“Cậu không sao chứ?” Trương Kính đưa giấy cho cậu, quan tâm hỏi.

Lục Ninh Cảnh khoát tay một cái, nhận lấy giấy lau miệng, “Cảm ơn.”

Trương Kính vỗ vỗ vai cậu, đi ra ngoài, Lục Ninh Cảnh cố gắng kiềm lại cơn buồn nôn ở trong cổ họng nhưng vẫn không hết được, luôn có cảm giác có thứ gì từ trong dạ dày cuồn cuộn mà ra.

Vẫn là do mình quá non, Lục Ninh Cảnh cười một cái tự giễu, cư nhiên bị chuyện như vậy làm cho buồn nôn.

Xong xuôi mọi thứ rồi mới đi ra thì đã qua một tiếng, lúc này lại là Tống Tranh gọi cậu vào văn phòng.

“Ngồi.” Tống Tranh sắc mặt cũng tạm được, hắn đóng cửa lại, liền rót chén nước đưa cho Lục Ninh Cảnh.

Lục Ninh Cảnh hơi nghi hoặc một chút mà nhìn chén nước, liếc nhìn Tống Tranh, không hiểu nói: “Tống tổng?”

“Cậu vào công ty làm cũng đã được năm rưỡi rồi.”

Lục Ninh Cảnh trong lòng hồi hộp một chút, đồng thời hi vọng nhỏ nhoi duy nhất trong lòng cũng bị câu nói này của Tống Tranh dập tắt. Cái loại mở màn này, chín phần mười là phát thẻ tình thương rồi để cậu tự mình từ chức, tất nhiên sẽ có bồi thường nhưng cùng lúc, cái tội danh này sẽ theo cậu mãi, đừng nói là xin vào làm công việc cùng ngành, chỉ sợ các ngành khác của các công ty khác cũng không dám tiếp nhận cậu.

“Tống tổng, anh cứ nói thẳng quyết định của mình đi, tất cả mọi người đều rõ trong lòng, cứ vòng vo như vậy thật không hay, ngược lại chuyện này trừ phi mọi người có chứng cứ xác thữu, không thì tôi quyết không từ chức.”

Tống Tranh ngược lại là nở nụ cười, vỗ vai cậu rồi nói: “Tôi lúc nào thì nói muốn cậu từ chứ? Tôi chỉ tính toán cho cậu một cái nghỉ dài hạn thôi.”

“Có ý gì?”

Tống Tranh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Ninh Cảnh nói: “Theo tôi diễn kịch.”

Xế chiều hôm đó, Lục Ninh Cảnh nộp đơn xin từ chức cho Vương Vĩ Đình, lý do là muốn thay đổi hoàn cảnh công tác, bởi vì mọi người đều rõ ràng vì sao, cho nên đơn từ chức của cậu rất nhanh được thông qua, chỉ cần đem công việc bàn giao lại, ngày hôm sau cũng không cần tới làm.

“Công việc của Ninh trước hết cứ giao lại cho tôi, ” Vương Vĩ Đình ở trong phòng làm việc cùng Tống Tranh thương lượng, “Người mới tuyển sẽ chưa có trách nhiệm, tôi sẽ tiếp quản việc này cho.”

“Trên tay anh còn có nhiều chuyện như vậy, việc này để tôi lo là được rồi, ” Tống Tranh cười cười, “Bất quá nếu không phải có một tay anh giúp đỡ, công ty chúng ta khẳng định sẽ chẳng được như bây giờ.”

“Nói gì vậy, anh là lão đại của công ty, đến đây làm giám đốc tiêu thụ chỉ sợ không thoả đáng, anh cũng đừng quên tôi còn có thủ hạ, nếu làm không xong thì còn có thể phân phó cho bọn họ.”

“Vậy cứ quyết thế đi, ” Tống Tranh khoát tay, “Anh trước tiên giải quyết vụ của Emy đi, xem có biện pháp nào cứu vãn lại không.”

