Bảo Mẫu Cổ Đại

Chương 2: Chuẩn Bị Cuộc Hành Trình Về Cổ Đại

"An An! An An!"

An An mở mắt ra thấy tiểu Vũ nhìn mình với ánh mắt đầy lo lắng.

"Lại mơ thấy ác mộng à?"

"Ừ"

Nghe vậy tiểu Vũ cũng không nói gì thêm, chỉ đem một phần ăn sáng để trên bàn rồi bảo An An rời giường. Sau tai nạn, An An luôn mơ thấy ác mộng. Bác sỹ bảo là di chứng sau vụ tai nạn cùng với nỗi đau mất người thân khiến bệnh nhân bị stress.

"An An, đó chỉ là mộng, cậu cứ xem đó như một bộ phim thôi, đừng xem là thực". Ban đầu tiểu Vũ nghe cô bạn thân kể về giấc mộng, cô chỉ thấy hứng thú, nhưng càng ngày cô càng thấy lo lắng. An An bắt đầu có chứng hoan tưởng về đứa bé kia, luôn tin rằng đứa bé thực sự tồn tại. Tiểu Vũ vẫn tìm cách giải tỏa tâm lý cho An An nhưng mọi cách đều vô dụng, kể cả khi cô cho An An uống thuốc ngủ vẫn vô dụng, đứa bé kia hằng đêm vẫn vào giấc mộng của An An. Tiểu Vũ chỉ có thể mỗi sáng đánh thức An An ra khỏi ác mộng.

-----------+++++++++++-----------

Đi trên đường đá sỏi, An An thấy bản thân đã rời khỏi quỹ đạo cuộc sống. Nhìn dòng người hối hả ngược xuôi, đã bao lâu cô từng như họ, tất bật việc siêu thị, việc học hành, chăm sóc em, chơi thể thao, dạo phố cùng tiểu Vũ...đó mới chân chính là sống.

Mãi suy nghĩ nên An An không phát hiện mọi vật xung quanh đã ngừng lại, đường phố đang ồn ào bỗng dưng im bặt, mọi thứ tĩnh lặng đến khả nghi. Khi An An nhận ra điều bất thường thì đã có một bà lão người phương đông ngồi cùng băng ghế với cô. Bà lão đưa một ánh mắt kỳ quái nhìn An An.

"Bé con không thấy gì lạ sao?"

"Cháu đã 29 tuổi rồi". An An đáp lại bà lão.

"Đó không phải trọng điểm ta hỏi cháu". Bà lão bất đắc dĩ nói với An An.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy An An trả lời, bà lão thở dài vô lực nói:"cháu cho rằng mình đang hoan tưởng phải không?".

Vẫn không có câu trả lời. Hết cách, bà lão đành lấy chiếc vòng trên tay mình đeo vào tay An An. Chiếc vòng lúc đầu rất rộng nhưng vào tay An An, nó thu nhỏ lại rồi dừng lại cho vừa kích cỡ của tay. Bà lão xoa đầu An An rồi từ tốn nói:

"Đây là bảo vật của bà, bà tặng cho cháu sau này sẽ có chỗ dùng. Nếu cháu nghĩ đây không là thật, cháu có thể hỏi cô bạn thân của cháu có thấy chiếc vòng này không?nếu có gì kỳ lạ xảy ra, cháu cứ đến đây tìm bà".

Đường phố khôi phục lại ồn ào khi lời bà lão vừa dứt. Bên cạnh bà lão đã biến mất chỉ còn lại chiếc vòng màu xanh biếc chứng thực bà lão có tồn tại. An An rất bối rối, chẵn lẽ chứng hoan tưởng của mình nặng đến mức này rồi? Cô không suy nghĩ nữa, vội vàng về nhà, giờ này chắc tiểu Vũ đã về nấu cơm rồi, cô muốn tiểu Vũ giúp cô xem chiếc vòng có thực là tồn tại hay chỉ là ảo tưởng của cô.

Vừa đến cửa, trông thấy tiểu Vũ đang mang rác đi đổ, An An chưa kịp lên tiếng, tiểu Vũ đã xuýt xoa: "oa! Cậu mua chiếc vòng ở đâu vậy?rất hợp với cậu". Nói xong còn lờm nguýt An An như muốn nói "giỏi lắm! Đi mua sắm không gọi ta một tiếng"

Làm sao An An không hiểu cái lờm nguýt đó, cô chỉ cảm thấy buồn cười cô bạn thân, sắp lấy chồng rồi mà tính y như trẻ con. An An không yếu thế đáp trả lại: " chiếc vòng này so với chiếc nhẫn đính hôn mấy kara vẫn còn kém lắm a".

