Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Thành phố Lịch.

Thời tiết tại thành phố Lịch luôn ở trạng thái cực đoan, vừa vào nghỉ đông hai ngày, đến bây giờ, đã bắt đầu có tuyết.

Bông tuyết phiêu đãng trong gió cả ngày trời.

Sơ Lục ra khỏi tiệm cà phê, đã là chín giờ tối. Nơi cô ở tạm gần đây, đi đường mất khoảng năm phút đồng hồ.

Sơ Lục kéo kín áo phao trên người, đôi tay để trong túi, không nhanh không chậm đi về phía trước.

Ngày mai chính là Giao thừa.

Thành phố Lịch sắp nghênh đón một năm mới đến, dường như càng náo nhiệt hơn bình thường, nhưng trong mắt Sơ Lục, lại càng thêm tĩnh lặng.

Đây là lần đầu tiên cô đón năm mới ở đây.

Chỗ làm thêm cho nghỉ hai ngày, nhưng cô không bận việc, trong lòng càng thêm vắng vẻ tịch liêu.

Giờ chỉ ngóng trông đến khai giảng. Ít nhất đến khai giảng, cô còn có thể trò chuyện cùng Tô Nịnh Nịnh.

Tuyết rơi dần dày hơn, bông tuyết chạm vào đầu vào cổ, đem đến cảm giác lạnh băng.

Sơ Lục lấy ô trong túi. Cô là người phương bắc, từ nhỏ đến lớn, mùa đông năm nào cũng thấy cảnh tuyết thế này, lúc ra cửa, chưa bao giờ mang ô. Chỉ là hiện giờ thân thể cô không tốt lắm. Từ sau lần mang thai ngoài tử cung, mỗi lần có kinh nguyệt, cô đều đau đến chết đi sống lại.

Thời tiết mà lạnh thì quả thực khổ không chịu được. Cho nên vì bớt đau một chút, bây giờ cô phải chú ý rất nhiều thứ.

Gần đến nơi ở, Sơ Lục đột nhiên nhìn thấy, trước cửa có một người đang ngồi.

Người nọ chôn đầu ngồi trên bậc thang, không hề nhúc nhích, trên quần áo và mũ đã tích một lớp tuyết thật dày.

Thân hình quen thuộc, nhưng Sơ Lục không dám xác định.

Bước chân cô dần chậm lại. Cách cửa còn ba bước, Sơ Lục dừng chân.

Nghe thấy có tiếng động, cái đầu nãy giờ vẫn cúi xuống của người nọ ngẩng lên, nhìn sang bên này.

Quả nhiên là Lục Viễn Gia.

Anh thấy Sơ Lục, đôi mắt lập tức đỏ lên, ngơ ngẩn nhìn cô, muốm đến gần, rồi lại không dám. Đôi môi Lục Viễn Gia mấp máy, định nói gì đó, lời đến bên miệng, muốn nói lại thôi.

Tâm tình kích động bộc lộ cả ra ngoài.

Sơ Lục lại chỉ hờ hừng nhìn qua một cái. Ánh mắt cô nhìn Lục Viễn Gia, giống như nhìn một người xa lạ, chỉ tạm dừng chốc lát rồi dời đi. Sau đó cô vòng qua, định đi vào.

“Lục Lục.” Lục Viễn Gia thấy cô muốn rời khỏi, bỗng nhiên đứng dậy, người đàn ông hơn một mét tám mươi, nước mắt nói rơi là rơi.

“Chúng ta cùng nhau về nhà được không?”

Nghe thấy hai chữ “về nhà”, trái tim Sơ Lục thắt lại. Chút đau đớn cũng theo đó khuếch tán.

Một thân một mình, đón năm mới ở nơi đất khách quê người, nhìn người khác hân hoan vui sướng tụ hội với bạn bè người thân…

Còn cô thì không có gì cả.

Loại cảm giác mất mát này, không cần nói cũng biết.