Vương Vĩ Đình còn muốn nói điều gì, Tống Tranh đã cầm điện thoại gọi đi nên hắn đành thôi. Lục Ninh Cảnh ở công ty làm lâu như vậy, khách hàng trên tay cậu cũng không có nhiều, tư liệu khách hàng cũng có giữ lại, vậy mà bây giờ Tống Tranh lại trực tiếp tự mình tiếp quản nó.

Lẽ nào Tống Tranh đã hoài nghi mình.

Cũng không thể, kỳ thực hắn ta chưa có ra mặt lần nào, đều là mượn tay người khác, thậm chí ngay cả chuyện thành phố D kia, cũng là tìm người đã từ chức của một công ty nhỏ, quan hệ này đã đủ xa, Tống Tranh không thể nào biết mà hoài nghi hắn ta được.

Chắc là Tống Tranh thấy hắn ta mệt mỏi quá nên muốn giúp.

Vương Vĩ Đình cười tự giễu, chính mính sắp tới cũng chuyển đi, vậy mà hắn vẫn tận tình giúp đỡ, thật là cảm động mà.

Có ngươi đang tính kế, nhưng lại không biết chính mình đang dần mà sa vào kế hoạch của người khác.

Lục Ninh Cảnh “từ chức” về nhà, tạm thời gác lại toàn bộ công việc, nguyên bản đầu năm này sẽ rất bận rộn, vậy mà đột nhiên thanh tĩnh lại có chút không quen, cậu có một kỳ nghỉ rất dài là dài, đang suy nghĩ xem có nên đi ứng tuyển vào làm mấy nơi tạm thời.

Nhưng mà, thân thể của cậulại càng ngày càng kỳ quái, mệt nhọc, không còn chút sức lực nào, buồn ngủ, chẳng muốn ăn, buồn nôn, nôn mửa thì cứ tới tấp. Ban đầu cậu nghĩ là do mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt rồi, nhưng nghỉ ngơi đến mấy ngày vẫn chẳng thấy khá lên, ngủ thế nào cũng thấy không đủ, ăn một chút vào là oẹ ra, cả người lười biếng không muốn động.

Lão Tam năm nay đã vạch ra một kế hoạch to lớn —— gây dựng sự nghiệp. Năm ngoái hắn ở nhà Lục Ninh Cảnh mấy ngày, bị kích thích nặng, đầu óc lúc nào cũng liên tưởng đến việc gây dựng sự nghiệp. Vốn nghỉ là do chập não 3 phút, kết quả cái ý niệm này không thể nào tiêu tan, thêm vào hắn có cha chống đỡ, đồng thời cam kết cho hắn một món tiền vốn, quả thực là động lực lớn lao vô cùng.

Lúc sau tết, lão Tam cùng vài người bạn đề xuất ý tưởng này, kết quả là bị cười nhạo ghê gớm, điều này làm cho lão Tam càng kiên định hơn gây dựng sự nghiệp để cho cha và những người đã cười nhạo mình thấy.

Cho nên đầu năm nay, lão Tam liền tụ tập mấy người cùng chung chí hướng, ra dáng mà bắt đầu làm ăn.

Hắn hiện tại khó khăn nhất chính là thiếu nhân lực và sự kiên trì. Vừa nghe thấy Lục Ninh Cảnh nghỉ ngơi dài hạn như vậy, liền muốn cậu đến trợ giúp bọn họ, có trả lương.

Lục Ninh Cảnh đương nhiên tình nguyện đi trải nghiệm một chút.

Cậu biết khi mới lập nghiệp khẳng định sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng khi đến nơi của lão Tam, vẫn là… Sợ ngây người.

Nơi này là một văn phòng, thế mà khi đi vào trong thì chẳng khác gì một cái ổ chó, đồ họp thức ăn nhanh vứt lăn lóc, người thì nằm vật vờ trên giường, văn phòng chưa đến mười người mà ai cũng một bộ thiếu ngủ, vừa nhìn liền biết là bị lao lực quá độ.

