Màn đêm đã buông xuống trên thị trấn Lake. Lúc này trên phố không còn bất cứ một bóng người nào qua lại, chỉ thỉnh thoảng lấp ló có những tiếng bước chân nặng nề vang đều đặn trên mặt đường lát đá của các quan trị an cùng người mạo hiểm. Vera hơi co ro trong cái gió lạnh ban đêm, cho dù bây giờ mới là thời điểm vào hè.

- Đêm nay trăng sáng quá! Rất thích hợp để đánh dạ chiến!

Gatrix cảm khái, đưa tay vuốt ve cán dao giấu trong người. Rồi hắn đặt tay lên người Vera.

- Khiên lửa!

Xung quanh Vera xuất hiện một quầng lửa mờ mờ như ẩn như hiện. Cô tò mò hỏi Gatrix.

- Cái gì vậy?

- Một phép thuật rác rưởi, có mỗi ưu điểm là thời gian tồn tại dài! Nó được dùng để làm ấm không khí chung quanh trong những ngày hơi se lạnh thế này.

Đến giờ Vera mới phát giác ra, những cơn gió thổi tới người cô không còn mang theo những cơn lạnh sởn da gà nữa.

- Rốt cuộc anh còn bao nhiêu trò xiếc nữa?

Gatrix đưa ngón tay lên lắc lư.

- Đừng bao giờ hỏi mánh của một nhà ảo thuật! Hi vọng đêm nay chúng ta có thể đánh gục được mục tiêu!

- Anh biết nó là gì rồi sao? Nhưng sao chiều nay...

- Chúng ta có đuôi! Ta không tìm được đó là ai, nhưng chắc chắn chúng ta bị theo dõi! Thế nên ta phải giả vờ hủy hết mọi thứ để đánh lạc hướng hắn. Còn về phần đối tượng là gì...

Gatrix bật cười khi Vera ngó chừng xung quanh.

- Yên tâm, ta phải đảm bảo xung quanh sạch sẽ chứ! Lúc ban ngày, ta đã hỏi vệ binh xem ngoài những vụ án mạng ra, trong trấn tự dưng có những vụ mất tích đột ngột nào không, đặc biệt là của những cư dân xung quanh hiện trường vụ án.

- Ý anh là?

- Có vẻ như đối thủ của chúng ta có khả năng kí sinh vào những người sống, mà lại ko để lộ ra dấu hiệu gì.

Vera giật mình ngó Gatrix.

- Vậy nên anh cố ý đưa chúng ta tới khu vực này...

- Đúng vậy! Chúng ta sẽ có cơ hội nhìn thấy gương mặt thật sự của nó, nếu đêm nay nó dám hiện ra!

Gatrix cau mày, nhìn ánh trăng sáng vằng vặc.

Cách đó một khoảng khá xa, có một đám người đông đúc, trong tay cầm binh khí, đuốc cháy hừng hực. Họ là liên đội do Nanh lửa cầm đầu, phụ trách mặt phía bắc của thị trấn. Lúc này một người đàn ông đương tráng niên, mặt có một vết sẹo dài, trên người toát ra sát khí nồng nặc đang hô lớn.

- Mọi người đã biết rõ nhiệm vụ của mình rồi chứ? Mỗi đội mười người, tổng cộng bốn mươi đội tất cả, phân tán ra tìm kiếm mục tiêu. Nếu có đội nào tìm được, tuyệt đối không được tham công mà phải ném pháo hiệu ngay! Tôi nhắc lại, phải ném pháo hiệu ngay lập tức, rõ chưa?

- Thế còn cô ta thì sao?

Một gã mạo hiểm chỉ vào người phụ nữ đội khăn choàng trắng trùm kín đầu, chỉ để lộ ra đôi mắt xanh ngọc như biển cả sâu thẳm, hút chết linh hồn của những kẻ lỡ lọt vào. Cô ta mặc một bộ giáp nhẹ, tay trái đeo một chiếc găng không biết làm từ vật liệu gì. Quan trọng nhất là cây cung của cô ta, chỉ nhìn thôi đã biết là vật bất phàm rồi!

- Câm mồm!

Shundas nạt lại. Vị máu tanh trên người ông ta càng thêm nồng nặc!

- Tiểu thư Ashley... có nhiệm vụ riêng. Các ngươi chỉ cần biết cô ấy rất mạnh và sẽ là tay đánh chủ lực của chúng ta là được. Còn lại... bảo trọng!

