Người phụ nữ kia nhìn sang thì thấy nhóm người Lục Ninh Cảnh, sáng mắt lên, lập tức đi tới, quét mắt qua bọn họ, cuối cùng đưa mắt dừng lại trên người Tần tổng và Tống Tranh, cười híp mắt nói: “Hai vị tiên sinh xin chào, xin lỗi đã quấy rối, tôi có chút việc muốn gặp Trịnh tổng của các vị, mà ở quầy tiếp tân không nói là phải hẹn trước mới được gặp, cho nên, có thể hay không… Xin giúp đỡ tôi, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng.”

Tống Tranh liếc mắt nhìn nữ nhân trước mắt, không nói gì.

Tần tổng nói chưa từng thấy Trịnh tiểu công tử là gạt người, thằng nhóc đó bây giờ còn thỉnh thoảng tới đây làm việc, mà Trịnh tổng là là người cha độc thân, đây là công khai bí mật, cho nên, nữ người đàn bà này đến tìm Trịnh Hằng làm cái gì? Tần tổng trong lòng cũng không xác định, liền nói với cô ta: “Vậy cô chờ một chút, phía tôi đang có khách.”

“Được được, tôi không vội, không quấy rầy nữa.” Người phụ nữ kia rất hiền hòa, ngay lập tức liền đứng qua một bên.

“Xin lỗi Tống tổng, ” Tần tổng cười ha hả nói, “Mời qua bên này.”

Tống Tranh cười cười nói: “Bên anh có chuyện, vậy chúng tôi liền đi trước vậy, rảnh rỗi thì mời đến Thịnh Liên chúng tôi ngồi.”

“Được, rảnh rỗi sẽ đến.”

Tần tổng lịch sự đưa bọn họ đi, mãi đến tận khi bọn họ đi ra đại sảnh, đi qua đài phun nước ở phía trước, mới xoay người lại nói với người phụ nữ kia: “Xin hỏi cô là…”

“Tôi họ Trầm, gọi là Trầm Mộng Linh, là bạn đại học của Trịnh tổng.”

Trầm Mộng Linh, cũng chưa từng nghe qua cái tên này, Tần tổng cúi đầu suy tư chốc lát, nói “Cô Trầm, muốn gặp Trịnh tổng của chúng tôi mà nói, phải hẹn trước.”

“Tôi biết, nhưng cô gái tiếp tân nói, trước tiên phải nói qua bới thư ký của Trịnh tổng, là do thư ký quyết định muốn gặp hay không, nếu được thì còn phải sắp xếp thời gian, như thế phải đợi rất lâu. Vậy có thể làm phiền anh nói một tiếng với Trịnh tổng, nói là có người tên Trầm Mộng Linh, là bạn học đại học của anh ta, muốn gặp anh ta một chút, có được không? Nếu như Trịnh tổng trách các anh, trách nhiệm này tôi sẽ gánh chịu.”

Lão tổng Hoành Á không phải ai muốn gặp thì gặp, phải là hẹn trước, điện thoại hẹn trước nhiều lắm, nhưng loại trực tiếp tới cửa này, nhất định phải thông báo qua thư ký của Trịnh Hằng, thư ký đó sẽ xoát một lượt những người không muốn gặp, bọn họ không có cách nào quyết định thì mới nhờ đến trợ lý Trần, nếu không còn cách nào khác thì mới xin chỉ thị của Trịnh Hằng, sau đó sẽ căn cứ nặng nhẹ cùng Trịnh Hằng an bài công việc, quyết định thời gian gặp mặt, thông báo cho người muốn gặp.

Còn chuyện này, cũng không biết đến bao giờ.

“Được thôi, ” đối phương có khuôn mặt tương tự Trịnh Vân Phàm như vậy, Tần tổng cũng không dám đắc tội, nếu đối phương đã nói chuyện như vậy, liền đi tới bàn tiếp tân, nói, “Cô trực tiếp gọi cho thư ký Diệp, hỏi xem hiện tại Trịnh tổng có rảnh không.”

Trịnh Hằng vừa mới ký kết hợp đồng xong, mới uống một hớp nước liền thấy thư ký Diệp nói chuyện này, sửng sốt một chút, suy nghĩ chỉ chốc lát sau, mới nói: “Để cô ta lên đây đi.”

