Sáng sớm thức dậy, trong Thần Tích cung vẫn là một bộ dạng ngày thường. Người quét tước thì quét tước, người tưới nước thì tước nước, chăm sóc hoa thì cứ chăm sóc hoa. Chuyện huyết tinh ngày hôm qua, bọn cung nữ thái giám đã lấy làm thói quen nên qua ngày, mọi chuyện đâu lại vào đó. Mặt trời cũng đã nhô lên cao, cung nữ Thải nhi nhìn sắc trời dự đoán nương nương đã muốn rời giường. Nàng chỉ huy bốn cung nữ cầm khay bước vào phòng.

Trên noãn sàn, Thần phi đã thức dậy, bất quá nàng nhận thức cơ thể có điểm khác thường. Thần phi luôn luôn chú ý dưỡng nhan nên chưa bao giờ thức khuya, nhưng hiện tại cơ thể cảm thấy vô lực, lưng và bụng có ẩn ẩn đau, tứ chi thập phần vô lực. Nàng khoát tay ra hiệu cho Thải nhi nâng dậy, cho bọn cung nữ còn lại tạm thời thối lui.

Mở ra xiêm y kiểm tra, Thần phi tương đối hoảng sợ. Trên bụng nàng là một mảng đỏ ửng, các cơ thịt dường như chết lặng vì đau, tay chân nàng đều đồng dạng như vậy. Lại cho Thải nhi kiểm tra lưng, phía sau phát ra một tiềng hút khí, Thần phi biết có chuyện không ổn. Trên lưng Thần phi là mảng thịt tím tím từng khối kéo dài từ cổ cho đến thắt lưng trông rất gợn người.

Chuyện Thần phi bị dị ứng không có gì lạ nhưng dị ứng nghiêm trọng như vậy thì là lần đầu. Nguyên nhân cũng bởi nàng dùng Ngọc Cốt cao, một loại phẩm dược giúp da dẻ trở nên mịn màn, trắng trẻo nhưng tác dụng phụ cũng không thiếu. Làn da được cải tạo nhờ vào dược lực, phải biết dược có một phần tốt, một phần hại. Ngọc Cốt Cao giúp nữ tử trở nên xinh đẹp nhưng da càng mịn càng trắng thì lại càng mẫn cảm, càng mỏng manh. Da quá mẫn cảm rất dễ bị dị ứng. Thần phi dùng Ngọc Cốt Cao không phải là ít, da nàng mẫn cảm với rất nhiều thứ như phấn hoa, thời tiết, một vài món ăn, thậm chí hiện tại y phục của nàng đều phải là lăng sa tơ lụa thượng hạng, vải vóc bình thường sẽ khiến da nàng nổi mụn mủ phát đau.

Thần phi hoảng sợ nhìn thể trạng của mình, nàng vẫn là không hiểu bản thân mình cuối cùng là dị ứng với đồ vật gì? Tuy vậy, hôm đó Thần Tích cung vẫn là một bộ yên tĩnh không sự tình. Chuyện Thần phi đánh chết vài cái cung nữ thất trách mang đồ vật dơ bẩn vào Thần Tích cung cũng không ai quan tâm, chết một vài con chó con mèo rồi sẽ có con khác thay thế. Nhóm cung phi mỹ nữ vốn chỉ quan tâm đến thánh nhan, thánh nhan hỉ thì họ lại có cơ hội trèo cao vinh hoa phú quý, đứng trên vạn người, đó mới là mục tiêu chân chính của họ.

Lại nói về An An. Sau khi xem xét vết kim trên người Diệp Hi Cẩn, nàng cẩn thận thoa dược một phen, cho bé ngâm vào nước không gian khử độc, rồi một đường thẳng tiến phòng ngủ thăm vị Thần phi người người ngưỡng mộ kia. Không dám bức dây động rừng, nàng thu ả ta vào không gian rồi trở về phòng Diệp Hi Cẩn, tiến vào không gian.

Diệp Hi Cẩn cũng vừa ngâm nước xong đã không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nhìn bên cạnh An An là Thần phi đang lâm vào hôn mê, bé cũng hiểu ý nàng.