Mặc cho đoàn người có chút bất mãn làu bàu tản ra, Shundas quay lại khom lưng trước Ashley.

- Mong cô nhớ rõ thỏa thuận!

- Nếu các ngươi không cần tới ta trợ giúp thì ta chỉ cầm một phần trăm, còn nếu ta phải ra tay thì sẽ là một phần ba. Ta nói đúng chứ?

Shundas day day trán.

- Chỉ hi vọng chúng ta còn có cơ hội dùng tới cô!

...

Từ bên trong một căn nhà, người đàn ông bước ra khỏi cửa. Gatrix và Vera gắt gao nhìn kĩ ông ta, tay siết chặt.

- Đến rồi đây!

Đó là một cảnh tượng vô cùng kinh dị. Giống như thể người đàn ông này vô cùng đau đớn, ông ta đưa tay lên cào xé thân thể, há to miệng, song không có bất cứ âm thanh nào phát ra cả! Mọi thứ diễn ra như thể cả hai đang xem một bộ kịch câm vậy! Từ phía sau lưng ông ta thòi ra những sợi xúc tu hồng hồng ngập ngụa thứ dịch trong suốt, ngọ nguậy trong không khí vô cùng ghê tởm. Vera khẽ cấu Gatrix một cái.

- Lần sau đừng có kể cho tôi nghe những chuyện đáng tởm như đám xúc tu nữa nhé!

- Yên nào, đừng chộn rộn!

Gatrix ra dấu cho Vera im lặng, tiếp tục quan sát. Những sợi xúc tu mau chóng bao lấy người đàn ông, và khi chúng chui tọt vào miệng ông ta, "một thứ khác" đã xuất hiện. Cơ thể ông ta trở nên to lớn lực lưỡng hơn hẳn, sau lưng mọc ra một chiếc vòi, đầu kia là bốn lưỡi dao cong gập chín mươi độ như cái cào. Trên mặt ông ta giờ bị một chiếc mặt nạ che kín, và Gatrix ngay lập tức đoán được, đó mới là "bản thể" của kẻ sát nhân này.

- Chiếc mặt nạ kia đã bị nguyền rủa rồi! Có một sinh vật... cứ cho là thế đi, ký sinh bên trong chiếc mặt nạ, chính là những chiếc xúc tu kia. Chúng sẽ xâm chiếm cơ thể vật chủ, biến họ thành những cỗ máy sát nhân vô tính, ví dụ như kẻ đằng kia kìa!

- Anh đã có đối sách chưa?

Gatrix ngó một phương hướng, sau đó búng tay một cái. Từ một chỗ phía sau lưng con quái vật, có một quả cầu lửa bắn vọt lên, nổ tung rực rỡ trên không trung. Ngay lập tức con quái vật bắn vọt về phương hướng đó, để lại hai dấu lõm vỡ nát trên mặt đường.

- Chiều nay ta đã rải vài cái pháo hiệu xung quanh khu vực này. Chứ nếu đích thân chúng ta ném pháo hiệu thì có phải bây giờ đã gặp họa rồi không!

Gatrix nhún vai. Hắn có thể nghe thấy rất nhiều tiếng quát mắng, tiếng bước chân chạy rầm rập về phía này.

- Giờ thì chúng ta ngồi xem đã!

...

- Có pháo hiệu!

Từng đội người mạo hiểm ngẩng đầu lên, nhìn quả cầu lửa thắp sáng cả một khoảng trời. Sau đó, giống như tổ ong vò vẽ bị chọc thủng, vô số mạo hiểm gia liều mạng lao về phía ấy!

- Cầu lửa? Đây là đội nào? Chẳng lẽ Thans hợp tác được với một pháp sư sao? Hay là trò mèo của con hồ ly Megan?

Shundas nghĩ ngợi rất nhanh, rồi cầm theo vũ khí của mình chạy về điểm pháo hiệu. Hắn quay sang gật đầu với Ashley.

- Đi thôi!

...

Có một đội người mạo hiểm đã tới từ rất sớm, có lẽ họ được phân công ở gần khu vực này. Trên mặt mười người tràn ngập hưng phấn, như thể họ không phải đối mặt với một kẻ sát nhân liên hoàn vô cùng hung hiểm, mà là một mỏ vàng di động vậy!

- Kẻ địch đâu?

