Khúc cuối, Bạch Tử Họa ngồi xuống bên cạnh Thiều Nguyệt, "Đoạn giữa có vài âm đàn sai, cũng có mấy âm chưa chuẩn." Dứt lời, thấy Thiều Nguyệt im lìm chẳng nói chẳng rằng, biểu cảm còn có chút do dự, Bạch Tử Họa bèn khó hiểu gọi. "Tiểu Nguyệt...."

"Sư huynh, muội muốn học tiêu!" Thiều Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc đề nghị.

"Tại sao, cầm mới là nhạc khí đứng đầu..."

"Muội biết, chỉ là muội khá thích tiêu, hơn nữa nếu học tiêu, có thể hợp tấu cùng cầm của sư huynh rồi, như vậy thật tốt!" Thiều Nguyệt nói, cô rất mê những tiết mục hợp tấu một cầm một tiêu của cổ nhân, nếu so với cảm giác một thân một mình gảy đàn, cô thích cảm giác hợp tấu cùng ai đó hơn.

Bạch Tử Họa ngừng lại một lát, chợt nhớ về quãng thời gian khi Ngũ Thượng tiên còn ở bên nhau, cũng là mình hắn gảy đàn, Tử Huân khiêu vũ, Đông Hoa múa kiếm, Đàn Phàm vừa cầm bát rượu vừa loạn vũ theo Tử Huân, còn Vô Cấu chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, thật tốt biết bao, Ngũ Thượng tiên bọn họ đã một năm rồi chưa tụ họp một lần.

***

"Tử Họa," Chưởng môn Trường Lưu thấy Bạch Tử Họa bước vào, lên tiếng.

"Sư phụ," Bạch Tử Họa hành lễ xong, đến ngồi trước mặt Chưởng môn Trường Lưu, Sênh Tiêu Mặc ở bên trái lập tức mỉm cười híp mắt. "Sư huynh, tiểu sư muội đã tu hành một năm ở Tuyệt Tình điện rồi, sao còn chưa cho nàng xuống đây chơi cùng ta?"

"Sư đệ, Tiểu Nguyệt vừa mới tu hành, phải nắm thực chắc phần cơ bản, không thể bị ngoại giới quấy nhiễu." Sắc mặt Bạch Tử Họa trước sau như một đáp.

"Nhưng mà tiểu sư muội đã tu hành một năm rồi, huynh còn không cho ta đi tìm tiểu sư muội..." Sênh Tiêu Mặc oán trách.

"Thôi được rồi, sư đệ, Tử Họa hẳn có dụng ý của nó." Ma Nghiêm ngồi bên phải khuyên nhủ, Sênh Tiêu Mặc chẳng thể làm gì khác ngoài mở quạt ra, buồn bực phật.

Chưởng môn Trường Lưu khẽ vuốt râu. "Tử Họa, chuyện tu hành của Nguyệt Nhi thế nào rồi?"

"Tiểu Nguyệt đã đọc xong Thất Tuyệt phổ, khả năng nắm bắt của muội ấy với kiếm thuật cũng rất cao, nếu tiếp tục luyện tập, e rằng sẽ không ai có thể sánh được Tiểu Nguyệt về kiếm pháp." Bạch Tử Họa đáp theo đúng sự thật.

"Cái gì?" Sênh Tiêu Mặc khép quạt lại, kinh ngạc nói. "Tiểu sư muội lợi hại như vậy ư, có thể so bì với sư huynh chứ?"

Bạch Tử Họa suy nghĩ. "Nếu Tiểu Nguyệt sử dụng Kinh Lôi, có khả năng sẽ đánh với ta một trận ra trò."

"Xem ra sư muội thiên phú rất khá, chả trách sư phụ muốn thu nhận nàng làm đồ đệ." Ma Nghiêm nói.

"Vi sư thu nhận nó, cũng không phải vì chuyện đó." Chưởng môn Trường Lưu trầm ngâm lên tiếng.

