Tả An Tuấn nhận thấy được ánh mắt tìm tòi của anh, khó hiểu cho nên nhìn anh, chớp chớp đôi mắt nghi hoặc, không thèm để ý quay đầu đi ra phía ngoài, cậu nghĩ đồng chí vệ sĩ từ trên trời rớt xuống này rất khó hiểu, làm cho cậu không ngừng nảy sinh hứng thú muốn tìm tòi học hỏi, cậu thấy người này ngoại trừ phải pha cà phê ngoài ra không có tác dụng gì, nhưng mà dù sao bọn họ cũng chỉ là ở chung trong đoạn thời gian này, với cậu mà nói giống như là quay chung một bộ phim, đơn thuần là làm việc nhóm, sớm muộn gì sẽ xa nhau, không hơn.

Doãn Mạch trầm mặc đi theo phía sau cậu, con ngươi màu lam đậm híp một cái, trầm mặc một lát mới đi đến bên cạnh cậu, “Cậu tại sao lại biết phía trên có thứ muốn rớt xuống?”

“Oh, việc đó a,” Tả An Tuấn vừa đi ra ngoài vừa không quan trọng trả lời, “Tôi nghe được tiếng động,” cậu quay đầu lại chỉ vào lỗ tai của mình, giải thích, “Lỗ tai của tôi rất thính.”

Doãn Mạch chớp cũng không chớp mắt nhìn cậu, “Cũng bởi vì việc đó?”

“Đúng vậy,” Tả An Tuấn chớp mắt mấy cái, dáng vẻ rất vô hại, “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Doãn Mạch liền không hỏi thêm nữa, theo cậu lên hội trường lấy xe, trên thân thể người này cất giấu rất nhiều thứ, anh tạm thời vẫn chưa có hoàn toàn nhìn thấu.

Mạnh Tuyên ra bãi đỗ xe mắt vừa nhìn phía trước vừa lấy điện thoại ra gọi một số, bên kia rất nhanh tiếp nối, giọng nói mang theo một chút ngạc nhiên, “Tuyên? Thế nào lúc rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi, có việc?”

Mạnh Tuyên khẽ ừ, giọng nói nghe không ra tâm tình gì, “Cậu bây giờ ở đâu, tôi đi tìm cậu.”

“Tìm tôi?” Trong giọng nói người nọ ý ngạc nhiên càng tăng thêm một phần, cười nói, “Được được, tôi hôm nay rảnh, đang ở nhà, nhà của tôi anh sẽ không có quên chứ?”

“Không.” Mạnh Tuyên lên tiếng, nói câu “Gặp mặt nói chuyện” liền cúp điện thoại, chuyển góc ngoặt phía trước, rất nhanh hướng tới tiểu khu giá cao nơi Quý Tử Hàn ở.

“Tuyên.” Quý Tử Hàn mở cửa, vẻ mặt mỉm cười đem người trước mặt mời vào nhà, nhiệt tình hỏi, “Muốn uống gì?”

“Tuỳ.” Mạnh Tuyên ở trên ghế sa lon ngồi xuống, quan sát khu nhà ở hai phòng ngủ một phòng khách quen thuộc mà tinh tế trước mắt, trầm mặc không nói, lúc trước nơi này là y chọn giúp lúc Quý Tử Hàn mới nổi lên, ngay cả ý kiến lắp đặt thiết bị cũng cung cấp, lấy giá trị bản thân của người trước mắt hoàn toàn có thể đi ở nơi tốt hơn, mà gã cũng không có đổi, thậm chí ngay cả bài trí bên trong cũng không có từng thay đổi, Mạnh Tuyên theo bản năng nhìn cửa thư phòng, ở trong đó có một cái giường một người ngủ, lúc trước quan hệ của y và người này còn rất tốt, mà phòng ở của y vừa mới lắp đặt thiết bị, cho nên mới tới nơi này ở nhờ một đoạn thời gian, liền ngủ ở bên trong thư phòng, tuy rằng người này nhiều lần đem phòng ngủ chính nhường ra, nhưng dưới kiên trì của gã cuối cùng vẫn là thoả hiệp, mà hiện giờ y vô cùng hoài nghi, bản thân y đi rồi cái giường kia sẽ không có động tới.

