Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tối hôm nay Tô Nịnh Nịnh không cần làm cơm, Bùi Cận đã đồng ý với cô rồi.

Mấy tuần trôi qua, tay nghề của cô tiến bộ không ít, không nói cái khác, ít nhất là đồ cô làm ra đã có thể cho vào miệng, hơn nữa, cũng không hay làm vỡ chén đĩa.

Không sao, cô tiến bộ là được.

Anh biết, Tô Nịnh Nịnh là một cô gái thông minh, học gì cũng nhanh, không hề ngốc nghếch.

Bùi Cận ở thư phòng xử lý công việc, đêm đã khuya, nhưng trông anh không uể oải chút nào.

Trong thời gian này, vì chăm sóc Tô Nịnh Nịnh, anh đưa phần lớn công việc về nhà.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Bùi Cận nhìn thoáng qua.

Điện thoại từ Mỹ, chỉ hiện thị số điện thoại, không có tên, nhưng anh biết là ai. Mặc cho tiếng chuông điện thoại cứ kêu vang như vậy, anh không tiếp.

Một phút đồng hồ sau, tiếng chuông ngừng lại.

Chẳng được bao lâu, tiếng chuông tiếp tục vang lên.

Lần này Bùi Cận đợi một lát rồi đưa tay qua, ấn nghe.

“Bùi Cận, anh lại làm Đình Dung tức giận?” Bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ trung niên, trong giọng nói đè nén sự tức giận, mang theo chút hung dữ.

Bùi Cận không nói gì.

“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tương lai hai đứa phải kết hôn, anh chiều theo con bé chút.” Người phụ nữ ra lệnh, sau đó lạnh lùng nói: “Anh đừng cho là tôi không ở trong nước thì không quản được anh, Hoằng Pháp là của ai, trong lòng anh hiểu rõ.”

“Là của mẹ.” Chờ bà nói xong, Bùi Cận mới mở miệng, lời nói tôn kính, nhưng giọng điệu lại không có chút gợn sóng.

“Nếu mẹ muốn quản lý Hoằng Pháp, muốn quản lý con, vậy thì cứ việc.” Bùi Cận dừng một lúc rồi mới lạnh giọng tiếp tục: “Chỉ cần mẹ có năng lực này.”

“Bùi Cận, anh…” Âm thanh bên kia đột nhiên tức giận đến mức run rẩy, hiển nhiên là bà không ngờ, Bùi Cận sẽ nói mấy lời như vậy. Bao nhiêu năm qua, đều là bà nói gì anh nghe nấy, dù tính tình anh quái đản xa cách, nhưng ít nhất sẽ nghe theo lời bà.

Mà để anh tới Hoằng Pháp nhậm chức, thực chất cũng là một loại cưỡng chế biến tướng.

Nhưng bây giờ…

“Mẹ, chắc là mẹ rõ hơn ai hết, nhờ đâu mà Hoằng Pháp mới có ngày hôm nay.”

Đúng là trước đây Bùi Cận luôn nghe lời Triệu Tố Ưng, dùng một từ ngữ để miêu tả, sẽ là không bao giờ “Ngỗ nghịch”.

Nhưng bây giờ anh không muốn như vậy nữa. Mấy mươi năm trôi qua, anh lùi bước đủ nhiều rồi.

Hai bên im lặng một lúc.

“Con sẽ không kết hôn với Giang Đình Dung.” Ở điểm này, thái độ của Bùi Cận rất quyết liệt, “Mẹ có thể huỷ bỏ chức vụ của con ở Hoằng Pháp, cũng có thể đuổi con ra khỏi nhà, càng có thể cắt đứt quan hệ. Có điều, chúng ta vốn không có quan hệ, nói gì đến việc đoạn tuyệt. Con sẽ không nghe theo lời mẹ nói nữa.”

Bùi Cận nói xong liền cúp điện thoại.

Chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, vẫn là cùng một dãy số gọi tới.

Bùi Cận dứt khoát tắt máy.

Anh nhìn màn hình máy tính, gương mặt luôn trầm tĩnh đột nhiên xuất hiện sự không kiên nhẫn, ngón tay đè mạnh bàn phím, cơn giận bỗng chốc trào dâng.

Anh ngả người ra ghế, châm một điếu thuốc

Thuốc vừa mới châm, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Chú Bùi.” Tô Nịnh Nịnh thử gọi một tiếng, hỏi: “Cháu vào được không?”

Bùi Cận lập tức dập thuốc vào gạt tàn, sau đó lên tiếng: “Vào đi.”

Tô Nịnh Nịnh cẩn thận đẩy cửa, tay cô bưng một cái khay nhỏ, bên trên đặt một ly cà phê, còn có một miếng sandwich.

Tô Nịnh Nịnh bưng đến, đặt trên bàn sách.