"Vậy vì sao sư phụ nhận nàng làm đồ đệ?" Ma Nghiêm thắc mắc.

"Bởi vì Nguyệt Nhi là biến số của thế giới này."

"Biến số? Sư phụ, đồ nhi không hiểu." Sênh Tiêu Mặc hỏi.

Chưởng môn Trường Lưu hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Thiều Nguyệt, sau đấy kể lại chi tiết, Bạch Tử Hoa nghe xong cũng kinh ngạc không thôi. "Ý sư phụ là, Tiểu Nguyệt được Kinh Lôi dẫn đến đây?"

"Ừ," Chưởng môn Trường Lưu vuốt chòm râu dài, gật đầu nói. "Chúng ta chưa bao giờ nghe qua về Kinh Lôi kiếm, trước đây cũng chưa từng thấy, có thể nó có mối quan hệ với thiên lôi, uy lực bất phàm, thậm chí có thể so sánh như một Thần Khí khác sánh ngang tầm Thập Đại Thần Khí."

"Cho nên sư phụ mới muốn thu nhận sư muội làm đồ đệ." Ma Nghiêm hiểu rõ vấn đề.

"Không sai, Kinh Lôi kiếm đã nhận Nguyệt Nhi là chủ nhân, tuyệt đối không thể để nó bị người ta lợi dụng, vi sư thu nhận nó làm đồ đệ, cũng là để phòng ngừa Nguyệt Nhi rơi vào con đường lầm lỗi." Chưởng môn Trường Lưu nhìn Bạch Tử Họa, "Huống hồ..."

Bạch Tử Họa khó hiểu. "Sư phụ?"

"Tử Họa, mạng con có một kiếp, có lẽ chỉ mình Nguyệt Nhi mới có khả năng giúp con hóa giải." Chưởng môn Trường Lưu lo lắng nói. 1

***

Bạch Tử Họa rời khỏi phòng Chưởng môn Trường Lưu, nhớ lại lời sư phụ, Người bảo mạng hắn có một kiếp, hắn hỏi đó là kiếp gì, sư phụ trả lời, kiếp số còn chưa xuất hiện, vẫn chưa thể nào phán đoán. Bạch Tử Họa dừng bước chân, tại sao Tiểu Nguyệt có thể hóa giải kiếp số cho mình, chẳng lẽ đây chính là biến số mà sư phụ đã nói? Cho nên mới giao Tiểu Nguyệt cho mình dạy dỗ ư?

Sênh Tiêu Mặc vừa đến cửa điện liền thấy Bạch Tử Họa đứng cách đấy không xa, hắn bước nhanh tới. "Sư huynh, còn đang suy nghĩ lời sư phụ sao?"

Bạch Tử Họa nghiêng đầu nhìn Sênh Tiêu Mặc, khẽ gật đầu một cái, Sênh Tiêu Mặc chịu không nổi sự im lặng của Bạch Tử Họa, "Được rồi, sư huynh, tiểu sư muội là tiểu sư muội, bất kể sư phụ có nói gì, bây giờ nó cũng đã là đệ tử Trường Lưu chúng ta, hãy để hết thảy thuận theo tự nhiên, cần gì phải suy nghĩ nhiều chứ?"

Bạch Tử Họa nghe xong, cảm thấy thư thái không ít, cái gì đến ắt sẽ đến, tới lúc đó mới hiểu những lời căn dặn của sư phụ, hiện tại, dù muốn cũng vô dụng. Sau khi Bạch Tử Họa buông bỏ gánh nặng, hắn bước chân chậm rãi, đột nhiên mở miệng nói. "Sư đệ, không phải đệ muốn ghé thăm Tiểu Nguyệt một lát sao?"

Sênh Tiêu Mặc nhìn bóng lưng Bạch Tử Họa, còn cho rằng mình đã nghe nhầm, vội vã đuổi theo. "Sư huynh, mới vừa rồi huynh nói gì cơ?"

