Tên của tôi là Isabella.

Tôi sinh ra trong một gia đình làm nghề đánh cá ven biển. Tôi nhớ những ngày cha tôi trở về sau thời gian dài lênh đênh, mang theo hương vị mằn mặn của biển và tanh tưởi của cá. Tôi yêu cái mùi đó! Mỗi lần cha về, mẹ tôi thường bảo tôi cầm vài xu ra chợ mua cút rượu nhỏ về cho ông tẩy trần, cảm ơn Mẹ Biển đã cho nhà tôi một mùa lưới bội thu. Cuộc sống ở ngôi nhà bên vách đá đó tuy đơn sơ, lạc hậu, nhưng ấm cúng và hạnh phúc. Cho tới một ngày!

Hôm đó cả cha và mẹ tôi đều ra khơi! Tôi đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, không cần thiết phải để mẹ ở nhà nữa! Đối với dân miền biển, thêm một cánh tay có nghĩa là sống hoặc chết giữa cơn bão! Nhưng hôm đó bão quá lớn!

Cuộc đời kế tiếp của tôi là một chuỗi ngày u ám. Từ nhặt nhạnh từng mẩu thức ăn thừa trong thùng rác, tới bán dâm cho những tay thủy thủ thiếu hơi gái sau nhiều ngày đi biển. Tôi xinh đẹp, vậy nên rất được giá, và tôi cũng thích cảm giác lên giường cùng đàn ông! Có điều tôi không thích cuộc sống của một con điếm, tôi muốn nhiều hơn. Vì vậy khi tay thuyền trưởng cướp biển rên xiết khi tôi đưa hắn ta lên đỉnh, tôi chỉ cần thỏ thẻ vài lời mật ngọt là hắn gật cái rụp. Tôi rất ham học hỏi, lại có sức lực, nên nhanh chóng trở thành một thành viên không thể thiếu của thủy thủ đoàn. Để xem nào, một thủy thủ có tài nấu nướng, dọn dẹp, chiến đấu, và có thể thỏa mãn đám thanh niên tinh lực tràn đầy, với cái giá phải chăng, quá hời!

Chúng tôi cứ lang thang trên biển như vậy, ban ngày cướp đoạt tàu buôn, ban đêm hoan lạc tới khuya, cho đến khi cả đám bỏ xác dưới đáy biển hoặc vật vã chết trên giường bệnh. Và rồi Sương mù ùa tới! Cũng chẳng có gì nhiều, tôi tiếp tục công việc cũ thôi, nhưng tôi xuống sắc hơn hồi trẻ rồi, không thể cạnh tranh với đám gà mới - kém kinh nghiệm hơn, được cái trẻ đẹp.

Johny!

Anh đẹp như những tia nắng ban mai rọi lên cánh đồng lúa mì chín vàng. Anh rực rỡ như một thiên thần cao quý nhất, tẩy sạch đi những dơ bẩn tội lỗi tôi đã phạm phải. Tôi như người chết đuối chìm sâu vào trong cặp mắt ấy, trần truồng và nhỏ bé như một con chiên đứng trước thần linh. Tôi tôn thờ anh, kính yêu anh, dâng hiến tất cả mọi thứ cho anh.

Và anh cũng yêu tôi!

Tôi hạnh phúc biết chừng nào! Trái tim tôi rung lên, thăng hoa, vỡ òa ra khi anh mở lòng! Thiên thần đã hạ phàm, để đưa tôi ra khỏi chốn địa ngục trần gian này! Tôi không biết dùng bao nhiêu ngôn từ mới có thể diễn tả hết tình yêu của tôi dành cho anh! Cho dù anh có lăng nhăng, ừm thực ra lỗi đều là do tôi trước... Cho dù anh có tàn nhẫn, nhưng khi anh khóc tu tu như một đứa trẻ, sà vào lòng tôi thổ lộ mọi chuyện, tôi vẫn thấy hạnh phúc! Anh tin tôi!

