?”

“Lần này là đang ngủ, không có chuyện gì. Bác sĩ vỗ vai hắn, trở về phòng làm việc. ( lời tác giả : nếu như chỗ này có bất cứ vẫn đề gì về y học, xin đừng hỏi tôi, tôi không biết, mồ hôi ~~~~~, tôi biết như vậy là rất không chịu trách nhiệm nhưng mọi người cứ chấp nhận xem như vậy đi! Trốn,…)

Toàn thân căng thẳng, cuối cùng cơ bắp cũng có thể thả lỏng, dựa vào tường đi xuống, mẹ tiến đến đỡ lấy tôi, “Tiểu Du làm sao vậy? Đến ngồi bên này một chút!”

“Cuối cùng cũng sống lại,” Tôi vừa khóc vừa cười, “ Mẹ cuối cùng hắn cũng sống lại!”

“Đúng, đúng vậy, Tiểu Du con cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi về nghỉ ngơi đi có được không?” Mẹ lo lắng ôm tôi vào trong ngực.

“Vâng” Tôi gật đầu, “đúng vậy, hắn không sao con cũng có thể yên tâm.”

Từ bệnh viện trở về cũng đã hơn nửa tháng, tôi cũng không lại đến bệnh viện thăm hắn, tuy rằng đã đáp ứng tha thứ hắn nhưng cũng không đáp ứng lại lần nữa cùng hắn tiếp tục, tôi vẫn không thể đối mặt với hắn. Tôi không biết như vậy có tính là đang trốn tránh không, tôi biết mình rất đà điểu, nhưng tôi tìm không ra đáp án.

*đà điểu : không nhìn vào sự thật, dựa theo câu chuyện đà điểu khi gặp nguy hiểm sẽ giấu đầu vào trong cát.

Tôi lại đi làm công việc ở kho hàng, khôi phục cuộc sống trước kia, bất đồng duy nhất là mỗi ngày tôi đều xem tin tức báo chí, thấy hắn đang dần khôi phục mỗi ngày hắn khỏe mạnh tôi liền thấy yên tâm. Cuộc sống chính là như vậy, chỉ là trải qua bao nhiêu sóng gió thủy chung vẫn phải tiếp tục.

Đương nhiên, cũng dự đoán được hắn sẽ đến gặp tôi, vì vậy một ngày đang trên đường về nhà thấy gương mặt hắn tái nhợt xuất hiện, tôi cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc gì. Chỉ là xoay người hướng đến công viên gần khu nhà tôi biết hắn sẽ đi theo.

Chúng tôi ngổi rất lâu ở trên xích đu, rất lâu đều không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng đong đưa của xích đu.

“Lúc tôi hôn mê, nếu không phải em đến nói chuyện với tôi có lẽ tôi đã thực sự đi rồi, tôi có thể thấy được tia sáng trước mắt, liệu có phải không chính là địa ngục? Thanh âm của hắn rất trầm thấp, còn có cả tiếng thở dốc, chính là phổi bị tổn thương đi.

“Tiểu Du đã rất nhiều ngày rồi em cũng không có đến gặp tôi, nếu không phải ba tôi luôn đứng ra đảm bảo có lẽ tôi còn tưởng những gì ngày đó nghe được là ảo giác. Kỳ thực đến bây giờ tôi cũng hoàn toàn không  thể tin được em thực sự tha thứ cho tôi, em đến nhéo nhéo tôi, tôi thật sự không phải đang nằm mơ chứ?” Bộ dáng hắn như trẻ con khiến tôi có chút buồn cười.

Tôi duỗi tay hung hăng đấm trên mặt hắn một cái, thẳng đến khi nước mắt đều bừng lên, “Đau quá!” Hắn làm bộ đáng thương mà nhìn tôi.

Tôi liếc mắt một cái, vỗ tay nhìn hắn, tiếp tục dung đưa xích đu.

“Đều không phải đang nằm mơ, thật không phải đang nằm mơ.” Giọng nói của hắn tràn đầy hạnh phúc khiến trong lòng tôi cũng cảm thấy ấm áp.

“ Kỳ thực tôi là một đứa ngốc phải không? Nhưng chúng ta còn có thể vãn hồi đúng không?” Hắn từ từ ngồi xổm trước mặt tôi, bắt được tay tôi ở tay vịn xích đu, ngửa đầu nhìn.

Tôi lắc đầu, lại lắc đầu, “ Tôi không biết, không biết.”

Hắn cuống lên, nặng nề thở dốc, thậm chí bắt đầu ho khan, sắc mặt phồng lên đỏ ửng.

Tôi lo lắng vỗ nhẹ lưng hắn.