"Được lắm! ". Tiểu Vũ giận dỗi rồi quăng luôn bao rác cho An An đi đổ. Tiểu Vũ bên ngoài thì giận dỗi nhưng thực ra cô rất vui vẻ, từ lúc tiểu Nhiên chết đã được 4 năm, An An sống vật vờ như một cái xác không hồn, khó khăn lắm mới có chút khởi sắc nên tiểu Vũ muốn ăn mừng. Quyết định xong, tiểu Vũ đi vào bếp làm thêm đồ ăn, ý định chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.

Gia đình của An An và tiểu Vũ mặc dù sống ở Mỹ nhưng khẩu vị ăn uống thiên về món ăn phương đông, thỉnh thoảng mới có vài món ăn tây. Trên bàn ăn, bốn món mặn, hai món chay. Gà hầm nấm, thịt bò nướng cay, giò hầm măng khoai tây, cá trích hấp, cải xào chấm tương ớt, dưa ngâm dấm. Cả bàn tiệc toàn món An An thích.

"Chờ lát, mình lấy vài lon bia nhấm nháp". Nói xong tiểu Vũ quay đi lấy bia trong tủ lạnh.

Còn lại An An đang thèm nhỏ dãi nhìn món ăn. "Nếu có thể lúc nào cũng ăn như vậy thực quá tốt, tiểu Vũ keo kiệt hạn chế mấy món cay mà cô thích để bảo vệ dạ dày của cô. Nếu có thể giấu mấy món cay này vào đâu đó rồi ăn dần thì tốt biết mấy". An An si mê nhìn mấy món ăn trên bàn, bỗng chốc, tất cả món ăn trên bàn đều biến mất. An An cả kinh, cuống quýt đi xung quanh tìm kiếm, bất chợt nhớ ra điều gì, cô nhìn chăm chăm vào chiếc vòng ngọc trên tay cứ như nó sẽ cho cô trả lời vậy. Nghĩ đến mấy món ăn mà cô rầu rĩ, nhỏ tiểu Vũ sẽ cho là cô ăn vụng mất.

Tiểu Vũ trên tay cầm 4 lon bia đi về phía An An. An An bối rối che trước bàn ăn, bộ dạng như mèo bị bắt gặp ăn vụn khiến tiểu Vũ bật cười.

"Sao vây? Mới đây mà đã không chờ được rồi sao? Nhìn bộ dạng cậu ai không biết còn bảo cậu tham ăn đó".

An An không còn cách nào khác nên đành phải lùi lại nhường đường cho tiểu Vũ. Nhưng khi cô quay lại thì trợn tròn mắt, trên bàn, các món ăn vẫn nghi ngút khói như mời gọi thực khách sủng ái chúng. Chuyện này là sao? Cô lại ảo giác a? An An cười gượng hai tiếng rồi không nói gì cả, có lẽ ngày mai nên đến công viên gặp lại bà lão thôi.

----------+++++++------------

Gió thu thổi tóc An An như chơi đùa, như trêu chọc An An phải chơi với nó. Khí trời khá lạnh nhưng trong không khí an lành của buổi sáng rất dễ chịu. Tâm tình An An rất tốt, cô vuốt ve chiếc vòng ngọc. Chiếc vòng cho cô cảm giác rất thần bí. Từ lúc nhận nó từ tay bà lão, cô luôn cảm giác một sức mạnh hút cô vào đó, nhưng khi cô kháng cự thì nó dừng lại, cứ như một vật cưng có linh tính rất biết nghe lời chủ vậy. Suy nghĩ của cô dừng lại khi mọi vật xung quanh dừng lại yên tĩnh một cách quen thuộc. Bà lão lại xuất hiện, nhưng lần này không thảnh thơi như lần đầu nữa. Bà lão mặc bộ quần áo mới nhưng lại lấm lem bùn đất. Rõ ràng hôm nay đâu có mưa, cả thành phố toàn là đường xi măng lộ nhựa lấy đâu ra bùn lầy mà trông bà lão chật vật như vậy? Tuy tò mò nhưng An An vẫn nhớ câu chuyện về chiếc hộp pandora, tò mò có thể gây chết người a. Bà lão cũng nhận ra mình thất thố nên chỉ cười trừ rồi ngồi xuống cùng băng ghế đá với An An. Bà lão nói: "ta biết con muốn hỏi điều gì. Nói thì dài dòng, chi bằng ta cho con nhìn sẽ rõ hơn".