Sơ Lục hít sâu một hơi, cố gắng giải quyết cảm xúc tiêu cực, sự chua xót trong lòng cũng bị chặn lại, nỗ lực bình phục. Cô tiếp tục đi về phía trước.

“Lục Lục.” Lục Viễn Gia sợ cô đi thật, tiến lên một bước, bắt được tay cô.

Trong chớp mắt đó, Sơ Lục muốn hất ra, nhưng bụng đột nhiên quặn đau, cơn đau lan truyền nhanh chóng, sức lực cả người cô như mất hết.

“Anh thật sự sai rồi, em muốn thế nào thì nói đi, anh đều có thể sửa.” Lục Viễn Gia rất cẩn thận, sợ mình nói sai câu nào, “Chỉ cần em không rời khỏi anh, được không?”

Gương mặt Sơ Lục càng lúc càng trắng. Hôm nay trạng thái của cô vốn không tốt, hơn nữa trời lạnh nên càng thêm khó chịu.

Lục Viễn Gia khiến cảm xúc cô dao động, vừa đau lòng, thì thần kinh cả người cũng đau theo.

Cơn đau nơi bụng quặn thắt lại.

Lục Viễn Gia lập tức nhận thấy cô là lạ, tiến lên một bước, nhìn từ trên xuống dưới, vội vàng hỏi: “Sao thế? Chỗ nào không thoải mái à?”

Sơ Lục cắn chặt hàm răng, nói không lên lời. Cô không có gì, chỉ là không muốn thấy Lục Viễn Gia.

“Anh mang em đi bệnh viện.”

Lục Viễn Gia thấy cô đau như vậy, lại nghĩ đến lần trước cô từng nói mình vào bệnh viện, không nói hai lời, kéo tay cô, vắt qua cổ mình, rồi trực tiếp bế cô lên.

Sơ Lục không có sức lực phản kháng, lúc này cô đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, để mặc Lục Viễn Gia bế mình đi.

...

Tô Nịnh Nịnh ngồi trên thảm trong phòng khách, cứ nhìn giao diện nói chuyện phiếm trên điện thoại, mặt lộ vẻ phiền muộn.

Tô Tranh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn xem, thuận miệng hỏi: “Sao? Chờ tin nhắn của ai đấy?”

Tô Nịnh Nịnh không để ý đến anh ấy.

“Em không cắm sừng chú Bùi chứ?” Tô Tranh kinh ngạc nói.

“Anh đừng có nói bậy.” Tô Nịnh Nịnh trừng mắt với anh ấy một cái, đáp: “Là Sơ Lục, đã gần một ngày cô ấy không trả lời tin nhắn của em rồi.”

Sơ Lục một mình ở thành phố Lịch, Tô Nịnh Nịnh không yên tâm, sợ cô ấy sẽ cảm thấy cô độc, cho nên ngày nào có thời gian cũng tâm sự với cô ấy.

Cơ bản thì chỉ cần Sơ Lục không làm việc, trong vòng mười phút sẽ trả lời.

Nhưng đêm qua cô gửi tin nhắn cho Sơ Lục, mãi đến sáng hôm nay vẫn không nhận được mẩu tin nhắn nào từ cô ấy.

Hôm nay là Giao thừa, ngày mai chính là năm mới.

Tô Nịnh Nịnh nhíu chặt mày, cứ cảm thấy là lạ.

“Gọi điện thoại chưa?” Tô Tranh hỏi.

“Gọi rồi, không thông.”

Tô Nịnh Nịnh nghĩ, cô ấy không quen ai ở thành phố Lịch, sao có thể… Không đúng.

“Giờ Lục Viễn Gia đang ở đâu?” Tô Nịnh Nịnh đột nhiên nghĩ tới.

“Cậu ta… đang còn ở thành phố Lịch thì phải.” Tô Tranh cũng không chắc lắm.

“Vậy anh mau gọi cho anh ta đi.” Tô Nịnh Nịnh thúc giục Tô Tranh.

Tô Tranh lấy điện thoại ra, đúng lúc này, trên màn hình hiển thị Lục Viễn Gia đang gọi đến đây.