Bạch Tử Họa liếc hắn, không lên tiếng tiếp tục đi về phía trước, Sênh Tiêu Mặc vui vẻ bảo. "Sư huynh, rốt cuộc huynh cũng trả tự do cho tiểu sư muội!"

Mặt Bạch Tử Họa bất biến nhìn hắn, Sênh Tiêu Mặc tự biết mình nói sai, bèn lúng túng. "Sư huynh, ta... ta đi thăm tiểu sư muội đây." Dứt lời liền chuồn thẳng.

"Này, Tử Họa, sư đệ chỉ nói mồm vậy thôi, người đừng để bụng." Ma Nghiêm tiến đến, trong lòng thầm oán giận. Sênh Tiêu Mặc đi thăm tiểu sư muội mà chạy rõ nhanh, y còn chưa được thấy qua tiểu sư muội bấy lâu nay mà.

***

Thiều Nguyệt đang tĩnh tọa tu hành dưới tán cây, chợt nghe thấy có tiếng ai kêu là từ phía xa. "Tiểu sư muội, tiểu sư muội...." Thiều Nguyệt khẽ cau mày, mở mắt, trước mặt hiện lên một đạo bạch quang, một nam tử ăn mặc nho nhã phe phẩy quạt xếp trên tay, cười híp mắt nhìn cô, Thiều Nguyệt ở trong Tuyệt Tình điện một năm, ngoại trừ Bạch Tử Họa và Lý Mông thi thoảng tới giúp Bạch Tử Họa sửa sang nơi chốn thì chưa từng thấy người khác ra vào, cho nên cô nhất thời không phản ứng kịp.

Rốt cuộc Sênh Tiêu Mặc cũng được thấy tiểu sư muội, còn đang cao hứng, ai ngờ con ngươi Thiều Nguyệt lộ rõ vẻ nghi ngờ, hắn đóng lại quạt xếp, một tay che ngực, thương tâm trách móc. "Tiểu sư muội, chẳng lẽ muội không nhận ra sư huynh sao, mặc dù mới gặp nhau có một lần, nhưng ta vẫn nói đôi ba câu với muội rồi mà, tiểu sư muội...."

Thiều Nguyệt nổi hết cả da gà bởi giọng điệu ai oán của Sênh Tiêu Mặc, mải mốt đứng lên khom người hành lễ. "Thiều Nguyệt bái kiến Sênh sư huynh."

Sênh Tiêu Mặc thấy Thiều Nguyệt vẫn nhớ hắn thì lập tức cao hứng mở quạt xếp phất phất. "Tiểu sư muội còn nhớ ta, sư huynh vô cùng vui vẻ!"

Thiều Nguyệt nhìn vị sư huynh trở mặt còn nhanh hơn lật sách lại có chút bối rối không biết nên làm gì."Sênh sư huynh, huynh tới Tuyệt Tình điện tìm sư huynh sao?"

"Ta vừa mới từ chỗ sư huynh về, hôm nay là đặc biệt muốn ghé thăm tìm tiểu sư muội."

"Tìm muội? Làm gì?" Thiều Nguyệt hơi không bắt kịp tiết tấu của Sênh Tiêu Mặc.

"Đương nhiên đến tìm muội để rủ đi chơi, muội xem, Ma Nghiêm sư huynh nghiêm nghị như vậy, lúc nào cũng xụ cái mặt chê bai ta cái này không hợp quy củ, cái kia cũng không hợp quy củ; còn sư huynh lúc nào mặt cũng lạnh ngắt, khiến cho kẻ khác chẳng dám tiếp cận, đi chơi cùng huynh ấy cực kì không thú vị; may thay sư phụ thu nhận tiểu sư muội, rốt cuộc cũng có một người có thể đi chơi cùng với ta." Sênh Tiêu Mặc thao thao bất tuyệt.

Trong nháy mắt Thiều Nguyệt cứng người, cô vốn vẫn cho rằng Sênh Tiêu Mặc là một anh chàng nhanh nhẹn, hóa ra cuối cùng lại lộ bản chất trẻ con tinh nghịch, quả nhiên nhìn người không thể xem vẻ bề ngoài.