Bà lão hướng dẫn An An tạo ý niệm để tiến vào không gian trong chiếc vòng. An An há hốc mồm kinh ngac nhìn không gian mới lạ. Không gian rộng khoảng 10 mẫu đất. Cả không gian không có gì cả ngoại trừ một hồ nước và hai con suối. Con suối đầu trên thì nằm đơn độc nhưng nước suối rất kỳ lạ, cả con suối không có một giọt nước mà chỉ toàn là khói trắng dày đặc. Làn khói trắng như có lực hấp dẫn chỉ lượn quanh con suối không thoát ra được. Con suối còn lại thì thông với hồ nước phía trước. Hồ nước và con suối phía dưới thì chứa nước bình thường, nước trong vắt nhưng vẫn có điều kỳ lạ. Tuy thông nhau nhưng nhiệt độ nước lại khác nhau. Nếu hồ có dòng nước mát lạnh thì con suối y như một suối nước nóng. An An có thể thấy được khói bốc lên nhè nhẹ trên mặt suối.

Tham quan khắp không gian với di chuyển bằng ý niệm, An An cảm nhận mình có thể kiểm soát hết không gian, đây chính là lý do vì sao khi mới bước vào không gian cô đã biết độ rộng sâu của nó.

Theo lời bà lão thì không gian này không thể gieo trồng thứ gì cả cũng như không thể nuôi bất kỳ con gì. Nếu mang vật sống vào thì chúng sẽ hôn mê bất tỉnh cho đến khi mang chúng ra ngoài, chúng sẽ hoạt động bình thường lại. Không trồng trọt hay chăn nuôi được nhưng không gian có thể trữ đồ, giữ thực phẩm tươi ngon như lúc mang vào. Ngoài ra, trong không gian có thể hồi phục lại sức khỏe sau mỗi lần mệt nhọc, thậm chí là bị thương, khả năng lành vết thương nhanh hơn bên ngoài nhiều lần. Ngoài chủ nhân thực sự của không gian ra thì bất cứ vật sống nào kể cả con người vào không gian đều ở trạng thái hôn mê.

Con suối khói mà bà lão gọi là linh tuyền thì lại có tác dụng tẩy cân phạt thủy, thay đổi gân cốt, da thịt con người trở nên cứng cáp hơn mặc dù nhìn bề ngoài không hề thay đổi gì. Linh tuyền có thể tắm hoặc uống nhưng không thể quá lạm dụng nếu không sẽ bạo phát chết. Cái này An An có thể hiểu, phàm việc gì lạm dụng quá sẽ không tốt.

Con suối nước nóng có tác dụng y như tên gọi của nó: giúp lưu thông máu huyết, giải trừ mệt mỏi và cả tác dụng dưỡng nhan mà phụ nữ thích nhất, nếu pha thêm linh tuyền thủy thì tác dụng tăng gấp đôi.

Hồ nước thông với suối nước nóng có tác dụng khử độc, tẩy sạch vết bẩn trên cơ thể và đồ vật. Có hồ nước này, về sau không cần làm việc nhà nữa rồi, cứ quăng hết vào hồ rồi vớt lên là xong, thêm việc chủ nhân có thể thay đổi nhiệt độ trong không gian thì sau này máy giặt cũng thành phế thải luôn. Nghĩ như vậy cô nàng lại yy trong lòng.

Hiểu được tác dụng của không gian, An An quay lại nhìn bà lão chờ bà tiếp tục nói. Trên đời làm gì có cái bánh thơm nào miễn phí. Bà lão chắc chắn có việc nhờ vả, hơn nưa lại là việc hung hiểm, cực khổ nữa là khác, nếu không sao lại chuẩn bị chu đáo như thế làm gì?

Bà cụ e hèm hắng giọng giải thích. "Cháu vẫn còn nhớ đứa bé hằng đêm vẫn mơ thấy không?". Chờ cho An An hết kinh ngạc, bà lão trầm thấp nói:

"Lẽ ra dòng thời gian vốn ổn định nhưng có kẻ không an phận nghịch đạo luân hồi, nghĩ bản thân mình dục lửa trọng sinh thì có thể trái thiên mệnh. Nào đâu biết rằng nhân quả luân hồi, ác có ác báo. Việc mà ta nhờ cháu làm chính là bảo vệ đứa bé kia, ngăn chặn Thiên Vũ hoàng triều bị hủy diệt, phá bỏ âm mưu thống nhất thập quốc ở Minh Hoàng đại lục".

