So với căn phòng nhỏ quạnh quẽ, những nơi khác trong Lưu phủ lại vô cùng náo nhiệt.

Long Bát thái tử và Đinh Hương đến Lưu gia thôn ở vài ngày, hai người trẻ tuổi cùng nhau dạo chơi thật vui vẻ.

Đinh Hương mất trí nhớ càng thêm hiếu kì muốn tìm hiểu về Lưu gia thôn, Long Bát đành phải làm người hướng dẫn miễn phí.

Sau khi nắm rõ toàn bộ thôn trong lòng bàn tay, nàng ta đột nhiên đổi sang hứng thú với Lưu phủ, tính tình tiểu thư một khi bộc phát thì mọi người cũng chỉ có thể mặc cho nàng hồ nháo.

Một ngày nọ thấy người hầu tức giận rời khỏi hậu viện, Đinh Hương hỏi thăm mới biết được trong hậu viện có một người bệnh nhiều năm nằm liệt trên giường, cả ngày hờ hững với người khác.

Lòng hiếu kỳ của nàng lại trỗi dậy, mặc kệ chuyến du ngoạn trên núi đã hẹn với Long Bát, nàng ta thẳng tiến đến hậu viện.

Vừa đẩy cửa ra đã bị tro bụi bốc lên làm sặc, trong phòng chỉ có một giường, một bàn và một chiếc ghế cực kì đơn sơ.

Một nam tử huyền y nằm yên trên giường, mày cau lại như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ, song gương mặt lại tĩnh lặng như nước, không vui không buồn.

Đinh Hương tò mò tiến lại gần quan sát rồi bật kêu thành tiếng.

Dương Tiễn mở mắt ra nhìn nàng, bất chợt ngẩn người.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, bỗng dưng Đinh Hương có cảm giác quen thuộc và cực kì hỗn loạn.

Nàng tò mò nhìn người trước mặt: "Kì lạ, nè, ta có biết ông không?"

Dương Tiễn lẳng lặng nhìn nàng.

Đứa trẻ này đến nhà Trầm Hương làm khách sao? Tuổi trẻ bừng bừng sức sống, xem ra quyết định lúc trước quả nhiên không sai.

Có điều, làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn không? Tình yêu nồng nhiệt như thế, hiện tại lại vì mình mà quên đi hết thảy?

Mang trong lòng những nỗi niềm phức tạp, hắn cười cười.

Đinh Hương vỗ tay reo: "Thì ra ông cũng biết cười? Ta còn tưởng ông không nghe thấy ta nói chứ!"

Tiếp theo đó là những câu hỏi dồn dập, thấy Dương Tiễn chỉ nằm yên trên giường cười nhàn nhạt, Đinh Hương có chút không vui: "Một câu cũng chẳng nói, buồn muốn chết.

Đúng rồi, bọn họ nói ông không thể cử động được đúng không? Long Bát nhà ta có rất nhiều linh dược, nào, ta đưa ông đi tìm hắn!"

Nàng muốn kéo Dương Tiễn lên, nào ngờ cúi đầu lại nhìn thấy cổ áo người này có một món đồ cổ quái, hình dạng kỳ lạ nhưng vẫn có cảm giác như đã gặp qua ở đâu đó, nàng bèn duỗi tay chộp lấy cẩn thận quan sát.

Đó là một món trang sức tinh xảo hình trăng bạc, dùng thiên tằm đeo trên cổ.

Trên trăng bạc có khắc đầy phù chú kì lạ, lập loè ánh sáng nhạt quỷ dị.

Đinh Hương nhìn đi nhìn lại, rồi quay sang nói với Dương Tiễn: "Ta đã từng thấy, nhưng rốt cuộc là thấy ở đâu? Có điều thứ này đẹp thật đó!" Dương Tiễn thấy nàng nắm lấy không chịu buông tay, sắc mặt biến đổi, há miệng muốn nói lại không cách nào phát ra âm thanh.