Ngay từ khi sinh ra, tôi đã có khả năng thấu cảm hơn người. Tôi có thể dễ dàng đoán được tâm trạng hàng xóm xung quanh, từ đó đưa ra những cách tiếp cận phù hợp. Johny vẫn hay gọi tôi là "tổ ấm di động", có lẽ đó là lí do tôi dễ dàng thu hút những người khác chăng?

- Ở bên cạnh chị, em thấy an bình lạ thường!

Còn Kat thì tặng cho tôi một nụ hôn dài khi tôi hỏi con bé.

***

- Đi nào Isa! Đây là món quà cuối cùng anh dành tặng cho em ở thế giới này!

Johny dắt tay tôi trên phố. Thú thực tôi chẳng quan tâm món quà là gì đâu. Tôi chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được cùng anh dạo bước thôi. Johny đã chuyển về sống cùng chúng tôi sau sự kiện Felicity. Hiện tại cô bé tạm trốn ở tháp Chúa quạ, dưới sự bảo hộ của hoàng đế Shael. Không khí trong thành đang căng thẳng tới cực điểm! Người ta lo ngại về một cuộc nội chiến nữa kể từ trận chiến đa thế giới năm xưa.

Hôm nay là ngày Kat đánh trận chiến cuối cùng với Bóng ma đấu trường. Còn một tiếng nữa mới tới lúc đó, có lẽ chúng tôi còn có thể kéo dài chuyến đi này... Ơ!

Phía trước mặt tôi là một con tàu vũ trụ. Tôi, hoặc nói đúng hơn là toàn bộ cư dân Tòa Thành Trắng đều quen thuộc với con tàu này, vì nó có tên gọi khác là "Bệnh viện Ouro"! Johny đẩy hàng người chen chúc ra, dắt tôi vào. Những tiếng la ó vang lên, nhưng không một ai dám hó hé khi Johny nhìn họ. Hoàng đế Shael đã chính thức phong anh thành hoàng tử! Một thân vương Convus!

- Anh đưa em đến đây làm gì? Em đâu có bị bệnh?

- Cô ngốc của anh! Anh đến đây là để thực hiện lời hứa của mình, em quên rồi sao?

Anh đưa tay vuốt vuốt những nếp nhăn trên khóe mắt tôi. Tôi thấy mọi thứ nhòa đi.

- Ôi Johny!

- Đừng khóc Isa! Đây là một ngày vui mà, sao em phải khóc! Thôi nào! Lại đây!

Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về lưng tôi. Tôi yêu nó!

Hi hi hi!

Ai vừa cười? Tôi giật mình, vùng ra khỏi tay anh, mồ hôi toát ra đầm đìa! Không hiểu sao tôi thấy tiếng cười đó vô cùng kinh khủng, và quen thuộc?! Johny ngạc nhiên nhìn tôi.

- Em làm sao thế Isa? Mồ hôi ướt đẫm hết rồi kìa?

- Không sao Johny! Chúng ta vào thôi! Em sẽ khiến anh lác mắt khi quá trình nghịch đảo hoàn thành!

- Anh rất trông chờ vào điều đó đấy!

Tôi hôn anh, cảm thấy toàn bộ linh hồn như muốn lìa khỏi xác. Hôm nay là một ngày thật tuyệt vời!

***

Chiếc máy chiếu thứ ánh sáng vàng chói lên người tôi. Không có cảm giác gì đặc biệt, ngoại trừ hơi ngứa ngứa một chút. Toàn thân tôi bị trói cứng, nên tôi không thể quan sát cơ thể mình đã thay đổi ra làm sao. Nhưng tôi tự tin về vẻ ngoài của mình! Chắc chắn anh sẽ ngạc nhiên cho mà xem!