Diệp Hi Cẩn vừa động ý niệm, từng vật lớn, vật nhỏ, hòm, gương lớn, gương nhỏ đồng loạt xuất hiện. An An muốn hoa cả mắt, đừng trách nàng kiến thức hạn hẹp, thế kỷ 21 nào có người trữ của cải như vậy? Bao nhiêu vật bảo nếu không gửi nhà băng thì cũng khóa két sắt, rồi mật thất, nào có ai mang ra trước mặt triển lãm cho người tham.

Trong phòng khách của An An đã có một đống bảo vật “an tọa”, này cũng quá khoa trương đi. Từng món từng món kim ngân, châu báu, trang sức nhiều không kể xiết, chúng chất thành đống lớn đống nhỏ liên tiếp nhau. An An có điểm đau đầu, kim ngân châu báu thì cũng thôi đi, trang sức từ vòng vàng, châu sai khảm ngọc, khuyên tai đủ loại lại có thể tùy tiện quăng mà không sợ hư hỏng hay sao?

Nhìn qua gương hòm lớn nhỏ, lại thêm mấy lọ hủ, An An tò mò không biết bên trong là thứ gì khiến cho chủ nhân chúng còn quan trọng hơn cả này nọ vàng bạc.

Diệp Hi Cẩn không đợi An An tò mò thêm, bé dắt tay nàng tham quan đống bảo vật. Mở ra một cái gương có vẻ lớn nhất, bên trong không phải là vàng bạc châu báu gì, cư nhiên là cả một hòm kinh thư đủ loại được sắp xếp cẩn thận. An An vốn không am hiểu lĩnh vực phật pháp nên cũng mù tịch luôn.

Hòm kế tiếp là thi thư đủ loại gồm nhiều tác gia, kế tiếp là hòm thi họa, tranh chữ mà đa phần là của Tiên phi Trầm Hương, kế nữa là hòm chứa binh thư đủ loại. Cái này lạ à nha! Tiên phi khi nào lại quan tâm đánh giặc hành quân, nàng chẳng phải là tài nữ hay sao? Ngay cả Diệp Hi Cẩn cũng vô phương giải đáp. Hai người lựa chọn bỏ qua, tiếp tục mở thêm hòm.

Hòm kế tiếp chứa hai bộ bàn cờ làm bằng dương chi bạch ngọc trân quý nhưng chúng lại bị vất vào hòm một cách lộn xộn, có quân cờ còn bị sức mẻ, một trong hai bàn cờ đã có vết rạn nứt. An An có điểm dở khóc dở cười, Tiên phi quả nhiên xem nhẹ vật chất.

Thêm mấy hòm kế nữa thì lại là vàng bạc đá quý cùng ngọc trai, ngọc như ý đủ loại lớn nhỏ, vẫn cùng một bộ dạng tùy ý chủ nhân quăng vào. Xem ra Tiên phi không còn chỗ quăng nên bỏ phế luôn đống châu báu còn lại ở ngoài.

Liên tiếp mấy hòm nữa đều là lăng sa tơ lụa thượng phẩm, còn có thêm một hòm vật dụng cá nhân của Tiên phi. An An xem xét lọ lọ hủ hủ, cư nhiên chúng đều là vàng bột, bạc bột. Bên cạnh còn có thêm hai hộp nhân sâm, vài cân tổ yến, linh chi cùng một số lọ dược.

Bằng vào sự quan tâm của tướng phủ cùng sự sủng ái của hoàng đế năm xưa, hồi môn của Tiên phi như vậy thập phần thiếu hụt. Tin đồn khi xưa Tiên phi Trầm Hương cùng Thần phi Trầm Tích vốn tỷ muội hòa hảo, tuyệt không giấu diếm riêng tư. Bấy nhiêu cũng đủ hiểu phần hồi môn đã mất lọt vào túi ai rồi.

An An cảm thán, quả nhiên thời đại này vốn khan hiếm chân chính nhân tình. Nàng xoa đầu an ủi Diệp Hi Cẩn: "không sao, của đệ thì sớm muộn cũng trở về bên đệ thôi".

