Nhoáng cái đã là cuối tuần, noti trên facebook của mình thì chẳng có gì đặc sắc ngoài mấy vụ một vài đứa thông báo đang ở chế độ hẹn hò. Vào like với chúc mừng thì thằng Dũng, đứa học cùng cấp 2 liền lên mặt dạy bảo mình.

- Yêu đương phải như tao, thích gái thì phải nói luôn, gái từ chối thì chai mặt còn hơn đẹp trai, bám theo cho đến lúc yêu thì thôi. Mà tao cũng thấy mặt mày dầy lắm rồi mà sao vấn ế hả Hưng?

- Bạn với chả bè, lâu ngày chưa được đem lại hạnh phúc cho nhau mà đã chúc lành như thế à. Ế cái gì mà ế, chê tao ế tao lên phường trình bày bây giờ.

Sau một lúc nghe thằng Dũng luyên thuyên và tâng bốc bồ nó nào là xinh thì cực xinh, chân dài thì dài cỡ 1met thì mình phát hiện ra là cả facebook đã biết mình vẫn ế. Những được cấp 2 khác được thể vào hỏi thăm mình và cầu chúc đến khi mình "đầu ba đít chơi vơi" vẫn ế. Ừ ế đấy nhưng cũng chẳng có gì phải tự kỉ cả, mình vui vì bị ế nhưng đổi lại cũng có đứa đang buồn thối ruột. Có lẽ điều kinh khủng hơn khi bị ế là thất tình, thất tình sinh ra sở thích đánh răng bằng dầu gội đầu còn gội đầu bằng bột giặt quần áo. Thằng Hòa đang trong tình trạng như thế, thậm chí là còn nghiêm trọng hơn khi răng miệng nó cho thấy được chăm sóc bằng chổi cọ toa-lét. Thúy chính thức đá nó và công khai cặp kè với Hiếu cận – Một tay chơi trong lớp nổi tiếng với cái SH dán hình khủng long ở thân xe.

Thằng Hòa tường thuật lại một cái đau đớn và xót xa trong khi mình cùng hai đứa nữa cứ mải mê gắp lấy gắp để nồi lẩu ếch.

- Dm muốn lên núi cạo đầu đi tu quá! Tại sao Thúy khen tao rất tốt rồi lại nói rất tiếc vì đã có người yêu. Mà yêu ai thì không yêu, yêu cái thằng mắt híp như bọn Tàu cứ cười là không thấy Tổ quốc đâu.

- Vcc, Thôi quên đi, thiếu gì gái đâu mà phải buồn lắm với đau lắm. Bọn tao nguyện đem sự ấm áp đến cho mày.

Ngay lập tức, thằng Minh nhà thơ liền thánh thót ngân vang một siêu phẩm tự biên tự diễn của mình.

Đứa cái đùi, đứa cái chân, đứa cái da

Riêng thằng thất tình thì được củ măng với hành

Thế là hết bài thơ

Rõ ràng Thúy là tình đầu của nó, thảo nào mình thấy nó dễ bị lừa như vậy. Nhưng lúc này mình cũng chẳng khác gì nó cả, vấn đề là mình che giấu tốt hơn thôi. Nhưng ấn tượng về Linh hay LiTiHan nó mạnh đến mức mình không thể quên được, dù rõ ràng con bé đã làm mình tổn thương. Không biết chân Linh đã hết đau chưa nhỉ, không biết có thằng đến nấu mì cho ăn không nữa...

Bữa tiệc kết thúc bằng nghi thức rút ví, góp tiền trả nồi lầu ếch. 5 thằng mà rút đủ mọi kiểu ví thì vẫn còn thiếu 2 nghìn, đành xin khất lần sau. Mấy đứa hò nhau đi dạo một vòng hồ rồi về trong cái lạnh thấu đến từng chân tóc. Hòa chắp tay xin cả lũ tha cho vì không còn hứng thú lượn với lờ nữa mà chỉ muốn về nhà ôm gối khóc tiếp. Mình lẽo đẽo đi sau mấy đứa kia mà cũng chẳng có tâm trạng nào ngắm gái với ngắm hồ. Vừa tới ngã từ Tràng Tiền – Hàng Khay thì mình rẽ trái xuống Bà Triệu đi về mặc cho 3 thằng đi trên đem lại hạnh phúc cho nhau.