Ngoài phòng có người hét lớn: "Đinh Hương, Đinh Hương!" Nom giọng nói rất nôn nóng, chính là Long Bát.

Long Bát đợi Đinh Hương một lúc lâu vẫn không thấy bóng người, sau khi hỏi thăm mới biết nàng đến phòng Dương Tiễn.

Long Bát kinh hãi nhớ ra ba năm trước Tam Thánh Mẫu quả thật đã đưa Dương Tiễn đi.

Bởi vì Tứ công chúa và Đinh Hương được trùng sinh, lần này đến đây cũng chưa từng thấy đám người Trầm Hương nhắc tới Dương Tiễn, Long Bát đã gần như quên mất kẻ thù hận thấu xương này.

Vội vàng đuổi đến, Long Bát đẩy cửa bước vào, thấy Đinh Hương đang đứng trước mặt Dương Tiễn cúi đầu quan sát thứ gì đó.

Thấy Long Bát, Đinh Hương liền vẫy tay gọi hắn, cười bảo: "Tiểu Bát, xem cái này đi.

Hình như ta từng thấy ai mang cái này rồi.

Giáp bạc...!Hình như người đó mặc giáp bạc...!Cũng không đúng, có phải hát tuồng đâu, tự dưng ai lại đi mặc áo giáp?" Nàng nhíu mày suy tư khổ sở.

Long Bát chấn động, hỏi lại: "Giáp bạc?" Y thầm kêu không ổn, nghĩ: "Dương Tiễn là kẻ thù giết chết nàng.

Tuy rằng vì thấy đáng thương mà rìu thần sau khi bổ Hoa Sơn đã tự gãy, Đinh Hương mới có cơ hội trùng sinh, nhưng lòng phẫn hận của nàng đối với Dương Tiễn tất nhiên vô cùng dữ dội.

Nếu cứ để nàng tiếp xúc với Dương Tiễn, e là sẽ nhớ lại toàn bộ..."

Nhớ tới tình trạng năm đó Đinh Hương lưu luyến si mê Trầm Hương, Long Bát đổ mồ hôi lạnh, vội vàng kéo cánh tay Đinh Hương, dịu dàng khuyên: "Áo giáp gì chứ, đây không phải là món trang sức trăng bạc sao? Đinh Hương, nếu muội thích, trở về ta tìm người làm tám cái mười cái cho muội, đủ để thay đổi luân phiên mỗi ngày được không? Nào, chúng ta ra ngoài trước đi?"

Đinh Hương lắc đầu: "Không, ta thích cái này, ta không đi." Long Bát nóng vội: "Muội thích? Được, ta giúp muội gỡ xuống." Lấy từ tay Đinh Hương, Long Bát không khỏi bật kêu thành tiếng, cảm nhận được trong vật ấy loáng thoáng có một luồng chân nguyên kì lạ chuyển động, vừa hiện liền ẩn.

Y chuyển tầm mắt, phát hiện Dương Tiễn đang nhìn món đồ trong tay mình với sắc mặt hết sức kì lạ.

Long Bát hơi sửng sốt, sau đó nghĩ ngay đến: "Dương Tiễn từng là Tư Pháp Thiên Thần, tuy nhân phẩm thối nát, nhưng bản lĩnh lại không hề yếu kém.

Vật kẻ này mang theo tùy thân nói không chừng cũng là pháp khí cực kì lợi hại."

Long Bát không hề chần chờ, "Đinh Hương, nếu muội thích thì ta lấy cho muội là được." Y ngay lập tức tăng lực tay, Dương Tiễn nhíu mày, dây buộc làm bằng thiên tằm thâm nhập vào trong da thịt, không cách nào có thể kéo đứt.

