Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Đã được năm năm.

Từ Mỹ về Trung Quốc, mấy năm qua, anh chưa từng gặp lại Triệu Tố Ưng.

Bà ta canh giữ ở bên kia, canh giữ chồng, canh giữ tài sản, canh giữ những thứ đã tràn ngập nguy cơ từ lâu, cho nên có chết bà ta cũng không muốn rời đi, thứ bà ta muốn quá nhiều, khăng khăng cố chấp, vậy nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay.

Lúc Bùi Cận đến Hoằng Pháp, vào phòng, liền nhìn thấy Triệu Tố Ưng ngồi trên sô pha trong văn phòng. Nơi này trước đây là văn phòng Bùi Cận, sau khi anh rời khỏi, công ty tạm thời chưa tìm được người tiếp nhận chức vụ.

Anh không biết vì sao Triệu Tố Ưng lại đột nhiên đến đây, lúc trợ lý Vu nói trong điện thoại với anh, anh có hơi bối rối.

Đúng thật là như vậy, nhiều năm qua, anh chỉ có một cơn ác mộng này, bắt đầu từ năm mười tuổi, cơn ác mộng kéo dài suốt hai mươi năm.

Trước mặt là quý phu nhân trang điểm cao quý, cho dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bà ta bảo dưỡng đặc biệt tốt, không muốn người khác tìm được chút dấu vết nào của năm tháng trên mặt mình.

Bùi Cận dừng chân, sắc mặt lạnh lùng, lên tiếng gọi: “Triệu phu nhân.”

Triệu Tố Ưng ngồi thẳng lưng, một tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, giương mắt nhìn anh.

“Tiểu Cận, đã lâu không gặp.” Giọng của bà ta già nua hơn trước đây rất nhiều, khản đặc nghẹn ngào, nghe không ra cảm xúc.

“Tôi nghe Giang Đình Dung nói, tất cả những gì anh làm, đều vì một con đàn bà.” Trên mặt bà ta mang nụ theo cười nhạt, khóe môi hơi cong lên, khiến người ta sinh ra ảo giác hòa ái dễ gần.

Giang Đình Dung đã về Mỹ từ cuối năm, dù sao cũng từng nhậm chức ở Hoằng Pháp một thời gian dài, lúc về, còn phải nói chuyện cùng Triệu Tố Ưng. Những gì cô ta biết, đều nói lại với Triệu Tố Ưng.

Thời gian đó đúng là tinh thần Triệu Tố Ưng không ổn lắm, nhưng nghe thấy tin tức này, bà ta đột nhiên muốn đến nhìn xem, thuận tiện tiếp quản Hoằng Pháp. Dẫu sao cũng là tâm tư hao phí nhiều năm qua, không thể lãng phí.

“Tôi cảm thấy ắt hẳn mình đã dạy anh rất tốt.” Ngữ điệu Triệu Tố Ưng thong thả, không có chút gì gọi là nóng nảy, nói chậm, “Điều khiến tôi thất vọng không phải anh muốn cắt đứt quan hệ, mà là anh vì một ả đàn bà, từ bỏ thứ quan trọng nhất.”

Cái gọi là quan trọng nhất với bà ta, là tài, là quyền, là tất cả những gì trăm cay ngàn đắng đoạt được.

“Cái gì là quan trọng nhất?” Bùi Cận đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh quay đầu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đảo qua khắp nơi một vòng.

“Hoằng Pháp sao?” Bùi Cận nhẹ giọng hỏi.

“Triệu phu nhân.” Bùi Cận thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Triệu Tố Ưng, ánh mắt càng lúc càng lạnh, “Chắc là phu nhân biết, những thứ quan trọng theo lời phu nhân, chỉ cần tôi muốn, đều có thể đạt được nhẹ nhàng. Cũng chỉ có phu nhân, mới chôn vùi cả đời mình vào những thứ hão huyền này.”

Ngữ điệu của anh lạnh lùng châm chọc, nếu là Triệu Tố Ưng trước đây, nhất định đã tức giận mắng chửi, nhưng hiện tại bà ta không làm như vậy, bà ta cụp mắt, trái lại còn bật cười thành tiếng.

“Là cô gái thế nào, tôi có thể gặp không?”