“Mấy người đây cũng quá liều mạng rồi.” Lục Ninh Cảnh được lão Tam dẫn vào, đi thăm một vòng, thực kinh ngạc khi lão Tam lại tìm được một nhóm công nhân làm việc bán mạng như thế này.

“Khà khà, thấy sao hả?” Lão Tam cùng với cái vị trước đây cơm ngon áo đẹp, không buồn không lo chênh lệch rất nhiều, làm cho người ta có cảm giác qua một đêm đã trưởng thành.

“Ừ, tớ chỉ nghĩ cậu nói chơi, vậy mà không ngờ bắt tay vào làm thật.”

“Thừa dịp còn trẻ, phải có ước mơ hoài bão, đi thôi, tớ dẫn cậu đến chỗ làm.”

Lục Ninh Cảnh thế là bận bịu ở nơi này giúp lão Tam, tuy rằng không giống mấy người làm việc đến liều mạng kia nhưng do có thói quen tăng ca nên cũng ở lại làm thêm.

Thi thoảng cũng sẽ nhớ đến Trịnh Hằng, chia tay với Trịnh Hằng và Nhạc Nhạc là hai loại cảm giác khác nhau. Chia tay với Nhạc Nhạc thì tâm sẽ rất đau, khó chịu đòi mạng, mỗi giờ mỗi khắc đều sẽ thấy vật nhớ người, qua nửa tháng mới tốt lên một chút; còn cùng Trịnh Hằng tách ra, lại không khó chịu như vậy, chỉ là cái loại khổ sở kia cứ kéo dài thêm ra, cảm giác như sinh hoạt thiếu một cái gì đó.

Đến chia tay cũng bất đồng như thế sao, Lục Ninh Cảnh cười một cái tự giễu, thu thập đồ đạc về nhà.

Cậu đêm nay tăng ca nên ra ngoài ăn cùng bọn họ, chỉ là ăn vài miếng liền ói ra, hơn nữa lần này nôn đến đặc biệt lợi hại, mãi cho đến khi trong dạ dày không còn có gì nữa mới thôi, còn nôn khan, cũng không có khẩu vị gì, từ đó đến giờ cũng chỉ làm được hớp canh, bởi vì đói bụng đến không chịu được, liền quyết định đi ăn trước, chuyện khác tính sau.

Thân thể thật quá kỳ quái, lần trước cậu có đến phòng khám bệnh ở dưới lầu, người kia hỏi qua một chút về tình huống của cậu, chỉ nói là do áp lực công việc của cậu quá lớn, cần thả lỏng nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt lên, cho nên Lục Ninh Cảnh cũng yên tâm lại, chỉ là, cái loại mắc ói cùng mệt rã rời kia càng ngày càng nghiêm trọng, cậu cảm thấy cần phải qua bệnh viện kiểm tra xem cơ thể có mặt bệnh xấu gì không. (cùng mở hội bàn tròn đoán giới tính đứa bé nào:3)

***

Khâu Tử Hiên ngày hôm nay đi tham gia một tiệc rượu vô cùng quan trọng, phải uống chút rượu, tuy rằng không đến nỗi say, nhưng trời lạnh như thế này, cộng thêm chất rượu ngấm vào trong người, ngồi ở trong xe ấm ấm áp áp nên càng buồn ngủ, liền tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

“Tiên sinh, về nhà sao?” Điền An quanh năm suốt tháng đi theo hắn mở miệng hỏi.

“Vào nội thành đi, đêm nay không trở về.” Bởi vì do yêu cầu của công việc, hắn có hai nơi ở, thiết kế đơn giản, đặc biệt là chỗ trong nội thành, chỉ là một căn hộ 3 phòng gồm phòng khách, nhà vệ sinh thông với phòng ngủ, nhưng hắn bình thường không ở đó mấy.

Bóng đêm yên tĩnh, kỹ thuật lái xe của tài xe cũng khá tốt, vững vàng yên tĩnh, một điểm xóc nảy đều không có.

