"Lúc trước có một người khả nghi đi qua đi lại quanh khu vực nhà Tô Nhã Linh, người đó cũng chính là hắn”.
Nghe Trần Bảo Kỳ nói vậy, trên người Hắc Vũ chợt đằng đằng sát khí: “Hắn tên là Tiêu Lương Sinh, tổng giám đốc tập đoàn Phi Diệu”.
"Ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Diệu chính là Bạch Khai Minh”.
Trần Bảo Kỳ sớm đã đoán được tất cả mọi chuyện chắc chắn đều do Bạch Khai Minh làm ra.
Chỉ là không ngờ rằng Bạch Khai Minh đã không tự mình ra tay.
"Ở Lâm Thành, Bạch Khai Minh có tổng cộng sáu mươi công ty”.
Sau khi nghe Hắc Vũ giới thiệu, khuôn mặt Trần Bảo Kỳ không cảm xúc, nói: “Từng cái từng cái một, từ đầu đến cuối, khiến ông ta mất hết tất cả”.
Lúc này, trong phòng tổng thống của khách sạn Đế Hào, Bạch Khai Minh đang đọc kỹ những tài liệu liên quan đến Trần Bảo Kỳ không sót một chữ nào.
Ngọn lửa giận và sát khí hừng hực hòa quyện trên khuôn mặt ông ta, khiến ông ta trông vô dùng dữ tợn.
"Từ nhỏ đã là một kẻ ăn mày, lớn lên lại ngồi tù bảy năm rồi, một kẻ cặn bã như vậy mà lại dám ra tay với con trai tôi sao?”
Đôi mắt Bạch Khai Minh lóe lên tia sáng lạnh băng.
Tiêu Lương Sinh cung kính đứng trước mặt ông ta: “Bạch gia, ông bớt giận, tôi đã hạ độc mẹ của hắn, hơn nữa hắn còn dùng thiệp mời giả, nhân viên bảo vệ trong bữa tiệc sẽ bắt giữ hắn!"
"Ông yên tâm, dám dùng thiệp mời giả trong bữa tiệc của chiến thần Hạo Thiên, chắc chắn chiến thần Quách Hạo Thiên sẽ không tha cho hắn đâu”.
"Về phần mẹ hắn, trong vòng một tuần chắc chắn sẽ chết”.
Sau khi nghe Tiêu Lương Sinh báo cáo, sắc mặt Bạch Khai Minh đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến cái chết thương tâm của con trai mình ở Lâm Thành, ông ta vẫn không kìm nén được ngọn lửa giận đang bùng cháy.
"Trong nhà hắn còn có những ai?”
Bạch Khai Minh hỏi.
"Còn có một người vợ vừa đăng ký kết hôn không lâu, tên là Tô Nhã Linh”.
Tiêu Lương Sinh trả lời.
" Xử luôn cả nhà vợ hắn!”
Bạch Khai Minh căm phẫn nói, không hề có ý nương tay.
Có vẻ như Tiêu Lương Sinh đã đoán trước được quyết định của Bạch Khai Minh, hắn gật đầu đồng thời cũng không quên nhắc nhở: "Bạch gia, tôi nghĩ rằng trước khi xử lý cả nhà vợ hắn, chúng ta có thể đến thăm dò một người trước”.
Hả?
Bạch Khai Minh nhìn Tiêu Lương Sinh bằng ánh mắt hết sức ngạc nhiên: “Thăm dò ai cơ?"
"Tô Đan Đan, chị hai của Tô Nhã Linh”.
"Ý gì đây?"
"Bạch gia, sáng nay tôi vừa nhận được tin, Tô Đan Đan chính là vợ của cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh!"
"Mối quan hệ giữa hai chị em họ cực kỳ tệ, Tô Đan Đan vẫn luôn muốn dạy dỗ Tô Nhã Linh một trận nên thân”.
Nói đến đây, Tiêu Lương Sinh dừng lại vài giây, rồi nhìn thẳng vào Bạch Khai Minh: “Nếu chúng ta đến thăm Tô Đan Đan trước, thì việc chúng ta ra tay với cả nhà Tô Nhã Linh có thể gọi là một mũi tên trúng hai đích”.