Cô gái duyên dáng yêu kiều, đứng trước bàn làm việc, đôi mắt cong cong, nhìn anh cười.

“Chú Bùi, đây là sandwich cháu làm cho chú, cả cà phê cũng thế.” Giọng Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng giương lên, rất là kiêu ngạo: “Cháu tự làm.”

Hôm nay Bùi Cận tiêu tốn nhiều tiền như vậy, mua cho cô bao nhiêu thứ cô thích, cô nghĩ, chắc là nên báo đáp một chút. Thấy anh ở thư phòng cả đêm, ắt hẳn sẽ rất mệt, cho nên cô định pha ly cà phê cho anh để nâng cao tinh thần.

Lúc đi pha cà phê lại thấy có dâu tươi, vì thế cô nghĩ, có thể làm sandwich dâu tây sữa chua, tốt cho tiêu hóa. Vừa hay làm một cái, cắt làm hai, cô cũng có thể ăn.

“Có phải nhìn rất ngon không?” Tô Nịnh Nịnh rất hài lòng với sandwich của mình, cảm thấy bản thân càng ngày càng “khéo tay”, có thể đem ra tiệm bán được rồi.

Bùi Cận nhìn miếng sandwich kia, không nhúc nhích.

Tô Nịnh Nịnh cho rằng anh ghét bỏ đồ cô làm, nhíu mày nói: “Vừa nãy cháu ăn thử rồi, chắc chắn là không có hương vị gì kỳ quặc.”

Trái cây và sữa chua, lấy hai miếng bánh mì kẹp lại, chẳng lẽ cô còn làm sai được sao?

Bùi Cận đưa tay cầm lấy sandwich.

“Tô Nịnh Nịnh, cháu đột nhiên ngoan ngoãn đấy.” Đồ ăn đã đưa đến bên miệng, Bùi Cận đột nhiên mở miệng nói một câu.

Tô Nịnh Nịnh nghe thấy, lúc đó còn hơi ngại ngùng.

“Để chú khỏi nói cháu là đồ vô ơn…” Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói thầm.

Bùi Cận há miệng, cắn một miếng sandwich.

Tô Nịnh Nịnh chờ mong nhìn anh, ánh mắt dõi theo động tác nhai nuốt của anh, mãi cho đến khi anh nuốt xuống…

“Thế nào?” Tô Nịnh Nịnh mau chóng hỏi.

“Rất giá trị.”

Bùi Cận giương mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, nơi đầu lưỡi là một hương vị chua chua ngọt ngọt, dường như có thể xua tan chút mây mù vừa rồi trong lòng.

Ý của Bùi Cận là, dùng mấy đồng tiền đó đổi lấy Tô Nịnh Nịnh chủ động làm sandwich cho anh, rất đáng giá.

Tô Nịnh Nịnh không rõ ý anh lắm, nghi hoặc nhìn anh.

“Ý chú là, cháu có tiến bộ.” Bùi Cận giải thích.

“Đó là đương nhiên, cháu rất thông minh.” Tô Nịnh Nịnh nghe thấy, lập tức cười tươi như hoa, hếch cằm, mũi chân cũng nhón lên.

Cả người hân hoan vui vẻ.

“Vậy chú Bùi, cháu không quấy rầy chú nữa.” Tô Nịnh Nịnh chỉ ngoài cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.

Bùi Cận gật đầu.

Đi tới cửa, Tô Nịnh Nịnh lại dừng chân, quay đầu nhìn Bùi Cận, nói: “Chú Bùi đừng làm việc quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Vừa rồi Tô Nịnh Nịnh thấy được quầng thâm dưới mắt anh, chắc là rất mệt. Dù sao thì người già không thể so với người trẻ tuổi, thức đêm không tốt cho thân thể.

Bùi Cận ngẩn ra, bên tai vang vọng lời Tô Nịnh Nịnh vừa nói, xác nhận lại, không phải mình nghe lầm.

Một cô gái không có lương tâm, thế nhưng lại quan tâm anh.

Nghĩ đến một câu này của cô, thư phòng rơi vào bầu không khí tĩnh lặng.

Bùi Cận mỉm cười.

...

Sáng hôm sau.

Tô Nịnh Nịnh vào lớp, liếc mắt một cái liền thấy Sơ Lục ngồi ở hàng cuối cùng. Tô Nịnh Nịnh đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

“Có quà này.” Tô Nịnh Nịnh cầm một cái kẹp đá mắt mèo màu xanh lục, đưa cho Sơ Lục, nói: “Cái này thật sự rất đẹp.”

Tô Nịnh Nịnh biết, nếu đưa cô ấy thứ gì quá đắt giá, chắc chắn Sơ Lục không nhận, vì thế cô chọn một món đồ nhỏ.

Muốn chọn thứ Sơ Lục thích thì quá đơn giản. Bởi vì cô thích, chắc chắn Sơ Lục cũng sẽ thích!