***

Ngày hôm sau, Lục Ninh Cảnh đi kiểm tra định kỳ, bác sĩ nói thai vị Lục Ninh Cảnh hiện tại có chút lệch, bất quá bây giờ thai nhi mới 5 tháng, lệch thai vị vẫn có thể chỉnh lại được, cũng không cần quá lo lắng, Trịnh Hằng sau khi nghe xong thì yên tâm lại, còn tỉ mỉ mà lắng nghe bác sĩ dạy cách chỉnh cho thai vị về vị trí chuẩn.

Lục Ninh Cảnh nhìn bộ dáng Trịnh Hằng kinh sợ mà nghiêm túc nghe giảng, nói: “Anh không phải là làm ba lần thứ hai sao, làm sao còn mất bình tĩnh hơn cả tôi.”

Trịnh Hằng nói: “Lúc Tiểu Phàm ở trong bụng mẹ, anh đều không ở bên, bây giờ thì từng khắc một chờ mong, đi thôi, trở về.”

Trên đường đi thì ghé qua siêu thị mua sắm vài vật dụng cần thiết, Lục Ninh Cảnh hoạt động bất tiện, Trịnh Hằng liền giúp cậu tìm đủ thứ đồ, nhưng mà cậu lại xem đây như hành động ngớ ngẩn. Đối với dụng cụ trong gia đình hàng ngày, đều là dựa vào nhu cầu thông thường của mình mà chọn, khi thấy hắn cầm lấy một bao bột giặt quần áo muốn để vào giỏ, Lục Ninh Cảnh rốt cục không nhìn nổi.

“Trịnh tiên sinh, tôi không cần bột giặt.”

“Không cần bột giặt, quần áo của em tẩy kiểu gì?”

Lục Ninh Cảnh đỡ trán: “Nước giặt quần áo.”

“…” Trịnh Hằng sờ sờ mũi, hắn là tính toán nhân cơ hội đem mấy đồ dùng cho Lục Ninh Cảnh chuẩn bị đầy đủ, “Vậy em xem muốn thứ gì, đem mấy tháng này mua đủ.”

“Thôi, khỏi mua, đi thôi.” Ban đầu cậu chỉ là muốn mua kem đánh răng và dầu gội đầu thôi mà.

“Có muốn nhìn qua quần áo trẻ con?” Trịnh Hằng nhỏ giọng hỏi.

“Không đi!” Hai thằng đàn ông đi mua quần áo trẻ con, đặc biệt là cậu hiện tại bụng lộ rõ như vậy, không phải là muốn chiêu cáo thiên hạ lão tử đây là nam nhân cũng có thể mang thai sao?

Trịnh Hằng hiển nhiên đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú: “Đứa bé kia sinh ra không có quần áo mặc làm sao bây giờ, em xem, hiện tại cũng được 5 tháng rồi, nếu không mua, sau này bụng em càng lúc càng lớn, khả năng ra khỏi cửa cũng không có luôn.”

Lục Ninh Cảnh trợn tròn mắt, lòng nói, tôi không tin là anh chưa chuẩn bị bộ quần áo nào cho tên nhóc này, mà câu nói này đem ra phản bác, Trịnh Hằng nếu như bình tĩnh mà nói không có, vậy thì thật sự rất muốn ăn đập, cho nên Lục Ninh Cảnh xoa xoa bụng nói: “Lần sau đi, ngày hôm nay bụng có chút không thoải mái.”

Chiêu này trăm phần trăm mà hữu hiệu, Trịnh Hằng cũng không mua gì nữa mà đưa cậu trở về, đem xe đỗ vào tầng dưới tiểu khu, xách đồ rồi đưa cậu lên, vừa đi vào thì đóng cửa lại, Lục Ninh Cảnh đi ở phía trước “Ai nhá” một tiếng, che bụng, Trịnh Hằng vất vả đem đồ thả xuống, tiến lên một bước đỡ lấy cậu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ” Lục Ninh Cảnh xua tay, “Thằng nhóc con nó đá tôi.”

