Việc Lục Ninh Cảnh không biết chuyện này… ngược lại làm cho Trịnh Hằng thật bất ngờ.

Cũng không biết cái người đưa Lục Ninh Cảnh đến bệnh viện xuất phát từ mục đích gì, Trịnh Hằng suy tư chốc lát, cảm thấy chuyện này phải chờ hắn thăm dò rõ ràng rồi mới để Lục Ninh Cảnh biết.

“Nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước.” Lục Ninh Cảnh thấy Trịnh Hằng không nói lời nào, không muốn dây dưa với hắn, mặc dù nói là đến đây giúp đỡ lão Tam, nhưng dù gì cũng đã cầm tiền của người ta, nếu ra ngoài quá lâu cũng không tốt lắm.

Trịnh Hằng gật đầu: “Vậy em cẩn thận một chút.”

“…” Cho nên, mục đích Trịnh Hằng tìm cậu là gì?

Lục Ninh Cảnh cảm thấy mấy người xung quanh cậu thật kỳ lạ, cũng không thèm nghĩ nữa, mới vừa đi vài bước, lại nghe thấy Trịnh Hằng ở phía sau gọi cậu.

“?” Lục Ninh Cảnh lần đầu cảm thấy Trịnh Hằng sắp giống như một bà mẹ già.

“Bộ cần câu năm ngoài em muốn đã làm xong, chừng nào ở nhà, anh qua đưa cho em.”

Hoạt động nhàn nhã nhất của Lục Ninh Cảnh chính là câu cá. Năm ngoái cùng Trịnh Hằng đi câu cá, nhìn thấy cái cần câu kia của hắn thì đặc biệt yêu thích,cậu khi đó cũng định mua một cái giống vậy nhưng lại không có. Trịnh Hằng thấy cậu thích thì liền đưa cho cậu,, Lục Ninh Cảnh đương nhiên không muốn, bất quá nghe hắn nói giá cả không cao lắm, liền nhờ Trịnh Hằng đặt làm cho cậu, không nghĩ bây giờ đã xong rồi.

“Anh gửi cho tôi đi.” Bây giờ có chuyển phát nhanh nên rất tiện.

“Cũng không phải xa xôi gì.” Trịnh Hằng nói.

Đã nói đến như vậy, Lục Ninh Cảnh chỉ có thể nói: “… Vậy tôi tới lấy, ở công ty anh sao?”

“Ừm.”

Trở lại công ty, Lục Ninh Cảnh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, không phải cậu mới đổi nơi làm sao, Trịnh Hằng thế mà tìm được?

Nhìn theo Lục Ninh Cảnh đi lên, Trịnh Hằng lập tức gọi điện cho phụ tá riêng, đi tìm hiểu xem ngày hôm ấy rốt cuộc là ai đưa Lục Ninh Cảnh đi bệnh viện. Hắn ở cùng Lục Ninh Cảnh lâu như vậy, trừ bạn cùng phòng đại học kia, hình như chưa gặp qua ai thân thiết với cậu mà lại có thế lực như vậy.

Chỉ là hắn vừa mới tìm ra người kia là ai, người kia cũng đã tự mình tìm đến cửa.

Người muốn gặp hắn là Điền An, cũng không phải Trịnh Hằng chưa tìm ra người kia, người kia tựa hồ không muốn ra mặt, Trịnh Hằng cũng thật sự không e ngại thân phận của đối phương, thấy hắn ta ném một tên lính quèn đến, liền từ chối tiếp chuyện.

Trịnh Hằng còn nhiều thời gian để hao tổn với đối phương.

Chạng vạng ngày thứ hai, Lục Ninh Cảnh đến Hoành Á đ tìm Trịnh Hằn. Hôm nay cậu đến Hoành Á, so với đãi ngộ lần trước thì khác nhau một trời một vực. Vừa báo tên mình đã có người trực tiếp dẫn cậu đến phòng làm việc của Trịnh Hằng.

Trịnh Hằng đúng lúc đang có khách, để cho thư ký Diệp ra tiếp cậu trước. Lúc này đã hơn giờ tan tầm nửa canh giờ, thư ký Diệp rót cho cậu cốc nước ấm, “Trịnh tổng cũng sắp xong rồi, cậu ngồi ở đây chờ một chút.”

