“Bảo Kỳ, đừng nói bậy…”
Tô Nhã Linh hạ giọng, liếc mắt về phía Tần Nhược Hà.
Cô lo sẽ bị Tần Nhược Hà nghe thấy.
Lúc cô nhìn về phía Tần Nhược Hà, Tần Nhược Hà lại trợn mắt nhìn Trần Bảo Kỳ.
“Cậu dựa vào đâu mà lại dẫn Nhã Linh đi tham dự bữa tiệc? Tôi xin cậu đừng làm mất mặt nữa, được không hả?”
“Tự nhìn nhận lại bản thân đi có được không? Cậu chỉ là một tên tội phạm mới mãn hạn tù mà thôi”.
Tần Nhược Hà nói xong liền quay về phòng.
Lúc này, trong khu nhà họ Tô, bà cụ Tô nhận điện thoại của Thúc Quang Minh.
“Sếp Thúc, có chuyện gì thế?”
“Nhà họ Tô mấy người có bận gì vào buổi chiều không?”
“Không ạ, sao thế?”
“Tôi đã giúp mấy người giành được tư cách tham dự buổi tiệc tiếp đón chiến thần Hạo Thiên, mấy người có muốn đi không?”
Đôi mắt bà cụ Tô lóe sáng: “Muốn, muốn, đương nhiên là muốn đi rồi!”
Dù chỉ là công việc tiếp đón nhưng đối với nhà họ Tô mà nói đó cũng là cơ hội trời ban.
Những người có thể tới tham dự buổi tiệc đều là nhân vật có máu mặt ở Lâm Thành.
Nếu nhà họ Tô nắm bắt tốt được cơ hội này thì con đường sự nghiệp của họ sẽ rộng mở hơn.
“Vậy đúng bốn giờ chiều nay hãy tới khách sạn Lâm Thành”.
“Được, cảm ơn sếp Thúc!”
Tay bà cụ Tô đang cầm điện thoại, cũng hơi run rẩy.
“Tiểu Lượng, mấy đứa chuẩn bị chút đi, công việc tiếp đón ở buổi tiệc của chiến thần Hạo Thiên sẽ do nhà họ Tô chúng ta phụ trách”.
“Mọi người phải thể hiện tốt vào nhé, đây là một cơ hội đối với nhà họ Tô chúng ta!”
Nghe thấy vậy, đám người Tô Nhân Lượng không kiềm chế được sự phấn khích.
“Bà nội yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ nắm chặt cơ hội lần này, tới lúc đó sẽ khiến cả nhà chú ba không theo kịp”.
Lúc nhà họ Tô đang đắm chìm trong niềm vui sướng phấn khích, Trần Bảo Kỳ đang ngồi phòng khách nhà Tô Nhã Linh, nhận điện thoại của Hắc Vũ.
Trần Bảo Kỳ bước ra khỏi phòng khách.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thưa Bảo Kỳ Vương, vừa nãy Hạo Thiên lại liên lạc với tôi, anh ta muốn gặp mặt anh, mong anh có thể cho anh ta một cơ hội xin lỗi trực tiếp”.
Hắc Vũ nói tới đây, mới lấy hết dũng khí nói tiếp: “Bảo Kỳ Vương, tôi thấy chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, huống hồ chuyện đó cũng không phải do lỗi của một mình Hạo Thiên”.
“Nhiều năm như vậy, anh ta luôn áy náy và cũng luôn bù đắp...”
“Nói với cậu ta, tôi sẽ tham dự buổi tiệc, nhưng tôi có một điều kiện, đừng để lộ thân phận của tôi”.
“Vâng, thưa Bảo Kỳ Vương! Tôi sẽ chuyển lời”.
Rõ ràng Hắc Vũ rất kích động với cú điện thoại này, anh ta biết việc Bảo Kỳ Vương đồng ý gặp Hạo Thiên cho thấy rằng trong lòng Bảo Kỳ Vương đã tha thứ cho Quách Hạo Thiên.
Sau khi tắt điện thoại, Trần Bảo Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt phức tạp.
Lúc trước Tô Nhã Linh từng nói, Trần Bảo Kỳ không hiểu Quách Hạo Thiên.
Thực ra, người hiểu rõ Quách Hạo Thiên nhất lại là Trần Bảo Kỳ.
Trước kia Quách Hạo Thiên là đại tướng dưới trướng Trần Bảo Kỳ.
Bản lĩnh của anh ta đều do Trần Bảo Kỳ truyền dạy.
Nhưng trong một trận chiến lớn vào nhiều năm về trước, do sơ suất,Quách Hạo Thiên đã hại chết một nhóm anh em ở biên giới phía Tây.
Quách Hạo Thiên thấy hổ thẹn với mấy người anh em nên đã áy náy rời đi.
Những năm gần đây, Quách Hạo Thiên vì chuộc tội mà vẫn luôn canh giữ tiền tuyến, xông pha chiến đấu, anh dũng không biết sợ.
Nơi nào nguy hiểm anh ta đều có mặt.
Chính vì thế nên anh ta mới có danh hiệu chiến thần.
Nhưng điều anh ta mong muốn không phải là danh hiệu chiến thần mà là sự tha thứ của Trần Bảo Kỳ.
Vốn dĩ anh ta tới Lâm Thành là vì nghe nói Trần Bảo Kỳ đang ở đây.
Trần Bảo Kỳ thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm: “Qua rồi thì thôi cho qua đi!”
Dứt lời, anh quay về phòng khách.
“Nhã Linh, chiều nay anh dẫn em đi ăn cơm”.
Tô Nhã Linh đang xem tivi nghe thấy câu này cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, Trần Bảo Kỳ chưa từng mời mình ra ngoài ăn cơm.