“Đến đây, ngồi xuống trước, ” Trịnh Hằng mang cậu ra ghế ngồi, “Để anh xem.”

Bây giờ khí trời đã nóng, Lục Ninh Cảnh ngày hôm nay chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, bàn tay Trịnh Hằng ấm áp đặt lên, nhiệt độ lòng bàn tay rất nhanh liền truyền tới, con vật nhỏ trong bụng phảng phất cảm nhận được ba mình đang xoa xoa, liền cho mặt mũi mà đạp cho hai cái.

“Nó động này.” Trịnh Hằng dường như trúng số mà hưng phấn nói.

Lục Ninh Cảnh trợn tròn mắt, kỳ thực từ tháng 4 thai đã bắt đầu động, cũng đã rất rõ ràng, thế nhưng tên tiểu tử này rõ ràng thuộc về dạng tương đối ngoan ngoãn, bình thường không làm ầm ĩ, mà ngày hôm nay không biết là ăn lộn thuốc gì, dĩ nhiên miễn cưỡng mà đạp vài cái, Lục Ninh Cảnh không thoải mái mà đỡ cái trán, cảnh cáo cái bụng của mình: “Đừng có mà quậy nữa.”

Đứa nhỏ liền động mấy lần, Lục Ninh Cảnh khó chịu mà nhíu mày.

“Tương lai nhất định là một đứa nhỏ nghịch ngơmk.” Trịnh Hằng nhẹ nhàng giúp cậu xoa bụng, xem bộ dáng hai cha con bọn họ “tung hứng”, tâm lý lại cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn đã sắp qua sinh nhật tuổi 40, vậy cũng xem như sắp là một lão già, tuy rằng không phải lần đầu tiên làm cha nhưng hắn thực sự là lần đầu tiên cảm nhận được niềm sung sướng khi được làm cha, nhìn đứa nhỏ từ khi sanh ra, bắt đầu lớn lên, quả là một quá trình mỹ diệu.

Nếu như bọn họ có thể hợp lại, còn tốt đẹp hơn nữa.

Lục Ninh Cảnh cảm thụ được vuốt ve của Trịnh Hằng tại nơi bụng, không khó chịu, còn có loại cảm giác thoải mái không nói ra được, con vật nhỏ như là cảm nhận được phần ôn nhu này, cũng dần dần mà yên tĩnh lại.

Nhưng mà, vị trí cái tay kia lại càng lúc càng không đúng, thậm chí còn vén quần áo cậu lên mà luồn vào.

“Anh…” Lục Ninh Cảnh nắm lấy cái tay làm loạn, “Anh lấy ra đi.”

“Ninh Cảnh… Ninh Cảnh.” Trịnh Hằng lại bừng tỉnh như chưa phát hiện, thậm chí đầu cũng đến gần, ở cổ cậu hạ xuống vừa hôn, ôn nhu kêu tên của cậu.

Lúc này vừa qua giờ ngọ, dương quang vừa vặn dọc theo cửa sổ chiếu vào bên trong nhà, mà người bên cạnh cùng dương quang ấm áp giống nhau, nhưng dương quang không nắm giữ ôn nhu, khuôn mặt dễ nhìn tràn đầy ý cười, nguyên bản sắc bén thậm chí có thiên hướng lạnh lùng với đôi mắt cũng tràn đầy nhu tình.

Lục Ninh Cảnh cưỡng bách chính mình không bị thủ đoạn của lão già này đầu độc, nói: “Anh gọi hồn về đi.”

“…” Đối mặt với người thích phá hư bầu không khí như vậy, Trịnh Hằng thật không biết là nên khóc hay nên cười, không khách khí nghiêng người mà ôm cậu, ngăn lại cái miệng không thành thật kia, tay cũng ở trên người cậu qua lại châm lửa.

Lục Ninh Cảnh bây giờ thân thể mẫn cảm cực kì, tùy tiện chạm qua chạm lại liền có cảm giác, Lục Ninh Cảnh thử đẩy hắn ra, lại phát hiện cái lão già này mão túc khí lực, căn bản đối với hắn không có biện pháp chút nào, bàn tay vỗ về của Trịnh Hằng lại càng ngày càng hạ – lưu…

“Trịnh tiên sinh! Bây giờ là ban ngày.” Lục Ninh Cảnh khí tức có chút bất ổn nói.