Đinh Hương không đành lòng: "Huynh nhẹ một chút, chảy máu rồi." Long Bát đáp lại: "Đối với loại người này thì khách khí làm gì? Đinh Hương, xem ta gỡ xuống giúp muội này!" Thấy Dương Tiễn chỉ lo ngơ ngẩn nhìn chằm chằm món trang sức, y cho rằng hắn không nỡ buông bỏ vật ấy, trong lòng nổi cơn giận, bèn xách cả thân hình hắn lên, cởi sợi dây ra khỏi cổ hắn, rồi quăng hắn trở lại giường một cách thô bạo.

Dây tơ vừa rời khỏi người Dương Tiễn, ánh sáng trên trang sức ngay lập tức bộc phát.

Long Bát cảm thấy tay tê rần như bị điện giật, lảo đảo lui về phía sau.

Ánh sáng kia lại quay trở về người Dương Tiễn, ngay sau đó Dương Tiễn bị chấn động ngã xuống đất, trán đập vào góc giường, máu tươi xối xả.

Đinh Hương hoảng hốt hô lên: "Long Bát, huynh làm gì vậy?" Nàng chạy đến đỡ Dương Tiễn, thấy mặt mày hắn tái nhợt vẫn nở một nụ cười ảm đạm và chua xót.

Rõ ràng trước giờ chưa từng gặp qua nhưng ấn tượng lại khắc sâu, trong phút chốc Đinh Hương ngây ra như phỗng.

Toàn bộ cơ thể như bị lửa thiêu, tựa ngàn vạn lưỡi đao đâm thọc khắp nơi.

Chân khí ngày trước bị rối loạn vì Dao Cơ lại một lần nữa trào ngược.

Trước khi hôn mê, Dương Tiễn biết rõ tình hình lần này so với lần trước chỉ có tồi tệ hơn.

"Vẫn không thể nói chuyện hay cử động, muốn đánh cược một phen cũng không thể." Trong lúc hôn mê, hắn cũng không hề thu lại ý cười chua xót bên môi, "Trước khi đi Côn Luân phong ấn bao nhiêu pháp lực? Năm thành hay là nhiều hơn? Có điều, kinh lạc trước đó bị tổn thương quá nặng, làm sao chịu được đợt xung kích bất ngờ lần này.

Đánh cược thắng thì thế nào? Ta lấy lại những pháp lực này thì sao chứ? Cơ thể này vẫn chỉ là một phế vật không nói thành lời, không thể cử động mà thôi."

Cổ họng toàn mùi tanh ngọt, cuối cùng thổ huyết.

Long Bát dù rất ghét hắn cũng không khỏi luống cuống tay chân, bèn dắt Đinh Hương đi tìm Tam Thánh Mẫu cầu cứu.

Vì vậy, sau ba năm đón Dương Tiễn về nhà, Tam Thánh Mẫu lần đầu tiên bước vào căn phòng nhỏ này.

Mang theo tâm trạng phức tạp, thử ấn lên cổ tay trái của Dương Tiễn, Tam Thánh Mẫu không khỏi thốt lên kinh hãi.

Kinh lạc toàn thân Dương Tiễn bị thương quá nặng, lại bị một lực đạo mạnh mẽ phá nát thành từng mảnh nhỏ.

Tuy có chân nguyên miễn cưỡng bảo hộ tâm mạch, nhưng nội tức hắn vẫn hỗn loạn gần như không thể cứu vãn.

Nàng lập tức yêu cầu Long Bát tường thuật lại sự việc, sau đó xem xét món trang sức trăng bạc kia, suy đoán: "Món đồ này là mấy ngàn năm trước hắn tru diệt yêu ma mà có được, ta cũng không rõ rốt cuộc dùng làm gì.

Có khả năng là khi hai người thưởng thức đã động đến cơ quan, may mắn thế nào vừa khéo đả thương hắn."

Nàng thúc giục chân khí đưa vào trong lồng ngực Dương Tiễn.

Bàn tay xoa nhè nhẹ, cõi lòng đột nhiên chấn động, ký ức quay về khi còn nhỏ chỉ thích quấn lấy hắn đòi được bế, đòi hát nhạc thiếu nhi, kể chuyện cổ tích.