"Nếu được Tô Đan Đan công nhận thì Bạch gia sẽ có thể thuận lợi móc nối mối quan hệ với nhà họ Trần ở Yên Kinh”.
"Có nhà họ Trần chống lưng, việc Bạch gia tiến vào thị trường toàn quốc chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Nghe Tiêu Lương Sinh nói vậy, lông mày Bạch Khai Minh đang cau lại, chợt giãn ra, quả thực là ông ta đã động lòng.
“Tin tức có đáng tin cậy không?”, Bạch Khai Minh hỏi.
"Hoàn toàn đáng tin cậy”.
"Đi! Bây giờ đi gặp Tô Đan Đan luôn”.
Bạch Khai Minh đứng dậy, sải bước ra ngoài.
Lúc này, Tô Nhã Linh đang ngồi một mình trong phòng khách.
Tần Nhược Hà bước ra từ trong phòng ngủ.
"Nhã Linh, trước đây mẹ nghe nói Bảo Kỳ Vương thích con nhưng lại bị con từ chối, chuyện này là thật sao?"
"Mẹ, mẹ nghe ai nói thế? Con hoàn toàn không quen biết Bảo Kỳ Vương!"
"Hơn nữa, sao Bảo Kỳ Vương có thể thích con được chứ?"
"Bây giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo, mẹ đừng để bị lừa”.
Tô Nhã Linh thản nhiên trả lời.
"Con ngốc quá!"
Tần Nhược Hà tức giận nhảy dựng lên: “Đầu con nghĩ cái quái gì vậy hả? Ngay cả Bảo Kỳ Vương mà con cũng từ chối? Sao con biết người ta là kẻ lừa đảo? Con không thử thì sao mà biết là thật hay giả?”
Tô Nhã Linh tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Con bé ngốc nghếch này, tình cảm thì có thể từ từ vun đắp được mà! Bảo Kỳ Vương là nhân vật lớn đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp đấy! Phụ nữ cả nước ngay cả nằm mơ cũng muốn gả cho cậu ta!"
"Con thì sao, chỉ vì lo lắng bị lừa mà từ chối người ta luôn! Con bị ngốc rồi sao?"
"Con có biết trở thành người phụ nữ của Bảo Kỳ Vương có nghĩa là gì không?"
"Không có gì là không thể! Không cần sợ bất cứ ai! Ngay cả mẹ và bố con cũng có thể sống một cuộc sống hơn người, không ai dám bắt nạt chúng ta, tất cả mọi người đều sẽ đến nịnh bợ chúng ta!"
"Cuộc sống như vậy không tốt sao?"
Tần Nhược Hà kích động nói, còn giơ tay đẩy Tô Nhã Linh ra ngoài: “Nhã Linh, lần này dù thế nào con cũng phải nghe theo mẹ”.
"Nghĩ mọi cách tìm được Bảo Kỳ Vương, chủ động một chút, đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ấy”.
Nghe thấy yêu cầu của Tần Nhược Hà, Tô Nhã Linh cảm thấy cực kỳ phản cảm, cũng rất cạn lời.
"Mẹ, cuộc sống như vậy thì có tốt chứ? Con đã kết hôn, con có chồng rồi!"
Nghĩ đến Trần Bảo Kỳ, Tần Nhược Hà càng thêm tức giận.
"Nhã Linh, chẳng lẽ con đã quên những việc “tốt” mà Trần Bảo Kỳ từng làm trước đây rồi sao? Cậu ta là đồ vô dụng, con không thể lãng phí cả đời với cậu ta được!"
"Con tự suy nghĩ cho kỹ đi, cậu ta ngoài việc gây chuyện, đánh nhau rồi lừa gạt người khác ra thì còn có thể làm gì được nữa? Cậu ta có thể cho con cái gì?"
"Huống hồ, hiện giờ cậu ta đã bị bắt, có thể ra ngoài được hay không vẫn còn khó nói! Nếu cả đời này cậu ta không thể ra ngoài, chẳng lẽ con định làm góa phụ luôn sao?"
"Nhã Linh, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngay lúc Tô Nhã Linh và Tần Nhược Hà đang lời qua tiếng lại, giọng nói của Trần Bảo Kỳ lại vang lên.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho mẹ mình, anh đặc biệt đến đây, muốn xin lỗi Tần Nhược Hà và Tô Thế Vinh.