Câu trả lời đến với họ rất nhanh! Từ trên không trung, con quái vật nhảy xuống, dẫm nát một người mạo hiểm. Trước khi họ kịp phản ứng, nó đã đưa tay xỏ xuyên qua lồng ngực hai người gần nhất! Chiếc chong chóng sau lưng nó cũng thay đổi, chuyển thành hình dạng như bàn tay không ngón cái vậy, vồ chết thêm một người.

- Vậy ra những vết cào đó là do chiếc chong chóng kia gây nên!

- Đây là lúc để nói những chuyện đó sao?

Vera sốt ruột khẽ quát, xong Gatrix đã đưa tay lên che miệng cô.

- Chuyện chưa kết thúc đâu!

Những người còn sống trải qua phút giây hoảng loạn ban đầu, đã kết thành đội hình, chống cự đợt tấn công tiếp theo từ con quái vật. Là những người sống bằng nghề đâm chém, hiển nhiên họ cũng không phải đến để chịu chết suông! Dù bọn họ toàn là đấu sĩ thực tập, nhưng theo lẽ thường bọn họ muốn chống cự một đấu sĩ cấp thấp, thậm chí cấp trung trong vài phút cũng không phải quá khó khăn, chỉ có điều đối thủ của bọn họ lại không phải lẽ thường!

Con quái vật đưa tay chặn lưỡi kiếm của một kiếm sĩ lại, từ cổ tay nó phóng ra một chiếc gai nhọn đâm thủng đầu người mạo hiểm xấu số!

- Ồ, những chiếc vòi này có thể sử dụng như thế sao? Cần phải lưu ý điểm này mới được!

- Tôi sử dụng phép thuật giúp họ nhé?

- Đừng lãng phí năng lượng! Cô là tay đánh chủ lực của chúng ta, khi cô đã ra tay thì đó sẽ phải là một đòn chí mạng, kết thúc kẻ địch ngay lập tức. Về phần thăm dò hay cấu rỉa thì cứ giao cho ta! Ồ có tiếp viện tới!

Đúng như Gatrix nói, ba đội xuất hiện từ ba hướng, lao thẳng về phía trung tâm trận đánh.

- Con quái vật này chết chắc! Nhưng để xem nó có thật sự chết không, hay còn trò gì!

Gatrix bình thản trả lời. Song chỉ có Vera biết, trong lòng bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô, đã ướt đẫm mồ hôi.

- Không được! Thứ này là cái gì vậy! Sao càng đánh nó càng mạnh thế này!

Một người mạo hiểm hoảng loạn lùi lại, ném bỏ vũ khí chạy trốn. Tích tắc kế tiếp, ngực người này nhô ra một mũi nhọn, kết liễu tính mạng ông ta.

- Khả năng hồi phục của nó thật khủng khiếp!

Gatrix cảm thán. Chỉ trong vài phút vừa rồi, con quái vật đã chịu bốn lần công kích chí mạng, thậm chí có một lần gần như chẻ nó ra làm đôi, ấy vậy mà nó vẫn hồi phục cực kì nhanh. Gần như chỉ trong vài nhịp thở thôi mà những vết thương sâu hoắm đã lành lại không ít, còn những vết rách, xước thì thôi không cần phải nói!

Song đây là giới hạn của nó rồi! Gatrix thầm nghĩ.

- Nó chuẩn bị chết rồi!

Gatrix đột nhiên buông lời. Quả nhiên tốc độ hồi phục của nó càng ngày càng chậm, và tới khi một vị cung thủ bắn mũi tên cuối cùng còn sót lại vào ngực nó, con quái vật cong ưỡn người lên, vỡ tan ra, dịch nhầy văng tung tóe. Những người xui xẻo đứng gần bị thứ dịch này văng trúng kêu la thảm thiết, trên người bốc lên khói trắng, da thịt thủng lỗ chỗ như thể bị hắt nước cường toan vào vậy.

Các mạo hiểm gia còn lại, phần thì vội vàng chạy tới cứu trị những người bị thương, phần thì ngơ ngác nhìn nhau, rồi hét lên ăn mừng.

- Chúng ta giết được nó rồi!

- Con quái vật đấy chết rồi!

- Chúng ta còn sống!

Họ ôm chầm lấy nhau, khóc rống lên sung sướng. Tổng cộng trận chiến này chỉ diễn ra trong chưa tới mười phút, nhưng số lượng người tham gia đã lên tới hơn một trăm năm mươi người, và còn đứng lại ở đây chỉ chưa tới năm mươi người!