Đèn tắt, các sợi dây từ từ nới lỏng ra. Tôi ngồi dậy, đưa tay lên vuốt ve gương mặt nhẵn mịn non mềm như da em bé. Những ngón tay của tôi cũng trở nên thon dài trắng bóc, chứ không thô kệch chai sần như ngày trước nữa. Tôi mỉm cười, muốn hỏi mượn gương, và lạnh cả người đi khi nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng trên gương mặt viên bác sĩ trong phòng! Ông ta chết đứng trong vài giây, sau đó quỳ phục xuống, trán áp sát mặt đất. Tôi chộp lấy chiếc gương gần đó, nhìn vào.

Crack!

Tiếng vỡ, là gương vỡ... hay là ta vỡ?

Những ký ức ùa về, lạnh giá, tàn nhẫn!

Vậy ra mọi chuyện là như vậy sao! Tất cả mọi thứ đều là sự sắp đặt của ta? Ta thật... độc ác!

Lòng ta đau nhói khi nghĩ tới người con trai ngoài kia, nước mắt rơi lúc nào không biết!

Ngày tuyệt đẹp giờ tràn ngập sắc xám!

***

Johny nôn nóng đứng ngoài chờ đợi, tự hỏi Isa trông sẽ như thế nào. Hắn nghe thấy tiếng cửa mở, vui mừng ngẩng lên, nụ cười chợt héo.

-... Isa?

- Phải, là em!

- Em... trông khác quá!

- Em xấu đi sao?

- À không, nhưng... em đẹp hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của anh! Trong một tích tắc, anh nghĩ linh hồn mình như tan biến rồi ấy! Anh... anh không thể tưởng tượng được em tại sao phải đi làm gái điếm với vẻ đẹp... thần thánh này?!

Isa lạnh nhạt bước qua Johny, hướng về phía khu phố Trắng. Thậm chí dáng đi của cô cũng thay đổi! Nó... cao quý và sang trọng như một nữ hoàng vậy!

- Nếu như nó có thực!

Johny đầu tràn đầy dấu hỏi, chạy theo.

***

Trong phòng họp bí mật của liên minh.

- Ta đồng ý giảng hòa và xin lỗi cháu gái ta, cũng đáp ứng khoản tiền bồi thường. Nhưng ta muốn có Johny!

Giọng nói trầm bổng vang lên.

- Không thể! Johny bây giờ là hoàng tử của ta, chẳng lẽ lão muốn nội chiến sao, Spectre?

- Bình tĩnh nào Shael, lãnh chúa Spectre chỉ muốn một Johny thôi, đâu phải muốn tuyên chiến với toàn bộ Convus!

- Hừ, đổ dầu vào lửa khéo lắm Altar! Ai chẳng biết ngươi và Johny có hiềm khích từ trước!

- Thực ra thì ta không quan tâm xích mích vớ vẩn ấy! Cái ta sợ, là Johny quá nổi tiếng! Hắn phất quá nhanh, mà không có bất cứ nền tảng nào! Một khi hắn đổ, hắn sẽ kéo theo toàn bộ thế giới này.

- Nữ hoàng Tiamat, ngài nghĩ sao?

Người đàn bà trong bộ váy làm từ vô số những chiếc vẩy vàng khẽ gãi gãi cằm, sau đó ném ra một quả bom tấn.

- Ta lo ngại về những nô lệ hắn bán ra. Cho tới hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm ra dấu vết gì chứng tỏ hắn động tay động chân, nhưng hắn đến từ thế giới khác, ai biết được hắn có những biện pháp gì để che mắt chúng ta?

- Nữ hoàng Tiamat lo ngại cũng có lí, ta muốn bổ sung thêm là mục đích của Johny cũng rất đáng ngờ. Ta cho người điều tra tình hình tài chính của hắn trong thời gian gần đây. Hắn kiếm rất đậm, sau đó quy đổi hết thành vũ khí áo giáp cùng với đá quý. Johny cũng bỏ ra một khoản tiền lớn đúc nhẫn không gian. Như thể, hắn định rời khỏi đây vậy!