Thật đúng là trùng hợp.

Vì thế Tô Tranh nhận máy.

“Người anh em, cho mình mượn năm mươi nghìn.” Lục Viễn Gia mở miệng chính là nói vậy.

Tô Tranh khựng lại, hỏi anh ta: “Cậu đùa mình à?”

Cái loại tài đại khí thô [1] như Lục Viễn Gia, còn cần tìm người khác vay tiền sao.

[1] Tài đại khí thô: giàu có nhưng khoe khoang thô thiển

“Không có thật.” Giọng Lục Viễn Gia nghe có vẻ sốt ruột, đành phải nhanh chóng giải thích rõ ràng với Tô Tranh.

“Bố mẹ mình khóa hết thẻ rồi, giờ đang cần tiền gấp, cậu nhanh lên!”

Tô Nịnh Nịnh dán sát điện thoại, hỏi: “Gấp cái gì?”

Cô không liên hệ với Sơ Lục được, giờ Lục Viễn Gia lại gọi vay tiền, dĩ nhiên Tô Nịnh Nịnh sẽ hoài nghi.

Lục Viễn Gia ở bên kia hơi chần chừ, trả lời: “Lục Lục nằm viện.”

Sơ Lục nằm viện?

Thảo nào cô không liên hệ với cô ấy được…

“Vậy… anh mau gửi tiền đi!” Tô Nịnh Nịnh đập tay Tô Tranh, thúc giục anh ấy nhanh lên.

Tô Nịnh Nịnh cũng không kịp hỏi vì sao Lục Viễn Gia lại ở cùng Sơ Lục, vì sao Sơ Lục lại nằm viện.

Chỉ là nếu thật sự nằm viện, không có tiền thì không được. Lửa đã sém lông mày rồi.

Tô Tranh cúp điện thoại, dùng Alipay gửi năm mươi nghìn qua.

“Sao Sơ Lục lại nằm viện?” Tô Nịnh Nịnh sốt ruột, nhưng đang ở xa thế này, cũng không có cách nào.

Điều lo lắng duy nhất là Lục Viễn Gia không hề đáng tin cậy.

“Đừng lo lắng, tuy Lục Viễn Gia không đáng tin cậy, nhưng vẫn có thể chăm sóc người ta.”

Tô Tranh thấy Tô Nịnh Nịnh sốt ruột lo lắng, lên tiếng an ủi một câu.

Tên kia chính là thiếu tỉnh ngộ, giáng đòn cảnh cáo cho anh ta, để anh ta nhận thức được sai lầm của mình, đến lúc đó, thật ra… cũng không tệ lắm.

“Không được, em vẫn không yên tâm.” Tô Nịnh Nịnh nắm chặt điện thoại, đứng dậy, xoay người chạy đến thư phòng.

Bùi Cận đang bận việc, thấy Tô Nịnh Nịnh vọt vào thì ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn cô.

“Bùi Cận, anh có quen ai ở thành phố Lịch, hiện tại đang có thời gian không?”

“Sao thế?” Bùi Cận hỏi.

“Sơ Lục lại nằm viện, em không yên tâm.” Tô Nịnh Nịnh trả lời.

Bùi Cận suy nghĩ một lúc, hỏi: “Vẫn là bệnh viện gần đại học A à?”

Tô Nịnh Nịnh gật đầu: “Chắc thế.”

Đó là bệnh viện tốt nhất thành phố Lịch, cách nơi cô ấy ở cũng gần, chắc đang nằm tại đó, không có lựa chọn khác.

“Em chờ chút, anh đi gọi điện thoại.” Bùi Cận lấy điện thoại, tìm một dãy số, lập tức gọi qua. Sau khi thông, Bùi Cận thuật lại tình huống đơn giản.

Dù sao Tô Nịnh Nịnh cũng chưa nghe được bên kia nói gì thì đã cúp máy. Cô lo lắng nhìn Bùi Cận.