Diệp Hi Cẩn thần sắc kiên định, nghiêm túc nói: "một ngày nào đó đệ nhất định sẽ đòi lại những gì của mẫu thân và của đệ, không sót một thứ".

An An nhìn bộ dạng nghiêm túc của bé mà đau lòng. Vào độ tuổi của bé đâu phải lo lắng những chuyện này. Tuy đau lòng nhưng nàng vẫn không thiếu nhắc nhở: "đệ phải trưởng thành và đủ cường đại mới có thể thực hiện nguyện vọng này. Trước mắt chúng ta cần đến chữ nhẫn".

Diệp Hi Cẩn gật đầu đáp ứng. Mấy tháng nay đều là nàng dạy bé một số giao tiếp ứng xử, có nhiều khi lời nói của An An nghe còn có điểm dễ hiểu hơn cả sư phụ. Nhiều câu hỏi bé đưa ra, An An nhất nhất kiên nhẫn trả lời. Sư phụ không thường xuyên gặp nên nhiều vấn đề bé lại không biết hỏi ai. Từ khi An An xuất hiện, nàng mang ánh sáng ấp áp đến cho bé, luôn luôn bên cạnh lo lắng chăm sóc. Dù có điểm hiềm nghi thân phận của nàng, bất quá bé lựa chọn tin tưởng, nếu một ngày nàng phản bội, dù là giả dối bé cũng nguyện tin tưởng. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng sống nơi thâm cung hiểm ác, Diệp Hi Cẩn sớm đã trưởng thành trước tuổi, bé đã bắt đầu có chủ ý riêng không cần người thao túng, ai biểu bé sinh ra đã là cái thiên tài thần đồng đâu.

Kiểm tra mấy lọ dược đều là hàng thượng phẩm, trong đó có một lọ tỏa ra nồng đậm mùi thơm. An An cũng ít quan tâm đến, dù sao vốn là đồ của Diệp Hi Cẩn, vậy để cho bé tùy ý quyết định đi.

Mắt thấy thời gian không sai biệt, nàng mang Thần phi trở về phòng của ả cùng chiếc nhẫn không gian đã rỗng ruột, dĩ nhiên không quên cấp ả đại lễ. An An cố tình tiêm cho ả một mũi thuốc chứa chất kích thích da liều nhẹ. Dù An An không biết Thần phi bị dị ứng thì với mũi thuốc kia cũng khiến Thần phi một tháng không cần gặp người. Đừng có ý nghĩ mời ngự y, thuốc của nàng là thế kỷ 21 được chuyên gia dược sĩ dày công nghiên cứu, há có thể nói giải là giải sao? Vẫn là chờ một tháng cho thuốc hết hiệu nghiệm đi.

Vì vậy, trong khi Thần phi bên kia gà bay chó sủa, ngự y tấp nập, bên này An An cùng Diệp Hi Cẩn ở trong không gian tự thưởng ình một bàn tiệc thịnh soạn thích ý. Sau đó, nàng chờ Diệp Hi Cẩn đi thần điện thỉnh tội, rồi lại cùng bé sắp xếp lại bảo vật. Dĩ nhiên chuyện Diệp Hi Cẩn quỳ ở thần điện nửa canh giờ chỉ là mộng tưởng của Thiên Vũ đế. Nếu thần linh ngay cả một đứa bé cũng không khoan dung được thì nàng nguyện ý tin tưởng điện kia là tôn thờ ác linh còn hơn.

Trong khi chờ Diệp Hi Cẩn luyện võ cùng hộ vệ của Tuyền Cơ lão nhân - Bạch Phượng, giờ là người chỉ điểm võ công cho bé, An An cũng thoát ra ngoài không gian, nàng trở lại căn nhà gỗ canh mộ trong rừng. Nơi đây tập trung hầu hết mộ phần tổ tiên của người dân Toàn Phong trấn. Dân trấn vốn không có đất nên toàn bộ người chết đều được đưa lên núi hẻo lánh để chôn. Sống cạnh nghĩa địa nhưng An An không sợ, đôi khi người sống còn có điểm đáng sợ hơn cả người chết.