Lập tức trong khán phòng vang lên những tiếng xì xào.

- Vua Arthas đã phát biểu quan điểm! Công chúa Felicity, cô nghĩ như thế nào?

- Công chúa hãy nghĩ cẩn trọng, quyết định của cô hôm nay có thể dẫn tới một cuộc nội chiến thứ hai, tất cả chỉ vì mâu thuẫn vặt vãnh giữa gia đình nhà cô!

Felicity cắn cắn môi, nhớ tới cái tát mình phải chịu. Cô nhíu mày.

- Các hội trưởng quyết định thế nào?

Kết quả không có gì bất ngờ! Hai phiếu giết đến từ Ouro và Kamra. Hai phiếu tha từ Bull và Convus.

- Kết quả đều! Tất cả sẽ phụ thuộc vào lá phiếu của nguyên đơn Felicity!

Thời gian tích tắc trôi, một giây kéo dài như cả ngàn thế kỉ! Không khí trong phòng đông đặc, căng thẳng như một chiếc bánh xem để nguội. Và rồi Felicity há miệng, mệt mỏi như vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

- Ta đồng ý!

Tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên. Spectre cúi người trước ông già ngồi vị trí cao nhất trong phòng.

- Như vậy mời Giáo hoàng ban thần dụ!

Giáo hoàng nặng nhọc nhấc lên mí mắt nhăn nheo, để lộ cặp mắt đen ngòm, trống rỗng như bầu trời đêm. Ông ta thở dài.

- Nếu như đây là quyết định của tất cả mọi người... Ta tuyên bố, Johny Convus phạm vào tội dị đoan, cần phải treo trên cọc thiêu sống! Bất cứ ai bảo vệ hoặc chứa chấp hắn sẽ chịu chung số phận!

Giọng nói đó vang đi khắp tòa thành.

***

- Katarina Convus, đánh bại Bóng ma đấu trường, trở thành nhà vô địch tối thượng!

Khán đài rộ lên trong niềm hân hoan, chứng kiến một siêu chiến binh nữa ra đời! Johny cười đắc thắng, giơ cao tay đấm vào không khí. Có điều hai cô nàng phía sau hắn...

- Johnyyyy! Em thắng rồi!

Kat chạy tới, bay vào lòng hắn. Johny móc ra một lọ thuốc trong suốt đưa cho cô. Bàn tay của Chúa! Những vết thương trên người Kat nhanh chóng lành lại. Johny cúi xuống thì thầm vào tai cô.

- Sẵn sàng "thám hiểm" chưa?

- Luôn luôn sẵn lòng, thưa quý ngài!

Trong một tích tắc, họ đã nghĩ rằng ngày hôm nay thật tuyệt vời!

- Ta tuyên bố, Johny Convus phạm vào tội dị đoan, cần phải treo trên cọc thiêu sống! Bất cứ ai bảo vệ hoặc chứa chấp hắn sẽ chịu chung số phận!

Giọng nói khàn đục vang vọng cả thế giới, đảm bảo bất cứ ai cũng nghe được nó!

- Chạy!

Johny gào lên. Hắn cho tay vào trong lồng ngực, móc ra một quả đạn pháo, bắn lên không trung. Quả pháo nổ ra thành một vòng đỏ quỷ dị lấp lánh trên bầu trời - ánh nắng đã tan biến, thay vào đó là mây xám ùn ùn kéo tới.

- Xác nhận nhiệm vụ hoàn thành, thăng cấp sức mạnh của chủ nhân lên cấp S+! Chủ nhân có muốn dung hợp bốn thần khí không?

Johny không kịp suy nghĩ, đồng ý ngay lập tức!

Bốn vật phẩm xuất hiện trước mặt hắn, tan vào nhau thành một tờ giấy duy nhất! Hắn hấp tấp mở nó ra, và lạnh cả người khi nhìn thấy hàng chữ ấy!

- Chạy đi!