Hắn nắm lấy tay của tôi, “ Vì sao không thể cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không lại làm tổn thương em, tôi tình nguyện thương tổn chính mình cũng sẽ không làm tổn thương em, em không tin tôi phải không?”

Tôi tin tưởng tin tưởng anh sẽ không làm tổn thương tôi. Thế nhưng trước đây tôi đã chịu khổ như thế nào,tôi không cam lòng, Trọng Thanh anh nói tôi hẹp hòi cũng được, nói tôi không đàn ông cũng được, thế nhưng anh có hay không cho tôi cân nhắc qua, anh đối với tôi như vậy, tôi có thể tha thứ cho anh đã là nỗ lực rất lớn, anh muốn tôi dùng lập trường gì để đối với anh đây? Có chút khổ sở, vì hắn cũng vì do dự chính mình, trời mới biết tôi nói ra những lời này đã có bao nhiêu tự chủ.

“Nếu như anh không nhìn lầm, kỳ thực em,…” Ánh mắt của hắn như được toại nguyện, trong lòng thoáng cái trùng xuống. “Em là quan tâm tôi, bằng không em căn bản sẽ không tới cứu tôi. Đúng hay không?… Tôi kỳ thực nhớ kỹ em đã nói sẽ cho tôi biết một bí mật, đừng nói tôi ảo tưởng, bí mật nảy rất quan trọng với tôi.” Hắn  vội vàng nhìn tôi.

Mặt dần đỏ ửng lên, còn chưa biết phải mở miệng thế nào, hắn thấy bộ dạng tôi như  vậy mừng rỡ như  điên, “ Chầm chậm đỏ mặt, để cho tôi đoán, em yêu tôi đúng không? A?  Có đúng hay không Tiểu Du, em trả lời đi, nói cho tôi biết đi được không,…? Đừng… dằn vặt tôi nữa được không?”

Hắn vừa đắc ý vừa mong đợi bộ dạng thực giống như đang mắc nợ, tôi nhịn không được liền muốn đả kích hắn, “ Đúng, đúng vậy nhưng là đúng thế thì đã làm sao? Cái này cũng không thể đại biểu cho cái gì”

Vẻ mặt của hắn dường như từ thiên đường nháy mắt rơi xuống địa ngục, đau khổ quay mặt về phía tôi, “ Vì sao, đã trải qua nhiêu đau khổ như vậy, còn…”

Tôi nhất thời vô cùng kích động, “ Đừng dùng biểu tình kích động mà nhìn tôi, tôi không muốn để mình quay vòng.”

Hắn thoáng cái trở nên lúng túng gãi đầu, “ Tuy rằng em chỉ đáp ứng vấn đề của anh, nhưng tôi biết em thực sự yêu tôi, điều này thật sự khiến tôi hạnh phúc rồi, ba năm nay chúng ta đều cho nhau dằn vặt, thời gian lâu như vậy cũng nên đủ rồi chứ. Vì sao chúng ta không thể cùng hạnh phúc? Chúng ta có thể dùng mấy chục năm sau này để bù đắp tổn thương mà, em tin tưởng tôi, tôi tình nguyện tổn thương chính mình cũng sẽ không làm tổn thương em.”

“Làm sao có thể có cuộc sống hạnh phúc, anh chính là một thần tượng mà.” Tôi có chút khó chịu muốn nghiêng đầu sang chỗ khác, lại bị hắn nắm được khuôn mặt, nhẹ nhàng mà ôn nhu bao phủ lên môi. “ Tôi chỉ muốn làm thần tượng của mình em” Ngôn ngữ bị đôi môi của cả hai lấp mất.

Tách một tiếng rất nhanh làm tôi giật mình, theo phản xạ muốn đẩy hắn ra, suýt chút nữa đẩy hắn ngã ra mặt đất, vậy mà hắn cũng chỉ cười, đứng lên cố gắng ôm tôi vào trong ngực, “ Sợ cái gì, tôi ước rằng cả thế giới đều biết.” Quả nhiên hắn lớn mật khiến bốn phía phóng viên đều xúm lại càn rỡ chụp liên tục.

Tôi cũng không dám từ trong ngực hắn mà ngẩng lên, chỉ có thể dựa vào tai mà nghe động tĩnh xung quanh.

“Trọng tiên sinh đây có phải người trong lòng mà cậu từng nói? Anh từng nói ba năm này đều cố gắng xuất hiện trên màn ảnh là để vị này thấy được sao?” Giọng nói người này thế nào có chút quen tai?