“Được thôi!”, Tô Nhã Linh vui vẻ đồng ý.
Hai người xuống tầng, Trần Bảo Kỳ tự mình lái xe dẫn Tô Nhã Linh rời khỏi khu dân cư.
Sau nửa tiếng, xe càng chạy cô càng thấy lạ, Tô Nhã Linh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Trước mặt bọn họ chỉ có khách sạn Lâm Thành.
“Bảo Kỳ, anh muốn dẫn tôi tới khách sạn Lâm Thành sao?”
“Đúng vậy!”
“Không được đâu, hôm nay chỗ đó đang mở tiệc tiếp đón chiến thần Hạo Thiên đấy”.
“Vậy cũng đúng lúc, chắc chắn đồ ăn của buổi tiệc cấp bậc này rất ngon, chúng ta thử xem sao”.
Nghe thấy vậy, Tô Nhã Linh tỏ vẻ kỳ quái: “Bảo Kỳ, đừng làm loạn nữa, ngay cả thiệp mời chúng ta cũng không có, chắc chắn không vào được”.
“Em yên tâm, chúng ta không cần thiệp mời”.
Dứt lời, Trần Bảo Kỳ tăng tốc chạy về phía khách sạn Lâm Thành.
Bọn họ vừa dừng xe, Tô Nhân Lượng đang phụ trách công việc tiếp đón chủ động mở cửa xe cho Tô Nhã Linh.
Lúc Tô Nhân Lượng khom lưng chào đón mới phát hiện người ngồi trong xe là Tô Nhã Linh.
“Mấy người tới đây làm gì? Đây là nơi mấy người có thể đến sao?”
Tô Nhân Lượng lạnh lùng hỏi.
Tô Đan Đan ở cách đó không xa cũng nhìn thấy Tô Nhã Linh, cô ta trợn mắt nói với giọng điệu kỳ quặc: “Mấy người nắm bắt tin tức nhanh quá nhỉ! Vậy mà lại biết chúng tôi đang phụ trách công việc tiếp đón ở đây”.
“Nhưng mấy người đừng hòng lẻn vào, mấy người không còn là người nhà họ Tô nữa rồi!”
Tô Nhã Linh đang không biết trả lời như nào thì Trần Bảo Kỳ xuống xe, nắm lấy tay cô, vừa đi vào khách sạn, vừa chậm rãi trả lời: “Xin lỗi, chúng tôi tới để tham dự buổi tiệc”.
“Tham dự buổi tiệc ư? Mấy người đùa gì vậy hả? Mấy người có thiệp mời không? Ai mời mấy người tới đây?”
“Người phục vụ thì phải có dáng vẻ của người phục vụ, hỏi nhiều vậy làm gì?”
Lúc Trần Bảo Kỳ nói chuyện còn chẳng thèm nhìn thẳng vào bọn họ.
“Anh...”, Tô Đan Đan tức đến mức mặt đỏ bừng.
Cô ta không ngờ bản thân lại bị tên vô dụng Trần Bảo Kỳ coi thường.
“Chị, đừng chấp nhặt với người kém hiểu biết như hắn, chắc chắn hắn không có thiệp mời, tới lúc đó đương nhiên chiến thần Hạo Thiên sẽ xử lý hắn”.
Tô Nhân Lượng khuyên nhủ với giọng điệu hả hê.
Tô Nhã Linh và Trần Bảo Kỳ đi tới trước cửa khách sạn, tất cả mọi người đều đưa thiệp mời ra để tiến vào trong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Nhã Linh đang định rút lui: “Bảo Kỳ, đừng làm loạn nữa, chúng ta đi chỗ khác thôi! Chúng ta không vào chỗ này được đâu”.
“Em đừng lo, anh nói vào được là vào được!”
Dứt lời, Trần Bảo Kỳ dắt tay Tô Nhã Linh sải bước đi về phía khách sạn.
Cửa chính càng lúc càng gần, Tô Nhã Linh thấy không tự tin, cô vô thức nhắm chặt mắt lại.
Điều khiến cô không ngờ được là cô cảm thấy càng đi càng xa, mà lại không có ai gọi bọn họ lại.
Bởi vì tò mò, cô chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, cô trợn mắt há mồm kinh ngạc!
Cô đã tới phòng tiệc.
Trần Bảo Kỳ dẫn cô vào trong thật rồi!
Tô Nhã Linh nhìn Trần Bảo Kỳ đứng bên cạnh với vẻ vô cùng khó hiểu.
Trần Bảo Kỳ khẽ cười nói: “Ở đây nhiều người quá, chúng ta ngồi bên kia đi!”
Anh vừa nói vừa chỉ vào vị trí trung tâm của phòng tiệc.
Nhìn thấy nơi Trần Bảo Kỳ vừa chỉ, Tô Nhã Linh sợ hết hồn, nói: “Bảo Kỳ, anh đừng đùa nữa! Đó là chỗ của chiến thần Hạo Thiên”.
“Chúng ta không có thiệp mời nên chọn đại một chỗ bình thường mà ngồi thôi!”
Trong lòng Tô Nhã Linh hơi lo lắng đưa ra lời khuyên.
“Được, anh nghe em”.
Ngay lúc Trần Bảo Kỳ và Tô Nhã Linh đi tới bàn tiệc ở trong góc thì một giọng nói đầy ý thù địch, nặng nề vang lên: “Sao hai người lại ở đây?”
“Ai mời mấy người, lấy thiệp mời ra tôi xem thử!”
Người vừa lên tiếng chính là Thúc Quang Minh.
“Thiệp mời ư? Không có!”.