Nàng vừa trở ra không được bao lâu thì phía xa đã có một trung niên hán tử đi đến. Đây chính là Bùi gia Bùi bá bá nàng mới nhận thức. Trong mấy ngày bị nhốt ở đây, An An tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một thân nhân nào của Dạ Đậu Đậu cấp nàng cơm nước.

Bùi bá bá vốn là lên núi săn bắn cùng đào rau dại, nếu thời tiết chuyển xấu thì tấp vào nhà gỗ trong nghĩa địa tránh lạnh, thế mới gặp An An. An An không biết Dạ Đậu Đậu có quan hệ thế nào với người này, bất quá hành động của hắn làm nàng thập phần cảm động.

Mùa đông lạnh giá vốn dĩ khó tìm thức ăn cho dù là cọng rau dại cũng là quý báu. Bùi bá bá không chỉ giúp An An tìm cỏ khô lót ngủ giữ ấm mà còn chia sẻ thức ăn với nàng. Khi thì nắm rau dại, khi thì vài củ mài, có hôm săn được hai con thỏ, Bùi bá bá còn khẳng khái để lại một con cho nàng. An An rất là cảm động nhưng lại không dám nhận, số thức ăn này là cứu đói cả nhà Bùi gia, nàng mặt mũi nào nhận nó. Nhưng Bùi bá bá vẫn cương quyết để lại, còn nói nếu nàng không nhận khác nào Bùi bá bá là kẻ vô ơn.

Lấy lý do trên đường bị bán, nàng phát sốt hỏng đầu nên không nhớ gì cả. Bùi bá bá rất thương tiếc nàng, kể lại mọi chuyện rành mạch. Chuyện nàng bị bán vì cần tiền mua thuốc cho đứa em gái nhỏ nhất thì đã biết, nhưng nguyên nhân Dạ Đậu Đậu có ơn với Bùi gia thì là như vầy. Nguyên lai là khi Bùi thẩm thẩm trong một lần bị té gãy chân không ai hay biết đã một ngày, khuê nữ thì lại sốt liệt giường không người chăm sóc, Bùi bá bá và Bùi trưởng tử đều lên núi săn bắn vài ngày không về, cốt yếu kiếm tiền cấp thuốc cho nhi nữ, Dạ Đậu Đậu qua nhà thăm thì phát hiện ra nên gọi người đến. Ở nông thôn nhà cách khá xa nên không ai hay biết vốn là chuyện thường.

Dạ Đậu Đậu sau đó còn thường xuyên qua nhà giúp đỡ chăm sóc, tuy còn nhỏ nhưng nàng đã biết thổi cơm, nấu vài món rau đơn giản. Khoảng thời gian đó Dạ Đậu Đậu thường xuyên bị phụ mẫu mình cấp ăn đòn liên tục vì làm chuyện thừa hơi, thẳng đến khi Bùi thẩm thẩm cùng Bùi gia nữ nhi lành bệnh, một nhà Bùi gia mới biết. Bùi gia tuy bị hàng xóm xét nét, cô lập nhưng Bùi gia Bùi Thiết vốn là người chính trực, có ân báo ân, có oán báo oán. Cho dù cả nhà Bùi gia bị đói chết cũng phải cấp thức ăn cho Dạ Đậu Đậu.

Đối với Bùi gia cả nhà, An An thực lòng cảm phục quý mến. Thời buổi đói kém, bán vợ bán con như thế này họ vẫn giữ một lòng son sắc như vậy thật đáng kết giao.

Mãi lo hồi tưởng, Bùi Thiết đã bước vào nhà gỗ tự hồi nào. An An thập phần xấu hổ vì mình thất thố. Bùi Thiết cũng không quá để ý, hỏi thăm An An chuyện tình sáng nay làm gì? Có đói bụng khi Bùi bá bá tới trễ không? Hỏi xong lại chuẩn bị nấu cho nàng nồi canh rau dại, nướng vài củ dại cho nàng ăn đỡ đói lòng.

An An dạo gần đây chỉ nhận rau dại cùng củ dại, còn thịt rừng nàng sống chết không nhận. Bùi bá bá cũng không đồng ý, thẳng đến khi An An lộ ra một chút công phu có thể tự mình bắt cá, săn dã loài thì Bùi Thiết mới buông tha, dĩ nhiên chuyện công phu nàng đều đổ lên đầu Bạch lão.