“Cảm ơn.” Lục Ninh Cảnh nhận ly nước, “Kỳ thực tôi đến đây để lấy bộ cần câu mà trước có nhờ Trịnh tổng đặt làm, cô có thể lấy giúp tôi được không.”

“Cái này…” thư ký Diệp có chút khó khăn, “Trịnh tổng cũng không dặn dò tôi chuyện này, hắn hiện tại đang cùng khách hàng đàm luận việc trọng yếu, tôi cũng không tiện đi vào quấy rối.”

Được rồi, xem ra không thể không đợi.

Lúc này bên ngoài có người gọi thư ký Diệp bí thư. Thư ký Diệp lúc đi vào thì cầm thêm một phần văn kiện, cô đem nó đặt lên bàn Trịnh Hằng, lại cùng Lục Ninh Cảnh hàn huyên vài câu, thấy bên kia Trịnh Hằng vẫn chưa xong, nhân tiện nói: “Cậu ngồi thêm chút nữa, tôi còn có chút việc phải làm.”

Lục Ninh Cảnh gật đầu: “Cô cứ đi đi.”

Lục Ninh Cảnh uống xong cốc nước mà thư ký Diệp đưa, liền đứng dậy vứt cái cốc giấy vào thùng rác cạnh bàn làm việc. Đi đến trước bàn, cậu vô ý liếc ra phía sau, đột nhiên phát hiện một thứ rất quen mắt.

Trong thế nào cũng thấy giống cái bộ cần câu.

Đó là cái túi đen bên ngoài của cần câu, dây kéo không có kéo hết, lộ ra một góc cần câu. Lục Ninh Cảnh liếc mắt, nhìn một chút có tính là bất lịch sự không?

Lục Ninh Cảnh trong lòng ngứa ngáy, theo bản năng mà nhìn quanh bốn phía, liền cảm thấy sao sắp thành một tên trộm, cậu ưỡn thẳng lưng đi tới, cậu đây là đang nhìn đồ của mình, có cái gì mà chột dạ.

Cho nên bộ dạng ngẩng đầu ưỡn ngực của cậu, trong lúc nhất thời không chú ý tới dưới chân, trực tiếp ngáng chân té lộn nhào một cái, cậu theo bản năng mà bám vào đồ vậy, lại chẳng may khiến văn kiện mà thư ký Diệp đặt ở trên bàn Trịnh Hằng rơi lả tả xuống, giấy tờ cũng tán loạn khắp nơi.

“…” Có cần xui xẻo như vậy không.

Lục Ninh Cảnh ngồi xổm xuống nhặt đống giấy tờ, tình cờ lại thấy được tên của mình.

Cậu thề là cậu không cố ý nhìn, nhưng vẫn không nhịn được mà lấy tờ giấy đó ra…

Thư ký Diệp còn ở bên ngoài làm việc, thấy Lục Ninh Cảnh đi ra liền chạy theo, “Lục tiên sinh, Lục tiên sinh…”

Lục Ninh Cảnh căn bản không còn nghe thấy gì, cậu hiện tại chỉ muốn đến bệnh viện Tể An, tìm bác sĩ đã khám cho cậu hôm đó.

Trịnh Hằng còn đang cùng mấy vị giám đốc quyết định một vấn đề cuối cùng thì lại thấy thư ký Diệp ở ngoài vẫy tay với hắn. Hắn nói một câu xin lỗi với hai người kia rồi đi ra ngoài, hỏi thư ký Diệp: “Làm sao vậy?”

“Lục tiên sinh đột nhiên chạy ra ngoài, cũng không biết là chuyện gì, tôi muốn cản cũng không được. Thoạt nhìn sắc mặt cậu ta vô cùng kém, không biết có chuyện gì xảy ra.”

Trịnh Hằng tâm lý “hồi hộp” một chút, hắn dự cảm Lục Ninh Cảnh có thể đã biết chuyện gì, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Ninh Cảnh, cậu vẫn không nhấc máy.

Người ở bên trong phòng cũng đang hắn, Trịnh Hằng liền gọi Kiều phó tổng ra: “Cậu nói nốt vấn đề còn lại,  cứ theo quyết định trước đấy của chúng ta là được.”