“Ban ngày hay buổi tối đều giống nhau, em cũng không để anh làm.”

Trịnh Hằng cứ như thế nói, tay xấu chạm tới trước ngực cậu, ngón tay bóp bóp ở bên phải, Lục Ninh Cảnh rốt cục nhịn không được run rẩy một chút, thân thể căng thẳng đột nhiên mất khí lực.

Nơi đó quá nhạy cảm.

“Có phải em cũng rất muốn.” Nam nhân cười khẽ, ấm áp hôn tai cậu, dụ dỗ nói.

“Không…” Lục Ninh Cảnh còn muốn giãy dụa, tay Trịnh Hằng ở bên kia thoáng dùng sức nhéo một cái, có chút đau, cảm giác yếu yếu mềm mềm từ bên tai lại xông tới, người dưới thân khó lòng phòng bị, ngâm một tiếng, “Anh, anh.....”

“Đừng sợ, giao cho anh…”

Nhịn đã hơn nửa năm, Trịnh Hằng cũng bội phục sự nhẫn nại của chính mình, vào lúc này, mỹ vị trước mặt, không có cái đạo lý nào là không ăn, Lục Ninh Cảnh khi nãy còn muốn giãy dụa thì đã yếu dần. Khi Trịnh Hằng vén y phục cậu lên, đem miệng tiến đến trước ngực của cậu mà liếm cắn, rốt cục bỏ qua giãy dụa, mà tay Trịnh Hằng cũng nhân cơ hội trườn vào trong quần.

Con người đều là sinh vật khuất phục trước dục vọng, đặc biệt là đàn ông.

Giữa lúc hai người tùy ý quấn quýt trên ghế salông, quần áo Lục Ninh Cảnh cũng đã xộc xệch, điện thoại trong túi vang lên, đột nhiên thức tỉnh Lục Ninh Cảnh đang say mê, cậu lập tức đẩy Trịnh Hằng ra, “Điện thoại di động của anh…”

“Đừng để ý nó.” Trịnh Hằng tiếp tục động tác của chính mình.

“Này, đây là điện thoại riêng của anh…”

Trịnh Hằng có hai cái điện thoại, việc công và việc tư, cũng đã dùng nhạc chuông khác nhau để phân biệt. Trịnh Hằng ôm lấy người ở trên, lấy điện thoại di động ra, vốn là muốn nhấn tắt rồi vứt ở trên bàn, nhưng khi nhìn tên người gọi, lại phát hiện ra đây là số không thể không nghe.

Khâu Tử Hiên.

“Ngoan, ở chỗ này chờ anh một chút, sẽ trở lại ngay.” Trịnh Hằng thả Lục Ninh Cảnh ở trên ghế sa lông, lấy áo khoác mỏng đắp lên người Lục Ninh Cảnh, rồi liền cầm điện thoại đi tới ban công, nhấn nút nghe.

“Này, bộ trưởng Khâu.”

“Là tôi, không quấy rối chứ.”

Coi như là bị quấy rầy chuyện quan trọng nhất, hắn cũng không dám nói ra, Trịnh Hằng nói: “Không có, ngài có chuyện gì không?”

“Cái kia… Nó bị lệch thai vị?”

Trịnh Hằng biết Khâu Tử Hiên bên kia vẫn luôn chú ý tin tức của Lục Ninh Cảnh, cho nên cũng dặn bác sĩ sau mỗi lần kiểm tra thì đều báo kết quả cho Khâu Tử Hiên, bác sĩ kia cũng là người hắn tin tưởng, cho nên không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.

“Đúng vậy, bất quá bác sĩ nói bình thường chú ý hoạt động nhiều, có thể làm cho thẳng lại, không có gì quá đáng lo.”

“Vậy thì tốt, tuyệt đối đừng xem thường việc này, nhất định phải kiểm tra để điều chỉnh, nếu không sau này có muốn chỉnh cũng không được.”