“Anh có quen một người bạn ở bệnh viện, hôm nay cậu ta trực ban, nói sẽ qua nhìn xem.” Nói xong, Bùi Cận dừng lại, dò hỏi: “Khoa phụ sản?”

Tô Nịnh Nịnh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy anh làm việc đi, em ra ngoài trước.” Tô Nịnh Nịnh nói, chỉ điện thoại anh, dặn dò: “Có tin tức thì lập tức nói cho em biết.”

...

Bác sĩ Châu lật xem tình trạng cơ bản của Sơ Lục, nhìn đến phần sau, sửng sốt, không khỏi cười một tiếng.

Vừa rồi Bùi Cận gọi cho anh ấy, nói có một người bạn đêm qua cấp cứu, giờ đang ở khoa phụ sản, hy vọng anh ấy có thể qua hỗ trợ xem.

Bùi Cận tự mình gọi điện thoại đến, làm bác sĩ Châu tưởng là chuyện lớn, hơn nữa anh ấy cũng làm việc ở khoa cấp cứu, lập tức sang xem.

Ai ngờ…

“Bác sĩ, anh cười gì thế?” Lục Viễn Gia vốn đang sốt ruột, lại thấy bác sĩ cười, trong lòng không khỏi bốc hỏa.

“Bạn gái cậu à?” Bác sĩ Châu hỏi, ý cười không giảm, trả lời: “Cô ấy không sao, chỉ là đau bụng kinh thôi, cậu lại mang đi cấp cứu.”

“Đau bụng kinh?” Lục Viễn Gia sửng sốt. Anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, lại không nghĩ tới đáp án này.

“Nhưng mà… Cô ấy đau đến khóc mà…” Sơ Lục không dễ khóc, nếu cô đã khóc, vậy nhất định là rất khó chịu, rất đau.

Cho nên anh mới có thể lo lắng như vậy, sợ cô sẽ xảy ra chuyện.

“Tôi nhớ cô gái này, lần trước mang thai ngoài tử cung, cũng nằm viện.”

Lần trước tối muộn bác sĩ Châu cũng bị Bùi Cận kêu đến hỗ trợ, lúc ấy còn nhớ rõ, Bùi Cận và một cô gái khác ở lại đây cùng cô gái này cả đêm.

Sau khi nằm viện mấy ngày, khôi phục cũng không tệ lắm.

“Sinh non vốn tổn thương thân thể, ở phương diện này, phụ nữ rất dễ xảy ra vấn đề, bị cảm, bị lạnh gì đó, đều sẽ gây biến đổi.”

“Tôi thấy cô ấy không sao đâu, vẫn nên xuất viện thì hơn.” Bác sĩ Châu nhìn vào bên trong, nói: “Hôm nay là Giao thừa, đừng ở bệnh viện, về nhà ăn tết đi.”

Bác sĩ Châu vỗ vai Lục Viễn Gia, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, dặn dò: “Cậu làm bạn trai, cũng phải chú ý chút, nhớ phải chăm sóc bồi bổ thân thể cho cô ấy.”

Lục Viễn Gia nghe vậy thì sửng sốt, nhanh chóng gật đầu.

Sơ Lục trải một trận đau, hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều, cô xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường.

Lục Viễn Gia vào cửa, thấy cô muốn xuống thì chạy tới, định đỡ cô.

“Lục Lục, bác sĩ nói em không sao.” Lục Viễn Gia thật cẩn thận hỏi: “Giờ chúng ta… xuất viện?”

“Cảm ơn, tôi tự mình về.”

“Đêm qua tốn của anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại.” Sơ Lục hất tay anh qua một bên: “Chuyện của tôi không phiền anh.”

“Tết này anh không có nơi nào để đi, anh cãi nhau với người nhà, Lục Lục, anh…”

Lục Viễn Gia ấp úng không nói hết, chỉ là muốn Sơ Lục đừng tỏ thái độ như thế. Trong lòng anh có lời muốn nói, nhưng không biết nên nói thế nào.

“Anh đón Giao thừa cùng em, được không?”