“Anh phải đi?” Kiều phó tổng có chút bất khả tư nghị nhìn hắn.

“Ừ, mấy mục quan trọng đều đã quyết định xong, cứ theo vậy mà làm.” Trịnh Hằng vai hắn ta, đem mọi chuyện toàn quyền bàn giao cho Kiều phó tổng, nhanh chóng xuống lầu lái xe đi.

Hắn cảm thấy Lục Ninh Cảnh sẽ chỉ có thể đến một nơi, lái xe hướng tới đó. Lúc đến nơi thì thấy Lục Ninh Cảnh đang chán chường mà ngồi ở ghế chờ khám bệnh. Bệnh viện buổi tôí không đông đúc giống ban ngày, trên ghế chỉ có vẻn vẹn mấy người ngồi, càng lộ rõ bóng dáng cô đơn của Lục Ninh Cảnh.

Người không có chuyện gì là tốt rồi.

Trịnh Hằng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Anh có phải đã sớm biết?” Lục Ninh Cảnh liếc mắt nhìn thấy Trịnh Hằng, hỏi.

“Hôm kia mới biết.”

“Có cảm thấy tôi giống như quái vật?” Lục Ninh Cảnh cười một cái tự giễu, tâm lý lại khó chịu đòi mạng, làm gì có thằng đàn ông nào có thể tiếp thu chuyện mình có thể mang thai như vậy chứ.

Ai nói đàn ông yêu nhau thì an toàn, nếu cậu mà biết có chuyện này xảy ra, chắc chắn sẽ bắt tên kia mang bao.

Mà bây giờ nói cái gì cũng đều đã muộn, sự thực đặt tại trước mặt, cậu cũng không có cách nào giải thích nổi.

“Sẽ không.” Trịnh Hằng đau lòng ôm vai cậu, cũng không để ý đang ở trước mặt mọi người, “Anh chưa từng cho là như vậy, ngược lại anh thật cao hứng.”

Lục Ninh Cảnh giương mắt nhìn hắn: “Cho nên anh muốn ngăn cản tôi bỏ nó?”

“Anh càng hi vọng em sinh con ra, nhưng anh tôn trọng quyết định của em.” Nam nhân sinh con là nghịch lý, hơn nữa Lục Ninh Cảnh là một nam nhân, Trịnh Hằng cũng hiểu cảm xúc của cậu.

Tuy rằng hắn rất hi vọng Lục Ninh Cảnh có thể sinh con ra, hắn thậm chí còn mất hai ngày nay để tìm hiểu các thông tin về phương diện này, chính là vì có thể chăm sóc Lục Ninh Cảnh tốt hơn.

Lục Ninh Cảnh không nói gì thêm, hai người cứ ngồi trên hành lang một lúc lâu, tâm tình Lục Ninh Cảnh mới dần dần mà hồi phục lại, đứng lên nói: “Về thôi.”

“Đi ăn chút gì trước.” Hai người cũng chưa ăn cơm tối.

Lục Ninh Cảnh căn bản không có khẩu vị, bởi vì chuyện này, lại càng không muốn ăn. Trịnh Hằng thấy cậu không muốn đi, cũng không miễn cưỡng nữa, gọi điện thoại kêu người đưa xe đón Lục Ninh Cảnh về nhà.

Trịnh Hằng tiễn Lục Ninh Cảnh đến dưới lầu nhà cậu, Lục Ninh Cảnh nói với Trịnh Hằng còn đang muốn đưa cậu lên: “Trịnh tiên sinh anh đi về trước đi, tôi muốn ở một mình.”

“Được thôi, ” Trịnh Hằng vào lúc này cũng không miễn cưỡng được cậu, “Anh hi vọng em có thể cận thận mà suy nghĩ, dù sao đây cũng là một sinh mệnh, mà vô luận em suy tính kết quả làm sao, anh đều tôn trọng.”

Lục Ninh Cảnh gật đầu, “Cám ơn anh.”

Trịnh Hằng ôm cậu một cái, “Đi thôi, nơi này lạnh.”