Bên văn phòng của lão Tam ban đầu tài chính có hạn, nơi thuê cũng hẻo lánh, xung quanh cũng không có quán ăn, đến taxi cũng không có, muốn sang phố bên kia thì phải ra đường lớn mới có xe, đầu mùa xuân khí trời còn vô cùng lạnh, Lục Ninh Cảnh bụng đói đến kêu ục ục, bây giờ không có năng lượng dư thừa chống đỡ lạnh giá, chỉ có núp trong bọc quần áo.

Tại ngã tư đường vừa chuyển đèn xanh, còn lại 20 giây, Lục Ninh Cảnh tăng nhanh bước chân đi về phía trước. Khi chỉ còn vài bước cuối cùng thì cảm giác một trận mê muội, mấy ngày qua nôn nhiều ăn ít lại thêm làm việc cường đọ cao, não không được cung cấp đủ máu, trước mắt cứ thế mà tối sầm lại.

Điền An ngồi ở ghế trước liền thấy có một người bước nhanh rồi ngã xuống ngay trước mũi xe.

Lúc này đã chuyển sang đèn đỏ, tài xế quay đầu nhìn Điền An, “Chuyện này…”

Không phải giờ vờ bị đụng xe chứ.

Xe nhấn còi mấy lần nhưng không có động tĩnh gì, Điền An có chút do dự, không nghĩ tới buổi tối hôm nay lại gặp phải chuyện này, “Tôi đi xuống xem một chút.”

Điền An xuống xe, chỉ thấy cái người kia ngã xuống đất ngất đi, cách xe bọn họ một đoạn không tính là gần, này người bị đụng chẳng nghệ thuật chút nào, Điền An ở bên cạnh cậu ngồi xổm xuống, lại dựa vào ánh đèn xe để nhìn rõ mặt. Hắn quanh năm ở bên cạnh Khâu Tử Hiên nên bí mật duy nhất của Khâu Tử Hiên hắn cũng biết, lắc người nọ: “Này, tỉnh lại đi.”

Lục Ninh Cảnh lại không có cử động, xem ra là té xỉu thật.

Điền An cũng không sợ đánh thức cậu, chạy đến ghế sau xe, gõ mở cửa sổ, nói cho Khâu Tử Hiên biết chuyện. Khâu Tử Hiên khắc chế kích động muốn ôm người kia vào trong xe, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu ngã ở trước xe của chúng ta, vậy cứ đem đến bệnh viện trước đi.”

Điền An cùng tài xế hợp lực đem Lục Ninh Cảnh nhấc lên xe, Khâu Tử Hiên vẫn là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy mà đánh giá Lục Ninh Cảnh. Sắc mặt cậu tiều tụy, so với cái lần gặp hồi gần đây, gầy đi không ít. Khâu Tử Hiên đau lòng chết đi được, kìm nén muốn xoa mặt cậu, để cậu gối lên đùi mình rồi nói với tài xế: “Đi đến bệnh viện Tể An.”

Bệnh viện Tể An không phải nơi bọn họ hay đến khám bệnh, nhưng hiện tại không thể đưa Ninh Cảnh đi đâu khác, đây là bệnh viện tư nhân, viện phí có chút cao nhưng lại rất tốt, đưa đến đây an toàn hơn.

***

Bác sĩ khám qua, xác định chỉ là bởi vì mệt nhọc quá độ cộng thêm quá đói, máu cung cấp không đủ, mới té xỉu, trái tim Khâu Tử Hiên lơ lửng một hồi mới thả xuống.

Bất quá vẫn nên để bác sĩ khám toàn thể cho Lục Ninh Cảnh.

Đợi cho tài xế rời đi, Điền An thức thời đứng ở ngoài giữ cửa,, Khâu Tử Hiên khi này mới ngồi xuống bên giường. Hắn đã hơn bốn mươi nhưng vì được bảo dưỡng tốt nên thoạt nhìn rất trẻ trung, nhưng giờ khắc này tay hắn lại run rẩy, do dự nhiều lần, mới dám sờ lên tay Lục Ninh Cảnh.