Từ đầu Triệu Tố Ưng đã tò mò, dù gì thì cũng dạy dỗ Bùi Cận từ nhỏ, dạy rằng phải đặt công việc và sự nghiệp ở vị trí thứ nhất, sau này thành gia, cũng phải tìm người có thể trợ giúp mình.

Có thích hay không, không quan trọng.

Ai quy định, nhất định phải xem tình yêu là cơm ăn.

Ít nhất bà ở nhà họ Bùi nhiều năm qua, đã hiểu rõ ràng, những thứ hư ảo mờ mịt đó không hề cần thiết.

“Không thể.” Bùi Cận quyết đoán từ chối, giọng càng thêm lạnh lẽo: “Để cô ấy thấy bà, sẽ làm đau mắt cô ấy.”

Triệu Tố Ưng khựng lại, cúi đầu, đột nhiên nhếch môi.

Bắt đầu từ lúc nhận nuôi anh, bà đã muốn dạy dỗ anh thành người ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất, sáng tạo ra một tác phẩm như vậy, bà rất vừa lòng, chỉ là… cuối cùng anh lại thoát khỏi sự khống chế của mình…

“Thực ra, tôi vẫn luôn nghĩ, nếu Tiểu Đạc còn sống, hiện giờ sẽ như thế nào.”

Sắc mặt Triệu Tố Ưng tối sầm, nhìn chằm chằm Bùi Cận, nói: “Con trai ruột của tôi, có quan hệ huyết thống với tôi, như vậy mới có thể mãi mãi đứng về phía tôi.”

Bà ta nói như vậy là đang châm chọc Bùi Cận máu lạnh vô tình. Không phải con ruột, chung quy cũng không phải cốt nhục của mình, dạy như thế nào, cũng sẽ không như mình mong muốn.

Nếu không có bà, sao lại có Bùi Cận hôm nay, anh đúng thật là bạch nhãn lang [1].

[1] Bạch nhãn lang (sói mắt trắng): ý chỉ loại tâm địa hung tàn, vong ân bội nghĩa

“Không, bà nên thấy may mắn vì anh ta đã chết.” Giọng Bùi Cận cũng lạnh lẽo: “Nếu anh ta là tôi, bị người mẹ như bà dạy dỗ đến giờ, còn không bằng chết đi từ sớm.”

Nhắc tới Bùi Đạc, sắc mặt của cả Triệu Tố Ưng và Bùi Cận đều không tốt, cực kỳ khó coi.

Tuy Bùi Cận chưa từng gặp anh ta, ngay cả ảnh cũng không có. Nhưng anh nghĩ, nếu Bùi Đạc không chết, anh sẽ không dính vào mớ bòng bong này.

Bùi Cận còn nhớ rõ, lúc vừa được nhận nuôi, anh cho rằng mình thật sự có thể có một mái nhà, cẩn thận lấy lòng bà ta, muốn xem bà ta như mẹ đẻ của mình mà đối đãi, nhưng càng về sau lại càng tuyệt vọng, cho đến khi không còn chút suy nghĩ gì nữa.

Có điều cho tới bây giờ, bà ta vẫn không biết mình sai ở đâu.

“Sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận vì lựa chọn của mình.” Triệu Tố Ưng đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Tuy Triệu Tố Ưng đã ký vào giấy tờ giải trừ quan hệ nhận nuôi, nhưng không có nghĩa bà ta sẽ dừng tay. Bà chỉ hiểu ra, rốt cuộc thì mình không thể nắm giữ Bùi Cận được nữa, vậy thì không thể mất luôn Hoằng Pháp.

“Bà cho rằng Bùi Đạc thật sự bệnh chết?” Lúc Triệu Tố Ưng đi tới cửa, Bùi Cận đột nhiên nói một câu.

Bước chân Triệu Tố Ưng dừng lại, quay đầu, khó tin nhìn Bùi Cận. Bà ta chau mày, đột nhiên trở nên bối rối, truy hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Ngăn dưới kệ sách trong phòng anh ta, có một quyển sổ nhật ký.” Bùi Cận dừng một lúc, nói: “Bà nên đi xem.”

Sau khi Bùi Đạc chết, bà ta không còn bước vào căn phòng đó, mà Bùi Cận cũng vì một lần muốn tìm sách, vô tình phát hiện.