Đương nhiên, hiện giờ y quan tâm cũng không phải cái này.

“Thế nào, có đúng hay không chưa từng thay đổi qua?” Quý Tử Hàn đem một lon bia đặt ở trước mặt y, đem một lon cho bản thân mở “Bốp” một tiếng uống một ngụm, cười hỏi.

Mạnh Tuyên đưa tay qua đặt bia ở trong tay di chuyển vòng vo, mắt phượng hẹp dài lẳng lặng nhìn gã, nhìn không ra tâm tình gì, “Ngài Quý, tôi đã từng nói chúng ta không có khả năng, đúng không?”

Tay cầm bia của Quý Tử Hàn dừng lại, vẻ mặt trong chớp mắt cứng ngắc, nhưng lập tức khôi phục như thường, cũng không ngại giọng điệu không quen của y, mà là hỏi, “Đang tốt như vậy đột nhiên nói việc này với tôi?”

Mạnh Tuyên lại không trả lời lời của gã, tựa về miếng đệm lưng phía sau trên ghế sa lon, tiếp tục nhẹ giọng nói, “Tôi nhớ kỹ lúc đó tôi nói rất rõ ràng, quyết định của tôi là vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Việc đó với việc tôi rốt cuộc là người đại diện của ai không liên quan, hiểu không?”

Quý Tử Hàn lúc này mới có chút phát hiện mục đích người này đến, ánh mắt không khỏi trầm xuống một chút, nhưng vẫn là bình tĩnh gật đầu, “Hiểu, anh làm quyết định luôn luôn sẽ không dễ dàng thay đổi, chẳng qua Tuyên, anh phải biết rằng chuyện tình cảm của con người có đôi lúc không thể thay đổi ý thức, tôi tin tưởng chân thành sẽ như kiền ba chân* vậy.” [* ý nói có ý chí kiên định bất kể thứ gì đều có thể vượt qua]

Khuôn mặt củ ấu [1] của người này rõ rệt, dáng vẻ nghiêm túc rất dễ khiến người ta động tâm, Mạnh Tuyên thản nhiên nhìn gã, vẻ mặt vẫn là không có gì thay đổi, nhẹ giọng hỏi, “Những lời này của cậu trước đây cũng đã nói, nhưng cậu nhớ kỹ lúc đó tôi nói gì không?”

Quý Tử Hàn biểu tình vừa cứng đờ, còn chưa mở miệng chỉ thấy y chậm rãi đưa tay phủ lên vị trí trái tim, dáng vẻ tiều tuỵ giống ngày này ba năm trước lúc bọn họ mở miệng nói ra, khiến cho gã theo bản năng nhớ tới câu nói kia vào ba năm trước đây ——

— một người vẫn mãi ở trong lòng của tôi, anh ta ở vị trí này trên mười năm, anh ta ở quá lâu, lâu đến đủ để mọc rễ thối rửa, lâu đến đủ đến theo tôi vượt qua mười năm tiếp theo, theo tiếp mười … Cậu hiểu không?

Gã ngẩng đầu nhìn Mạnh Tuyên, người này mặc đồ đơn giản thoải mái, biểu cảm trên mặt rất nhạt, an tĩnh nhìn gã, cũng không có mở miệng, nhưng thứ ánh mắt kia —— gần như dịu dàng.

