Trịnh Vân Phàm loanh quanh một hồi lâu, vào nhà vệ sinh ngồi tới nửa ngày rồi mới đi ra, bước vào văn phòng của ba cậu. Dạo này quan hệ cha con hơi gay gắt vì cậu đang kết giao với một chị gái hơn mình 3 tuổi.

Cậu làm sao mà biết được, Nhạc Nhạc nhìn qua là một cô gái đơn thuần nhưng kỳ thực chính là bắt cá hai tay. Tuy rằng cô ta đã giải thích đã lâu không gặp lại bạn trai cũ, hai người cũng đã chia tay, nhưng trong lòng Trịnh Vân Phàm vẫn không thể tiếp nhận được, cho là Nhạc Nhạc làm như vậy là không được, hai người cứ như vậy chiến tranh lạnh một thời gian.

Cũng chẳng khác chia tay là bao.

Nhưng mà cậu lại cảm thấy thương tổn tuổi xuân, lén lút trốn tới quán bar uống rượu, thế nhưng lại bị ba lôi cổ về, khiến Trịnh Vân Phàm trong cơn tức giận chạy về trường học. Hôm nay nếu không phải biết là Tống Tranh mở cuộc họp giới thiệu, cậu còn muốn cãi nhau với ba mình.

Đứng trước cửa do dự nửa ngày, Trịnh Vân Phàm mới gõ cửa phòng làm việc. Lúc đi vào thì thấy ba, con người lúc nào cũng lộ vẻ nghiêm túc và thận trọng thì bây giờ lại nở ra nụ cười si mê nhìn điện thoại.

Trịnh Vân Phàm cảm thấy mình nhất định là hoa mắt rồi.

Nhìn thấy cậu, nụ cười của nam nhân chẳng biết lúc nào đã biến mất, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, làm cho Trịnh Vân Phàm hoài nghi chiếc điện thoại di động kia mới là con đẻ của hắn. Trịnh Hằng liếc nhìn qua bàn làm tiếp khách, nói: “Ngồi.”

Trịnh Vân Phàm ngồi xuống, thấy ba cất điện thoại đi, “Ba, tìm con có việc?”

“Ngày trước giao cho con với Joe tổng một hạng mục phần mềm, thế nào rồi?”

Hoá ra là vậy, Trịnh Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, “Vẫn tốt, lần trước còn tìm được một công ty bán phần mềm, chính là công ty giới thiệu hôm này, nhưng Joe tổng lại cảm thấy không ổn, phản đối.”

“Cảm giác của người khác không hẳn đã chính xác, phải có khả năng phán đoán của riêng mình, nhưng cũng không thể chủ quan là được rồi.”

“Con không chủ quan, con cảm thấy bọn họ rất phù hợp với yêu cầu của công ty chúng ta, không phải ba đã nói, đồ tốt không nhất định là thích hợp, thích hợp không nhất định là tốt nhất.”

Đây là lời nói trước đây Trịnh Hằng dạy Trịnh Vân Phàm về tiết kiệm. Ngày trước Trịnh Vân Phàm cái gì cũng đều dùng hàng xa xỉ, bị Trịnh Hằng giáo huấn nhiều quá, không nghĩ tới bây giờ lại lôi ra dùng, bất quá cũng rất phù hợp. Ai cũng đều mong con cái trưởng thành, Trịnh Hằng cũng không ngoại lệ, nghe đến đó, nội tâm liền vui mừng, nhưng mặt thì chẳng lộ ra điều gì bất thường.

“Làm đối tác với nhau, nhất định muốn phải nghe tai mắt từ nhiều phía, con cảm thấy người ta tốt vì con chưa thấy cái tốt của người khác, phải có so sánh mới biết tốt xấu.”

Trịnh Vân Phàm ngoài miệng đáp lời, thâm tâm thì lại không đồng ý.

Cậu cảm thấy chọn thầy Tống chính là tốt nhất.

***

Lục Ninh Cảnh lúc tan tầm về đến nhà mới kiểm tra vết thương. Tuy rằng cách hai lớp quần áo nhưng bởi vì bị đổ nước chính diện nên vẫn không tránh khỏi có chỗ bị bỏng, vì quần áo ma sát nên có chút đau rát, chỉ là vẫn chịu được nên cậu cũng không để ý.

Mẹ Lục vết bỏng trước ngực Lục Ninh Cảnh, dù không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không cầm lòng được, xoa thuốc giúp cậu: “Con mà đi đứng cẩn thận thì đã không thế này.”

Lục Ninh Cảnh sợ ngứa, bị xoa đến không chịu được, cười sặc sụa, “Vâng, mẹ, đừng xoa nữa… Ngứa.”

Mẹ Lục kiên trì giúp cậu xức thuốc hết mới buông tha, miệng nói: “Mẹ và ba con đã bàn với nhau, ba mẹ ở đây cũng lâu rồi, đến lúc phải về.”