Nghỉ ngơi một lát, Bùi Thiết lại quẩy cung tên vào rừng tiếp tục săn bắn. Từ sáng sớm đến giờ hắn chỉ lo đào rau sợ nàng bụng đói nên không có để ý qua tung tích thú rừng. Hắn phải tranh thủ ban ngày mới có thể săn thú.

Tuy vừa ăn xong bàn tiệc với Diệp Hi Cẩn, An An vẫn ngoan ngoãn ăn vài chén rau, không thể phụ tấm lòng của Bùi bá bá. Nàng muốn cấp chút thức ăn cho Bùi gia nhưng nghĩ lại thôi. Bùi gia chưa tới nỗi quá túng quẫn, nếu làm chuyện kỳ lạ sẽ dẫn người chú ý, khiến cho Bùi gia gà chó không yên, vẫn nên lựa thời cơ khác đi.

Ăn xong An An lại ra ngoài luyện tiếp Độc Phong Bộ, giờ nàng đang luyện đến tầng thứ 3. Quả nhiên có người chỉ điểm, luyện khinh công vô cùng dễ dàng. Thời gian dư giả nàng vẫn thường quan sát ngọn núi nơi đây, tuy không có kỳ hoa dị thảo, dược liệu trân quý, nhưng thú rừng lại thập phần phong phú bất quá mùa đông chúng đều tránh lạnh không ra ngoài, cây cho dã quả lại khá nhiều chỉ là mùa đông chúng đã cằn cỗi trụi lá.

Nàng thật tiếc hận không gian không thể trồng trọt, nuôi gia súc. Mảnh đất trong không gian đa phần là hoang phế, chỉ có hơn chục nhà kho cùng tầng hầm nàng dùng để dự trữ thức ăn, quả là lãng phí đất đai. Qua thời gian tìm hiểu, thử nghiệm cùng với độ nhạy cảm cơ thể ngày một tăng do tẩy kinh phạt thủy, nàng mới biết nguyên nhân bên trong. Suối linh tuyền vốn dĩ thần lực quá mạnh mẽ, tuyệt không dung nạp được phàm vật nên mới khiến người vào người hôn mê, cây vào cây không sinh trưởng, súc vật vào súc vật không lớn. Nếu nàng và Diệp Hi Cẩn không là chủ nhân của vòng và nhẫn, nghĩ cũng đừng nghĩ được sống thoải mái trong không gian. Quả nhiên được này thì mất kia.

Dạo gần đây An An cảm nhận các giác quan của mình ngày một tinh, độ nhanh nhạy thì không cần phải nói. Cơ thể nàng ngày một trắng nộn mềm mại, tóc đen nhánh óng ả, đôi mắt như làn thu thủy nhưng lại đầy ấm áp, cái mũi thon dài nhỏ xinh, đôi môi chúm chím hồng hồng lại thêm hai cái đồng tuyền đáng yêu chọc người thích, cả cơ thể toát lên linh khí không nói nên lời. Bất quá bộ dạng thật sự kia chỉ có Diệp Hi Cẩn được nhìn, khi ra ngoài nàng vẫn là một bộ dạng dã nha đầu đen nhẻm (dùng phẩm màu không thấm nước), đầu tóc bù xù như tổ quạ (tóc giả). Sở dĩ phải hóa trang như vậy là do nàng sợ phiền phức tới cửa. Nữ nhi nhà bình dân mang bộ dạng xin đẹp thế kia, không bị gả làm thiếp cho nhà giàu thì cũng bị bán vào thanh lâu dơ bẩn. Với đức hạnh của Dạ gia này nàng thập phần tin tưởng sẽ như vậy. Sớm muộn gì nàng sẽ cắt đứt quan hệ thân thích với họ.

Đang chuẩn bị bữa ăn tối, An An cảm giác như có người kêu gọi nàng, lời kêu gọi này là một ý niệm ở đâu đó trong nhà, chỗ phát ra thì nàng chịu, vì lời gọi quá mong manh. Tuy có thử tìm kiếm nhưng nàng vẫn thất bại. Nàng không muốn bỏ qua cũng không được.