"Bảo Kỳ, xử lý xong mọi chuyện rồi à?”
Tô Nhã Linh quan tâm hỏi han.
"Xử lý xong hết rồi, vốn dĩ là một vấn đề khó nhằn, nhưng lần này mọi chuyện rất thuận lợi”.
Nghe Trần Bảo Kỳ nói vậy, Tần Nhược Hà trợn to hai mắt: “Thuận lợi ư? Cậu đề cao bản thân cậu quá nhỉ”.
"Nếu không phải người ta nể mặt Nhã Linh thì cậu có thể ra ngoài được sao?"
Tần Nhược Hà chỉ tay vào Trần Bảo Kỳ: “Cậu nghe kỹ đây cho tôi, Bảo Kỳ Vương yêu mến Nhã Linh.
Nếu cậu còn là một thằng đàn ông thì đừng làm lỡ mất hạnh phúc của Nhã Linh, ly hôn ngay và luôn đi, để Nhã Linh và Bảo Kỳ Vương được ở bên nhau”.
"Con hoàn toàn ủng hộ Nhã Linh và Bảo Kỳ Vương đến với nhau”.
Trần Bảo Kỳ nói luôn mà không cần suy nghĩ.
"Bảo Kỳ, anh đang nói bậy bạ gì đấy?”
Tô Nhã Linh giận dữ trừng mắt liếc xéo Trần Bảo Kỳ.
"Nhã Linh, anh nói nghiêm túc, anh thấy em và Bảo Kỳ Vương rất xứng đôi!"
Trần Bảo Kỳ tiếp tục lên tiếng.
Nghe đến đây, đôi mắt Tần Nhược Hà lóe sáng.
"Nhã Linh, con nghe thấy chưa? Con tuyệt đối đừng tưởng rằng Trần Bảo Kỳ làm vậy là vì hạnh phúc của con, chắc chắn là cậu ta đã nhận được lợi ích gì đó ở chỗ Bảo Kỳ Vương rồi!"
"Trong mắt cậu ta, con chỉ là một món đồ đặt cược thôi”.
Nghe thấy vậy, Tô Nhã Linh dùng hết sức bịt tai lại: “Mọi người có thể im miệng được không?”
Dứt lời, cô lao vào phòng, đóng cửa lại và giam mình ở trong đó.
"Trần Bảo Kỳ, tôi không quan tâm cậu nhận được lợi ích gì, cậu nhất định phải thuyết phục Nhã Linh”.
Tần Nhược Hà nghiêm mặt nói.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nhất định thuyết phục Nhã Linh đến với Bảo Kỳ Vương!"
Trần Bảo Kỳ nói xong lập tức bước vào nhà.
...!
Lúc này tại khu nhà họ Tô, bà cụ Tô không giấu được vẻ phấn khích khi đứng trước mặt Bạch Khai Minh đang vô cùng khách khí.
Ông ta là ông lớn ở tỉnh!
Không ngờ lại chủ động đến thăm Tô Đan Đan.
"Cô Tô, tôi nghe nói giữa nhà Tô Nhã Linh và nhà mấy người có mâu thuẫn không thể hòa giải đúng không?"
“Đúng vậy!”, Tô Đan Đan tự cho mình là cô chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh, rõ ràng rất cao ngạo.
“Tôi bằng lòng thay cô đối phó với cả nhà Tô Nhã Linh”, Bạch Khai Minh chủ động nói.
“Đối phó bằng cách nào?”, Tô Đan Đan rất thích cảm giác hơn người khác một bậc này.
"Khiến bọn họ sống không bằng chết, tan cửa nát nhà, ông có làm được không?”
"Cô yên tâm, tôi hứa sẽ không để cô thất vọng”.
Trong lòng Bạch Khai Minh đã có sẵn một kế hoạch, ông ta sẽ bắt đầu ra tay từ nhà máy gạch, sẽ cắt đứt nguồn kinh tế của cả nhà Tô Nhã Linh!
Tô Đan Đan liếc mắt nhìn Bạch Khai Minh, cười nhạt đáp: “Bạch gia yên tâm, chỉ cần ông làm tốt chuyện này, sau này tôi sẽ nói tốt cho ông trước mặt người nhà họ Trần”.
.