“Nhanh như vậy?” Lục Ninh Cảnh cảm thấy rất áy náy, dạo này lúc nào cũng bận bịu, không thể đưa ba mẹ đi dạo loanh quanh.

“Ừ, trong nhà còn có anh với chị dâu con cần giúp nữa.”

Lục Ninh Cảnh mặc lại quần áo rồi đến ngồi bên cạnh mẹ Lục, giống như khi còn bé mà lắc vai mẹ, giọng nũng nịu: “Ba mẹ ở lại thêm đi, thứ bảy còn mời Trịnh tiên sinh đến ăn cơm mà. Samg tuần con xin phép nghỉ một ngày mang hai người đi chơi được không?”

“Không cần đâu, ” mẹ Lục sờ tay của Lục Ninh Cảnh đang đặt trên vai tay bà, dạo này Lục Ninh Cảnh quá bận, gầy đi rất nhiều, “Con công việc bề bộn, ba mẹ cũng không phải chưa từng va chạm xã hội, muốn đi đâu sẽ tự mình đi.”

“Như nhau mà, ” Lục Ninh Cảnh nói, “Mẹ nói con bận bịu, thừa cơ hội này đi du lịch buông lỏng một chút, có cái cớ, giám đốc chắc chắn sẽ duyệt.”

Mẹ Lục thấy cũng có lý, đá ba Lục ở bên, “Ông nói xem?”

“Bà quyết định đi, tự nhiên lại đi trưng cầu ý kiến tôi, quái lạ ghê, để tôi đi nhìn thử có phải mặt trời mọc nhầm bên không.”

Ngữ điệu của ba Lục có chút muốn gây sự, Lục Ninh Cảnh thấy có xu thế cháy nhà, vội hỏi: “Mẹ, quyết định vậy nha? Con cũng đã lâu không nghỉ ngơi, dịp này liền buông lỏng một chút.”

***

Buổi tối thứ sáu, Lục Ninh Cảnh đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở Trịnh Hằng ngày mai nhớ đến nhà cậu dùng cơm, hai người lại nói chuyện một hồi. Mẹ Lục rửa sạch bát xong từ trong phòng bếp đi ra, chỉ nghe được vài câu nói sau của Lục Ninh Cảnh, chờ cậu cúp máy, vô cùng thần bí mà lại gần: “Bạn gái mới?”

Cái gì, Lục Ninh Cảnh dở khóc dở cười: “Đó là Trịnh tiên sinh.”

“Ầy ” mẹ Lục chà xát cánh tay, ghét bỏ nói, “Hai tên đàn ông lớn vậy rồi còn mờ ám như thế, làm mẹ tưởng con có người mới rồi đấy. ”

Mờ mờ mờ mờ mờ… Ám?!

Lục Ninh Cảnh rất muốn hỏi mẹ xem có phải bà nghe nhầm không. Cậu và Trịnh tiên sinh, quan hệ tiến triển đến bây giờ cũng chỉ xem như bạn bè xã giao bình thường, sao có thể nhìn thành mập mờ.

Mà lời nói của mẹ Lục như vạch ra ánh sáng, đánh thức Lục Ninh Cảnh làm cho cậu chợt phát hiện ra, giữa cậu và Trịnh tiên sinh, còn có chút giống như rất … thân thiết?

Tỷ như đút móng giò cho Trịnh tiên sinh, tỷ như Trịnh tiên sinh đem áo khoác của mình mặc cho cậu, tỷ như trước hội nghị một ngày người ta còn gọi điện cổ vũ mình, hai người câu được câu không mà hàn huyên gần nửa tiếng, lại còn đặc biệt nhắn tin thăm hỏi, còn chụt chụt nữa…

Nghĩ gì thế này? Lục Ninh Cảnh lắc lắc đầu, Trịnh tiên sinh nhiệt tình tốt bụng thế, mình lại nghĩ người ta xấu xa như vậy, hơn nữa, những chuyện này đặt ở cương vị bạn bè thì cũng bình thường mà, cậu ngày trước vẫn hay tắm cùng với đám lão Tam đấy thôi, nếu đã nhìn thấy hết rồi thì có phải lấy thân báo đáp không vậy?

***

Ngày hôm sau.

Bởi vì mời Trịnh tiên sinh đến nhà dùng bữa, nên từ sớm, mẹ Lục đã ra chợ mua đồ ăn, còn quét dọn nhà cửa một lượt.

Trịnh tiên sinh đã biết địa chỉ, Lục Ninh Cảnh chỉ cần ra cồng tiểu khu đón hắn là được. Hiện tại đã dần vào thu, khí trời cũng mát mẻ. Hôm nay, Trịnh tiên sinh thay đổi sơ mi quần tây thành quần áo thoải mái, Lục Ninh Cảnh yên lặng ở trong lòng chấm cho hắn điểm tối đa.

Trịnh tiên sinh xuống xe nhìn thấy Lục Ninh Cảnh, câu nói đầu tiên là: “Cậu ăn vụng.”

