“Cậu dùng cái gì để giải quyết?”
Tô Thế Vinh cảm thấy rất thất vọng về thái độ của Trần Bảo Kỳ.
Đã mấy năm nay ông ta không trở về nhà họ Tô, không ngờ lần này trở về lại là bởi vì chuyện tồi tệ này!
Tần Nhược Hà xua tay ý bảo Tô Thế Vinh đừng nổi giận.
“Ông Tô, nếu cậu ta đã muốn ba hoa khoác lác thì cứ để cậu ta tiếp tục, đợi lát nữa tới nhà họ Tô thì cứ nói với mọi người tất cả mọi chuyện không liên quan gì tới chúng ta là được”.
“Mọi hậu quả cứ để Trần Bảo Kỳ gánh chịu”.
Nghe thấy lời này, Tô Nhã Linh thấy hơi lo lắng, nói đỡ cho Trần Bảo Kỳ: “Mẹ, sao mẹ lại làm như thế?”
“Đây rõ ràng là đang làm khó Bảo Kỳ…”
Tần Nhược Hà vẫn còn chưa kịp trả lời, Trần Bảo Kỳ đã tự tin lên tiếng: “Nhã Linh, không sao, chút chuyện này không làm khó được anh đâu”.
“Nhã Linh, con nghe thấy chưa, cậu ta cũng đồng ý rồi”.
Tần Nhược Hà nói xong, lập tức kéo Tô Thế Vinh đi ra ngoài.
Tô Nhã Linh hơi tức giận nhìn Trần Bảo Kỳ: “Anh đang làm cái gì thế? Đây rõ ràng là một cái bẫy, anh lại còn tự mình nhảy xuống!”
“Anh lấy cái gì ra để ứng phó nếu nhà họ Tô gây khó dễ đây?”
“Yên tâm, anh tự có chừng mực”.
Nói xong, Trần Bảo Kỳ cười nhạt: “Đi thôi, bố mẹ vẫn đang đợi chúng ta đấy!”
Nhìn theo bóng lưng ung dung điềm tĩnh của Trần Bảo Kỳ, Tô Nhã Linh tức giận giậm chân.
Cô hoàn toàn không dám nghĩ tới chuyện mấy người họ hàng nhà họ Tô kia sẽ làm khó Trần Bảo Kỳ như thế nào.
Lúc này, bên trong biệt thự nhà họ Tô, tất cả người thân họ hàng đều đã tới đông đủ.
Sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.
“Mẹ, mẹ phải làm chủ cho Tiểu Lượng nhà chúng ta!”
Triệu Hải Yến ấm ức nói: “Mẹ, mẹ không biết đâu, công ty của Tiểu Lượng không dễ gì mới có chút khởi sắc, vậy mà lại bị nhà chú ba làm liên luỵ, hợp đồng đã bàn bạc xong xuôi đều đi tong cả rồi!”
“Nỗ lực hơn một năm nay của Tiểu Lượng đều uổng phí hết rồi!”
“Đúng rồi mẹ, còn cả tập đoàn Tô Thị của chúng ta, vốn dĩ đang phát triển thuận lợi, sau khi bị sếp Thúc chèn ép, mấy ngày nay đều lỗ vốn”.
Nghe thấy Triệu Hải Yến nói vậy, bà cụ Tô trầm mặc không đáp lời, chỉ có điều sắc mặt đã vô cùng khó coi.
“Bà à, chuyện làm ăn của gia đình chúng tôi cũng vì nhà ông ba đắc tội với Thúc Quang Minh mà phải chịu ảnh hưởng rất lớn, chúng tôi sắp không còn tiền mà trả lương rồi”.
“Đúng vậy, bà phải làm chủ cho chúng tôi! Mặc dù chuyện làm ăn của chúng tôi rất nhỏ nhưng bị liên luỵ cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu như không nghĩ cách giải quyết thì ngay cả bản thân chúng tôi cũng chẳng còn cơm mà ăn nữa đâu”.