Diệp Hi Cẩn từ bên ngoài trở về đã đói meo meo, bé nằm xụi lơ trên bàn. Thần phi tuy có cho tỳ nữ mang thức ăn cho bé nhưng toàn bộ đều bỏ dược, dược này số lượng ít, không gây hại tính mạng nhưng nếu dùng lâu dài, vừa đến tuổi trưởng thành sẽ nghiện, cả đời sẽ bị dược khống chế, quá 40 tuổi các cơ chi đều teo lại thành người tàn phế, đây cũng là nguyên nhân kiếp trước Diệp Hi Cẩn tự sát khi tuổi đời chỉ mới 30.

Bé dựa theo lời dạy của An An, giả vờ ăn uống nhưng lại lén nhét tất cả thức ăn vào không gian. Chính vì vậy nên bụng bé rỗng tếch.

Đang lười biếng nằm ườn ra, một cỗ mùi thơm dậy mũi khiến Diệp Hi Cẩn ngẩn phắt dậy. Trên bàn ăn đã có thêm nồi lẩu hải sản và một đĩa rau tươi ngon lành. Món lẩu luôn là món khoái khẩu của hai người.

Chém chém giết giết một hồi trên bàn, nồi lẩu cạn đáy, rau cũng không còn một cọng, hai người mới thỏa mãn vuốt vuốt cái bụng căng tròn của mình. Mặc dù dinh dưỡng đầy đủ nhưng thể hình của hai người cũng không biến đổi nhiều lắm. Cả hai người đều là một bộ dạng mình hạc xương mai, dáng dấp nhỏ gầy, chỉ riêng khuôn mặt của hai tỷ đệ là phá lệ mũm mỉm, thập phần đáng yêu.

Nghỉ ngơi một lát, cả hai tỷ đệ cùng nhau dọn dẹp. Tiếng nói nói cười cười vang vọng cả nhà bếp, không khí thập phần hài hòa. An An pha hai cốc nước ướp hoa mát lạnh uống cho thông họng. Nàng lôi kéo Diệp Hi Cẩn hỏi bé có nhận ra tiếng kỳ lạ gì trong nhà hay không? Diệp Hi Cẩn ngẩn ra nhưng vẫn lắc lắc đầu. Tối đó, tiếng kêu cầu cứu ngày một vang dội trong đầu của An An, nàng thập phần buồn bực, rốt cuộc ai kêu gọi mà không tiết lộ địa phương của hắn thì làm sao mà cứu? Tức chết nàng thôi, xem ra sáng mai lại phải mang cặp mắt gấu trúc nữa rồi.

------------++++++++++------------------

Thời gian cấm túc và chuộc lỗi của hai tỷ đệ kết thúc cũng là lúc kết thúc mùa đông, mùa xuân ấm áp đã về. Bên ngoài, băng đã dần tan, mấy nhánh cây run run đón gió như mừng như vui, rốt cuộc chúng đã rủ bỏ được đống tuyết vừa lạnh lại vừa nặng này rồi. Trên cây đã xuất hiện từng đàn chim vừa tránh rét trở về, tiếng ríu rích cãi nhau huyên náo không thôi.

An An rốt cuộc cũng được người Dạ gia đón về nhà. Trong thôn vẫn là một bộ dáng nghèo nàn lạc hậu. Từng vách tranh, vách đất mỏng manh nhưng vẫn kiên cường đón gió rét qua mùa đông. Điểm bất đồng ở chỗ nhà của hầu hết người Dạ gia đều được sửa soạn đẹp mắt hơn, ấm áp hơn. Vào nhà lại càng cảm nhận khác biệt, trong nhà đã được sắm sửa tơm tất, bàn ghế và dụng cụ đều là mới mua, căn nhà được mở rộng sáng sủa, rõ ràng một bộ dạng cảnh đẹp ý vui.

Khi An An về nhà nhưng lại chỉ có Dạ Tứ cà Du thị. Nhíu nhíu mày, An An vẫn cất tiếng hỏi, nàng là sợ họ lại bán bọn nhỏ a: "Ca ca cùng hai muội muội đâu?"