Khâu Tử Hiên lúc trước có lúc, lúc phát hiện thì đã được 7 tháng rồi, lúc đó bị doạ sợ rồi, liền từ chối kiểm tra, đợi đến sau đó đi kiểm tra thì phát hiện thai vị đã lệch đến mức không chỉnh được nữa. Kỳ thực lệch thai vị không nghiêm trọng cũng sẽ không ảnh hưởng là bao, Khâu gia để cho an toàn vẫn là quyết định sinh mổ.

Nhưng mà cũng lạ, Khâu Tử Hiên xui xẻo, đứa nhỏ này còn chưa chọn được ngày để đẻ mổ thì cuối cùng lại sinh non, lúc trước hắn còn cùng người nhà tranh cãi, người yêu cũng không có ở bên, đợi đến bị phát hiện đưa vào bệnh viện thì suýt chút nữa không còn kịp rồi, sinh đứa con ra mà cũng suýt nữa đánh mất cái mạng mình, hơn nữa bởi vì quá lâu không rặn ra được, đứa nhỏ suýt nữa cũng ngạt thở mà chết.

Cho nên Khâu Tử Hiên đối với việc này đặc biệt cấm kỵ, nghe nói Lục Ninh Cảnh bị lệch thai vị, ngay lập tức liền gọi điện thoại tới đây.

“Được, chúng tôi sẽ chú ý.” Trịnh Hằng biết hắn ta là người từng trải, đương nhiên rất khiêm tốn mà nghe ý kiến.

“Vậy, vậy cậu phải chăm sóc nó thật tốt, cũng được 5 tháng rồi.”

“Hôm nay là ngày thứ 161.”

“Như vậy, cũng tốt rồi, bụng chắc cũng lộ rõ, tôi có xem phim siêu âm, đứa bé rất đáng yêu…”

Khâu Tử Hiên lẩm bẩm nói, kỳ thực hiện tại hắn ta muốn nhìn thấy Lục Ninh Cảnh hơn, cùng… còn có đứa nhỏ trong bụng nó nữa, nhưng hắn biết, ít gặp Ninh Cảnh mới là tốt nhất đến, chuyện như vậy sẽ chỉ xảy ra trong buổi họp, trước đây hai người cũng không có chân chính mà gặp mặt, là hắn ta ở xa xa mà nhìn.

Nhưng bọn họ bởi vì bề ngoài giống nhau, dễ dàng gây nên hoài nghi, cho nên hắn càng không thể gặp, sau này khi cậu sinh thì hắn sẽ đến thăm, cho nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, muốn giành cơ hội đến khi cậu sinh con.

“Bộ trưởng Khâu, không biết tối thứ tư này ngài có rảnh? Nếu được, tôi muốn mời ngài đến nhà ăn bữa cơm rau.”

Người bên kia ngẩn ra, sau đó nói: “Được, vậy phiền Trịnh tiên sinh.”

Trịnh Hằng cũng không thể nào chọn thứ sáu hay cuối tuần rảnh rỗi, bởi vì khi đó Trịnh Vân Phàm cũng ở nhà, cũng không phải hắn sợ mọi người đụng mặt, chủ yếu là hiện tại Ninh Cảnh với hắn còn chưa có hợp lại, quan hệ chưa xác định, đối với người đã từng là “tình địch” của con mình vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cho nên vẫn là tránh được thì cứ tránh.

Sau này còn nhiều cơ hội.

Lúc Trịnh Hằng cúp điện thoại quay vào nhà, Lục Ninh Cảnh đã sớm mặc quần áo xong, đang ngồi sắp xếp đồ mới mua về.

Vừa may là có cú điện thoại kia, nếu không hai người đã… Lục Ninh Cảnh tâm lý thở dài một hơi, rõ ràng chính là tình cũ khó quên, cố tình còn có thêm nhãi con trói buộc hai người, kiểu như vậy dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Trịnh Hằng ở đằng sau cầm kem đánh răng và bàn chải tiến vào nhà vệ sinh, “Cái này là chuẩn bị cho anh?”

“Anh ngây thơ quá rồi.” Lục Ninh Cảnh nói, bị hắn ôm từng bước mà dịch ra, tức giận nói, “Trịnh tiên sinh, làm ơn không nên quấy rầy tôi.”

