Hình Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng về phía ngoài cửa ra một mệnh lệnh lạnh như văng: "Đi bắt Hòa Thái lại, đưa đến quân doanh cho quân lính dùng."

Bên ngoài lập tức có người đáp lời, kèm theo đó là tiếng bước chân truyền vào: "Tuân chỉ, nô tài ngay lập tức sai người đem cung nữ Hòa Thái đưa đến quân doanh."

"Không —- Không cho phép đưa Hòa Thái đi, càng không cho phép nàng rời khỏi ta!" Hân Vũ kêu gào muốn ngăn lại mệnh lệnh của hắn, nhưng người ngoài cửa dường như đã rời đi, gấp đến độ nàng muốn lao ra ngoài cửa, ngăn lại hành động của bọn họ.

"Ngươi muốn đi đâu, trở về —-!" Hình Ngạo Thiên gắt gao chế trụ eo của nàng, nàng đừng hòng trốn thoát khỏi hắn, không thuận theo mệnh lệnh của hắn, như vậy nhất định phải trả giá thật đắt, nếu ngay cả chết nàng còn không sợ, vậy hắn chỉ có thể xuống tay với người nhà nàng."

"Ô ô ô ~~ ta cầu ngươi thả Hòa Thái ra, ngươi muốn làm gì với ta cũng được, nhưng ta cầu ngươi đừng xuống tay với người vô tội được không?" Nắm chặt lấy y phục của hắn, Hân Vũ đa gấp đến độ nước mắt chảy xuống ào ào, rất sợ chỉ cần chậm một bước, Hòa Thái sẽ bị đưa vào trong quân doanh, bị một đám nam nhân chà đạp."

Hình Ngạo Thiên vuốt ve nước mắt tràn đầy trên hai má nàng, ngữ khí rất là ôn nhu, nhưng lộ ra một cỗ tà khí nói với nàng: "Thấy ngươi khóc đến thương tâm như vậy, ta cho ngươi một cơ hội, đem quần áo toàn bộ cởi."

Hân Vũ bất lực thấp giọng khóc nức nở, khi hắn buông cánh tay trói buộc sau lưng nàng, nàng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, đem quần áo mỏng manh trên người cởi từng cái ra, lụa mỏng váy lưới, từ từ chảy xuống đến chân, một lát sau, cái yếm đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn cùng chiếc khố cũng từ từ rời khỏi thân thể của nàng.

Hình Ngạo Thiên rốt cuộc cũng cầm gữ không nổi cảnh xuân trước mắt, tiến đến ôm nàng vào lòng, điên cuồng hôn lên thân thể mềm mại của nàng, nhưng tâm lý Hân Vũ vẫn còn nhớ một sự kiện, cũng không sợ khiến hắn buồn bực, lập tức mở miệng cầu van xin hắn: "Ngươi nói ta đã làm được, vậy ngươi đáp ứng ta chứ?"

"Người đâu, lập tức đuổi theo đạo thánh chỉ vừa rồi, đem cung nữ mang về!" Hắn chỉ cúi đầu ở trước người của nàng ra lệnh một tiếng, ngoài cửa lập tức có tiếng truyền vào, Hân Vũ muốn biết, rốt cuộc hắn mai phục bao nhiêu người ở bên ngoài viện?

"—" Một tiếng hét kinh hãi, trong lúc nàng phân tâm nghĩ vấn đề khác, hắn cư nhiên ôm lấy chaan nàng, còn đem đại chưởng đặt ở giữa hai chân nàng, điều này làm cho nàng trong lúc nhất thời thất kinh hô to thành tiếng, vừa vặn trước nam nhân bất vi sở động tiếp tục động tác mờ ám.

Hân Vũ càng muốn ngăn cản hắn càng bị hắn xâm lắn sâu hơn, cởi áo bào của mình, cởi đai lưng, đem thân thể nam nhân tinh tráng triển hiện ngay trước mắt nàng, da thịt màu đồng, còn cả khối thân hình hoàn mĩ không chút thịt thừa, đều khiến Hân Vũ trong nháy mắt đỏ bừng hai má, cho dù đã không còn là lần đầu tiên đối diện như vậy, nhưng mỗi một lần, đều khiến nàng đỏ mặt thẹn thùng hồi lâu, mãi đến khi hắn tiến vào, nàng mới có thể tỉnh táo lại.

Ánh trăng chiếu sáng trước cửa sổ chiếu lên trên thân thể hai người đang dây dưa, nhờ vào ánh trắng, có thể nhìn thấy rõ thân thể hai người kia dính chặt không thể chia lìa, đã hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ.

Hình Ngạo Thiên vẫn như cũ đem nàng bao bọc, để nàng vây trước eo hắn, lưng trần để ở phía sau cửa sổ, từng cái va chạm dồi dào theo quy luật chạm vào nàng!