Đám họ hàng nhà họ Tô không nhẫn nhịn được mà lên tiếng oán thán.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tô Nhân Lượng mừng thầm, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
“Bà nội, mấy năm gần đây, nhà chú ba chẳng những không mang lại bất cứ lợi ích gì về cho nhà họ Tô chúng ta mà còn gây cho chúng ta biết bao rắc rối, bà nhất định phải giúp chúng cháu đấy!”
Bà cụ Tô khẽ gật đầu: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ bắt nhà thằng ba phải đền bù hết tất cả tổn thất của mọi người”.
Vừa dứt lời, cửa phòng đang đóng một nửa bị người ta đẩy ra.
Cả nhà Tô Thế Vinh xuất hiện trước mặt mọi người.
“Mẹ…”
Tô Thế Vinh vừa mới mở miệng thì bị giọng nói hung tợn của bà cụ Tô cắt lời: “Ai là mẹ của cậu? Tôi không có người con trai mất mặt như cậu!”
“Bà nội, rốt cuộc bố mẹ cháu đã làm sai chuyện gì?”
Tô Nhã Linh không hiểu thắc mắc.
“Sai lầm lớn nhất của bố mẹ cô chính là nhận nuôi thứ sao chổi như cô! Vậy mà cô lại không biết xấu hổ, còn chọn một phạm nhân từng ngồi tù làm chồng”.
“Cô không cần mặt mũi nhưng nhà họ Tô chúng tôi cần!”
Bà cụ Tô trợn tròn mắt: “Chính bởi vì thằng ranh thối tha này chọc giận sếp Thúc nên cả nhà chúng tôi mới bị liên luỵ”.
“Các người phải gánh vác tổn thất của tất cả mọi người!”
“Tổn thất gì cơ?”, Tần Nhược Hà hỏi.
“Bởi vì mấy người chọc giận sếp Thúc nên ba thương vụ làm ăn đã bàn bạc xong xuôi của công ty Tiểu Lượng đều tan thành mây khói cả rồi, tổn thất kinh tế là ba mươi triệu tệ!”
Ba mươi triệu tệ?
Tô Nhã Linh không nghe tiếp được nữa.
“Bà nội, bà không nói đùa đấy chứ, bên Tô Nhân Lượng chỉ là một công ty ví da mà thôi, cả công ty còn chẳng đáng ba mươi nghìn tệ, sao có thể tổn thất tới ba mươi triệu tệ chứ?”
Bà cụ Tô không để ý tới lời chất vấn của Tô Nhã Linh, tiếp tục nói: “Còn cả những họ hàng này nữa, bởi vì bị sếp Thúc chèn ép, tổng cộng tổn thất mười triệu tệ!”
“Mấy người bồi thường tổng cộng bốn mươi triệu tệ là được”.
Nghe thấy vậy, Tô Thế Vinh vừa lắc đầu vừa thở dài.
Mấy năm không về nhà họ Tô, vốn dĩ còn cho rằng khi tháng năm qua đi, mọi người sẽ xem trọng tình thân.
Mãi tới lúc này, ông ta mới bừng tỉnh ngộ, thì ra là mình nghĩ quá nhiều rồi.
Bảo bọn họ đền bốn mươi triệu tệ?
Điều này chẳng khác nào là muốn lấy mạng của cả nhà bọn họ cả!
Tần Nhược Hà cứng miệng nói: “Mẹ, bọn con không phải là người nên đền số tiền này!”
“Hoạ là do Trần Bảo Kỳ gây ra, tất cả hậu quả đương nhiên phải do cậu ta gánh chịu”.
Tần Nhược Hà đẩy thẳng Trần Bảo Kỳ ra trước đầu ngọn gió.
Nghe thấy thế, Tô Nhân Lượng liếc mắt nói: “Một kẻ sống lang thang không nghề nghiệp như anh ta thì lấy gì ra để đền chứ?”
“Thím ba, không phải thím định ăn quỵt đấy chứ?”