Lái xe bằng tâm trạng kể ra có cái vui của nó, cứ đi mà không biết đi đâu, không biết dừng lại trước cửa nhà nào nữa. Tiếng còi xe tải inh ỏi đằng sau cũng không biết, cho đến khi tài xế vượt lên, nhòm mặt qua cửa kính chửi mình.

- Điên hả mày, ông đâm một phát vào Phùng Hưng bây giờ!

Mình giật mình tỉnh ra mới biết là suýt chết. Tất cả chỉ tại cái con bé đáng ghét đó! Mình hậm hực trong lòng và sau đó nhận ra là xe đang chạy trên con đường dẫn tới nhà Linh. Mình cũng không hiểu tại sao lại như thế nữa. Thích rồi hả? Làm gì có, Linh đã ghê gớm rồi còn mông bánh dầy nữa! Không thèm! Mình quay xe về nhà nhưng mắt vẫn nhìn về phía đường vào nhà Linh. Lúc này là 10h30 tối, bên ngoài rất lạnh, có cảm tưởng khi từ chỗ lẩu ếch về đây phải giảm thêm vài độ rồi. Trời này đến gấu Bắc cực cũng phải xổ mũi là cái chắc.

Vừa về đến đầu khu phố, tiếng cười đùa lanh lảnh ở đoạn trên của đám trai rỗi việc ngồi trà đá giết thời gian làm mình chú ý. Đi lên thì thấy bọn nó đang trêu đùa một cô bé đội mũ lưỡi trai, mặc áo có mũ lông nhưng ở dưới lại diện quần short và đang dắt theo 1 con chó. Đó là con Bin, con chó của chú Cường gần nhà mình.

- Khoe hàng à?

Mình nheo mắt nhìn, nhưng cái kiểu đi tập tễnh, từng bước như lật đật và một bên bên băng bó thì lại há hốc mồm. Còn ai ngoài Linh có cái kiểu nhận diện không đụng hàng như thế nữa.

Đó đúng là Linh rồi, nhưng tại sao lại dắt theo chó của hàng xóm mình thế. Trộm chó à? Mình liền xuống xe tiến về phía Linh. Linh cũng nhận ra mình thì liền cố gắng đi nhanh hơn nữa để dứt ra khỏi cái lũ phiền toái nữa. Nhưng vì do bước quá mà chân vẫn chưa khỏi, Linh nhăn mặt vì đau nên bước hụt. Mình nhao đến nhưng không kịp, Linh bám vào mình đứng dậy. Linh khóc vì đau và đổ tại cho mình.

- Đồ đểu! Anh trốn đâu cả ngày mà tôi gọi trên game cũng mà không trả lời thế hả?

- Đưa đứa bạn đi ăn mừng vì nó thất tình chứ có phải là trốn em đâu? Thế tìm anh để làm gì, chắc không có đứa nào nấu mì cho ăn hả.

- Thiếu gì? Nhưng tôi thích... ăn mì của anh, không phải trả tiền và không phải rửa bát. Linh ngượng nghịu nói.

Mình mỉm cười với Linh và cảm thấy những gì đã xảy ra trước đây đã bay biến đi đâu hết. Chỉ với một câu nói thế thôi mà lại dụ mình chuẩn bị nấu mì cho Linh ăn nữa rồi.

- Được rồi, nếu không có thằng nào nấu thì anh sẽ làm cho gái ế ăn. Nhưng đừng khóc nữa, như thế xấu lắm. – Thật ra là mình thích nhìn Linh như thế hơn.

