Ngự y nhanh chóng tiến lên, nhẹ nhàng đưa tay sờ thử trán Vân Lâm Li, chỉ mới sờ được một chút, ngự y bị dọa hốt hoảng nói: "Sao lại nóng đến thế này?"

"Trước kia nàng từng phải chịu nhiều hình phạt ở địa lao!" Lý Bắc Mục trả lời

Ngự y là một nam nhân, không thể kiểm tra hết được vết thương trên người Vân Lâm Li, nhưng hắn cũng biết được nhất định đều là vết thương da tróc thịt bong. Ngự y sau sau khi suy nghĩ một hồi, liền kê đơn thuốc. Lúc ngự y gần đi, Lý Bắc Mục hỏi hắn: "Cơn sốt này bao lâu sẽ hết?"

"Bầm Thái Tử, chậm thì ba ngày, lâu thì năm ngày, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày dùng nước thuốc lau miệng vết thương mấy lần, thân thể sẽ tự hạ nhiệt!" Nói xong ngự y liền rời đi.

Lý Bắc Mục cũng có ý rời đi, bỗng nghe thấy Vân Lâm Li mơ mơ màng kêu lên một tiếng: "Tiểu ca ca.."

Tiếng tiểu ca ca này, lại lần nữa làm hắn dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng nằm trên giường, thật là cực kỳ giống với tiểu nha đầu đáng thương mười năm trước.

Năm ấy, hắn chỉ mới mười lăm tuổi. Tuy nhiên, khi hắn hỏi thăm về tiểu nha đầu kia, thì được tin rằng nàng lại bị nhiễm bệnh mà chết!

Cho nên, Vân Lâm Li không có khả năng là tiểu nha đầu!

Lý Bắc Mục dừng lại một chút, mới đi tới cửa nói với Lữ Dạ: "Buổi tối cho người đem nàng tới nơi ở của ngươi để nàng dưỡng thương tốt hơn, không được để cho bất cứ ai biết được!" Chính mình nói ra những lời này, Lý Bắc Mục cũng không hiểu sao mình lại như vậy!

Có lẽ bởi vì hắn nhớ tiểu nha đầu đáng thương kia, cho nên trong lòng sinh ra sự thương hại, không đành lòng để Vân Lâm Li tiếp tục dưỡng bệnh tại nơi này.

"Chuyện này.. Thái Tử điện hạ, nàng là nữ nhân, ở lại chỗ của thần, chỉ sợ có chút không tiện! Chúng thần!"

Lý Bắc Mục ngắt lời của Lữ Dạ: "Ngươi sắp xếp cho tốt, mang nàng đến cung của bổn cung, về sau nàng sẽ ở lại nơi đó!"

"Vâng, Thái Tử điện hạ!"

Sau khi rời đi, Lý Bắc Mục không quay về Đông Cung của mình mà đi tới Liên Hoa Cung của Vân Châu Nhi.

Vân Châu Nhi nghe hạ nhân báo Thái Tử điện hạ tới, liền chạy nhanh ra hành lễ nghênh đón.

Lý Bắc Mục khom người đỡ Vân Châu Nhi đứng lên, đáy lòng Vân Châu Nhi sợ hãi, sợ Thái Tử đến hỏi nàng đã điều tra ra được gì! Nàng sợ hãi khẽ nói: "Thái Tử điện hạ, người cho thần thiếp thêm chút thời gian, thần thiếp sẽ hỏi kỹ càng Li nhi nguyên do vì sao âm sát điện hạ!"

Lý Bắc Mục được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: "Nàng còn nhớ rõ, mười năm trước, ta trên đường đi tới Li Quốc của nàng, đã từng cứu một tiểu nha đầu, về sau nàng ở lại trong cung của nàng dưỡng thương, hiện tại giờ nàng đang ở nơi nào?"

Đáy lòng Vân Châu Nhi bỗng chấn động, tiểu nha đầu? Có phải là Li nhi được người nhà nàng nhận nuôi mười năm trước? Mười năm trước, li nhi không phải do phụ vương cứu trở về sao? Vì sao Thái Tử điện hạ lại nói là do hắn cứu?

"Bổn cung đang hỏi nàng đấy!" Lý Bắc Mục không thấy Vân Châu Nhi trả lời vấn đề của mình, cảm thấy không vui, giọng nói cũng vì vậy có chút nghiêm khắc.

Vân Châu Nhi phục hồi lại tinh thần, lập tức nói: "Bẩm điện hạ, tiểu nha đầu đó, thân thể sau này không có gì đáng ngại, liền được phụ vương dẫn về nhà, sau đó, lại nghe được nàng nhiễm bệnh qua đời!"

Những lời này là lúc trước phụ vương nói cho nàng nghe.

Tuy rằng, giờ phút này nàng cảm thấy rất nhiều nghi hoặc, nhưng nàng vẫn tin tưởng lời nói của người nhà mình.

Lý Bắc Mục nghe xong, tâm bỗng chùng xuống, quả nhiên vẫn là cùng với kết quả khi đó hắn hỏi thăm.

Tiểu nha đầu đáng thương kia, lúc ấy thoát được sói dữ, nhưng lại khống thoát được bệnh tật.