Một đứa trẻ còn rất nhỏ, những gì tự thuật trong nhật ký lại hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi, cũng thừa nhận tất cả thống khổ như anh.

Anh ta chờ mong được giải thoát.

Con ngươi Triệu Tố Ưng co lại, ngón tay nắm chặt túi xách, trong chớp mắt như ngọn núi băng sụp đổ, tất cả nhận thức đều điên đảo.

...

Tô Nịnh Nịnh chơi đến chín giờ tối mới về nhà.

Lục Viễn Gia cùng Sơ Lục vừa về, Tô Tranh và Tô Nịnh Nịnh vốn cũng chuẩn bị đi tìm anh, nhưng cô đột nhiên phát hiện xe Bùi Cận dừng ở phía dưới, vì thế cô không ầm ĩ muốn đi nữa.

Cả ngày hôm nay cô đều cảm thấy không quá thích hợp, trong lòng cứ nôn nao buồn phiền.

Đến chiều, cô ầm ĩ với Tô Tranh, nói muốn về. Tô Tranh không lay chuyển được cô, kéo dài tới lúc này, rốt cuộc cũng đồng ý.

Vừa thấy xe anh, Tô Nịnh Nịnh không náo loạn nữa, đôi mắt sáng lên, nở nụ cười, lập tức chạy lên trên lầu.

Tô Tranh còn không kịp nói chuyện, cô đã chạy không còn bóng người. Vẻ mặt anh ấy bất đắc dĩ, thật đúng là cô em gái đáng chết mình cưng chiều từ nhỏ tới lớn, chút lương tâm cũng không có.

Tô Nịnh Nịnh lên lầu, trực tiếp đẩy cửa ra, vừa vào cửa liền cảm nhận được gió lạnh, Tô Nịnh Nịnh bị thổi qua, không khỏi run run.

Bức rèm tung bay trong gió, âm thanh vù vù của gió cũng vang vọng.

Là cửa sổ chưa đóng lại.

Tô Nịnh Nịnh lập tức chạy tới, đóng cửa sổ lại. Quay đầu lại, cô thấy Bùi Cận nằm trên giường.

Không có tiếng động, chẳng lẽ ngủ rồi?

Tô Nịnh Nịnh lặng lẽ đi qua xem, hình như anh rất mệt, không khỏi thở nhẹ

Vẫn nên đừng quấy rầy thì hơn, vì thế Tô Nịnh Nịnh nhẹ tay nhẹ chân đi ra, cô ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Mới vừa ra, bỗng nhiên đụng phải một người khác, Tô Nịnh Nịnh hoảng sợ, suýt nữa kêu thành tiếng.

Trợ lý Vu nhanh chóng làm động tác im lặng với Tô Nịnh Nịnh.

Tô Nịnh Nịnh thấy là anh ta, nhẹ nhàng thở phào.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Tô Nịnh Nịnh hỏi.

Vẻ mặt trợ lý Vu đầy lo lắng.

Vừa rồi sau khi anh Bùi về phòng thì không còn nghe thấy động tĩnh, đã gần ba tiếng trôi qua, trợ lý Vu vẫn luôn ở bên ngoài, không dám đi. Hiện tại nhìn thấy Tô Nịnh Nịnh, anh ta mới yên tâm hơn một chút.

“Tô tiểu thư, tôi nói chuyện này với cô, cô đừng nói với anh Bùi là tôi nói.”

Năng lực cầu sinh của Trợ lý Vu rất mạnh. Anh ta nghĩ có Tô Nịnh Nịnh ở đây, nếu có nói, chắc anh Bùi cũng không làm gì được mình.

Tô Nịnh Nịnh gật đầu.

Trợ lý Vu cũng không nhiều lời, kể lại hôm nay Triệu Tố Ưng về nước, đến Hoằng Pháp, sau đó tìm Bùi Cận nói chuyện.

“Là người mẹ nuôi rất đáng sợ đó?” Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng hỏi.

“Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp.” Trợ lý Vu gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng đúng là rất đáng sợ.”

“Vậy giờ sao?” Tô Nịnh Nịnh hỏi tiếp: “Người phụ nữ kia đang ở đâu?”