Người nọ là người đại diện nổi tiếng trong giới giải trí, năng lực cực kỳ mạnh, ánh mắt y hoặc là nghiêm túc, hoặc chính là sắc bén, những thứ khác phần lớn là bình thản, rất hiếm lộ ra dịu dàng, chẳng qua gã lại biết mỗi khi người này tưởng nhớ một người thì cũng sẽ lộ ra loại vẻ mặt này, gã có chút thiếu kiên nhẫn đứng lên, thốt ra, “Tuyên, thế nhưng người đã …”

Một tiếng “lộp bộp” giòn tan đột ngột cắt đứt lời của gã, gã cúi đấu nhìn, Mạnh Tuyên dùng sức nắm lon nước một chút, dùng sức lực rất lớn, lon nước đều bị y bóp thay đổi hình dạng, gã không khỏi giương mắt nhìn y, vẻ mặt người này vẫn là rất bình tĩnh.

“Không cần nhắc nhở tôi, tôi đều biết,” Mạnh Tuyên thấp giọng nói một câu, để bia xuống đứng dậy đi ra phía ngoài, lúc gần đi không quên quay đầu lại liếc gã một cái, “Lời nói của tôi cậu tốt nhất suy nghĩ kỹ một chút, đừng lại đi tìm Tiểu Tuấn gây phiền phức, chuyện giữa chúng ta và cậu ấy không liên quan.”

Cửa truyền đến một tiếng “răng rắc” nhỏ, Quý Tử Hàn đứng tại chỗ thật lâu không hề động.

“Là cùng cậu ta không liên quan,” gã thấp giọng mở miệng, “Thế nhưng nếu như cậu ta chết thì anh mới có thể trở lại bên cạnh tôi …” Gã ngồi ở trên ghế sa lon ngã về phía sau, cúi đầu, hai tay cắm thật sâu vào trong những sợi tóc, Tuyên, có thể ngay cả chính anh cũng không có phát hiện, anh và cậu ta cùng một chỗ, biểu cảm trên mặt là không giống nhau như vậy.

Tả An Tuấn và Doãn Mạch ngồi xe từ hội trường quay trở về chỗ ở, Tả An Tuấn đi qua phòng khách tuỳ ý đem những thứ kỳ kỳ quái quái gì đó mua được ném một cái, sau đó bỏ chạy qua nhà bên cạnh chờ Mạnh Tuyên trở về, Doãn Mạch thân là vệ sĩ đương nhiên cũng phải đi theo, anh nhìn người lăn đến trước ngồi xổm một bộ chờ người, lạnh nhạt hỏi, “Cậu chuẩn bị ở chỗ này trông coi đến lúc cậu ta trở về?”

Tả An Tuấn gật đầu mạnh, một đôi mắt sáng trông suốt, nhìn qua tâm tình rất tốt, Doãn Mạch ở thế giới đen tối lăn lộn lâu, không rõ người này bởi vì một chuyện nhỏ là tâm tình có thể vô cùng vui vẻ, không khỏi trầm mặc nhìn cậu một lát.

Cậu dường như — rất dễ thoả mãn, ít ra đến bây giờ thoạt nhìn là như vậy, Doãn Mạch trầm mặc nghĩ, tiến lên một bước, giữa ánh mắt khó hiểu của cậu thản nhiên cạy khoá cửa nhà Mạnh Tuyên, cũng không quay đầu lại đi vào.

“…” nhất thời Tả An Tuấn trợn mắt há mồm, suy nghĩ cứng đờ theo phương hướng anh đi vào, một bộ biểu cảm không thể tin, cứng đờ trong nháy mắt mới hoàn hồn, dùng cả tay chân chạy vào phòng, “Wow, anh thật là lợi hại a!” Cậu vẻ mặt sùng bái nhìn người đã ở trên ghế sa lon ngồi xuống, vô cùng kích động, “Anh là như thế nào làm được? Có thể dạy tôi chứ?”

Doãn Mạch nhìn ánh mắt sáng như tuyết của người này, “… Cậu muốn học cạy khoá?”

“Ừa ừa,” Tả An Tuấn gật đầu mạnh, nhìn anh lấy lòng, “Được không? Dạy tôi đi!”