An An không nói gì cho tới khi tiêu hóa hết thông tin mà bà lão nói mới nhận ra mình bị giao nhiệm vụ không khả thi chút nào. Nói đùa sao. Tuy có chiếc vòng không gian trợ giúp cùng lắm thì cô không bị đói chết ở cổ đại thôi, chứ làm mấy việc vĩ đại như lời bà lão thì cô không có tài năng đó. Nếu nói nhiệm vụ chăm sóc đứa bé thì cô còn làm được, dù sao cô cũng có một đứa em. Việc quốc gia đại sự liên quan quái gì đến cô, cô không có khả năng mà cũng không rảnh bận tâm. Qua mấy bộ phim truyền hình cô ghét nhất là hoàng đế, vừa bạc tình, vừa ích kỉ lại tư lợi. Liên quan đến hoàng đế sẽ có một đống rắc rối lớn nhỏ, cô mới không ngu mà dính vào. Uh, nếu cho cô dạy đứa bé đó, cô sẽ hun đút tư tưởng tránh xa hoàng quyền cho nó, sẽ cho nó thấy cuộc sống tự do hạnh phúc biết nhường nào a.

"Cháu sẽ làm được, chỉ cần đừng rời xa đứa bé đó, mọi việc sẽ ổn thỏa". Bà lão như đọc được ý nghĩ của An An, liền đưa ra lời lẽ thuyết phục.

An An vừa gật đầu vừa đáp: "uh, với thêm điều kiện cháu vẫn còn mạng để bảo vệ nó".

Nhớ lại những cảnh trong mơ, đứa bé kia không biết trãi qua bao nhiêu cuộc ám sát. Mặc dù có hộ vệ và ám vệ theo sát nhưng cũng nhiều lần trãi qua hung hiểm, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhịn đói chịu rét mướt thì thường như cơm bữa. Cô có thể giúp bé tránh đói khát nhưng làm sao giúp bé tránh đuổi giết? Đứa bé không thể ở mãi trong không gian lánh nạn được, huống chi nó cần hoạt động để trưởng thành. Vẫn là đòi thêm lợi ích, ví dụ như công phu hộ thân hay đại loại như vậy đi. An An nói thêm yêu cầu của mình, chỉ thấy khóe miệng bà lão không ngừng co giật.

"Võ công của ta chỉ dành cho người tu tiên thôi, cháu có học cũng vô dụng". Ngừng chốc lát, thấy vẻ mặt của An An trở nên khó coi mới nói tiếp:" tuy không thể truyền thụ võ công nhưng ta có thể giúp cháu tìm thuốc nội lực nhưng cháu phải uống sau khi đã đến Minh Hoàng đại lục, bởi vì cháu là hồn xuyên". Nghe xong An An rất vui vẻ, có nội lực thì tốt quá rồi, còn về võ công hả, trong giấc mơ không phải đứa bé đó học võ trong một hang động trong Huyễn Vụ lâm sao. Ta cứ đi trước cỗm mấy bộ pháp khinh công để chạy trốn là được, còn lại đưa hết cho nó tu luyện coi như vật hoàn chủ cũ, dù sao mình học công phu là để giúp nó chạy trốn mà. Mỗ nữ không tiền đồ suy nghĩ trăm bề rốt cuộc cũng gật đầu đáp ứng.

Bà lão cho phép An An 1 năm thời gian để sắp xếp cho chuyến đi. Trước lúc đi, bà lão sâu kín nhìn An An nói: “Cháu sẽ tìm được thứ đã mất tại nơi đó”.

Có thể sao? Thứ mà cô mất chỉ có papa, mom và Nhiên Nhiên thôi. Nếu có thể gặp lại họ, dù có nguy hiểm ra sao cô nhất định phải đến đó. Nghĩ xong, An An bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho chuyến hành trình về cổ đại. Vậy là một chuyến đại mua sắm của Dạ tiểu thư bắt đầu.