“Đừng làm nữa, chúng ta tiếp tục sự nghiệp XXX chưa thành nào.”

Trịnh Hằng đem cậu đặt lên tường, muốn sáp lại hôn, Lục Ninh Cảnh nghiêng đầu tránh né, “Không được, Trịnh Hằng, chúng ta bây giờ đã chia tay!”

“Con cũng đã lớn như vậy, Ninh Cảnh, em có chắc là chúng ta đã chia tay?”

“Con là con, chúng ta có thể đồng thời nuôi nấng, nhưng không liên quan đến việc ở cùng nhau hay không.”

“Em muốn con sinh ra đã phải sống trong gia đình không vẹn toàn sao?” Trịnh Hằng hôn mí mắt của cậu, “Làm như vậy là rất tàn nhẫn, Ninh Cảnh, anh đã xin lỗi Tiểu Phàm, đừng làm cho đứa con thứ hai của anh cũng phải trải qua chuyện như vậy…”

Lục Ninh Cảnh rũ mắt xuống, lời này quả thực làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, cậu cũng muốn cho đứa con một gia đình hoàn chỉnh, thế nhưng, “Trịnh Hằng, nếu đã ra đi, chuyện này cũng đừng nhắc lại nữa.”

“Ninh Cảnh, anh biết em đang lo lắng chuyện gì, ” Trịnh Hằng thấy vẻ mặt của cậu có điều buông lỏng, không ngừng cố gắng nói, “Gia đình là vấn đề rất lớn, mà coi như vấn đề lớn hơn nữa chúng ta cũng có thể chậm rãi giải quyết, mẹ em chỉ là trong lúc nhất thời không thể tiếp thu chuyện em ở với một người đàn ông khác mà thôi, dù sao bọn họ cũng chưa tồn tại quan niệm như thế này bao giờ, thế nhưng chỉ cần em cùng anh thật tâm muốn ở cùng nhau, cha mẹ nếu thật sự thương yêu em, tại sao lại không để cho em hạnh phúc?”

“Tôi…”

“Trước tiên không từ chối anh, ” Trịnh Hằng tay vuốt ve gò má của cậu, bỗng nhiên thở dài một cái nói, “Rất nhanh, hạng mục Hoành Á liền kết thúc.”

Lục Ninh Cảnh ngẩn ra.

Hạng mục Hoành Á đã tiến hành đến giai đoạn cuối, khoản phí thứ ba kia cũng chẳng bao lâu nữa sẽ được duyệt, thời điểm đó kiểm tra nghiệm thu, cơ bản cũng sẽ không có cái gì sai lầm, công trình này liền tuyên bố kết thúc, giằng co gần hai năm, cũng đến lúc hạ màn.

Mà Trịnh Hằng đã từng nói, chờ hạng mục Hoành Á kết thúc, nếu như khi đó cậu vẫn là từ chối, hắn sẽ không quấn lấy nữa…

***

Tống Tranh nhìn người đang vùi mình trên ghế salông chơi điện thoại di động, cậu mới vừa tắm rửa qua, mái tóc ướt nhẹp dính ở trên mặt, còn tí tách mà chảy nước xuống gò má, nhận mệnh mà đi lấy khăn lông khô, vứt ở trên đầu cậu, tay cũng lau lau vài cái, Trịnh Vân Phàm phối hợp cọ đầu trong bàn tay hắn, tựa như con mèo vậy, làm cho Tống Tranh nhanh chóng hạ khăn xuống, “Tự mình lau đi.”

“Không muốn, tôi còn đang chơi, không rảnh.” Thằng nhóc mạnh miệng nói.

Nhưng mà Tống Tranh không thèm quan tâm, “Không lau thì đêm nay không cần ở lại.”

“Hừ.” Trịnh Vân Phàm nhìn Tống Tranh mấy lần, thấy hắn không giống như đang đùa mới rầm rì mà để điện thoại di động xuống, tự lau tóc, trên mặt lại viết đầy oan ức, không biết còn tưởng rằng Tống Tranh bắt nạt cậu ta.