“A?” Lục Ninh Cảnh không rõ, “Anh nói cái gì?”

Trịnh tiên sinh không lên tiếng, tay đột nhiên đưa ra, lau khéo miệng Lục Ninh Cảnh. Xúc cảm mềm mại ấm áp làm Lục Ninh Cảnh hơi chếch đầu, Trịnh tiên sinh cũng tự nhiên rút tay lại.

“Anh… Tôi… Làm gì?” Tôi đã làm gì anh sao??

Trịnh tiên sinh cậu đỏ mặt nói lắp, hơi mỉm cười nói: “Khóe miệng để lại chứng cứ kìa.”

Lục Ninh Cảnh lại đỏ mặt. Vừa nãy cậu chạy vào bếp, mẹ Lục liền gắp miếng thịt kho tàu cho cậu thử, chắc là nước thịt dính lại trên khoé miệng.

Một nam nhân lại làm loại động tác này với một nam nhân khác thật khiến người ta rợn người, Lục Ninh Cảnh không nhịn được nổi da gà, có khi anh ta còn bình tĩnh lấy giấy ăn ra chà xát tay, thậm chí còn kỳ quái liếc nhìn Lục Ninh Cảnh đang đơ tại chỗ: “Làm sao vậy?”

Lục Ninh Cảnh: …

Được rồi, Trịnh tiên sinh mặt ngoài nhìn qua tốt đẹp như vậy, có lẽ thật sự có thói quen xấu thích giúp người khác lau khoé miệng, Lục Ninh Cảnh miễn cưỡng cười cười, nói: “Không, không có, chúng ta đi vào thôi.”

Vào nhà, mẹ Lục đang bận bịu ở trong bếp, ba Lục thì ngoan ngoãn ngồi bên ngoài xem tivi vì sợ vào giúp sẽ thiêu rụi căn bếp luôn.

Lục Ninh Cảnh giới thiệu Trịnh tiên sinh với ba mình, ba Lục bình thường cũng không thích nói chuyện lắm, Trịnh tiên sinh nhìn qua cũng không phải là người thích giao tiếp. Mẹ Lục quên mất mua muối, sai Lục Ninh Cảnh đi ra ngoài mua, lúc cậu trở về, không nghĩ tới hai người kia vừa gặp đã trò chuyện rôm rả. Ba Lục thì nói sinh động như thật, Trịnh tiên sinh thỉnh thoảng cũng phụ họa vài câu, thoạt nhìn vô cùng hợp ý.

Tay nghề nấu ăn của mẹ Lục là nhất, hồi trước bọn họ không ở trong thành phố, tiếng tăm của mẹ Lục cũng truyền gần xa.

Lục Ninh Cảnh trước đây cũng học mẹ Lúc làm cơm, coi như là chân truyền. Bất quá không biết là do công việc bận bộn, không có thời gian làm, Nhạc Nhạc lúc trước còn đùa giỡn nói hai người ở cùng nhau, nhất định là Lục Ninh Cảnh sẽ tóm được dạ dày của cô.

“Tiểu Trịnh, ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.” trong lúc ăn cơm mẹ Lục vẫn luôn nhiệt tình mời khách.

Trịnh Hằng mỉm cười gật đầu, trên bàn cơm không khí vô cùng hòa hợp, ba Lục nói: “Tiểu Trịnh uống rượu không, hai chúng ta làm một chén?”

Trịnh Hằng còn chưa nói, Lục Ninh Cảnh đã chen miệng vào: “Ba, Trịnh tiên sinh không uống rượu, chút nữa người ta còn lái xe về.”

“Phải không?” ba Lục nhìn Trịnh Hằng, người này nhìn qua không giống như là không biết uống rượu.

Trịnh Hằng gật đầu: “Cháu dị ứng với rượu.”

“Vậy thì thật là đáng tiếc, ” ba Lục tiếc nuối nói, “Ninh Cảnh, mang rượu ra đây, ba con mình uống.”

Ba Lục là người nghiện rượu, bình thường không rượu không vui, bất quá mẹ Lục lại quản nghiêm, ông bình thường cũng không thể uống nhiều. Khách tới nhà mới có thể phá lệ một chút, mà sau đó cũng bị mẹ Lục cất đi hết. Nhiều năm như vậy, cũng bị chỉnh đốn lại, nhưng vẫn không thể chống cự lại sự thèm thuồng, thấy Trịnh Hằng không thể uống liền tìm thằng con nhà mình uống.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không tránh khỏi uống hơi nhiều. Lúc cơm nước xong xuôi, Lục Ninh Cảnh cảm thấy đầu hơi choáng váng, mẹ Lục vừa nhìn liền biết hai cha con nhà này uống không ít, nhưng ở trước mặt khách, mẹ Lục chỉ có thể im lặng liếc mắt nhìn ba Lục không biết tiết chế, còn cả thẳng con đáng đòn kia, yên lặng mà ghi nhớ trong lòng, chờ sau này tính sổ.