An An chỉ có duy nhất tiểu Vũ là bạn nên mọi chuyên cũng không giấu diếm. Hơn ai hết cô hiểu nỗi đau mất đi người thân nên cô không muốn tiểu Vũ đau khổ khi cô ra đi. Ban đầu tiểu Vũ còn tưởng cô bệnh nặng cứ nhất quyết lôi kéo cô đi gặp bác sỹ tâm lý, cho đến khi cô biễu diễn năng lực trữ vật của chiếc vòng, làm biến mất món khoái khẩu bò kho ngay trước mắt. Đầu tiền tiểu Vũ ngẩn ra, rồi kinh ngạc, sau đó lại thở dài nhẹ nhõm, tiếp đó nhào thẳng lên người An An quyết đòi lại món khoái khẩu của mình.

An An quyết định bán cổ phần siêu thị của cô cho tiểu Vũ. Một là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai là cô cần số tiền lớn để mua sắm chuẩn bị cho chuyến hành trình về cổ đại. Tiểu Vũ dứt khoát dời lại đám cưới vào năm sau, dự định tổ chức trước khi An An ra đi. Vị hôn phu của tiểu Vũ phản đối có, giận dỗi có, năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng sử dụng tuyệt chiêu một khóc, hai nháo, ba thắt cổ mới khiến tiểu Vũ động dung quyết định dời nhà qua bạn trai ở. Ai... sở dĩ tiểu Vũ quyết định như vậy là vì muốn An An mang cả căn nhà tiện nghi của hai đứa theo về cổ đại vì sợ cô bạn thân chịu khổ. Thật đáng thương cho anh chàng có tiềm năng thê nô.

Vì cổ đại không có điện nên tiểu Vũ nhờ thợ thiết kế lại căn nhà. Bếp điện và gas được thay toàn bộ bằng bếp củi theo kiểu hiện đại, ống khói được thông ra ngoài để tránh khói lan vào nhà. Gian bếp được tráng gạch men rất sáng sủa, đẹp đẽ, có bốn bếp lò, hai bếp loại lớn và hai bếp loại nhỏ. Hệ thống điện được tháo ra. Vì trong không gian luôn có ánh sáng nên căn nhà không cần phải dùng đèn để thắp. Kỳ thực An An có thể khống chế nhiệt độ trong không gian trong khoảng không tùy ý nên cũng không cần bếp lò nhưng bị tiểu Vũ phản đối, lý do rất đơn giản: "nhà mà không có bếp sao gọi là nhà". Haz... cô nàng lại sợ An An cô độc ở cổ đại đây mà.

Căn phòng của An An và em trai vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ có phòng tiểu Vũ hầu như trống hết. Căn nhà của họ vốn ở ngoại ô riêng biệt nên nếu có biến mất hay sụp đổ cũng không gây ảnh hưởng gì. Đồ vật hiện đại được thay toàn bộ bằng đồ gỗ được sơn mài nhẵn bóng. Nhìn tổng thể căn nhà có chút vị cổ, khác biệt ở chỗ là cổ đại sẽ không có nhà lầu hai tầng bằng si măng cốt thép theo kiểu tây âu và bộ ghế salon mềm mại trong phòng khách cùng với bộ chăn nệm trong mỗi phòng ngủ và tấm thảm xanh lá trải dưới sàn nhà. Nói tóm lại, căn nhà từ hiện đại tiện nghi đã trở thành nửa Âu nửa Á, nửa hiện đại, nửa cổ đại. Nhìn chung thiết kế cũng không loạn xà ngầu mà mang một phong vị mới lạ, độc đáo.

Hệ thống nước máy của căn nhà vẫn giữ nguyên, chỉ khác là ống dẫn nước không nối với hệ thống nước máy mà được thông ra ngoài bởi một ống dẫn, dự tính sẽ cho ống dẫn này nối với hồ nước trong không gian, như vậy, hệ thống nước vẫn dùng bình thường không thay đổi.

Căn hầm dùng để xe được tiểu Vũ trưng dụng thành nơi trữ than và củi. Ở cổ đại vào mùa đông có tuyết, không khí khá lạnh nên không thể thiếu than sưởi ấm.