Tống Tranh lắc lắc đầu, quay người tiến vào nhà bếp, chờ tới lúc hắn đi ra, trên tay còn cầm theo một ly sữa ấm. Hắn đem cốc đưa cho cái người đang lau tóc rối bời, lấy điện thoại từ tay thằng nhóc, nói, “Gặp chuyện phiền lòng?”

Kỳ thực tâm lý Tống Tranh đã hiểu rõ cậu nhóc này gặp chuyện gì, ngày đó thấy phụ nữ kia giống Trịnh Vân Phàm như vậy, lại tới Hoành Á tìm Trịnh tổng, bảo giữa bọn họ không hề có một chút liên hệ, Tống Tranh sao có thể tin.

Trịnh Vân Phàm nhìn thấy ly sữa trong tay hắn, mắt sáng rực lên, ném điện thoại di động xuống nhận lấy, nghe đến lời của hắn liền rũ mắt xuống, tu vài hớp, “Tôi nhìn thấy mẹ của mình.”

“Đây không phải là rất tốt sao, không phải cậu luôn muốn vậy?”

“Tôi không biết, khi nhìn thấy thì lại thấy cảm giác không giống trong tưởng tượng.” Trịnh Vân Phàm lắc đầu nói.

Tống Tranh cho là Trịnh Vân Phàm đối với mẹ mình trong lòng oán hận, liền giải thích nói: “Mẹ cậu khẳng định cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, hiện tại tuy rằng hai người không thể ở cùng một chỗ, nhưng dù gì cũng là nhìn tới, mọi người nên bỏ qua không vui trước đây, hòa hòa khí khí mà chung sống, so với mang trong lòng cừu hận thì tốt hơn.”

“Không, tôi không phải hận bà ấy.” Trịnh Vân Phàm lại cảm thấy mình giống như mấy người trong phim truyền hình, đối với người mẹ vút bỏ mình tưởng là hận nhưng sự thực chứng minh, cậu đối với người phụ nữ này một chút cảm giác đều không có, đứng ở trước mặt, cũng chẳng khác gì người xa lạ, “Chẳng qua là cảm thấy đột nhiên xuất hiện thêm một người mẹ rất lạ.”

“Chờ một thời gian sẽ quen, cậu xem, cậu với tôi căn bản không quen biết, hiện tại có thể được như vậy cũng không tồi, huống hồ là mẹ của mình.” Tống Tranh xoa xoa đầu cậu, giúp cậu gỡ tóc rồi.

Tống Tranh cảm thấy hắn sắp thành cha đứa nhỏ này rồi.

Động tác này lấy lòng Trịnh Vân Phàm, Trịnh Vân Phàm vui vẻ cà cà lòng bàn tay của hắn, cười híp mắt nói: “Nghe lời thầy Tống.”

***

Hạng mục Hưng Khoa Đạt bắt đầu gọi thầu, đại hội gọi thầu đều là do Trương Kính tham gia, tuy rằng Trương Kính không hiểu vì sao Lục Ninh Cảnh lại đưa cái hạng mục này vào tay hắn, thậm chí vừa bắt đầu cũng hoài nghi có phải là thành phố C quá nguy hiểm, Lục Ninh Cảnh không muốn mạo hiểm nên mới để cho hắn đi, mà lại cảm thấy Lục Ninh Cảnh không phải người như thế, hỏi Lục Ninh Cảnh thì cậu chỉ nói thân thể không khỏe, thậm chí còn muốn xin nghỉ một thời gian.

Trưởng phòng Lục đúng là Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hiện tại nhược điểm của hắn đã bi Lục Ninh Cảnh nắm trong tay, cũng không dám đối phó cậu, vốn muốn mượn việc này uy hiếp người khác, ngược lại là bị uy hiếp, chỉ có thể kìm nén oan ức không nói, thậm chí còn dùng đến trợ giúp.

Trương Kính rất dễ dàng nhờ vào đó mà có cơ hội gặp phó tổng Lục phụ trách hạng mục, còn mời Tống Tranh đến hàn thuyên một chuyến. Phó tổng Lục ban đầu là bị dẫn dắt bởi Vương Vĩ Đình bên Trí Viễn, tuy rằng đối với sản phẩm bọn họ rất hài lòng, nhưng lại luốn thấy thiếu cái gì, Tống Tranh cùng hắn nói chuyện xong, ngay lập tức như bị chọt trúng điểm đau.