- Tôi không ế, anh ế thì có! – Linh cãi lại – Anh có biết bị giãn dây chằng đau như thế nào không mà bảo không khóc là phải nín hả. Sao anh lớn tướng rồi mà chẳng biết lúc nào con gái nói thật, hay không thế. Mới chỉ nói đùa thôi mà đã dỗi rồi còn nhiếc móc tôi chằng ra gì.

- Ừ thì anh nhạy cảm như chuông báo động, ai bảo em động vào. Chuông báo động đã kêu thì phải vừa to vừa lâu. – Tôi cười vang, Linh cũng nhếc môi cười. – Mà sao giờ này em ở đây, lại còn dắt theo con Bin của hàng xóm anh?

- Chủ nó chê nó vừa già, vừa nhát đến chuột cũng sợ nên mua con khác thay thế rồi. Chủ cũ tính bán đi, mà đã bán thì chắc là phải vào nồi nên tôi đến cứu nó bằng cách mua lại. May mà vẫn kịp vì tôi được một người bạn trên mạng ở ngay gần đây báo cho.

- Linh điên. Em sẽ nuôi hay đem cho người khác?

- Hưng rồ! >"< không biết, nhưng có lẽ sẽ trông nom nó một thời gian rồi gửi cho hội trên facebook nuôi.

- Nhà em rộng như thế thì nuôi thêm hai con nữa thì có làm sao đâu

Linh ngập ngừng một lúc rồi khẽ nói.

- Đó không phải là nhà tôi. Tôi chỉ sống nhờ bố mẹ thôi. Mà anh sẽ mua mì tôm cho tôi ăn chứ, tôi đang đói lả đây này.

- Chuyện nhỏ, nhưng trời này lạnh ngại đụng vào nước lắm. Ăn xong thì em phải rửa bát nhé.

- Đùa, sao anh lại không có tí nào ga lăng thế? Bắt một đứa con gái què chân đứng rửa bát.

- Vậy thì em phài làm gì đó đi. Nếu không chẳng công bằng với anh cả.

- Được rồi, tôi sẽ pha nước cam cho anh uống là hòa chứ gì. Khiếp, tính toán kinh khủng, thảo nào mà vẫn ế!

- Ừ em cũng thế còn gì, khi hai đứa ế gặp nhau thì toàn chê nhau ế!

Thế là mọi chuyện đã được sắp xếp xong. Mình không còn giận Linh nữa, Linh cũng đã có một chút nhượng bộ mình và quan trọng hơn là Linh đã lại tìm đến mình cùng với một lý do khách quan hơn. Mình cũng nhận thấy Linh có sự thay đổi so với mấy hôm trước đây. Vẫn xinh như cũ, vẫn mặc quần short, vẫn ăn nói kiểu ghê gớm nhưng Linh cũng có một trái tim biết thương cảm chứ không lạnh lùng như mình nghĩ. Thế là những hình ảnh về Linh hay LiTiHan trước đây giờ lại quay lại trong tâm trí mình rồi.

Phải khó khăn lắm mình mới dìu Linh ngồi lên xe được, còn việc dắt được con Bin về nhà là một sự cố gắng không tưởng của hai đứa. Do mới quen, nên khi bị kéo đi thì con Bin phản ứng lại, lồng lên sủa gâu gâu, suýt nữa thì nó ngoặm vào cẳng chân mình một miếng. Linh lại phải xuống xe, vuốt ve nịnh nọt nó cứ như nói với người thì con Bin mới chịu đi. Khi về đến cái nhà to đẹp Linh "ở nhờ bố mẹ" thì đã gần 11 giờ. Mình đưa Linh vào nhà, gọi điện xin phép bố Gấu to về muộn thêm chút nữa rồi phóng đi mua trứng và mì. Trên đường mình đã nghĩ đến cái cảnh lại cùng ngồi với Linh hì hụp húp mì, vừa nói về những trận đấu trong game và rồi lại cãi nhau khi Linh nói mình là óc heo hay này nọ. Một viễn cảnh thú vị và tươi sáng như bị kẹt dưới cống lâu ngày mà được người ta bật nắp ra cứu thoát.