Edit: An Ju

Tôi thích mít ướt, làm nũng, những cái này đã khắc vào trong khung, tựa như có người không thích ăn rau thơm thì tôi trời sinh thích được người ôm hôn bế thật cao, dù tôi là đàn ông thì tôi vẫn thích, chỉ là vì lúc làm việc tại công ty có chút uy nghiêm, dần dần nhịn xuống được mà thôi.

Chỉ có điều tôi ép bản thân hơi quá mức, kỳ thực có đôi lúc tôi cũng không muốn dữ dằn với nhân viên như vậy.

Lúc tôi lên đại học, quán rượu của anh tôi mới bắt đầu đi vào hoạt động, cần mấy người ca sĩ hát tại đó, tôi vừa lúc có một bạn cùng phòng hát hay, tôi liền giới thiệu cho anh tôi.

Kết quả tôi không hề nghĩ tới hành động tốt bụng của mình lại là một cái khởi đầu khiến bản thân mình tự đẩy mình xuống vực sâu.

Anh tôi và bạn cùng phòng của tôi lại ‘lăn lộn’ với nhau.

Không sai, chính là cái tên Dương Xán mặt người dạ thú, lúc đó tôi cũng hỏi qua anh tôi tại sao bọn họ lại có thể thân cận như vậy, anh tôi nói hắn bị chuốc say, tỉnh lại đã phát hiện bản thân đã ‘đè’ Dương Xán rồi, máu chảy thành sông chỉ thiếu chút nữa là làm cho hắn chết rồi.

Anh tôi rất hoảng, mau chóng đưa hắn đi bệnh viện, thường xuyên tiếp xúc liền qua lại với nhau.

Sau đó Dương Xán dương dương đắc ý nói cho tôi là chính hắn chuốc say anh tôi. (Wow =))) được của nó…)

Cho nên tại sao cái loại người rác rưởi* như Dương Xán lại trở thành giảng viên đại học, tôi thực sự nghĩ không ra.

*Gốc là 辣鸡 /làjī/ (lạt kê) là ‘gà cay’ theo nghĩa đen, nghĩa bóng theo như t tìm hiểu ở các trang thì nó là một câu chửi đó, như trên nha, nhưng t nghĩ là chửi vậy thôi chứ chắc là bạn bè cũng thân đấy =)))

Tôi còn luôn thi kém hắn, tôi đúng là rác rưởi.

Là rác rưởi chỉ có thể về nhà kế thừa gia sản.

Anh tôi vừa come out với ba tôi liền khiến ông nhồi máu cơ tim, nhưng cũng hết cách với anh ấy, trái lại bắt đầu tăng thêm các yêu cầu của tôi, các loại yêu cầu, cần làm gì, không được làm gì đều áp đặt lên tôi, câu nói nhiều nhất chính là: “Con cũng không có sở trường nào khác, chỉ biết học, còn không thể học giỏi nhất, làm sao có thể quản lý được tám công ty phân bộ được, làm sao kế thừa được gia nghiệp.”

Tôi cũng biết tính tôi mềm yếu, không quyết đoán, nếu không phải tôi đầu thai tốt thì sau này tôi cũng chỉ có thể làm một nhân viên văn phòng mà thôi. Vì vậy tôi cũng bắt đầu nỗ lực yêu cầu bản thân, cũng từ khi đó tôi bắt đầu ép bản thân quá mức, tôi không cho phép bản thân cười, không cho phép bản thân mình biểu lộ ra tâm tình cá nhân của mình, làm việc đều rất máy móc, có hiệu suất, tuyệt đối không dài dòng dây dưa.

Nhưng trong lòng tôi vẫn muốn có một ai đó cho tôi làm nũng, hôn tôi, ôm tôi, xoa xoa tóc của tôi.

Có điều đối với tôi bản thân là ‘cong’ hay ‘thẳng’ cũng không rõ lắm.

Đến tận khi tôi đến Anh học thạc sĩ, tôi xác nhận tôi cũng ‘cong’.

Điều này tuyệt đối cũng có liên quan đến Dương Xán và anh tôi.

Sau đó ba tôi thiếu chút nữa vào thẳng phòng ICU*.

*ICU: Phòng hồi sức cấp tốc.

Nhưng ba tôi cũng hết cách, lúc tôi học thạc sĩ, mẹ ruột của tôi và anh tôi đã qua đời, ba tôi lại tìm đến một cô minh tinh 18 tuổi làm mẹ kế của tôi.

Tôi lại không hề có thành kiến đối với chuyện này, nhưng người mẹ kế này đương nhiên là không quản được tôi.

Lúc học xong thạc sĩ trở về, 75% cổ phần của công ty ba tôi đã ở trên tôi rồi.

Hắn cuối cùng chỉ có thể tự mình ra trận, muốn cùng mẹ kế của tôi sinh thêm con trai để kéo dài hương hỏa.

Vì vậy, tôi có thêm một em gái.

Nhà họ Trầm đoán chừng là phải tuyệt hậu rồi.

Có điều bây giờ tôi nghĩ có thể đi thụ tinh ống nghiệm để cứu rỗi lại tâm của ba tôi.

Vì vậy dưới những nỗ lực chung tay của bạn cùng phòng đại học, anh tôi và ba tôi, tôi trường thành thành một người đàn ông tệ hại.

Khắt khe, lạnh lùng, không tâm lý, ngoài công việc thì cái gì cũng tệ.

Tôi biết hết.

Cái tên Trầm Song Ngôn thích được người sờ đâu, ôm hôn trong lòng tôi cũng chậm rãi biến mất.

Cho đến khi tôi gặp được chó ngốc.

Lần đầu tiên lúc tôi gọi hắn đến nhà, tôi mở cửa thấy hắn dứng trong phòng khách tay chân luống cuống, cảm xúc bị đè nén nhiều năm toàn bộ đều bộc phát, mạnh mẽ đến nỗi tôi suýt không kiềm chế được mình.

Tôi muốn được hắn ôm, được hắn hôn, được hắn sờ đâu, muốn được hắn ôm trong lòng rồi khẽ ngâm nga bên tai dỗ tôi ngủ.

Vì sao, vì sao tôi lại thích hắn như thế.

Không dám làm gì quá mức, tôi sợ dọa hắn chạy mất, dù sao tôi cũng 32 tuổi rồi.

Tôi chỉ có thể biểu hiện ra các cảm xúc không dám biểu lộ trước mặt người khác, lộ ra một cái sừng nho nhỏ cho hắn thấy.

Vẫn may, hắn rất dịu dàng, không từ chối tôi, nụ hôn của hắn, lồng ngực của hắn, đều rất dịu dàng.

Tôi càng thích hắn rồi, tôi vội vã muốn bày tỏ hết tấm lòng mình, để hắn thấy tôi, để hắn tiếp nhận tôi.

Để hắn thích tôi.