26 năm, ngoại trừ một khắc sinh ra kia, đây là lần đầu hắn tiếp cận cậu, ở vị trí cao ngất kia phấn đấu cả đời người, tay cậu giờ đây lạnh lẽo làm hắn không khỏi lệ nóng doanh tròng.

Tay hắn cũng lạnh theo.

Nếu như không phải ngày hôm nay trùng hợp như thế, cậu ngã ở trước xe hắn, e sợ đời này, hắn chỉ có thể ở xa xa mà quan sát cậu.

Ngày Lục Ninh Cảnh ra đời năm ấy, cũng là lúc tuyết rơi rất nhiều. Mặc dù không phải là thiên tai nhưng ở phía nam khi ấy, cũng coi như là hiếm gặp, không nghĩ tới lần gặp lại này, lại là một đợt tuyết lớn nữa.

Lục Ninh Cảnh chỉ là tạm thời hôn mê, đã được truyền nước nên cũng dần tỉnh. Khâu Tử Hiên thấy cậu như vậy thì vội vàng buông tay ra, với tay lấy khăn giấy lau đi vết tích trên mắt, sau đó ném vào trong thùng rác.

Lục Ninh Cảnh chậm rãi mở mắt ra, cậu căn bản không biết mình ở nơi nào, mãi đến tận nhìn thấy khắp nơi toàn là màu trắng, bên cạnh là túi nước treo lên đang truyền vào tay mình, mới đột nhiên nhớ nhớ ra mình đã té xỉu bên lề đường.

“Cậu đã tỉnh.” Bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa, Lục Ninh Cảnh quay đầu lại để nhìn, phát hiện là người quen.

“Khâu… Bộ trưởng Khâu?”

Lục Ninh Cảnh thực sự cảm thấy thế giới này quá thần kỳ, ngất đi rồi tỉnh lại, bên giường có thêm nhân vật lớn. Đây là lần đầu cậu có khoảng cách gần như vậy gặp hắn, so với lần trước gặp ở quê nhà.

Khâu Tử Hiên trang phục hôm nay không có nghiêm túc như vậy, tóc trên trán rối loạn, hai đoạn lông mày cong cong nổi lên nhu nhu gợn sóng, mặt như mang theo ý cười, như là bầu trời đêm tháng 9. Da thịt trắng nõn nhàn nhạt với đôi mỏ đỏ tươi, ngũ quan tuấn mỹ kết hợp lại với nhau, thêm vào khí chất nho nhã ung dung, trải qua năm tháng càng thêm xuất sắc mê người.

Nhân vật như thế lại là một mỹ nhân.

Như Lục Ninh Hạo nói, hắn quả thực rất đẹp.

Khâu Tử Hiên nhíu mày: “Cậu biết tôi?”

“Hồi trước thành phố D xảy ra bão tuyết, mảnh vườn trái cây vùng ngoại thành kia là của nhà tôi nhận thầu, ngài sau đó còn đến thăm nơi đó nhà chúng tôi.” Lục Ninh Cảnh giải thích, đồng thời trong lòng cũng rất nhanh hối hận, vị bộ trưởng này khẳng định không muốn bị bại lộ thân phận trước mặt người lạ.

“Ừ, ” Khâu Tử Hiên dường như không để ý lắm, ngược lại quan tâm nói, “Tốt hơn chưa?”

“Đã khá hơn, ” Lục Ninh Cảnh nằm nói chuyện không thoải mái, giãy giụa muốn ngồi dậy, Khâu Tử Hiên lại gần tới đỡ cậu dậy, Lục Ninh Cảnh thụ sủng nhược kinh mà đồng thời cảm thấy người này thật gần gũi, “Tôi… Ngài tại sao lại ở chỗ này?”

“Cậu ngất ở trước xe của tôi.” Khâu Tử Hiên nói.