Trong mắt của nàng, họ không xứng làm phụ mẫu nên nàng sẽ không gọi hai từ thiên liên kia. Nhưng là bọn nhỏ vô tội, nàng quan tâm chúng cũng là vì mặt mũi của Dạ Đậu Đậu. Đúng như dự đoán, cái nàng nhận được chỉ là một ánh mắt khinh thị. Du thị vừa cắn hạt dưa vừa hừ mũi trả lời:

"Bằng ngươi cũng xứng hỏi. Vân nhi và Bình nhi đều đã cẩm y ngọc thực. Đâu có như ngươi sinh ra bộ dạng xấu xí như ăn mày thế kia. Không biết kiếp trước ta thiếu công đức gì nên mới sinh ra ngươi. Bình nhi và Vân nhi trắng trẻo đẹp đẽ nên được gia gia chúng đón về dạy dỗ rồi. Tương lai của chúng không làm quý thiếp cửa quan thì cũng là cơm áo không lo. Còn ngươi?". Dừng trong chốc lát rồi tiếp tục hừ mũi: "không biết có ai nguyện ý thú ngươi không?".

Nhìn đi nhìn đi, đây là lời mẫu thân nên nói với nhi nữ thân sinh hay sao? Cũng may Dạ Đậu Đậu đã sớm đi, nếu không nàng chẳng thà bị quăng ra đầu đường xó chợ còn hơn là có nương như thế này. An An vẫn là một bộ dáng không sao cả. Tiếp tục truy vấn: "còn ca ca?".

"Ca ca ngươi a, hắn được một sư phụ trong đỗ phường trên trấn nhận làm đồ đệ rồi".

An An hết nói nổi rồi. Đây là cha mẹ kiểu gì? Sinh con mà không dưỡng, đứa thì quăng đi cho người nuôi béo chờ làm thịt, đứa thì lại quăng vào đỗ phường sa đọa. Không cần phải nghĩ, tương lai chúng rõ là một màu đen tối. Nàng can thiệp được sao? Đáp án là không thể! Chúng là phận con cái không thể cãi lời, vào thời đại này tội bất hiếu sẽ bị dìm sông cho đến chết. Nếu sau này có giáp mặt, chỉ cần chúng không quá phận nàng sẽ không tính toán, coi như vì Dạ Đậu Đậu.

Nhận được câu trả lời, An An cũng trực tiếp vào nhà, bước qua Dạ Tứ và Du thị. Dạ Tứ đang uống rượu, thấy Dạ Đậu Đậu xem thường mình, nổi giận đùng đùng theo thói quen lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bất quá hắn đã quên bài học ngày đầu tiên An An đến đây. Nàng một phen bắt được tay hắn, ánh mắt âm trầm cảnh cáo khiến hắn một trận run rẩy. Từ lúc nào con hắn lại có sát khí bực này?

Ở một bên, Du thị ra sức la hét mắng chửi nhưng vẫn không dám tới gần. An An chán ghét buông tay, quăng ra lời cảnh cáo: "đừng có chọc giận ta, nên làm gì thì các ngươi cứ làm. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nếu không ta sẽ không khách khí".

Nói xong lại bỏ đi. Hai phu phụ cứ ngơ ngơ ngác ngác, đến khi phục hồi họ mới nhận ra bản thân mình bị uy hiếp. Tuy tức giận thì tức giận nhưng cả hai vẫn là không dám chặn lại sát thần kia.

Trở lại thôn, An An lại đăng môn bái phỏng Bùi gia. Bùi gia có tất cả 4 nhân khẩu. Bùi bá bá và Bùi thẩm thẩm tuổi đã tứ tuần có một trưởng tử là Bùi Tử Nghiệp 10 tuổi, một trưởng nữ là Bùi Yên Nhi cùng tuổi với An An. Cả nhà Bùi gia đều chất phát thật thà dễ mến, nhìn thấy An An đều nồng nhiệt ra đón. An An có điểm không hiểu sao Bùi gia lại bị mọi người xa lánh, căm ghét. Bất quá đây là chuyện tế nhị nên nàng không tiện hỏi.