Trong lúc tiểu Vũ sửa soạn cho căn nhà, An An cũng không rãnh rỗi. Cô chuẩn bị nhập hàng loạt mặt hàng gia dụng, dụng cụ bếp núc đủ kích cỡ, mỗi loại đặt mua 100 bộ. Quần áo An An không dám mua đủ bộ vì mang quần áo từ hiện đại đi cũng không mặc được, cô không muốn biến thành khỉ cho người khác xem. Cuối cùng An An quyết định đặt mua áo bông chống lạnh và hơn ngàn cây vải đủ màu sắc có hoa văn khá đơn giản và phải thuộc loại dệt tay. Áo bông chống lạnh thì kiểu dáng gần giống áo lông thú chống lạnh ở thế giới kia, còn vải thì sau khi tới đó rồi may y phục cổ là ổn.

Vì không biết bản thân trọng sinh vào cơ thể như thế nào nên An An mua áo chống lạnh kiểu trung tính cho cả nam và nữ đều mặc được, kích cỡ từ trẻ sơ sinh tới big size dành cho cả cô và đứa bé kia. An An không ngờ tính toán thích hợp của mình sau này bị kẻ vô sỉ nào đó xuyên tạc vấn đề, áo chống lạnh lại thành áo tình lữ, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà.

Tiếp đó là các loại lương thực, thực phẩm, thứ quan trọng nhất dĩ nhiên là gạo rồi. Cô đặt mua vài chục tấn gạo loại dẻo thơm, mua thêm các loại lương thực phụ như khoai, đỗ, cải mầm các loại. Uh, món khoai tây chiên giòn với nước mắm cay nhấm nháp trong trời giá rét cũng rất thi vị, phải mua khoai tây nhiều nhiều một chút. Tiếp đó là các loại bánh trái khoái khẩu của An An, kẹo, bánh kem và mức hoa quả cho baby, các loại trứng bổ dưỡng và thực phẩm bồi bổ cho trẻ còi xương, suy dinh dưỡng. An An vẫn chưa quên hình ảnh đói rét của đứa bé chỉ còn da bọc xương, không tương xứng chút nào với thân phận hoàng tử của bé, dinh dưỡng của nó còn không bằng đứa trẻ bình dân nữa. Nén thương xót trong lòng, An An chỉ có thể giúp nó bồi bổ sức khỏe lại. Nghĩ rồi lại nghĩ, An An quyết định mua thêm vài bộ đồ chơi dành cho bé trai.

Nuôi dạy trẻ nhỏ không thể thiếu người bạn đồng hành là sách. An An không thể mua các loại sách dạy trẻ theo thời hiện đại, vì không phù hợp lối sống tại Minh Hoàng đại lục. Cuối cùng An An mua các loại truyện cổ đông tây, một số sách kinh thương đơn giản, sách dạy chăn nuôi, trồng trọt vùng có khí hậu gần giống Minh Hoàng đại lục, tây du ký, na tra truyền kỳ, tam quốc chí, một số sách bàn về vấn đề giai cấp, sách về thế giới kỳ thú của các loài động vật trên cạn, dưới nước dùng để giải trí cũng tốt. An An cũng cần các loại sách nấu ăn nhất là các món phương đông. Sách dạy thêu thùa may vá cổ trang cũng sẽ có lúc cần dùng, vài bộ sách kiếm hiệp, ngôn tình để giải trí....Sau khi lên danh sách, những thứ có thể mua được thì cô đặt mua luôn, những thứ không có tại nước mỹ cô phải gửi danh sách đặt hàng tại nơi khác.

Muốn nấu các món Châu Á dĩ nhiên phải đặt mua gia vị và nguyên liệu tại các nước Châu Á thì mới đủ bộ và đủ lượng. Để đảm bảo tươi ngon của thực phẩm, An An quyết định đi du lịch một vòng, thăm thú vài nơi cho tiện việc mua sắm chuẩn bị chuyến hành trình dài, dù sao An An hiện nay đã là phú bà rồi nên cô không lo vấn đề tiền bạc. Tiểu Vũ biết An An sắp đi du lịch nên cũng xin nghỉ phép dài hạn bay theo cô bạn thân.

An An có một khoảng thời gian thoải mái và thảnh thơi cùng cô bạn thân. Hai cô gái đi khắp các nước Châu Á, điên cuồng chơi bời, điên cuồng mua sắm, tuy nhiên các cô không lãng phí tiền của, chủ yếu mua sắm là chuẩn bị cho chuyến đi của An An. Hai cô bạn tận hưởng niềm vui bên nhau trong thời gian ít ỏi. Đến khi trở về nhà đã là chuyện của nửa năm sau.