Gần đây Sơ Lục tìm được việc làm thêm, sau khi học xong thì lập tức đi làm, ngoại trừ giờ lên lớp, Tô Nịnh Nịnh rất khó nhìn thấy cô ấy.

“Chú Bùi bị điên rồi, chú ấy nói tiền tiêu không hết, kêu mình hỗ trợ.” Tô Nịnh Nịnh chỉ túi xách mới của mình, cười nói: “Vì thế mình đành giúp chú ấy một chút.”

Cách giờ lên lớp khoảng năm phút đồng hồ, Tô Nịnh Nịnh tùy ý lên diễn đàn xem, đột nhiên thấy có tin tức mới đăng lên hai giờ trước, nói là sáng nay khoa Điện và khoa Kinh tế có một trận đấu bóng rổ, kêu sinh viên không có tiết học có thể đến xem.

“Trận bóng rổ…” Tô Nịnh Nịnh nhìn mấy hàng chữ kia, liền nhớ tới, đàn anh Thiệu Tần nằm trong đội bóng rổ của khoa Điện, nếu thi đấu, vậy chắc là anh ấy có mặt.

“Mình muốn đi xem bóng rổ.” Tô Nịnh Nịnh đột nhiên lên tiếng.

Sơ Lục sửng sốt, nói: “Vậy đi đi.”

“Nhưng mà có tiết.” Tô Nịnh Nịnh buồn rầu, nhỏ giọng nỉ non: “Mình không dám trốn học.”

Lần trước viết bản kiểm điểm thật sự làm cô sợ, có lẽ là trong bốn năm học đại học này, Tô Nịnh Nịnh sẽ không dám có dị động gì nữa.

Cô hoài nghi khoa này có camera, lại còn chỉ dán trên người cô.

Thật đáng sợ.

Hai người đang nói chuyện, cửa sau có nam sinh đi vào, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Nịnh Nịnh.

Anh ta cố ý ngồi sát Tô Nịnh Nịnh, hai người cách nhau rất gần, chỉ chừa một khoảng cách nho nhỏ.

Sơ Lục nhìn anh ta, nhíu mày.

Hôm nay Tô Nịnh Nịnh mặc một cái áo cổ chữ V. Nam sinh kia thừa dịp Tô Nịnh Nịnh không chú ý, đôi mắt cố gắng nhìn vào trong.

“Bạn học này, mời cậu ra ngoài.” Sơ Lục kéo Tô Nịnh Nịnh về phía mình, cánh tay với qua, che cổ áo cô.

“Phòng học chúng tôi không đủ chỗ, cậu ngồi ở đây, bạn học lớp chúng tôi sẽ không có chỗ ngồi.” Giọng Sơ Lục lạnh băng lại xa cách.

Dĩ nhiên cô ấy biết, người này không thuộc lớp họ.

Nam sinh kia không muốn lắm, nhưng phía sau có người tiến vào, hình như thật sự không có chỗ ngồi, đứng bên cạnh nhìn anh ta.

Anh ta chỉ có thể đứng dậy.

Tô Nịnh Nịnh còn chưa phản ứng lại với việc đang xảy ra. Cô cũng không để ý lắm, giữ tay Sơ Lục tiếp tục nói: “Cậu nói xem, nếu tan học mới đi, có thể trận đấu đã kết thúc rồi không?”

“Cũng không chắc.” Sơ Lục trả lời.

“Vậy chúng ta nhanh chân chút.” Hứng thú của Tô Nịnh Nịnh bị khơi dậy, lên kế hoạch: “Tan học liền đến sân bóng rổ ngay, cơm cũng không ăn. Đúng rồi, hôm nay cậu có đi làm không?” Tô Nịnh Nịnh nhớ tới, hỏi.

Sơ Lục lắc đầu: “Hôm nay nghỉ.”

“Vậy vừa hay.” Tô Nịnh Nịnh cười một tiếng, lời kế tiếp đã đến bên miệng… Nhưng đúng lúc này chuông vào học vang lên, giảng viên đã vào lớp.

Thầy giáo vừa vào liền nhìn một vòng.

Tô Nịnh Nịnh cảm nhận rõ ràng, ánh mắt kia dừng trên người cô một lát, như là đang xác nhận cái gì… Sau đó mới dời đi.

Tô Nịnh Nịnh khiếp đảm, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, gần đây giáo viên nào trước khi vào học đều thích nhìn cô một cái. Hơn nữa một cái liếc mắt này, nhất định là hai giây trở lên, dù là ai cũng sẽ hoảng hốt.

Cô còn định nói thêm hai câu với Sơ Lục, nhưng vừa thấy thầy giáo, ngay cả miệng cũng không dám mở.

Tô Nịnh Nịnh lén nói thầm.

Đúng là gặp quỷ.