Tần Nhược Hà chống nạnh, đang chuẩn bị phản bác thì Trần Bảo Kỳ lại sải bước đi lên phía trước bọn họ.
“Chẳng phải chỉ là đắc tội với Thúc Quang Minh thôi sao? Có gì mà căng thẳng thế?”
Câu nói ung dung thản nhiên của Trần Bảo Kỳ khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đường đường là Thúc Quang Minh, vậy mà trong miệng Trần Bảo Kỳ lại chẳng đáng một xu?
“Nghe giọng điệu này của anh, hình như không coi sếp Thúc ra gì nhỉ?”
Tô Nhân Lượng đột nhiên nổi hứng làm khó Trần Bảo Kỳ.
Trần Bảo Kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Nhân Lượng: “Nghe mấy người nói một thôi một hồi, ẩn ý là Thúc Quang Minh làm ảnh hưởng tới sự phát triển của mấy người, đúng không?”
“Anh muốn nói gì?”, Tô Nhân Lượng không hiểu lắm.
“Chỉ cần tôi xử lý Thúc Quang Minh, thay mấy người dọn sạch mọi cản trở thì mấy người sẽ không còn lời oán thán nào nữa, đúng không?”
Nghe thấy câu trả lời của Trần Bảo Kỳ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Xử lý Thúc Quang Minh?
Cả Lâm Thành này có ai dám nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy chứ!
Tô Nhã Linh sốt ruột tới mức giơ tay túm lấy góc áo của Trần Bảo Kỳ, thấp giọng nhắc nhở: “Bảo Kỳ, anh đừng nói năng linh tinh”.
Tô Nhân Lượng định thần lại, không ngừng cười khẩy: “Anh định xử lý sếp Thúc như thế nào đấy?”
“Khiến công ty của ông ta phá sản”.
Tô Nhân Lượng không kiêng nể gì mà cười ầm lên: “Được, chỉ cần anh có thể khiến cho công ty của sếp Thúc phá sản thì tất cả chúng tôi đều không cần tiền bồi thường nữa!”
Tập đoàn Quang Minh của Thúc Quang Minh là doanh nghiệp hàng đầu ở Lâm Thành.
Mấy năm gần đây phát triển không ngừng, đâu phải là thứ mà kẻ vô dụng như Trần Bảo Kỳ nói san phẳng là san phẳng ngay được?
Nghe thấy Tô Nhân Lượng nói vậy, Trần Bảo Kỳ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Vi Chấn Tổ, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, tôi muốn tập đoàn Quang Minh phải phá sản!”
Trần Bảo Kỳ lời ít ý nhiều, nói xong lập tức cúp điện thoại.
Biểu cảm của tất cả mọi người, bao gồm cả Tô Nhã Linh khi nhìn về phía Trần Bảo Kỳ đều rất kỳ quái.
“Anh vừa mới gọi điện thoại cho Vi Chấn Tổ ư?”, Tô Nhân Lượng hỏi một cách quái gở.
“Đúng thế”.
Ha ha ha…
Đám người Tô Nhân Lượng điên cuồng cười lớn.
“Thật sự không nhìn ra anh lại biết diễn kịch như thế! Vi Chấn Tổ là người giàu nhất Lâm Thành chúng ta đấy!”
“Việc gì người ta phải nghe theo tên lang bạt không nghề không nghiệp như anh?”
Đối diện với những lời lẽ chất vấn, Trần Bảo Kỳ không đồng tình mà đáp lời: “Chẳng phải nửa tiếng nữa là sẽ có đáp án sao?”
Dứt lời, Trần Bảo Kỳ ngồi xuống ghế.
Vi Chấn Tổ quả thực là tỷ phú giàu nhất Lâm Thành.
Có điều không một ai biết rằng, ông ta chỉ là một quân cờ mà Trần Bảo Kỳ tuỳ ý sắp xếp tới Lâm Thành vào vài năm trước mà thôi.
Ông ta có thể trở thành tỷ phú giàu nhất là nhờ vào Trần Bảo Kỳ!.