Tôi lặng lẽ nhìn lên, chính là Tiểu Quý của tuần san Ngu Võng, hắn như thế nào không chịu thua kém mấy năm nay vẫn làm một cẩu tử. Hắn cũng liếc mắt kinh ngạc nhìn tôi, “ A, là anh  Lý Vân Du!”

Trong nháy máy tôi bị đèn huỳnh quang chiếu đến chói mắt, trước mắt một mảnh bạch quang, cái gì cũng đều không thấy. Tin rằng ngày mai báo chí đưa tin bộ dạng tôi sẽ là há mồm ngu xuẩn.

Tôi tránh ra cái ôm ấp của Trọng Thanh, ra sức thoát ra khỏi cái ôm chặt, trốn về nhà. Về phần tin tức muốn đưa tin thế nào, cái đấy tôi cũng không quan tâm được.

Trốn trong nhà, không đi làm, không xem tivi cũng không  xem báo, dường như như vậy có thể trốn tránh tất cả, báo chí đánh giá tôi ra sao, tivi làm sao hình dung tôi? Bằng hữu trước kia, đồng nghiệp, chủ biên làm thế nào mà đối đãi tôi? Tôi cũng không biết phản ứng duy nhất chính là cái gì cũng không muốn biết.

Điện thoại nhà đã bị đập hỏng, về sau nhất định phải rút hết dây điện thoại, chuông cửa trung bình 5 phút lại vang lên một lần, mẹ luôn phải ra cửa cự tuyệt phỏng vấn của bọn họ, bằng không không thể đảm bảo họ phá cửa mà vào.

Chẳng biết từ lúc nào ầm ĩ ngoài cửa cũng đã biến mất, mẹ đem dây điện thoại cắm vào cũng không có cuộc gọi từ phóng viên gọi đến.

Bà đi tới ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi nói, “ Tiểu Du, mẹ biết thực ra con rất quan tâm Trọng Thanh, thậm chí có thể nói con yêu hắn. Đương nhiên làm một người mẹ ai cũng không mong muốn con mình là đồng tính luyến ái, thế nhưng làm một người mẹ lại càng không hy vọng nhìn thấy con mình rơi vào đau khổ không thể tự thoát ra được. Kỳ thực ba năm này lòng của con đã thất lạc ở nơi nào chính con có thể tìm được sao? Một hài tử giống cái xác không hồn ta cũng không muốn, con đã bao lâu không cười ? Con đã bao nhiêu lâu không cùng bạn bè ra ngoài chơi đùa rồi? Con đến bây giờ đến một người bạn thật sự cũng không có, con xem đã gầy thành cái dạng gì rồi? Tiểu Du con đang sợ cái gì? Nếu con thật sự yêu Trọng Thanh hẳn là nên tin tưởng hắn, chuyện lần này còn chưa đủ cấp cho con một chút lòng tin sao?”

Tôi lắc đầu, “Hắn là nhân vật của công chúng, là minh tinh điện ảnh, giữa bọn con sẽ không có kết quả.” Tôi thở dài.

Mẹ bật cười: “ Con chính là vì nguyên nhân này?” Bà đứng dậy từ trong phòng khách ôm ra một chồng báo đặt trước mặt tôi, “ Tự mình xem rồi suy nghĩ đi.”

Tôi tùy ý lật vài cái tất cả tiêu đề đều là tin giải trí mấy ngày nay, bên trong tất cả đều là ghi chép bài phỏng vấn của Trọng Thanh.

Hắn lúc phỏng vấn đều nói ra chuyện giữa chúng tôi cũng không sai biệt lắm,tất nhiên không thể tránh màn ảnh được. Hắn nói rõ, giọng điệu thâm tình khiến ký giả đều trở nên cảm động, mỗi nhà báo đều cố ý dùng phần phía sau để nói rõ mong muốn Trọng Thanh cuối cùng có được hạnh phúc.

Không biết có phải không trong lòng cảm thấy trống rỗng, đối với nội dung đưa tin tương tự, mỗi một tờ đều xem từng chút một, cảm thấy chưa từng có lưỡng tình tương duyệt.

Mẹ đẩy cửa tiến đến, “Tiểu Du ra ngoài một chút.”

Ở phòng khách tivi đang phát sóng trực tiếp cuộc họp báo của Trọng Thanh.

“Các vị truyền thông bằng hữu, buổi chiều tốt lành, hôm nay công ty của nghệ sĩ Trọng Thanh  mở cuộc họp báo cho biết Trọng Thanh sẽ tạm dừng sự nghiệp điện ảnh, trước hết mời Trọng Thanh tiên sinh lên tiếng, sau đó sẽ có thời gian cho các phóng viên đặt câu hỏi.”