Nhưng hiện tại hắn đã suy nhược đến mức này, nhịp tim mệt nhọc và chậm rãi.

Trong chốc lát cõi lòng nàng trống rỗng, không đành lòng nhìn gương mặt hôn mê suy sụp của Dương Tiễn.

Long Bát thấy nét mặt sững sờ của Tam Thánh Mẫu liền cúi đầu áy náy: "Xin lỗi, Tam Thánh Mẫu, ta không cố ý đả thương hắn." Tam Thánh Mẫu phục hồi tinh thần, thở dài: "Ngao Xuân, cậu không cần tự trách.

Dương Tiễn nợ Đông Hải long cung quá nhiều, cậu vốn dĩ không có ý báo thù, nhưng lại vô tình đả thương hắn.

Đây chẳng phải là vận mệnh sắp đặt, báo ứng khó thoát hay sao?" Long Bát hơi an tâm, hỏi: "Vậy hắn có trở ngại gì không?"

Tam Thánh Mẫu độ chân khí giúp hắn xoá bỏ nội tức tán loạn, đáp: "Nhị ca ta tu vi thâm hậu, năm đó hắn trọng thương đến vậy mà vẫn còn sót lại chút chân khí hộ thể.

Ta đến kịp thời, vừa lúc có thể giúp hắn thu nạp nội tức.

Tuy có chút khổ sở nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

Ngừng một chút, dường như nàng nghĩ tới điều gì đó, do dự một lúc lại bảo: "Bát thái tử, Đinh Hương, chuyện này đến đây là chấm dứt, hai người không cần nói với người khác.

Tuy mẹ ta vẫn không chịu gặp hắn, nhưng dù sao cũng là mẫu tử liền tâm, nếu bà biết chuyện chắc chắn sẽ đau lòng khổ sở.

Hắn đã không có gì đáng ngại, không cần phải khiến bà lo lắng bận lòng."

Dương Tiễn liên tiếp hôn mê mười một ngày, đến ngày thứ mười hai, rốt cuộc phần chân khí tán loạn dưới sự dẫn đường của Tam Thánh Mẫu cũng đi vào khống chế.

Có điều, giống như dự đoán trước đó của hắn, kinh mạch hao tổn thật sự khó mà chữa trị, đau đớn trên cơ thể vẫn còn ở đó, cho nên dù pháp lực của hắn đã có tiến bộ vượt bậc, Tam Thánh Mẫu vẫn không hề nhận ra.

Cũng từ ngày này, căn phòng nhỏ quay về với bầu không khí quạnh quẽ trước kia.

Có lẽ là do ngăn cách quá lâu? Ban đầu là không đành lòng nhìn hắn suy yếu, sau ngày ngày đối mặt lại đâm ra chán ghét.

Biểu cảm như chất chứa rất nhiều điều của hắn như mọi lần đều chỉ khiến nàng muốn tránh đi thật xa.

Hiện tại hắn đã tỉnh lại, nàng càng không có dũng khí đối mặt với ánh mắt đầy cảm động mà lại phức tạp và khó hiểu của hắn.

Rất lâu về sau, nàng mới hiểu ánh mắt đó rốt cuộc có nghĩa là gì, chỉ là, đã quá muộn màng...

Song, điều mà Tam Thánh Mẫu không ngờ tới chính là những ngày qua vẫn còn có một đôi mắt khác đang lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động trong phòng.

Tay cầm ngọc trượng tím, người một tay âm thầm xuất hiện trước giường, cổ tay lật một cái, cây trượng ngay lập tức đặt trước cổ họng của Dương Tiễn.

"Suốt ba năm, Dương Tiễn, xem ra ngươi đã quên lời hứa hẹn của mình?" Y nói bằng giọng trầm trầm.

Dương Tiễn hờ hững nhìn y, dường như đã sớm đoán được y sẽ đến.

Người một tay thu hồi ngọc trượng, hơi mỉm cười: "Thế ra cũng biết ta không muốn giết ngươi.