“Như vậy sao, ” Lục Ninh Cảnh hơi ngượng ngùng mà nắm tóc, “Làm phiền ngài rồi, thật sự xin lỗi.”

“Không có chuyện gì, ” Khâu Tử Hiên dừng lại, lại nói, “Bác sĩ nói cậu mệt nhọc quá độ, bình thường nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Được, tôi sẽ chú ý, cảm ơn ngài, ” Lục Ninh Cảnh thấy Khâu Tử Hiên vẫn ngồi ở một bên giường, thật sự là khó xưe, người này bận trăm công nghìn việc, làm sao có thể vì một người dân nhỏ bé là cậu làm lỡ dở công việc hay thời gian nghỉ ngơi được chứ, nhân tiện nói, “Cái kia, bộ trưởng Khâu, ngài về trước đi, tôi không sao, chờ khoẻ hơn tôi sẽ tự mình về.”

“Ọt…”

Lục Ninh Cảnh vừa mới dứt lời, trong bụng truyền đến tiếng kêu, làm cho mặt cậu như bị thiêu đốt, thực sự là mất thể diện mà.

Khâu Tử Hiên như là hiểu ý cậu, đứng dậy mở cửa, Điền An ở bên ngoài cho là mọi việc đã ổn, vừa mở miệng nói thì Khâu Tử Hiên bảo: “Cậu đi nhìn quanh đây xem có chỗ nào bán đồ ăn thanh đạm, phù hợp cho bệnh nhân thì mua về.”

“Nhưng là…” Hắn không canh giữ ở bên này, vạn nhất có người xông vào làm loạn thì sao?

Khâu Tử Hiên hiểu ý: “Không có chuyện gì, cậu đi đi.”

Lục Ninh Cảnh vẫn luôn từ chối không cần phiền phức như vậy, mà Khâu Tử Hiên lại hùng hồn: “Tôi sợ cậu lại lăn ra bất tỉnh.”

Cậu có đọc sách nên làm sao dễ bị lừa được, không phải cậu vừa được truyền nước sao, khả năng hôn mê lại là không có, bất quá cậu cũng không vạch trần người ta, dù sao người ta cũng là nhân vật lớn không đụng được.

Điền An không biết mua được cháo hoa ở đâu, kèm thêm rau cải muối ớt cùng chút dưa muối chua và thịt gà ướp, ăn hợp vô cùng, Lục Ninh Cảnh tuy khẩu vị không tốt nhưng lại ăn hết toàn bôk, điều này làm cho Khâu Tử Hiên hết sức vui mừng.

Lục Ninh Cảnh truyền hết một túi nước, y tá lại đổi thêm túi khác, Lục Ninh Cảnh bởi vì thực sự quá buồn ngủ, liền mơ màng mà ngủ thiếp đi.

Túi nước truyền này phải một canh giờ nữa mới hết, Điền An đang muốn khuyên Khâu Tử Hiên đi về nghỉ trước, hắn sẽ ở đây để ý cho thì bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Lục Ninh Cảnh cho y tá vội vàng chạy đến gọi, nói là có chuyện quan trọng.

Khâu Tử Hiên trong lòng hồi hộp, tưởng thân thể Lục Ninh Cảnh có chuyện gì xảy ra, chính hắn lại không tiện ra mặt nên để Điền An đi. Điền An đi chưa đến 10 phút đã trở lại, sắc mặt vô cùng đặc sắc.

Hắn do dự gọi Khâu Tử Hiên ra, “Cái kia… Tiên sinh, có chuyện này, ngài, ngài phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Khâu Tử Hiên mất bình tĩnh, “Có phải cậu ấy có chuyện gì không?”

Nếu như là như vậy, hắn nhất định sẽ chết mất, hắn đời này chỉ có một đứa con là cậu, Điền An thấy sắc mặt hắn bất thường, vội hỏi: “Không đúng không đúng, không phải bị bệnh, mà là, kết quả kiểm tra của bác sĩ bên kia, cậu ấy… Mang thai.”