“Các bạn truyền thông, buổi chiều tốt lành, tôi là Trọng Thanh, ngày hôm nay tôi mở cuộc họp báo mục đích chỉ có một, đó là từ biệt giới nghệ sĩ, sẽ không bao giờ… làm người của công chúng nữa. Ba năm trước đây bởi vì rất nhiều hiểu lầm khiến tôi suýt chút nữa hối hận cả đời, tôi đã cho rằng cả đời này sẽ không được người đó tha thứ, vì vậy tôi liều mạng đóng phim, liều mạng làm việc, nhằm vùi dập đi những thống khổ kia, cũng mong muốn người đó có thể đừng quên tôi. Nếu như không phải  xảy ra sự cố này, tin rằng trở ngại giữa chúng tôi vẫn cứ như vậy không tiến triển, vì vậy tôi phải cảm tạ trời xanh đã an bài cho tôi một hành trình gần đến quỷ môn quan này, khiến tổn thương vừa đủ, cũng vừa vãn hồi được người yêu của tôi, có thể để tôi sống mà yêu người đó.” Tôi nghe đến đó hiển nhiên là thấy buồn cười nhưng là rõ ràng trong mắt còn chứa lưng tròng nước mắt.

“Tuy rằng người đó vẫn chưa đáp ứng theo tôi, nhưng có thể tha thứ đã là may mắn của tôi, mà bây giờ làm người của công chúng nhất định sẽ ảnh hưởng đến em ấy, vì vậy tôi đành phải buông tha thân phận này, tôi muốn trở thành người bình thường, tôi muốn bắt được hạnh phúc này, tôi không thể để mất đi em ấy.”

Câu hỏi kế tiếp của phóng viên làm hội trường rơi vào mảnh hỗn loạn, cục diễn thật là không thể khống chế được nhưng là được Trọng Thanh khôi phục lại yên tĩnh.

“Tôi là phóng viên của tòa soạn Ngu Võng, kỳ thực tôi biết người anh yêu là một người đàn ông, vì nguyên nhân này anh mới rời bỏ màn ảnh sao?”

“Hiện người bình thường là đồng tính luyến ái còn bị chịu chỉ trích, huống chi là một người nghệ sĩ, tôi không hy vọng thân phận của mình ảnh hưởng đến người đó, vì vậy tôi đi đến quyết định này. Tôi không thể để giữa chừng tôi và em ấy bị cản trở, em ấy là một người dễ xấu hổ, tôi cũng không hy vọng vì một nhân tố không khống chế được mà mất đi em ấy.”

“Thế nhưng anh không cảm thấy như vậy rất ích kỷ sao? Nhiều fan điện ảnh rất thích anh, anh thuộc về công chúng cũng chính là một thần tượng tốt, vì một người mà buông tha nhiều kỳ vọng như vậy, anh cho rằng điều này thích hợp sao?”

“Em ấy chính là toàn bộ của tôi, tôi cũng không cần có nhiều mong chờ như vậy, chỉ cần em ấy kỳ vọng vào tôi như vậy là thỏa mãn, hơn nữa nếu nói thần tượng kia cũng chỉ là mọi người tự nghĩ ra một nhân vật lý tưởng  mà thôi, tôi rời đi còn có rất nhiều người sẽ đến thay thế, mà tôi mất đi hắn ngay cả dũng khí sống tiếp cũng muốn mất đi, như vậy còn có thể nói tôi ích kỷ sao?”

“Nghe nói người đó trước đây cũng là một phóng viên giải trí, hai người từ lúc đó đã tình đầu ý hợp sao? Vì sao hôm nay người đó không đến dự cuộc họp báo, dù sao biểu hiện của anh ngày hôm nay mà nói kỳ thực càng giống như một màn tỏ tình. Anh không  muốn người đó nghe được một chút sao?”

“Tôi mong mọi người không nên quấy rầy em ấy, em ấy ở ngoài vòng tròn, em ấy đã sớm rời khỏi cái nghề phóng viên này. Mọi người phải hiểu hành động muốn bảo vệ người mình yêu, cái này là bản năng, nếu như em ấy đồng ý tôi đương nhiên mong muốn cùng em ấy xuất hiện trước mặt các vị, thế nhưng tôi lo lắng em ấy sẽ bị mọi người làm cho kinh sợ, vậy lúc đó tôi tìm ai đến bồi thường cho người yêu tôi?” Giống như vui đùa nhưng lại tuyệt đối  không buồn cười.

Những cái còn sót lại tôi cũng không muốn nghe nữa, tiếp đến chỉ cần quay về phòng chờ là được, chờ một kẻ ngốc sẽ đến đón người yêu của hắn đi…

———————END——————–