Trịnh Hằng nhìn theo Lục Ninh Cảnh đi lên, cũng không có lập tức rời đi, mà lấy thuốc lá ra. Hắn rất ít khi hút thuốc, chỉ có lúc buồn bực hoặc là áp lực công việc thì mới làm một hai điếu.

Lúc chuẩn bị sang điếu thứ ba, điện thoại di động vang lên, là số lạ. Chỉ là gần đây chuỗi số này xuất hiện nhiều lần, Trịnh Hằng đã sớm nhớ rồi, hắn nhấn nút nghe, “Xin chào.”

“Trịnh tiên sinh, xin chào, tôi là Điền An, ” đối phương xưng tên, “Khâu tiên sinh của chúng tôi muốn gặp mặt anh, không biết chừng nào anh rảnh?”

Rốt cuộc đã tới.

Khâu Tử Hiên hẹn gặp hắn ở một quán trà, nơi này được thiết kế theo hình thức sân vuông Bắc Kinh cổ, đặc biệt có mùi vị Bắc Kinh, trong viện là đường nét độc đáo mà xen kẽ đình đài phong vận Giang Nam.

Cái quán trà này là kiểu nửa kín nửa mở. Khi tiến vào, hư thực giao nhau, tăng thêm cảm giác không gian mông lung, mấy chỗ ngồi lại lác đác không có mấy người. Cho nên nơi này dù tại ở nơi phố phường sầm uất nhưng lại vẫn duy trì được vẻ độc hữu u tĩnh cùng thanh thản…

Trịnh Hằng nói tên Khâu Tử Hiên, liền có nhân viên phục vụ dẫn hắn lên lầu, đi đến một gian phòng giữa. Khâu Tử Hiên đã tới trước, vào lúc này đang nhàn nhã lật sách xem.

Trịnh Hằng cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Khâu Tử Hiên. Trịnh Hằng đã gặp qua khá nhiều người, đối với Khâu Tử Hiên cũng đụng chạm qua một hai lần nhưng cũng chỉ là xa xa mà nhìn thấy, vẫn chưa có gặp nhau. Nói đến người này, ấn tượng của hắn rất mơ hồ, cho nên khi hắn bước vào gian phòng, đột nhiên nhìn thấy Khâu Tử Hiên, cảm giác đầu tiên chính là người này và Ninh Cảnh có mấy phần giống nhau.

Chỉ là tướng mạo Khâu Tử Hiên càng thiên về nhu tính đẹp đẽ, Lục Ninh Cảnh so với hắn ta lại dương cương hơn một ít.

Trịnh Hằng cũng không cảm thấy đây chỉ là trùng hợp, lẽ nào…

Khụ khụ, nếu quả thật đúng như vậy, hai ngày trước hắn đối xử với cái người tên  Điền An kia có chút không khách khí rồi.

Khâu Tử Hiên nhận ra được động tĩnh, từ trang sách ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi từ ngoài cửa đi tới, tướng mạo anh tuấn khí chất lỗi lạc, trong mắt không dễ phát giác mà chợt lóe một tia tán thưởng. Lão Trịnh có hai nam một nữ, đứa con trai lớn thì hắn ta có tiếp xúc nhiều, chỉ cảm thấy vô cùng tốt, không nghĩ tới đứa còn lại này càng thêm xuất sắc.

“Xin lỗi, có chút việc nên đến chậm, ” Trịnh Hằng vẫn chưa tính là chậm, chỉ là Khâu Tử Hiên đến sớm, nhưng hắn vẫn lịch sự nói, “Để cho ngài chờ lâu.”

“Là tôi đến sớm, ” Khâu Tử Hiên khẩu khí hờ hững, cũng nghe không ra tâm tình gì, “Mời ngồi.”

Khách sáo qua đi, hai người gọi trà theo khẩu vị, nơi này khá tao nhã yên tĩnh, lá trà cũng không phải lá trà thượng đẳng gì, so với thứ bọn họ thường uống thì không sánh nổi, bất quá đây cũng phù hợp với hình tượng Khâu Tử Hiên, thân phận hắn tương đối mẫn cảm, rất nhiều nơi không thể vào vào ra ra, nơi như thế này vừa hợp.

Uống trà xong, chính sự cuối cùng cũng đến.