Doãn Mạch suy nghĩ một chút, theo cậu quan sát thêm một ngày, lúc nhắc đên hứng thú thì bạn đàm điệu kiện gì cùng cậu đều có thể, “Cũng được,” anh nói, “Chỉ cần trả lời tôi một vấn đề tôi sẽ dạy cậu.”

Tả An Tuấn vô cùng thẳng thắn, “Hỏi!”

Doãn Mạch nghiêm túc nhìn cậu, “Cậu là bỏ rơi thủ hạ của tôi như thế nào?”

“Chính là bỏ rơi như vậy!” Tả An Tuấn nói không chút suy nghĩ, sau đó tiến đến trước mặt anh, “Được rồi, dạy tôi đi!”

“…” Hoá ra việc đó cậu coi như là trả lời xong?

Tả An Tuấn thấy anh bất động, chớp mắt mấy cái, nghi hoặc suy nghĩ một chút, còn thêm một câu, “Thật đó, tôi không có gạt anh, chính là bỏ rơi như vậy, đặc biệt dễ.”

“…” Doãn Mạch trầm mặc nhìn cậu một lát, xác nhận cậu không có đùa anh, cuối cùng chấp nhận đứng dậy đi tới cửa, nghĩ thầm là anh không nên có hi vọng đối với tên ngốc này. Ánh mắt của Tả An Tuấn sáng ngời, lập tức chạy vội sang, nghiêm túc xin chỉ dạy. Vì vậy sau khi Mạnh Tuyên lái xe trở về từ rất xa liền thấy một người đang chơi đùa trước cổng chính nhà y, cúi đầu đóng lại xoay vài cái mở ra, vui vẻ nhìn một chút, sau đó ầm một tiếng đóng cửa, tiếp tục động tác trước. Y đem xe dừng xong, một tay cầm chìa khoá xe một tay cầm cà và rau mới mua được, kỳ lạ nhìn người cúi đầu không nhúc nhích đứng trước cửa chính nhà y, “Tả An Tuấn, cậu đang làm gì vậy?”

Đương nhiên vừa rồi Tả An Tuấn cũng nghe được tiếng xe Mạnh Tuyên, cậu vốn là muốn cùng y chào hỏi, kết quả cậu đã quên trên tay còn cầm cây tăm bằng trúc, một đầu cây trăm bằng trúc vẫn ở trong lỗ ổ khoá, hậu quả xoay người lại, trong tay lập tức phát lên một tiếng “răng rắc” nhỏ nhẹ, cậu quay đầu lại, cây tăm bằng trúc chỉ còn một nữa … Việc này … Cậu rất từ tốn, rất chậm rãi xoay người, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, cười gượng, “Tuyên … Không bằng ngày hôm nay anh ngủ chỗ tôi đi há?”

Mạnh Tuyên nói, “Hả?”

Tả An Tuấn run run rẩy rẩy vươn móng vuốt cho y nhìn nửa cây tăm bằng trúc, lắp ba lắp bắp nói, “Tuyên … Cây tăm bằng trúc gãy, gãy ở bên trong …”

“…” Mạnh Tuyên theo bản năng nâng tay lên đem con cá kia ném vào mặt cậu, Tả An Tuấn đối kích thích bên ngoài là rất nhạy cảm, lập tức đem người mình cuộn đến góc nhỏ làm ổ, giương mắt tội nghiệp nhìn y, kêu, “Tuyên …”

Mạnh Tuyên hít một hơi thật sâu, “Lãng phí!” Y nói đi tới một chân đạp lên người cậu, nhìn cậu từ trên cao, “Tả An Tuấn biết không, tôi cầm cá đánh cậu đơn thuần lãng phí! Ông đây hẳn là cầm cục gạch đập cậu, đập trực tiếp lên trên đầu cậu tiễn cậu về Tây Thiên, vì dân trừ hại!”