Nửa năm còn lại An An dành thời gian học thêm y khoa, nhất là khoa ngoại. Bạn trai tiểu Vũ vốn là trưởng khoa ngoại trong bệnh viện lớn, sắp xếp việc học cho An An cũng không có gì khó khăn. Kết thúc khóa học, An An có thể xử lý các vết thương không quá phức tạp, có thể thực hiện những ca mổ đơn giản không dùng máy móc. Cô cũng tham gia vào khoa phụ sản. Tại cổ đại, sinh đẻ là việc hết sức hung hiểm, cô chỉ mong bản thân mình có thể trang bị kiến thức y học đủ để sinh tồn. An An nhờ bạn trai tiểu Vũ mua cả một quầy thuốc chuyên trị các loại bệnh dễ gặp. Nhờ lúc trước cô đã từng học ngành điều dưỡng nên cô rất quen thuộc các loại thuốc. Quầy thuốc của cô dĩ nhiên không thiếu các loại vacxin phòng và trị dịch bệnh như đậu mùa, dịch tả, bệnh dại... An An vẫn nhớ bệnh dịch tả trong giấc mơ có lần suýt giết chết đứa bé kia cùng với rất nhiều người bị liên lụy.

Mọi thứ đã được chuẩn bị chu toàn. Lúc đám cưới của tiểu Vũ đã qua được một tháng cũng là lúc bà lão xuất hiện. An An không biết bà dùng phương pháp gì làm cho căn nhà hai tầng vốn dĩ biến mất (An An đã mang nó vào không gian) trở thành một cái hố khổng lồ, ngụy tạo như một trận động đất. Mọi thứ điều bị vùi lấp dưới đống đất bao gồm cả cô. An An hiện tại chỉ là một u linh đứng bên cạnh bà lão.

An An duỗi tay về phía bà lão, dù sao bà đã hứa cho cô thuốc nội lực. Nhận lấy viên thuốc đen hơn cả lọ nồi, bốc ra từng trận mùi thuốc bắc khiến An An chỉ muốn nôn khan. Viên thuốc có 500 năm công lực cùng với điều kiện không được phép dùng nội lực giết người. Cô là người hiện đại mới không cần giết người đâu, nếu có tức giận ai, cùng lắm cho hắn ăn khổ mà thôi. Còn vấn đề tại sao bà lão hào phóng cho tận 500 năm công lực? Đừng có tự đề cao nhân phẩm bản thân, cô vẫn còn nhớ một trong số kẻ thù của đứa bé kia sống gần ngàn tuổi, công lực cũng xấp xỉ như tuổi thọ. Với viên thuốc này cô chạy trốn còn chưa có tư cách nữa là.

Người Minh Hoàng đại lục tuổi thọ cũng như người thường nhưng kể từ lúc sư tổ đứa bé kia, Thiên Cơ lão nhân, nghiên cứu ra loại thuốc giữ tuổi xuân đã tạo oanh động lớn trong mười nước. Cái gọi là thuốc giữ tuổi xuân, tức khi uống vào sẽ giữ trạng thái cơ thể không lão hóa tiếp tục cho đến khi hết thời hạn của thuốc thì cơ thể sẽ tiếp tục phát triển. Tùy vào viên thuốc có tác dụng trăm năm hay ngàn năm mà người uống có thể bảo dưỡng tuổi xuân được từng ấy thời gian. Nhưng thuốc sẽ không có tác dụng dưỡng nhan hay trị bệnh, nếu không chăm sóc cơ thể tốt hoặc không trị bệnh thì vẫn chết nên thuốc này được gọi là Dưỡng Xuân Niên chứ không phải là trường sinh bất lão hay bất tử.

Trở lại chuyện thuốc công lực của An An, với nội lực đó của cô chỉ nguy hiểm khi gặp cao thủ ngàn tuổi nhưng lại đủ kiêu ngạo trên giang hồ. Những kẻ sát thủ được phái đi giết đứa bé, cao nhất là mấy lão trung niên có vài chục năm nội lực thì An An vẫn dư sức bảo vệ bé.

Bà lão dặn dò An An cẩn thận, sau khi tẩy kinh phạt thủy rồi mới uống thuốc công lực, hàng tháng phải tẩy kinh phạt thủy một lần cho đến năm năm thì có thể dừng lại, tẩy kinh phạt thủy có thể làm tăng nội lực nhưng mỗi tháng chỉ được một lần. An An nhất nhất nghe lời căn dặn của bà lão vì đây là chuyện sống còn của cô.