Phát hiện ta ở bên ngoài phòng? Hình như pháp lực của ngươi đã khôi phục không ít."

Y ngồi xuống mép giường với gương mặt thương cảm: "Ta vẫn luôn muốn kết giao bằng hữu với ngươi, đáng tiếc điều này chỉ là hy vọng càng lúc càng xa vời.

Ngươi biết không? Đại ca ta đã chết, cả cháu trai duy nhất của ta, chính là thiếu niên lần trước cùng ta đi tìm ngôi miếu cũ đó."

Dương Tiễn giật mình, người một tay ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chỗ tối trong căn phòng, giọng nói bằng phẳng như đang kể câu chuyện của người khác, thế nhưng lại bi thương đến cùng cực.

"Đại ca ta tu đạo thuật, không thể cận chiến, càng không biết giết người.

Ta cho ngươi thời gian khôi phục để quyết chiến, huynh ấy lại tưởng rằng ta sợ muội muội và cháu trai ngươi.

Vì thế chúng ta đã tranh cãi rất nhiều lần, nào ngờ đại ca...!Huynh ấy không tiếc thân mình cùng con trai hình thần câu diệt, lợi dụng thủy kính Phục Hy bày ra đại trận Diệt Thần, ép ta chủ trì đại trận báo nợ máu."

Ánh mắt Dương Tiễn sắc bén như đao, thân là Tư Pháp Thiên Thần nhiều năm, hiểu biết của hắn vượt xa so với người thường.

Thuỷ kính Phục Hy là di vật của đại thần thượng cổ, tuy không ai biết nó có công dụng gì, nhưng cũng không hẳn là một hung khí.

Có điều, nếu lấy nó làm mắt trận phát động đại trận Diệt Thần, thì cho dù là Tam thanh Tứ ngự rơi vào trong đó cũng chỉ có một kết cục hôi phi yên diệt.

Giọng nói của người một tay vẫn chậm rãi: "Nửa năm sau trận pháp sẽ hoàn thành, ta cần phải báo thù theo di ngôn của đại ca.

Chân quân, tuy đã ước định trước khi đánh bại ngươi thì sẽ không báo thù lệnh muội, nhưng hiện tại ta đã không còn lựa chọn nào khác."

Từ từ đứng dậy, tựa như không kham nổi gánh nặng, y lẩm bẩm: "Cả đời ta theo đuổi võ đạo, cuối cùng lại phải dùng trận pháp để giết người trả thù.

Bằng hữu mà đời này ta muốn kết giao nhất lại trở thành kẻ thù lớn nhất của ta.

Chẳng qua, Dương Tiễn, ngươi có còn muốn kiên trì bảo vệ nữa hay không?"

Y quay đầu nhìn Dương Tiễn, trong ánh mắt của Dương Tiễn chỉ có bình tĩnh và chờ đợi, giống như đang đợi y nói tiếp.

Người một tay thở dài, gật đầu bảo: "Ta hiểu rồi, Dương Tiễn, nửa năm sau ngươi nên khôi phục sức lực đánh một trận.

Khi khởi động trận pháp, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, xem như là ta bồi thường vì đã không tuân thủ hứa hẹn.

Chỉ là, ta hy vọng ngươi thấy đáng, trận chiến ấy ngươi không có cửa thắng, mà trả giá của ngươi chưa chắc sẽ được hồi báo."

Cầm trượng đứng dậy, khói đặc bốc lên từ dưới chân che giấu người một tay trong bóng tối, đến bất ngờ, đi không dấu vết.

Dương Tiễn im lặng một lúc lâu rồi lặng lẽ cười.

"Nửa năm ư? Có lẽ sẽ có thể ngưng tụ lại nguyên thần.

Tam muội, muội quá xem thường Nhị ca muội, cho rằng ta chỉ còn sót lại chân khí hộ thể? Sự hiểu biết của muội đối với ta so ra vẫn kém kẻ địch cùng ta sinh tử đối đầu.".