Sênh Tiêu Mặc lôi kéo Thiều Nguyệt, vừa đi vừa nói. "Tiểu sư muội, chúng ta đi thôi!"

"A... Sênh sư huynh, sư huynh bảo muội phải tu hành ở Tuyệt Tình điện." Thiều Nguyệt muốn né, nhưng không tránh nổi.

"Không sao, ta đã xin phép sư huynh rồi, huynh ấy đồng ý cho muội đi chơi với ta." Sênh Tiêu Mặc quay đầu lại. "Tiểu sư muội, muội vẫn còn chưa đi ngắm kĩ càng Trường Lưu Sơn phải không, bây giờ ta dẫn muội đi một vòng."

".... Thôi được rồi." Đáng lẽ Thiều Nguyệt tính cự tuyệt, nhưng suy đi tính lại, mình trước giờ chỉ nhất mực tu luyện, quả thực chưa đi thăm thú Trường Lưu, thân là đệ tử Trường Lưu mà ngay cả hình dạng Trường Lưu thế nào cũng không biết thật chẳng hay ho, huống chi sư huynh cũng đã đồng ý, Thiều Nguyệt ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn đi theo lưng Sênh Tiêu Mặc.

Sênh Tiêu Mặc dẫn Thiều Nguyệt đi dạo quanh cả Trường Lưu, thỉnh thoảng còn giới thiệu cái này cái nọ. Thiều Nguyệt cảm thán. "Không hổ danh nơi cư ngụ của môn phái tu tiên đứng đầu, quả nhiên cảnh sắc Trường Lưu di nhân, đông đảo đệ tử, khắp nơi đâu đâu cũng thấy đệ tử một thân trang phục bạch sắc."

Đệ tử đi ngược lại hướng đi của hai người, vừa thấy Sênh Tiêu Mặc bèn rối rít hành lễ. "Nho Tôn!"

Sênh Tiêu Mặc gật đầu một cái, Thiều Nguyệt khó hiểu hỏi. "Nho Tôn ư?"

"Ừ, tiểu sư muội, ở Trường Lưu ta được gọi là Nho Tôn, chủ chưởng Tiêu Hồn điện; sư huynh là Tôn Thượng, chủ chưởng Tuyệt Tình điện; còn Ma Nghiêm sư huynh là Thế Tôn, chủ chưởng Tham Lam điện, ba người chúng ta ở Trường Lưu được gọi là Tam Tôn."

Hai đệ tử vừa đi tới nghe thấy xưng hô của Sênh Tiêu Mặc với Thiều Nguyệt thì kinh ngạc ngoảnh mặt lại nhìn theo hướng đi của Thiều Nguyệt, một đệ tử trong số đó nhỏ giọng nói. "Á, ngươi có nghe thấy không, mới vừa rồi Nho Tôn kêu nàng là tiểu sư muội."

"Tất nhiên là ta nghe thấy, ta cũng đâu có điếc đâu." Một người khác bất mãn đáp.

"Nếu như thế, nàng chính là đệ tử Chưởng Môn mới thu nhận đầu năm nay ư?"

"Còn cần phải suy đoán sao, ngươi không thấy thái độ Nho Tôn đối đãi với nàng ra rất bất bình thường à?"

Hai người thảo luận ngươi một câu, ta một câu, chẳng bao lâu sau, toàn bộ Trường Lưu từ trên xuống dưới ai ai cũng biết tiểu đồ đệ của Chưởng môn đã ra khỏi Tuyệt Tình điện, còn đang tản bộ cùng Nho Tôn, mọi người rối rít tò mò sư muội của Tam Tôn rốt cuộc là người như thế nào, không kẻ nào không muốn được trông thấy bộ dạng nàng.