Hưng Khoa Đạt là một công ty điện lực, bọn họ mấy năm nay làm việc, làm đến nước này, đã đụng tới vấn đề bình cảnh, bọn họ bắt đầu hướng về các ngành nghề khác như điện não, các phương diện phần mềm phát triển, mà không phải chỉ giới hạn ở điện nhà, chỉ là khổ nỗi không có cánh cửa nào mở ra.

Mà Tống Tranh, vừa vặn dựa vào giao thiệp rộng lớn cùng số lượng khách hàng, rất dễ dàng “Hỗ trợ” một chút.

Mà Tống Tranh vì sao lại biết bọn họ có nhu cầu này, đương nhiên một phần là công của trưởng phòng Lục.

***

Muốn thuyết phục Lục Ninh Cảnh đến nhà ăn một bữa cơm cũng không phải việc khó gì, Trịnh Hằng đương nhiên có 100 loại biện pháp.

Đây cũng không phải lần đâu Lục Ninh Cảnh tới nhà Trịnh Hằng. Lần trước đưa  Trịnh Vân Phàm trở lại là một lần, nhưng lần đó không kịp đánh giá, lúc này liền là ban ngày, lại có thời gian, tùy tiện ngắm nghía một lượt, tâm lý liền cảm thán đây chính là tư bản hút máu người a.

Phòng bếp Trịnh đã chuẩn bị đồ ăn, Trịnh Hằng ngồi ở trên ghế sa lon, cùng Lục Ninh Cảnh tán gẫu, bà Vương mang ra cho Trịnh Hằng một ly trà hắn thường uống, rồi đưa Lục Ninh Cảnh một chén không biết là nước gì.

“Đây là nước ép cà rốt và quýt, cậu nếm thử xem?”

Bà Vương cười híp mắt nói, khẩu khí rất quen thuộc. Bà ở Trịnh gia cũng đã nhiều năm, vẫn luôn hầu hạ cha con Trịnh gia sinh hoạt thường ngày, cơ bản đều là người thân. Tình huống của Lục Ninh Cảnh bà đương nhiên biết, sau khi khiếp sợ thì là cao hứng, cảm thán Trịnh tiên sinh rốt cục đã thông hiểu, thật không dễ dàng a.

Lục Ninh Cảnh bưng lên uống một hớp, chua chua, còn có mùi cà rốt, Lục Ninh Cảnh nhìn thấy người này ở trước mặt Trịnh Hằng cũng không khách sao, liền biết thân phận người này khẳng định không dừng lại là người làm đơn giản, liền cười nói: “Uống rất ngon, cảm ơn bà.”

“Cậu không cần khách khí với tôi như thế.” Bà Vương có chút ngượng ngùng nói, “Bọn họ cũng gọi tôi là bà Vương, cậu nếu không ngại, cũng có thể gọi giống bọn họ.”

“Được, bà Vương.”

“Ai, ” bà Vương cười híp mắt nói, “Cậu và Trịnh tiên sinh ngồi đi, tôi đi xem xem nhà bếp.”

Hai người hàn huyên vài câu, lúc này chuông cửa vang lên, Trịnh Hằng liếc qua cửa rồi lại nhìn người đối diện nói: “Ninh Cảnh, đi mở cửa.”

Lục Ninh Cảnh: …

Trịnh tiên sinh, anh không phải là đối với phụ nữ  đàn ông mang thai mà vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy chứ, hơn nữa cậu còn đang là khách đấy.

= =

Bất quá Lục Ninh Cảnh cũng không phải người hay so đo, vẫn là ôm bụng từ trên ghế sa lông đứng lên đi mở cửa, còn tưởng là vị khách nào không quen, kết quả mở cửa, liền thấy lãnh đạo gần dân nhất trong lịch sử mà cậu vừa mới nhận lời đến dùng cơm mấy tháng trước – bộ trưởng Khâu đứng ngoài cửa, nhìn thấy cậu, hắn ta đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt quét một vòng quanh bụng cậu rồi mới cười nói: “Lại gặp mặt, Lục tiên sinh.”