Tả An Tuấn đáng thương mặc y đạp, chờ chân của y rốt cuộc từ trên người lấy ra mới nâng mặt lên nhìn y, hít hít mũi, “Tuyên, canh cá của tôi …”

“Uống chết cậu!” Mạnh Tuyên ném những lời này quay đầu liền hướng cửa sau đi, trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, bước nhỏ vội vàng đuổi kịp cùng y đi vào cửa sau.

“Thì ra còn có cửa sau a,” Tả An Tuấn lập tức khôi phục vẻ mặt trước, nhìn người này tốn công đi tìm chìa khoá, tiến tới lấy lòng, “Tuyên không cần, xem tôi.” Cậu nói liền cầm nửa cây tăm bằng trúc bắt đầu nghiêm túc cạy khoá, rất nhanh liền mở cửa ra, hướng y nâng lên một nụ cười rực rỡ, “Thế nào, rất lợi hại có đúng hay không?”

Mạnh Tuyên kinh ngạc một chút, cũng hứng thú, đóng cửa lại để cho Tả An Tuấn dạy y, Doãn Mạch sau khi nghe được tiếng cửa sau liền qua nhìn, thấy là hai người kia thì yên lòng, hỏi một câu, “Các cậu thế nào từ nơi này đi vào?”

“Oh, cây tăm bằng trúc làm khoá cửa trước hư rồi.” Tả An Tuấn trả lời một câu, cúi đầu nhìn Mạnh Tuyên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cây tăm bằng trúc ứng tiếng mà đứt.

Mạnh Tuyên trầm mặc một chút, bình tĩnh ngồi dậy, ném cây tăm bằng trúc còn một chút trong tay một bên xách đồ ăn đi vào nhà bếp, lời nói lười biếng nhẹ nhàng thổi qua, “Gì đó, đêm nay trở về thì nhảy cửa sổ đi.”

Tả An Tuấn ngược lại gật đầu, “Oh.”

Doãn Mạch, “…”

Mấy người ăn một bữa cơm tối sau đó trò chuyện một hồi, hai người liền đứng dậy trở về, đương nhiên, ngoại trừ nhảy cửa sổ bọn họ không còn cách nào khác, gương mặt Doãn Mạch vẫn là gợn sóng không sợ hãi, tư thế nhảy cửa sổ rất đẹp trai, Mạnh Tuyên thấy trực tiếp vỗ tay, “Doãn Mạch, nếu anh không suy nghĩ một chút lăn lộn trong giới giải trí, tôi bảo đảm anh tuyệt đối có thể nổi lên.”

“Không cần.” Doãn Mạch chỉ chỉ nói hai chữ thản nhiên, lại tiến lên đi theo phía sau Tả An Tuấn.

Mạnh Tuyên nhìn bọn họ đi xa, nghĩ thầm nhìn bóng lưng hai người này không ngờ rất xứng, chẳng qua ngượi nọ đại khái rất muốn kết thúc nhiệm vụ nhanh lên một chút để rời khỏi đi … Y mỉm cười vào phòng.

Bọn họ đi ra thì sắc trời đã hoàn toàn buông xuống, biệt thự từ bên ngoài nhìn đến một mảnh đen kịt, Tả An Tuấn chạy tới cửa chính, mắt thấy sẽ rảo bước tiến vào sân nhỏ chợt ngừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn nhà cửa trước mắt, trầm mặc không nói.

Doãn Mạch nhìn thấu khác thường của cậu, ý bảo cậu không nên cử động liền đi về phía trước, đi nửa bước mới dừng lại, anh mơ hồ cảm thấy một sát khí.

Nói cách khác, khoảng cách của Tả An Tuấn so với phạm vi cảm nhận của anh lớn hơn nửa bước, khoảng cách này đủ để thay đổi rất nhiều việc, anh ở thế giới đen tối lăn lộn lâu tự nhận là đối với nguy hiểm trực giác rất nhạy cảm, mà người này … Lại là bởi vì thứ gì?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừm … Được rồi … Thật ra tôi cũng không biết nói gì … Bay đi …