Thiều Nguyệt không hay biết gì về việc bản thân đã trở thành nhân vật được đàm luận nóng hổi của đệ tử Trường Lưu, cô vẫn còn đang lẩm bẩm thầm nhủ. "Thì ra là thế, chẳng trách ban đầu Tử Trúc cứ Tôn Thượng cái gì đó." Thiều Nguyệt nhớ tới Tử Trúc, hình như trước giờ vẫn chưa gặp lại nàng, cũng không biết nàng ra sao rồi?

"Đệ tử bái kiến Nho Tôn!" Một chất giọng đôn hậu nhưng thận trọng vang lên, cắt đứt mạch hồi tưởng của Thiều Nguyệt, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một anh chàng trẻ tuổi mặc đạo bào màu trắng đang khom người hành lễ.

Sênh Tiêu Mặc giơ tay, ý bảo hắn không cần đa lễ, sau đấy hỏi. "Trúc Nhiễm, con đang đi tìm Ma Nghiêm sư huynh sao?"

"Vâng, đệ tử đang muốn tìm sư phụ." Trúc Nhiễm ngẩng đầu trả lời, Thiều Nguyệt nhìn hắn, luôn cảm thấy hắn không bình thường, ánh mắt lại vô cùng phức tạp.

"Ừ, hẳn bây giờ Ma Nghiêm sư huynh đang ở Tham Lam điện."

"Đa tạ Nho Tôn, đệ tử cáo lui."

Trúc Nhiễm? Cái tên này rất quen tai, nhất định là trong dàn nhân vật của "Hoa Thiên Cốt", Thiều Nguyệt dõi theo bóng lưng Trúc Nhiễm, cố nhớ lại diễn biến câu chuyện Tiếu Vũ đã thuật lại cho mình.

"Đi thôi, tiểu sư muội." Sênh Tiêu Mặc thấy Thiều Nguyệt bất động, nhìn theo hướng cô đang quan sát. "Tiểu sư muội quen Trúc Nhiễm sao?"

"Hử?" Thiều Nguyệt lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái. "Không quen, hắn là?"

"Nó là đại đệ tử của Ma Nghiêm sư huynh, Trúc Nhiễm." Sênh Tiêu Mặc tiếp tục nói. "Trúc Nhiễm từ nhỏ đã được Ma Nghiêm sư huynh mang lên núi, sau đó thu nhận làm đại đệ tử, mà Trúc Nhiễm cũng không phụ sự kỳ vọng của sư huynh, chăm chỉ hiếu học, thiên tư thông minh, là đệ tử Ma Nghiêm sư huynh coi trọng nhất."

"Ma Nghiêm sư huynh.... Trúc Nhiễm, Trúc Nhiễm..." Thiều Nguyệt cố gắng hồi tưởng lại tình huống bộ truyện, "A... Chẳng lẽ là ân nhân cứu mạng Hoa Thiên Cốt tại Man Hoang, lại hạ thủ khi nàng biến thành Yêu Thần ư, mình còn nhớ hắn là con trai Nghiêm sư huynh, yêu Lưu Hạ, em gái Sát Thiên Mạch. Bây giờ Trúc Nhiễm vẫn còn ở Trường Lưu, như vậy vở kịch chưa chính thức bắt đầu." Thiều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn thấy kết cục bi thảm của Hoa Thiên Cốt, nếu như có thể ngăn chặn bi kịch phát sinh, cô sẽ dốc hết toàn lực để ngăn cản.

"Tiểu sư muội, muội sao thế?" Sênh Tiêu Mặc thấy Thiều Nguyệt lẩm bà lẩm bẩm bèn lo lắng hỏi.

"Muội không sao, Sênh sư huynh, chúng ta đi dạo tiếp thôi." Thiều Nguyệt thu hồi tính toán, Hoa Thiên Cốt, tôi nhất định sẽ gặp em trước sư huynh, tìm được em rồi, sẽ không để cho tình yêu ngược tâm kia được nảy nở.

"Được, vậy chúng ta đến chỗ đệ tử luyện kiếm đi." Sênh Tiêu Mặc đề nghị.

--- ------ ------ -------

Trúc Nhiễm (Khi ở Man Hoang) nè:>