“Rất kỳ lạ.” Trợ lý Vu trả lời: “Bà ta nói tới xử lý công việc ở Hoằng Pháp, nhưng nói chuyện với anh Bùi xong, lại mua vé máy bay về Mỹ.”

“À…” Tô Nịnh Nịnh hiểu rõ gật đầu.

“Vậy anh cảm thấy bà ta sẽ đánh người không?” Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, tràn ngập tò mò.

“Bạo lực gia đình?” Trợ lý Vu lập tức nói tiếp.

“Ừ.” Cô gật đầu.

“Hiện giờ không chắc đâu, bà ta không thể đánh lại anh Bùi.”

Trợ lý Vu nghiêm trang trả lời, dừng một lúc, lại nói: “Nhưng trước đây thì không chắc, dù sao thì còn nhỏ đâu có sức chiến đấu.”

Hai người chụm đầu lại.

“Tôi nói với anh một chuyện.” Tô Nịnh Nịnh vẫy tay với trợ lý Vu, ý bảo anh ta lại đây.

Trợ lý Vu rất nghe lời dịch qua, lẳng lặng giương mắt nhìn, nghiêm túc nghe cô nói.

“Lúc anh ấy tức giận, cũng sẽ mắng tôi.” Tô Nịnh Nịnh dừng lại, nhấn mạnh: “Cho nên, tôi cũng không cách nào bảo đảm.”

Trợ lý Vu lập tức đờ người.

Vừa rồi anh ta và Tô Nịnh Nịnh nói chuyện rất vui vẻ, ai ngờ cô đột nhiên tung ra một câu như vậy.

“Tôi… tôi về trước.” Trợ lý Vu miễn cưỡng cười hai tiếng, nuốt nước miếng, xoay người chạy ra ngoài.

...

Tô Nịnh Nịnh rời giường từ sáu giờ sáng.

Đêm qua cô tới phòng anh nhìn thoáng qua, Bùi Cận vẫn đang ngủ, vì thế cô không quấy rầy, sang phòng cách vách ngủ.

Sáng nay đồng hồ báo thức còn chưa reo, người đã tỉnh trước.

Cô mặc tạp dề, ở phòng bếp làm bữa sáng. Giờ cô đã rất quen thuộc, số món ăn biết làm càng ngày càng nhiều, quen tay, khẩu vị và lượng gia vị đều nắm rất chắc.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, Tô Nịnh Nịnh mở nắp nồi ra, vớt mì bên trong, cô còn cẩn thận bày ra đĩa.

Chuẩn bị xong, vừa lúc nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa.

Tô Nịnh Nịnh quay đầu, mỉm cười rạng rỡ, khoe khoang với Bùi Cận.

“Anh đi rửa mặt trước đi, em sắp làm xong cơm rồi, anh xuống ăn là vừa kịp.”

Tô Nịnh Nịnh nhón chân, thúc giục: “Anh mau đi đi.”

Gương mặt Bùi Cận mỏi mệt, lẳng lặng nhìn cô.

Hôm qua anh váng đầu, mở cửa sổ phòng, nghĩ để gió thổi sẽ tỉnh táo hơn một chút, nhưng càng thổi càng khó chịu, thế nên ngủ mất. Chắc là anh ngủ rất lâu, cho đến sáng hôm nay, đầu vẫn choáng váng nặng nề.

Trong lúc nhất thời, anh còn không phân biệt rõ mình đang ở đâu.

Trong trí nhớ, là lúc anh vừa đến Trung Quốc, một mình ở trong căn phòng rộng lớn, rời giường, không nhìn thấy một ai. Cho đến khi xuống lầu, thấy người bận rộn trong phòng bếp, tiếng nồi niêu va vào nhau, còn có mùi hương tỏa ra từ phòng bếp. Sau đó nhìn thấy Tô Nịnh Nịnh, anh đột nhiên phản ứng lại.

Tựa như viễn cảnh trước đây anh vẫn luôn tưởng tượng.

Sáng sớm thức dậy, có người vì anh mà chuẩn bị bữa sáng, gương mặt tươi cười chào đón mỗi tia nắng mặt trời, bản thân cũng hòa vào đó, có thể có một mái nhà ấm áp.

Mà tất cả những khát khao mộng tưởng đó, dần trở nên rõ ràng, cuối cùng, chân thật hiện ra trước mắt anh.